PDA

View Full Version : Cô gái suốt 10 năm "bán mình" cho ma túy



songchungvoi_HIV
31-08-2014, 16:33
Phần I
31/08/2014 15:45
Hằng sẵn sàng làm mọi cách để có tiền mua thuốc, từ ăn cắp tiền của chị, của mẹ cho đến việc đi làm gái bán hoa.

http://khampha.vn/upload/3-2014/images/2014-08-31/1409473684-thuy-hang-d.jpg
Khi biết tin mình bị nhiễm HIV, Hằng cảm thấy nhẹ nhàng hơn là sợ hãi.


Nguyễn Thúy Hằng - cô gái có cái tên rất đẹp, thông minh, nhanh nhẹn - là niềm tin, sự kỳ vọng của cả gia đình. Vậy nhưng, chỉ vì quá đau buồn trước cảnh người bố bỏ mặc mẹ con cô đi lấy vợ hai, Hằng đã sa vào "cơn lốc trắng", và sau đó là nhiễm căn bệnh HIV. Suốt 10 năm đằng đẵng bán mình cho ma túy, Hằng những tưởng mình sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi cuộc đời tăm tối với những ngày triền miên lên cơn nghiện. Nhưng, khi cô cảm thấy bất lực trước số phận của mình thì cũng là lúc cô tìm được một nửa yêu thương của cuộc đời mình.
Phần 1: 10 năm trượt ngã
Từ ngày bị cuốn vào “cơn lốc trắng” rồi mang trong mình căn bệnh thế kỷ - HIV điều mà Hằng sợ nhất không phải là cái chết mà là ánh mắt miệt thị của người đời. Hằng đã có một quá khứ kinh hoàng với suốt hơn 10 năm trượt dài trong ma túy, thuốc lắc, vật vã trong những cơn thèm thuốc… Hình ảnh cô gái gầy gò, đầu tóc rũ rượi, mặc quần đùi, chân lê xích, cầm dao ra chợ dọa nạt, “xin” tiền mẹ đã ám ảnh của cuộc đời Hằng.
Nghiện ma túy… nghiện cả vũ trường
Kể cho chúng tôi nghe về quá khứ “huy hoàng”, sặc sụa mùi ma túy của mình, ánh mắt của Nguyễn Thúy Hằng (sinh năm 1981, trú tại đường Hùng Vương, phường Đồng Tâm, thành phố Vĩnh Yên, tỉnh Vĩnh Phúc) luôn trùng xuống. Có những lúc, chị lại giật mình khe khẽ, đôi vai run lên rồi hai hàng nước mắt chảy dài. Đó là những lúc chị nhắc đến mẹ. Chị bảo: “Nghiện ma túy, nhiễm HIV tôi khổ một thì mẹ tôi nhục nhã, ê chề gấp 10 lần”.
Sinh ra trong một gia đình công chức, Hằng là cô gái thông minh, xinh đẹp và năng động nhất nhà. 18 tuổi, Hằng đã cao 1m70, ba vòng chuẩn chỉnh, dáng đẹp như người mẫu, hơn nữa lại hát hay. Hằng là đứa con được gia đình đặt nhiều kỳ vọng nhất.

http://khampha.vn/upload/3-2014/images/2014-08-31/1409473671-thuy-hang-2.jpgHằng vốn là cô gái rất xinh đẹp (áo xanh, bên phải)
Tốt nghiệp trung học phổ thông, Hằng thi đỗ vào trường Cao đằng Du lịch Hà Nội. Đó cũng là lúc Hằng phải chịu cú sốc đầu đời khi bố bỏ ba mẹ con đi lấy vợ hai. Thất vọng về người cha mẫu mực, bất mãn với cuộc đời, Hằng ngày càng chán nản và mất hết niềm tin vào cuộc sống.
Hằng cố kiếm tìm chút niềm vui còn sót lại trong những cuộc chơi thâu đêm suốt sáng với bạn bè. Kể từ đó, tháng ngày cắp sách đến trường của Hằng được thay bằng những ngày tháng vào bar, vũ trường nhảy nhót.
Hằng tâm sự, suốt quãng thời gian đó, chị bị nghiện ánh đèn sân khấu, làn khói lờ mờ, tiếng nhạc, tiếng hò reo ầm ĩ trong các quán bar. Cô gái trẻ Thúy Hằng đem sức xuân của mình cống hiến cho những vũ điệu quay cuồng. Dần dà, để có sức nhảy, Hằng đã phải dùng đến thuốc lắc.
Tuy vậy, mỗi khi tan thuốc tàn canh, Hằng lại nằm co quắp giữa sàn nhảy, lơ mơ nghĩ về quá khứ và tương lai của mình. Hằng không còn nhận ra cô bé Thúy Hằng ngày nào mặc áo trắng tinh khôi tự tin đứng giữa sân trường ca hát. Trong một khoảnh khắc nào đó, Hằng muốn giãy giụa thoát ra khỏi những tháng ngày hiện tại. Nhưng không được, chị đã trượt ngã. Suy nghĩ đó khiến chị ngày càng lún sâu vào những cuộc chơi không bờ bến.
Vào thời điểm sắp tốt nghiệp, Hằng bị đuổi học. Đó cũng là lúc chị ngã lòng vào “con ma trắng”. Đến giờ, đã hơn 10 năm trôi qua, chị vẫn không thể quên được lần đầu tiên bị cuốn vào “cơn lốc trắng”.
Hằng tâm sự: “Lúc đó vào khoảng 2 – 3 giờ sáng, sau khi nhảy ở vũ trường, tôi và hai đứa bạn thân rủ nhau về quán net. Chát chít một hồi, đứa nào đứa đấy mắt đờ đẫn vì mệt, hai cô bạn kia rủ tôi lên gác xép hút thuốc. Tôi thấy chúng nó quấn thuốc lá chung với thứ bột gì đó màu trắng. Vì tò mò, tôi hút thử nào ngờ thầy cổ họng đắng chát, buồn nôn, đầu đau nhức, nôn nao. Hút được một hơi tôi vứt ngay điếu thuốc, chửi thầm “cái thứ tởm lợm này mà chúng mày cũng nghiện được”. Nhưng tôi không ngờ rằng, đến giờ đó ngày hôm sau tôi lại muốn hút”.
Suốt 4 tháng liền sau đó, ngày nào Hằng cũng dùng ma túy. Chị miêu tả, ngày nào, một đám đông cả trai lẫn gái cũng rủ nhau vào nhà nghỉ hút tập thể. Vì chủ yếu chơi cùng các cậu ấm cô chiêu, được chu cấp thuốc đầy đủ nên với Hằng, việc hút thuốc phiện cũng giống như uống nước hằng ngày. Chị luôn tự tin sẽ dễ dàng bỏ được nó khi không có điều kiện hút nữa…
Căn bệnh thế kỷ và sự miệt thị
Cho đến khi bị gia đình lôi về quê, Hằng mới biết mình đã thực sự sa vào vũng bùn... nhưng đã quá muộn để rút chân ra khỏi nó. Chị không bao giờ quên được lần đầu tiên lên cơn nghiện của mình trước sự chứng kiến của mẹ.
Hằng tâm sự: “Tôi vò đầu dứt tóc đòi mẹ cho tiền mua thuốc. Còn mẹ thì đứng như chôn chân một chỗ, sững sờ, bàng hoàng rồi bật khóc. Đến khi tôi sùi bọt mép, mẹ mới vét hết túi quần, túi áo đưa cho tôi 300 nghìn đồng trong vô thức”.

http://khampha.vn/upload/3-2014/images/2014-08-31/1409473656-thuy-hang-1.jpgHằng của ngày hôm nay - đã thoát khỏi "cơn lốc trắng"
Hằng sẵn sàng làm mọi cách để có tiền mua thuốc, từ ăn cắp tiền của chị, của mẹ cho đến việc đi làm gái bán hoa. Cô gái trẻ mặc kệ sự tủi nhục, ê chề miễn sao có ma túy để thỏa mãn cơn thèm thuốc.
Hằng nhớ lại: “Có những khi trong cơn phê thuốc, hai mắt lim dim trước khi nhắm tịt, mình vẫn kịp nhìn thấy mẹ đứng đó với hai hàng nước mắt chảy dài”.
Năm 2003, mẹ Hằng quyết định đưa chị đi cai nghiện. Suốt ba tháng vật vã với hàng trăm lần lên cơn rồi cắt cơn, nhưng khi vừa bước chân ra khỏi trại, Hằng lại tái nghiện. Sáu năm với ba lần cai rồi lại tái, cuối cùng Hằng chuyển sang chích. Thỉnh thoảng người ta lại nhìn thấy ở một xó nào đó, có cô gái gầy gò, mặt vêu vao ngồi thu lu một chỗ, loay hoay cầm cây kim tiêm chích.
Hằng cho biết, quãng thời gian kinh hoàng nhất với chị là quãng thời gian tự cai tại nhà. Hằng bị nhốt trong căn nhà nhỏ ở Vĩnh Yên, một chân xích chặt vào khối sắt to. Mỗi lần lên cơn nghiện, Hằng đều tìm mọi cách để trốn thoát. Có lần chị dùng đinh bật song cửa sổ rồi cả chân cả tay bò lồm ngồm ra đường tìm mẹ xin tiền, chân vẫn kéo lê khối sắt nặng nề ấy.
Năm 2009, Hằng phát hiện mình bị nhiễm HIV. Nghe tin dữ, Hằng cảm thấy nhẹ nhàng hơn là sợ hãi, bởi chị biết mình sắp chết, sắp được giải thoát khỏi những cơn nghiện triền miên. Nhưng đây mới chính là lúc, cuộc đời chị rơi vào vũng bùn tăm tối nhất bởi, chị phải sống giữa sự miệt thị khủng khiếp của đồng loại.
“Mọi người đều đứng cách xa mình nhất có thể. Có những khi cố gắng lắm, mẹ mới tìm mua được cho mình bát phở. Vừa ăn xong, họ cầm chiếc bát đập luôn bởi sợ con vi rút lây lan. Nhưng đó là cái giá mình phải trả nên không dám trách ai” - Chị thắt lòng kể.
Cả mẹ và chị gái Hằng cũng phải chịu sự miệt thị đó. Bởi ai cũng mặc định rằng, nhà có một người mắc si-đa thì tất cả mọi người trong nhà đều bị lây nhiễm. Đó là quãng thời gian mẹ Hằng bán hàng không ai mua, chị gái của Hằng cũng phải chịu đủ điều tiếng. Cả nhà Hằng phải rời bỏ quê hương đi nơi khác sinh sống.
Cái tên vốn rất đẹp “Thúy Hằng” đã bị chính chị vấy bẩn. Suốt 10 năm, chỉ cần nhắc đến cái tên Hằng, mọi người xung quanh lại thấy ghê tởm và muốn tránh xa. Thỉnh thoảng, người ta lại thấy chị ngồi trong một góc nào đó tiêm chích. Rồi thỉnh thoảng lại thấy chị liêu xiêu hai chân lê xích, đầu tóc rũ rượi đi khắp đầu làng ngõ xóm tìm mẹ xin tiền.
Chị cứ sống như một cái “thây ma” như vậy cho đến ngày tìm thấy một nửa của cuộc đời…
(Còn nữa…)

Từ một cô gái xinh đẹp, Hằng đã bán mình cho "con ma trắng"... và cảm thấy cuộc sống như chấm dứt khi biết mình bị nhiễm HIV. Nhưng rồi, trong vũng bùn tối tăm của cuộc đời, Hằng đã tìm được một nửa yêu thương thực sự của mình. Người đàn ông ấy đã đến bên Hằng, cùng Hằng vượt qua vũng lầy đen tối ấy để cùng nhau xây dựng hạnh phúc gia đình. Mời các bạn hãy đón đọc phần tiếp theo vào lúc 15h00 ngày 1/9/2014.
http://www.baomoi.com/Co-gai-suot-10-nam-ban-minh-cho-ma-tuy/139/14705620.epi

songchungvoi_HIV
01-09-2014, 16:41
Cô gái xinh đẹp 10 năm "bán mình" cho ma túy (P.2)Thứ Hai, ngày 01/09/2014 13:39 PM (GMT+7)
Câu chuyện cai nghiện thần kỳ của người yêu đã trở thành động lực cho Hằng làm lại cuộc đời.

http://img-hcm.24hstatic.com/upload/3-2014/images/2014-08-31/1409477899-hang-d.jpg
Rất may đứa con của Hằng đã không bị lây nhiễm HIV từ mẹ.

Nguyễn Thúy Hằng (sinh năm 1981, trú tại đường Hùng Vương, phường Đồng Tâm, thành phố Vĩnh Yên, Vĩnh Phúc) đã có quá khứ 10 năm đầy lầm lỡ và tiếc nuối. Từ một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, vì chút rắc rối gia đình chị trở nên sa ngã, buông thả, cuối cùng dính vào ma túy. Khi biết mình mắc phải căn bệnh thế kỷ HIV cũng là lúc chị phải sống trong chuỗi ngày kinh hoàng nhất.

Phần 2: Tình yêu thay đổi số phận
Chị gặp lại anh trong cái ngày đi tìm thuốc. Đó cũng là lần đầu tiên trong suốt 10 năm trượt ngã, chị chiến thắng được “con ma trắng”. Vật vã trong vòng tay anh, chị lơ mơ hiểu được cuộc đời mình phải thay đổi từ đây…
Cuộc gặp định mệnh
Hằng gặp anh trong một lần hút thuốc “bầy đàn” tại Giáp Bát. Anh là Phan Hải (sinh năm 1977, trú tại Giáp Bát, Hà Nội) lúc đó cũng là dân chơi, là con nghiện khét tiếng đất Hà Thành.
Khác với Hằng, Hải sinh ra trong một gia đình đầy “lầm lỡ” với hai người anh trai cả đời “ngập” trong ma túy. Tuổi thơ của Hải là những tháng ngày chứng kiến hai anh mình sùi bọt mép, vật vã trong cơn nghiện, rồi những lần mẹ ngã giá bán từng căn nhà lấy tiền cho hai con trai chơi thuốc. Hải lớn lên trong làn khói trắng lờ mờ.
Rồi Hải cũng “nối gót” hai anh lao vào con đường nghiện ngập. Anh gặp Hằng đúng vào lúc anh đang giãy giụa tìm cách thoát khỏi “con ma trắng”, còn cô thì say mê khám phá sức hút của thuốc cùng các cậu ấm, cô chiêu. Nhìn Hằng lim dim trong làn khói thuốc, Hải thắc mắc, tại sao một cô gái có vẻ mặt ngây thơ, xinh đẹp như vậy lại dấn thân vào con đường tội lỗi này.
Không lâu sau, Hải quyết định dùng game cai nghiện. Anh vùi đầu vào những trò chơi điện tử, sống trong thế giới ảo. Anh cố gắng chơi game một cách “say mê” để không còn thời gian nghĩ tới ma túy. Cuối cùng anh cũng thành công, khi cùng một lúc cai được cả game lẫn ma túy, rồi sống đẹp bằng nghề lái xe taxi.
Anh Hải tâm sự: “Quãng thời gian đó cũng không dễ dàng gì. Ăn game, ngủ cũng game, những lúc lên cơ thèm thuốc thì cứ ngồi nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính để chịu đựng”.

http://img-hcm.24hstatic.com/upload/3-2014/images/2014-08-31/1409477717-hang-5.jpg Hằng rạng rỡ trong ngày cưới
Về phía Hằng, năm 2010, khi đang lang thang tìm thuốc tại Hà Nội, chị gặp lại người bạn nghiện tên Minh, hiện nay đã trở thành Trưởng ban điều hành mạng lưới người sử dụng ma túy Việt Nam. Nhìn bộ dạng thất thểu của chị, Minh thương xót: “Trong đám bạn nghiện cũ, chúng nó cai được cả rồi, sao mày vẫn vất vưởng như vậy?”. Rồi Minh giới thiệu Hằng tham gia vào “Dự án quỹ toàn cầu phòng chống HIV/AIDS”. Thật trùng hợp, Hải cũng đang là một thành viên trong dự án đó.
Hằng vài Hải gặp lại nhau trong buổi tọa đàm của dự án. Cả hai người nhận ra nhau trong sự vui sướng lẫn chút ngượng ngùng. Hải kể cho Hằng nghe về quãng thời gian cai nghiện của mình. Hằng chỉ biết khóc khi nghĩ lại lúc anh kiên trì cai nghiện là lúc Hằng đang chìm sâu trong vũng bùn tăm tối.
Hằng còn nhớ mãi câu nói của Hải: “Tên em cũng đẹp như người em vậy, đã đến lúc em phải trả lại vẻ đẹp cho nó rồi”. Câu nói cùng câu chuyện cai nghiện thần kỳ của Hải đã trở thành động lực cho Hằng làm lại cuộc đời.
Rồi họ yêu nhau. Hằng sống và làm việc ở địa bàn Mê Linh. Còn Hải ở Giáp Bát. Mỗi ngày sau giờ làm, bất chấp sớm hay muộn, Hải đều đi xe máy từ Giáp Bát về Mê Linh thăm Hằng. Ngay cả khi cô nói thật với anh mình bị HIV, anh vẫn không từ bỏ. Không lâu sau, hai người dọn về sống chung dưới một mái nhà.
Hải trở thành “bác sỹ” giúp Hằng cai nghiện. Liều thuốc của anh là vòng tay mạnh mẽ, ôm chặt lấy Hằng mỗi khi chị lên cơn. Hằng tâm sự: “Cứ nghĩ đến việc vượt qua cơn nghiện này, tôi sẽ tỉnh dậy bình yên trong vòng tay anh là tôi lại không sợ hãi điều gì, lại có động lực để vượt qua tất cả”.
Tháng 9/2010, Hằng chính thức làm việc trong “Dự án quỹ Toàn cầu phòng chống HIV/AIDS”. Chị bắt đầu được tham gia các khóa học truyền đạt kiến thức về ma túy, về căn bệnh HIV, bắt đầu hiểu được ma túy là gì? HIV là căn bệnh như thế nào cũng như cách phòng chống lây nhiễm và áp chế nó.
Hằng chia sẻ, sau nhiều tháng hoạt động, chị đã tìm thấy mục đích sống của mình, đã tìm ra lối thoát cho cuộc đời đầy lầm lỡ này. Dần dần, chị yêu công việc còn hơn cả ma túy.
Tháng 1/2011, Hằng được dự án cử về hoạt động tại địa bàn Vĩnh Phúc. Hải cũng sẵn sàng từ bỏ mọi công việc ở Hà Nội theo cô về quê. Hai người trở về căn nhà xưa ở Vĩnh Yên – nơi lưu giữ quá khứ kinh hoàng của Hằng hai năm về trước. Hằng kể lại: “Lúc đưa nhau về, hai đứa chỉ có đúng một cái nồi cơm điện, 4 chiếc bát, một bộ máy vi tính và 1 triệu đồng. Có những đêm lạnh buốt mà không có đệm, không có chăn, hai vợ chồng chỉ còn cách nằm ôm nhau co quắp”.

http://img-hcm.24hstatic.com/upload/3-2014/images/2014-08-31/1409477733-hang-3.jpgHằng đã có một gia đình hạnh phúc với cậu con trai kháu khỉnh
Hải dạy Hằng sử dụng các phần mềm vi tính chuyên dụng. Còn Hằng vừa học vừa tìm cách liên hệ với các tổ chức phòng chống ma túy, lây nhiễm HIV ở địa phương để triển khai công việc. Ngôi nhà lưu giữ những ký ức kinh hoàng ngày xưa lại chính là nơi Hằng bắt đầu cuộc sống mới.
Nắng cuối trời
Sau một thời gian hoạt động, đến ngày 12/8/2011, Nguyễn Thúy Hằng quyết định thành lập nhóm “Nắng cuối trời” với mục đích tuyên truyền về tác hại của ma túy cũng như những cách phòng chống lây nhiễm HIV. Hằng được bầu làm trưởng nhóm.
Hằng tâm sự: “Lúc mới thành lập, nhóm gặp rất nhiều khó khăn. Cả nhóm chỉ có 5 thành viên nòng cốt, không có địa điểm hoạt động nên ngôi nhà nhỏ của hai vợ chồng tôi trở thành nơi sinh hoạt cũng như tổ chức các sự kiện truyền thông của nhóm luôn”.
Ngoài sự hỗ trợ từ phía dự án đầu tư, nhóm của Hằng không nhận được bất cứ sự ủng hộ nào. Người dân xung quanh còn cho rằng “Nắng cuối trời” được lập ra là để cho những con nghiện, những kẻ mắc bệnh si-đa có nơi tụ tập. Với họ, ngôi nhà của Hằng là mối hiểm họa to lớn nên nhà ai, nhà nấy xây tường cổng cao vút, để tránh những con vi rút lây lan.
Công việc của Hằng và các thành viên là tiếp cận, vận động những con nghiện cai nghiện, sử dụng bơm kim tiêm sạch khi tiêm chích, tư vấn cho những người nhiễm HIV sử dụng ARV (một loại thuốc ức chế, giảm sự phát triển của HIV – PV), cấp phát bao cao su, bơm kiêm tiêm và thu hồi bơm kim tiêm bẩn.
http://img-hcm.24hstatic.com/upload/3-2014/images/2014-08-31/1409477744-hang-1.jpg
Hằng tham gia rất nhiều chương trình tập huấn về ma túy/HIV
Bên cạnh đó, nhóm còn tiến hành khảo sát, cung cấp những con số quý giá về tình trạng nghiện ngập cũng như nhiễm HIV trên địa bàn cho Chi cục phòng chống ma túy, lây nhiễm HIV. Còn Hằng thường xuyên tham gia nhiều hội nghị, tập huấn kiến thức về ma túy. Hơn thế, Hằng đã từng sang Mianma để chia sẻ kinh nghiệm về việc cai nghiện ca túy.
Hằng tâm sự: “Những ngày đầu tìm đến các gia đình có con em nghiện ngập để tư vấn, chúng tôi bị họ mắng chửi thậm tệ vì nghi đến dụ dỗ, lôi kéo con em họ. Năm 2012, nhóm hỗ trợ cai nghiện tại văn phòng cho một số đối tượng. Vì không có kinh phí, không có chuyên môn nên không dám tùy tiện cho uống thuốc hỗ trợ, hai vợ chồng chỉ còn cách thức trắng đêm trông nom các anh em đang lên cơn vật vã, la hét. Người dân xung quanh phản ánh rất nhiều”.
Nhưng mọi khó khăn đã qua đi. Hằng và nhóm “Nắng cuối trời” của mình đã hoạt động rất tốt. Tháng 7/2013 đứa con trai đầu tiên của chị chào đời. Càng hạnh phúc hơn nữa khi bé Phan Anh (con anh chị) không bị lây nhiễm HIV từ mẹ.
Từ một người có quá khứ lầm lỗi, chìm sâu dưới vũng bùn đen tối, Nguyễn Thúy Hằng đã tìm thấy mục đích, lý tưởng sống của mình, vươn lên làm lại cuộc đời. Chị đã trả lại vẻ đẹp thật sự cho cái tên “Thúy Hằng” của mình với biết bao nỗ lực, quyết tâm.

Hạ Nhiên (Khampha.vn)

Tuanmecsedec
06-09-2014, 08:31
Tình yêu đẩy lùi 'cái chết trắng'

06 tháng 09 năm 2014

TP - Từng là con nghiện khét tiếng, Nguyễn Thị Hằng (sinh năm 1982, phường Đồng Tâm, Vĩnh Yên, Vĩnh Phúc) đã tìm ra lối thoát cho bản thân, từ bỏ “cái chết trắng” và thành lập CLB “Nắng cuối trời” để giúp đỡ những con người từng lầm lỡ tái hòa nhập cộng đồng.

Tôi tìm về gia đình chị Nguyễn Thị Hằng vào một buổi chiều mưa. Những bức vẽ ghê rợn về “cái chết trắng” đầy khắp bức tường rào, trong căn nhà nhỏ treo đầy những ảnh về hoạt động hướng về cộng đồng của những thành viên trong CLB. Dáng người cao, mảnh khảnh có nụ cười duyên, ít ai biết Hằng là người đi đầu trong phòng chống ma túy, lây nhiễm HIV cho nhiều bạn ở Vĩnh Phúc.

http://images.tienphong.vn/Uploaded/thien/2014_09_06/7aa1_FFHE.jpg.ashx?width=600
Chị Hằng hạnh phúc bên chồng con của mình

Được biết, chị từng là sinh viên trường Cao đẳng Du lịch Hà Nội, vì sao lại có thời gian sa ngã, nghiện ma túy?Năm lớp 12 tôi gặp cú sốc lớn, bố mẹ mâu thuẫn, đánh nhau rồi bố bỏ mẹ con tôi đi lấy vợ hai. Thất vọng về bố, chán nản về hoàn cảnh của bản thân, tôi lao vào chơi bời thâu đêm suốt sáng trong các quán bar, vũ trường, rồi bắt đầu dính vào thuốc lắc, nghiện ma túy từ khi là sinh viên năm thứ hai.

Tôi bỏ học về quê khi chỉ còn 6 tháng nữa là tốt nghiệp và trở thành “nô lệ” của ma túy. Tôi được đưa đi cai nghiện, khi thả ra tôi lại tái nghiện và bị bắt vào trại lần hai, nhưng cứ bước chân ra khỏi trại là tôi lại tìm đến thuốc. Tôi cũng từng được mẹ cai nghiện tại nhà nhưng không thành công. Năm 2009, nghiện nặng hơn, tôi chuyển sang tiêm chích và bị nhiễm căn bệnh HIV từ một con nghiện khác.

Tôi nghĩ, lúc đó mình sẽ chết nhưng khi tỉnh sau cơn dài phê thuốc tôi lại thấy có tội với mẹ mình. Nhìn mẹ đã già đi trông thấy, nước mắt mẹ đã khóc hết cho đứa con bất hiếu.

Có phải vì tình yêu dành cho mẹ mà chị quyết tâm từ bỏ ma túy?

Đúng thế, tôi bỏ được ma túy nhờ mẹ và chồng tôi. Anh tên Hải, tôi và anh gặp nhau trong một lần hút thuốc “bầy đàn” ở Bến xe Giáp Bát.

Tôi có ấn tượng đặc biệt với anh với vẻ ngoài thư sinh, ít ai nghĩ anh là kẻ nghiện ma túy. Còn Hải, khi vừa gặp tôi anh cũng tỏ ra ngạc nhiên, còn bảo tôi “xinh đẹp và còn trẻ thế này mà đã nghiện ma túy”. Rồi hai người đã cùng nhau thuê phòng trọ để hút thuốc.


“Tôi nghĩ, không ai không mắc sai lầm, nhưng quan trọng hơn là biết đứng dậy. Tôi cũng từng mắc phải sai lầm, trở thành con nghiện trong 10 năm, mang trong mình căn bệnh thế kỷ, nhưng tôi đã đứng dậy, làm lại cuộc đời, làm việc có ích cho xã hội. Những ai đang nghiện hãy cố gắng từ bỏ nó, không có gì là không thể nếu bạn cố gắng và quyết tâm. Tôi mong bạn trẻ, hãy tránh thật xa ma túy, đừng nên thử dù chỉ một lần để tránh lâm vào những bi kịch trong
cuộc sống”. Nguyễn Thị Hằng



Cuộc gặp gỡ chốc lát của hai người nghiện tìm thuốc nhưng đã đem lại cho tôi cảm giác nhớ nhung. Hai năm sau, trong khi đang lang thang tìm thuốc, tôi bất ngờ gặp lại Hải và càng bất ngờ hơn khi anh ấy đã từ bỏ thuốc và làm việc ở dự án “Quỹ toàn cầu phòng chống HIV/AIDS”. Hải đã khuyên nhủ tôi từ bỏ ma túy và tham gia vào dự án. Tôi đồng ý, chuyển về sống cùng Hải, hằng ngày anh lo cơm nước và thuốc men để tôi cai nghiện.

Những lúc cơn nghiện lên vật vã, anh đã ôm chặt để mặc cho tôi cắn xé, cấu anh và rồi cơn nghiện cứ ngày một thưa dần. Tôi đã từ bỏ được ma túy hẳn sau 6 tháng cai. Sau đó, tôi chính thức được nhận vào làm việc ở dự án “Quỹ toàn cầu phòng chống HIV/AIDS”. Bất chấp việc biết tôi đã bị nhiễm HIV, Hải vẫn muốn lấy tôi làm vợ.

Tháng 7/2013, đứa con trai đầu lòng của vợ chồng tôi chào đời. Càng hạnh phúc hơn nữa khi bé có kết quả xét nghiệm âm tính với HIV.

Giúp nhiều người thoát khỏi bi kịch

Được biết, chị là người có ý tưởng thành lập CLB “Nắng cuối trời” nhằm giúp đỡ những người từng lầm lỡ tái hòa nhập cộng đồng, CLB hoạt động như thế nào?

Tháng 1/2011, tôi được dự án “Quỹ toàn cầu phòng chống HIV/AIDS cử về hoạt động tại quê nhà Vĩnh Phúc. Tôi có ý tưởng thành lập CLB “Nắng cuối trời” với mục đích tuyên truyền về tác hại của ma túy, giúp đỡ được nhiều người đang đi theo “cái chết trắng” cai nghiện tái hòa nhập cộng đồng, tuyên truyền thanh niên tránh xa nó. Chồng tôi đã cùng theo về để xây dựng “Nắng cuối trời”.

http://images.tienphong.vn/Uploaded/thien/2014_09_06/7b_WZKV.jpg.ashx?width=600
Các thành viên trong CLB “Nắng cuối trời”. Ảnh: Quang Lộc

Những ngày đầu hoạt động, ngôi nhà nhỏ của tôi trên đường trở thành nơi sinh hoạt nhóm, tổ chức các sự kiện truyền thông về ma túy và HIV/AIDS. Chúng tôi gặp rất nhiều khó khăn trong việc phát bơm kim tiêm để phòng tránh tác hại dùng chung bơm kim tiêm dẫn đến lây nhiễm HIV bởi bị nghi ngờ là “tiếp tay cho nghiện”.

Thậm chí khi vừa dựng tấm biển “Nắng cuối trời” đã bị yêu cầu tháo dỡ vì nghi ngờ là điểm tụ tập của nhóm nghiện. Sau hai năm kiên trì hoạt động, đến nay nhóm đã đem đến cái nhìn khác cho những người dân. Từ phản đối, chống phá nay họ ủng hộ hoạt động của CLB, bớt kỳ thị, phân biệt đối xử với những người nghiện, nhiễm HIV để họ tái hòa nhập cộng đồng.

Nhóm cũng đã hỗ trợ tư vấn cho nhiều người nhiễm HIV sử dụng thuốc ARV, cấp phát bao cao su, bơm kim tiêm và thu hồi bơm kim tiêm bẩn, kết nối tuyên truyền được với nhiều người nghiện ma túy, nhiễm HIV tại địa phương... Ngoài ra, nhóm còn tổ chức giúp đỡ nhiều người nghiện cai nghiện ngay tại nhà để họ trở thành người có ích cho xã hội.

Để học tập kinh nghiệm, các thành viên trong CLB đã tích cực tham gia các khóa tập huấn trong và ngoài nước. Tôi cũng từng tham gia tập huấn nhận thức về ma túy cho nhiều bạn trẻ, từng sang Myanmar để chia sẻ kinh nghiệm và hoạt động của nhóm.

Cảm ơn chị!

Quang Lộc

http://www.tienphong.vn/gioi-tre/tinh-yeu-day-lui-cai-chet-trang-756183.tpo