Gửi bởi
JordanLe
Cảm giác mặc cảm, cô đơn, không dám nói ra với ai vì sợ bị kỳ thị xa lánh là điều rất bình thường và hầu như ai cũng trải qua đối với những người mang trong mình căn bệnh này anh ạ :) Thế nhưng cơ mà bởi vì hầu hết chúng ta (bao gồm những người bệnh và không bệnh hoặc chưa bệnh) chưa hiểu đúng vể căn bệnh này cũng như chưa cập nhật được đúng mức về tiến bộ y học tại VN trong việc điều trị HIV nên hoang mang thậm chí sợ hãi là điều dễ hiểu.
Anh nói đúng, bụng làm thì dạ chịu, thật ra trong diễn đàn này nói riêng hầu như không ai sợ chết cả, nỗi sợ duy nhất là gánh nặng gia đình chưa chu toàn. Nhưng anh ạ, cuộc sống mà, mỗi người nó có một cái số đã là phúc thì không phải họa mà đã là họa thì không tránh được. Chuyện cũng đã lỡ rồi, bệnh thì củng đã bệnh rồi cũng không có gì có thể thay đổi được.
Điều quan trọng bây giờ là anh hãy điều trị một cách tích cực anh sẽ thấy HIV không đáng sơ như mọi người vẫn mường tượng. Năm 2017 rồi, không phải là 1990 nữa anh ạ. Mọi thứ giờ đây không còn đáng sợ nữa.
Em cũng như anh, cách đây 3 năm (2014) em cũng rất sợ, lo lắng, thậm chí nghĩ quẫn khi biết mình bị H, em cũng sợ bị xa lánh, bị kỳ thị, sợ lỡ có gì thì ai lo cho mẹ, cho gia đình. Nhưng em cũng cố vượt qua, em cũng điều trị, sau một thời gian em cũng đã vượt qua giai đoại khủng hoảng đó, giờ đây sau thời gian tích cực dùng thuốc kháng Virus em đã có tải lượng virus dưới ngưỡng phát hiện và hệ miễn dịch cao chót vót. Bây giờ em thấy cuộc sống cũng bình thường lắm, ko sợ hay hoang mang linh tinh nữa. Cuộc sống mà, ai biết khi nào mình chết đâu, hãy cứ sống vui, sống có ích, ko hại ai là dc rồi. Đã chắc gì không nhiễm H đã sống dai sống nhây đâu. Ko có gì là tuyệt đối cả, trời ko bao giờ tiệt đường người cả anh ạ.
Chúc anh sớm lấy lại tinh thần và khi duyên tới anh sẽ tìm thấy một nửa thực sự của mình. Cái gì cũng vậy có cái duyên cái nợ hết anh ạ. Duyên tới rồi có khi không từ chối được. Cố lên anh nhé :)