...nhưng, hzzzz...”khi yêu mà tặng ng mình yêu đôi giày, ng ấy sẽ ra đi”...ko tin những điều gọi là “mê tín”, và luôn làm điều ngược lại như 1 cách thách thức số mệnh, vì quá tự tin vào thứ gọi là “tình yêu”...cũng đúng thôi, cuộc sống ko có tình yêu thì chán lắm, như bây giờ vậy...có muốn sống chết, hy sinh cho tình yêu cũng ko còn cơ hội nào cả, mang trong mình dòng máu khác lạ, giống như kẻ tội tù chung thân, vẫn còn thở đấy, vẫn còn cảm giác đấy, nhưng...chắn song ngăn cánh tay chạm vào những điều tuyệt diệu của đời sống...chiều nay, mùa đông thứ 3 rồi, ko còn vòng tay ấm, ko còn nghe tiếng thì thầm “vk ơi”, nhớ những ngày đầu 2 đứa cùng biết mang trong mình HIV, cùng nhau vượt qua những ngày tháng gian nan mà ko chút sợ hãi vì có nhau, chỉ cần có nhau, thì ngày mai có ra sao “vk cũng ko bao giờ rời xa ck đâu”...vậy mà,...hơn 2 năm qua cứ như con tằm chui rút vào trong cái kén, biếng lười...bỏ mặc mọi thứ xung quanh vậy, ko hờn, ko trách...chấp nhận buông tay như lẽ tự nhiên “cái gì đến rồi cũng sẽ ra đi thôi”...đôi lần lướt vội qua nhau, ước sao nghe đc tim đang loạn nhịp, rồi quên...thời gian sẽ làm lành vết thương, yeah...mạnh mẽ hơn, yêu thương mẹ nhiều hơn, giống như đứa trẻ vậy, cứ sợ phải xa ng mình thương yêu nhất, cứ sợ ngày mai ko còn mẹ vậy, đi làm về là chạy ào về bên mẹ...nhưng mẹ ơi, nỗi niềm này riêng con mang, con ko muốn mẹ phải lo lắng vì con, phải mạnh mẽ mạnh mẽ...một mình vẫn ổn...
”...và em đã quên ngày xưa...
bỗng nhiên nhận ra tiếng con tim mình nói,
khi đã yêu là ta sẽ không đổi thay, dẫu sao ngày sau...
...và em sẽ luôn kề bên, sẽ luôn cùng anh đi đến cuối con đường...” kỷ niệm những ngày 2 đứa bên nhau...con đường ấy dù có ngắn, có kết thúc bất ngờ, nhưng với vk đó là con đường tuyệt vời nhất trong đời, cám ơn ck...vì đã đến bên vk, vì đã yêu thương vk, tình yêu cuối cùng trong đời vk....