Kết quả 1 đến 7 của 7

Chủ đề: Chọn lựa...

  1. #1
    Thành Viên Mới
    Ngày tham gia
    08-06-2018
    Giới tính
    Đồng Giới Nam
    Đến từ
    Tây Ninh
    Bài viết
    57
    Cảm ơn
    0
    Được cảm ơn: 6 lần

    Chọn lựa...

    Khi đã trải qua 4 năm điều trị, mình không còn nghĩ, hay quan tâm vì sao mình bệnh... Điều trị ở opc q11 cũng tròn 4 năm. Mình ở quê cũng đã được 3 năm. Opc ra thông báo bảo hiểm ở quê không lấy thuốc được mình phải chuyển về quê.. Thà chết mình cũng không về, nếu về mọi người sẽ biết. Họ kì thị mình cũng không sao nhưng mình sợ mẹ và em trai phải gánh nỗi khổ này... Mình mong sẽ không phải lựa chọn

  2. #2
    Thành Viên Mới
    Ngày tham gia
    08-09-2019
    Giới tính
    Đồng Giới Nam
    Đến từ
    HCM
    Bài viết
    25
    Cảm ơn
    11
    Được cảm ơn: 4 lần
    Mình cũng muốn về quê và điều trị ở SG. Nhưng điều cậu nói ở trên khiến tớ chán ghê. Có cách nào bhyt ở quê nhưng vẫn điều trị ở SG đc k?

  3. #3
    Thành viên chính thức
    Ngày tham gia
    29-11-2018
    Giới tính
    Nam
    Đến từ
    Bên kia cuộc đời
    Bài viết
    180
    Cảm ơn
    20
    Được cảm ơn: 74 lần
    Trích dẫn Gửi bởi Wavea95 Xem bài viết
    Khi đã trải qua 4 năm điều trị, mình không còn nghĩ, hay quan tâm vì sao mình bệnh... Điều trị ở opc q11 cũng tròn 4 năm. Mình ở quê cũng đã được 3 năm. Opc ra thông báo bảo hiểm ở quê không lấy thuốc được mình phải chuyển về quê.. Thà chết mình cũng không về, nếu về mọi người sẽ biết. Họ kì thị mình cũng không sao nhưng mình sợ mẹ và em trai phải gánh nỗi khổ này... Mình mong sẽ không phải lựa chọn

    Bạn có thể nhờ Bs điều trị hướng dẫn mua bảo hiểm tại sg thử xem có được không. Nếu được thì mua luôn ở sg để tiếp tục điều trị. Còn không thì hỏi thử nếu xin giấy chuyển tuyến từ quê lên sg có được không (thấy thông tin trên báo là xin chuyển tuyến 1 lần cho 1 năm, có nghĩa là điều trị trong 1 năm chỉ phải xin giấy chuyển 1 lần thôi).

    Còn nếu không được thì ổn định tâm lý và chịu khó mặc cảm thời gian đầu để về quê lãnh thuốc. Mình hiểu tâm lý của bạn, vì mình ngay từ đầu cũng như bạn, bước đến opc địa phương mà chạy qua mấy lần không dám bước chân vào. Mình cũng có khá nhiều người quen ở đó. Và cho đến hiện tại mỗi lần mình lãnh thuốc mình điều mặc áo dài tay, đeo khẩu trang và đầu luôn có cái nón kéo sụp nữa khuôn mặt. Vì tận trong thâm tâm mình, mình vẫn sợ cái dè biểu của người đời dành cho mình, cho gia đình. Nhưng mình tự hỏi, sống tiếp hay chết? Chết thì thật ra quá dễ dàng. Nhưng sống tiếp mới khó. Mình sống mình mới có cơ hội để giúp gia đình dù là việc vặt vãnh. Và có lẽ sống để chờ ngày thật sự sống lại. Một ngày không còn bệnh nữa. Còn gia đình, đó mới là những người mình cần phải chịu trách nhiệm. Có sống mới có thể thay đổi được ngày mai. Nên dù khó khăn, bạn cũng nên cố gắng. Như mình nói, ngay từ đầu mình đã điều trị tại địa phương, vì hoàn cảnh bí bách, không còn tiền để trốn tránh để đi xa, người nhà lại bệnh không người chăm sóc. Việc làm lại mất, nhưng hơn tất cả tụi mình còn có ngày mai. Nên cố gắng bạn nhé! Bộ y tế ra những chính sách mới, tốt xấu gì thì cũng suy tính cho cái chung của xã hội, không vì của riêng ai. Khi thực hiện có những bất cập tự động sẽ có điều chỉnh. Quan trọng là đến giờ này họ vẫn hỗ trợ những người bệnh như mình đỡ tốn kém tiền bạc.

  4. #4
    Thành Viên Mới
    Ngày tham gia
    08-06-2018
    Giới tính
    Đồng Giới Nam
    Đến từ
    Tây Ninh
    Bài viết
    57
    Cảm ơn
    0
    Được cảm ơn: 6 lần
    Trích dẫn Gửi bởi Nhanqua Xem bài viết
    Bạn có thể nhờ Bs điều trị hướng dẫn mua bảo hiểm tại sg thử xem có được không. Nếu được thì mua luôn ở sg để tiếp tục điều trị. Còn không thì hỏi thử nếu xin giấy chuyển tuyến từ quê lên sg có được không (thấy thông tin trên báo là xin chuyển tuyến 1 lần cho 1 năm, có nghĩa là điều trị trong 1 năm chỉ phải xin giấy chuyển 1 lần thôi).

    Còn nếu không được thì ổn định tâm lý và chịu khó mặc cảm thời gian đầu để về quê lãnh thuốc. Mình hiểu tâm lý của bạn, vì mình ngay từ đầu cũng như bạn, bước đến opc địa phương mà chạy qua mấy lần không dám bước chân vào. Mình cũng có khá nhiều người quen ở đó. Và cho đến hiện tại mỗi lần mình lãnh thuốc mình điều mặc áo dài tay, đeo khẩu trang và đầu luôn có cái nón kéo sụp nữa khuôn mặt. Vì tận trong thâm tâm mình, mình vẫn sợ cái dè biểu của người đời dành cho mình, cho gia đình. Nhưng mình tự hỏi, sống tiếp hay chết? Chết thì thật ra quá dễ dàng. Nhưng sống tiếp mới khó. Mình sống mình mới có cơ hội để giúp gia đình dù là việc vặt vãnh. Và có lẽ sống để chờ ngày thật sự sống lại. Một ngày không còn bệnh nữa. Còn gia đình, đó mới là những người mình cần phải chịu trách nhiệm. Có sống mới có thể thay đổi được ngày mai. Nên dù khó khăn, bạn cũng nên cố gắng. Như mình nói, ngay từ đầu mình đã điều trị tại địa phương, vì hoàn cảnh bí bách, không còn tiền để trốn tránh để đi xa, người nhà lại bệnh không người chăm sóc. Việc làm lại mất, nhưng hơn tất cả tụi mình còn có ngày mai. Nên cố gắng bạn nhé! Bộ y tế ra những chính sách mới, tốt xấu gì thì cũng suy tính cho cái chung của xã hội, không vì của riêng ai. Khi thực hiện có những bất cập tự động sẽ có điều chỉnh. Quan trọng là đến giờ này họ vẫn hỗ trợ những người bệnh như mình đỡ tốn kém tiền bạc.
    Cám ơn bạn nhiều lắm...
    Bệnh mình mình phải chịu thôi, mình chỉ sợ gia đình mình biết, hàng xóm biết mình bệnh, vì mình nghe nói họ sẽ xuống nhà... Còn đi lãnh thuốc thật ra với mình ổn.

  5. #5
    Thành Viên Mới
    Ngày tham gia
    08-06-2018
    Giới tính
    Đồng Giới Nam
    Đến từ
    Tây Ninh
    Bài viết
    57
    Cảm ơn
    0
    Được cảm ơn: 6 lần
    Mình có việc làm ổn định ở quê rồi, anh em nhà mình làm trong xã nhiều mình sợ họ biết gia đình mình biết, tội cho gia đình phải chịu ky thị chung với mình

  6. #6
    Thành viên chính thức
    Ngày tham gia
    29-11-2018
    Giới tính
    Nam
    Đến từ
    Bên kia cuộc đời
    Bài viết
    180
    Cảm ơn
    20
    Được cảm ơn: 74 lần
    Thông thường người ta sẽ xuống nhà đối với trường hợp, người ta nắm thông tin người bệnh mà không chịu đi điều trị (gây ảnh hưởng đến sức khoẻ bản thân, hoặc tiêu cực cho người xung quanh...). Giống như thầy cô giáo đi vận động học sinh bỏ học vậy. Còn mình điều trị thì người ta không tới, chỗ mình lãnh thuốc nói như vậy. Với lại chỉ người có liên quan mới nắm danh sách người bệnh. Chỉ là anh em tụi mình bị rào cản tâm lý, tự dằn vật bản thân mình. Lo sợ đủ điều. Chỗ mình lãnh thuốc thấy người ta rất bình thường, đi lãnh thuốc như đi khám bệnh thông thường, như là chuyện dĩ nhiên, không che đậy gì cả. Có người cũng tự cho biết họ đang bệnh với người xung quanh luôn, đó là 1 chị đã điều trị 10 năm rồi. còn bản thân mình không biết bao giờ mới quăng đi cái suy nghĩ tiêu cực của mình nữa. Hy vọng sớm có thuốc chữa khỏi.

  7. #7
    Thành Viên Mới
    Ngày tham gia
    27-08-2019
    Bài viết
    7
    Cảm ơn
    0
    Được cảm ơn: 0 lần
    Ủa hình như phần bình luận của mình bị xoá rồi phải ko??

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •