Gửi bởi
Jordan
Khi gõ những dòng này, tôi vẫn ko tin mình có h.
Đôi lúc tôi cố gắng nằm xuống. Hoang tưởng rằng mình sẽ ngủ 1 giấc để rồi tỉnh dậy, biết đâu mọi thứ chỉ là cơn ác mộng và tôi sẽ trở lại bình thường.
H đã đang gần như giết chết mọi thứ trong tôi, lòng kiêu hãnh, sự tự tin và cả tương lai phía trước.
Tôi là một Du học sinh. Hiện đang học tập tại nước ngoài. Sống tự lập. Hoà nhập tốt và có việc làm thêm tốt đủ để trang trải sinh hoạt mọi thứ. Tôi còn đang nộp đơn xin được thường trú vĩnh viễn. Đang hy vọng. Đang yêu đời. Luôn nói cười tự tin với mọi thứ xung quanh. Tôi còn được đánh giá là thông minh sáng dạ, ngoại hình ở mức khá nữa. Luôn có sẵn những anh chàng sẵn lòng theo đuổi đưa rước tôi đi chơi khắp những địa điểm ở đất nước xinh đẹp này, còn tôi đơn giản chỉ mặc sức mà kén cá chọn lựa...
Bởi tôi ít tin vào tình yêu ở giới này. Tôi thích tự do ko thích ràng buộc. Tôi tự tin rằng mình có cơ bản tốt, có ngoại hình và học vấn tốt, tôi có thể tự lập được không bao giờ thích ràng buộc với ai...
Vậy mà...
Đúng vào ngày đầu tiên của năm mới 1/1/2018, tôi xét nghiệm máu sau vài tuần thấy không khoẻ viêm họng nổi hạch và hay đau đầu. Cũng có lúc tôi nghĩ chắc mình đang bị virus gì đó (tất nhiên tôi chưa từng nghĩ đến HIV) ... và được chẩn đoán: strongly positive.
Ngày 2/1, tôi được bệnh viện gọi lại khẳng định và cho thuốc uống. Phác đồ Truvada + Raltegravir.
Mọi thứ diễn tiến nhanh như một cơn ác mộng đang thả dốc.
Tâm trạng tôi đặc quánh. Tôi không tin. Tôi nghẹn thở. Tôi phát rồ. Tôi ko thể bình tĩnh. Tôi phát cáu. Tôi nói bác sĩ có bị điên ko!?
HIV!? I got hiv!? Hãy nói cho tôi biết đây là đâu!? Tôi đang ở đâu!? Tôi đang làm gì!? Mọi thứ trở nên quá điên rồ!
Tôi oà khóc. Tôi ngã quỵ.
Chắc có lẽ cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên được giây phút đó. Thậm chí đến bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn có cảm giác tởm lợm và buồn nôn.
Tôi nhớ lại hành vi nguy cơ. Tháng 9 tôi có về VN chơi và đã quan hệ với 1 cậu nhóc cấp 3. Trong cơn hứng ko kiềm lại được tôi đã ko dùng bao (vị trí Top. Thực ra tôi là Vers).
Đó là lần duy nhất tôi ko dùng bcs và hiển nhiên gánh hậu quả quá nặng.
Một chuỗi ngày tâm lý tôi hoang mang giằng xé với triệu ngàn câu hỏi. Tự hỏi. Tự trả lời. Tự nói. Tự nhủ. Tự khóc. Tự cả cười.
Hôm nay là 12/1. Hơn 10 ngày mà tôi như xác không hồn. Tôi sút 4 kí lô. Nghỉ tập gym ( dù trước đây tôi tập nhẹ duy trì slim fit). Tôi bỏ ăn. Ăn nuốt không vô. Đang holiday nên tôi chưa phải nhập học nên chỉ đi làm thêm. Mà vừa làm là lại chảy nước mắt...
Tương lai của tôi. Mạng sống của tôi. Gia đình tôi. Anh chị tôi. Ai chấp nhận đây!?
Trời ơi mọi thứ như ở đáy vực. Nói với gia đình hay không nói với gia đình!?
Chia sẻ với ai!?
Khi nào tôi chết!?
Chuyện học hành!? Chuyện giấy tờ xin thường trú!?
Về VN biết sống ra sao!?
Phường xã ở vn có biết!? Thuốc thang mua thế nào!? Kỳ thị!?
Trời ơi chính ngay cả bản thân tôi trước đó còn kỳ thị (chỉ trong suy nghĩ. Còn trước mặt tôi vẫn bình thường) với người nhiễm H cơ mà!? Thì làm sao tôi chấp nhận được bản thân tôi!?
Tôi về nhà. Bữa ăn cơm chung với chị gái ( hiện tôi đang sống với người chị ở đây) tôi còn ko dám gắp chung đĩa đồ ăn. Tôi có lây cho người nhà không! Trời ơi. Tôi đang kỳ thị chính tôi!
Tôi phải làm sao đây!? Nếu cái chết là điều kỳ diệu nhất mà ông trời đang bạc đãi tôi. Thì tôi chết cho ổng vừa lòng chăng!?
Tôi lao vào tìm hiểu tất cả về HIV. Đến mức ngay lúc này hài hước mà nói rằng tôi có cảm giác như mình sắp thành chuyên gia về lĩnh vực này mất rồi...
Sáng nay 12/1. Bệnh viện gọi tôi quay lại. Cho tôi nói chuyện với 1 cô bé người Việt - trong nhóm giúp đỡ người có H.
Tôi nói: Em yên tâm. Anh ổn. Chia sẻ giúp đỡ tâm lý 1 bệnh nhân với những câu như anh không sao anh bình thường tương lai sẽ chữa được bla bla bla, em không cần nói làm gì, anh biết đó chỉ là 1 nghiệp vụ giúp bệnh nhân có H ổn định tinh thần. Anh không tin. Anh sẽ chết dần chết mòn. Mọi viễn cảnh trong tương lai chỉ là lừa dối. Mọi tác dụng của ARV chỉ là kiềm hãm cốt chỉ làm giảm tỉ lệ lây bệnh cho người khác. 10 năm 20 năm sống khoẻ chỉ là 1 cách nói.
Em không cần khuyên gì anh đâu. Anh ổn. Ổn ở đây là chấp nhận chứ không hy vọng. Vốn dĩ trước đây khi chưa nhiễm H, anh cũng chỉ mong mình sống tầm 40 tuổi thôi là anh hài lòng rồi. Anh không thích sống thọ. Là gay mà. Già nua xấu xí. Ai chăm!? Ai yêu!? Anh lại là người sợ xấu. Anh không muốn mình tàn tạ vì già xấu. Nên giờ may mắn bị H, cũng chỉ là cộng hưởng nhưng không ảnh hưởng.
Chỉ duy nhất 1 điều anh không ổn, là anh có được quyền giữ bí mật!? Anh ko muốn gia đình anh biết. Thứ nhất, anh không muốn họ vì thương anh mà suy sụp. Thứ hai, có thương cỡ nào, nhưng ẩn sâu cũng là sự kỳ thị. Anh là người nhạy cảm. Anh không muốn tổn thương vì 1 thái độ dù là không cố ý của những người trong gia đình. Chẳng hạn họ vẫn yêu thương anh. Nhưng có chắc họ dám uống ly nước mà anh vừa uống!? Có chắc họ sẽ hồn nhiên mà nằm vào chỗ mà anh vừa nằm!? Có chắc là họ vui vẻ khi mình bế hay nựng con họ!?
Dù rằng H ko lây qua những tiếp xúc đó. Nhưng trước kia chính anh còn ko dám uống chung 1 ly nước với người có H, huống hồ là...
Anh có thể chấp nhận anh có H. Nhưng anh không chấp nhận nổi sự thương-hại-kỳ-thị...
Vài tuần nữa tôi sẽ về VN ăn Tết với gia đình.
Tôi không ngờ rằng đây có lẽ là một cái Tết đau buồn nhất trong tâm tưởng tôi mang...
Rồi tôi sẽ lại quay lại đất nước này. Sẽ tiếp tục học. Nhưng tương lai sẽ ko biết được. Có thể tôi sẽ về lại VN... sẽ chết dần mòn với những viên thuốc chứa đầy tác dụng phụ ác nghiệt...
Hiện bên đây, theo tôi biết sau vài lần kiểm tra xét nghiệm nữa, họ sẽ cho tôi uống GENVOYA (free toàn bộ). Một loại thuốc mới ít tác dụng phụ... nhưng chẳng may nếu tôi “bị” trả về VN, thì làm sao có tiền mà mua nổi!?
Nếu thay đổi sang phác đồ 1F thì có ảnh hưởng gì không!? Giá cả bao nhiêu!? Tôi ko muốn thông qua BHYT vì nghiễm nhiên thông báo cho cả xã cả phường. Họ ác nghiệt lắm. Họ sẽ thông báo cho làng cho xóm...
Trước tháng 9 tôi có xn 1 lần và âm. Nên tôi khẳng định nguy cơ của tôi là tháng 9 và trong lần quan hệ không bcs đó.
Chỉ mới 4 tháng thôi sao CD4 của tôi thấp thế này!? Chỉ có 270!? Có quá kinh khủng không!? (Tải lượng virut sau 10 ngày uống thuốc hình như là 474)
Ngay lúc này đây không biết là tôi đang bi quan hay lạc quan nữa. Ổn hay không ổn cũng chỉ là đang lừa dối chính mình!?
Đang lừa dối chính mình. Lừa dối chính mình....