Cám ơn mọi lời an ủi động viên. Mình hiểu là ko ai trong số chúng ta muốn mình có h hết. Đó là điều quá sức đau thương mà chúng ta ai cũng đều có “cơ may” được trải nghiệm...
Nhưng với mình lúc này tập chấp nhận là một điều vô cùng tàn nhẫn...
Mình chỉ là một đứa trong mềm ngoài cứng. Những ngày tháng đơn độc chống đối lại bênh tật sẽ ra sao...
Mới cách đây tầm 2 tuần mình còn nói “yêu” với mẹ: mẹ thấy con ngoan ko!? Ko ăn chơi ko cờ bạc ko trai gái ko đàn đúm ko nhậu nhẹt ko hút chích... sao con trai của mẹ ngoan thế...
Mà nay sự thật lại quá đau lòng...