Kết quả 1 đến 11 của 11

Chủ đề: Quá khứ - Hiện tại - Tương lai

Threaded View

  1. #1
    Thành Viên Mới
    Ngày tham gia
    05-06-2018
    Giới tính
    Đồng Giới Nam
    Đến từ
    HCM
    Bài viết
    11
    Cảm ơn
    0
    Được cảm ơn 1 lần.

    Quá khứ - Hiện tại - Tương lai

    1 ngày tháng 9 của 5 năm trước, tôi phát sốt, nhập viện Nhiệt đới. Bác sĩ bảo tôi làm xét nghiệm HIV. Kết quả: dương tính. Tôi đã gọi cho con bạn thân 18 năm ở tận Hawai xa xôi nói rằng tôi sắp chết. Tôi khóc, nó cũng khóc, khóc như 2 kẻ điên vừa bị người yêu đá đít. Nó nói mày ko được chết, mày còn chưa thấy mặt con tao, còn chưa làm được ba đỡ đầu cho con tao, tao ko muốn mày chết. HIV giờ đã có thuốc uống, xuất viện thì lấy thuốc về uống. Mày còn phải ra sân bay đón tao mỗi lần tao về vn chơi. Tôi hứa với nó - tôi sẽ cố gắng. Tôi hẹn bố mẹ tôi xuống ghế đá dưới sân bệnh viện. Tôi nói ra sự thật 1 cách nghẹn ngào. Không có tiếng mắng chửi, cũng không có tiếng than thở, chỉ có lời nói nhẹ nhàng của bố mẹ tôi - Lỡ rồi thì thôi, về uống thuốc, sống vui vẻ là được, đừng suy nghĩ gì nhiều. Tôi nghẹn ngào và xấu hổ. Tôi nộp đơn xin nghỉ công việc đã theo tôi 8 năm. Ông bác sĩ khám bệnh cho tôi nói công việc đó không phù hợp với người mang bệnh như tôi.
    5 năm sau, 5 năm tôi uống thuốc điều trị HIV, tôi vẫn chưa chết. Trong khoản thời gian đó, đôi lần tôi lại tự hỏi - bao giờ thì tôi sẽ chết. Chẳng ai trả lời được cho tôi câu hỏi đó. Tôi tự hỏi và cũng tự trả lời - ai rồi cũng phải chết, sớm hay muộn mà thôi. Tôi dấu sự thật tôi bị bệnh với tất cả bạn bè xung quanh tôi. Tôi không dám kể - hay nói trắng ra tôi không có can đảm nói sự thật đó. Tôi sợ phải phải nhìn thấy những ánh mắt xa lánh của những người đã từng là bạn của tôi. Có người hiểu, có người không hiểu. Và tôi chọn im lặng để giữ lại cho mình những người bạn. 5 năm tôi không còn quan hệ tình cảm với bất kỳ 1 người nào. Không yêu đương, không làm tình. Tôi sợ, tôi mặc cảm với bản thân mình, với chính căn bệnh tôi đang mang trong người. Tôi không muốn người khác lại mắc bệnh vì tôi. Tôi chọn sự cô độc, lặng lẽ 1 mình. Tôi sợ, sợ phải đối mặt với người nào đó tôi có tình cảm. Và tôi sợ khi họ phát hiện ra tôi là người đang mang bệnh HIV.
    Tôi muốn sống những ngày tiếp theo trong sự bình an. Mỗi sáng thức dậy được nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt của mẹ tôi. Được ba tôi kiu chở ông đi đây đi đó. Tương lai đối với tôi là 1 điều xa vời, tôi chỉ muốn sống khỏe mạnh bên gia đình tôi, bên những người bạn của tôi. Đối với những người khác, điều đó hết sức bình thường. Nhưng đối với 1 người mang trong mình căn bệnh HIV như tôi, đó là cả 1 sự cố gắng, cố gắng từ những điểu tưởng chừng như là bình thường nhất.

    CẢM ƠN ĐỜI MỖI SỚM MAI THỨC DẬY. TA CÓ THÊM NGÀY NỮA ĐỂ YÊU THƯƠNG.

  2. Những thành viên đã cảm ơn simple cho bài viết này:

    khongmuonbibenh (04-07-2018)

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •