PDA

View Full Version : Chị tôi - một Lesbian đã ra đi như thế...



songchungvoi_HIV
18-04-2014, 11:15
- Bên ngoài, chị tôi giống như bao người con gái khác nhưng ẩn sâu bên trong... chị lại khác họ. Chị tôi là một đồng tính nữ mà mọi người vẫn thường gọi là Lesbian.
Chị tôi đẹp. Nét đẹp hiện đại và căng tràn sức sống của cô gái đang ở lứa tuổi 24. Chị phụ trách mảng đối ngoại cho một tổ chức phi chính phủ. Xinh đẹp, hiện đại là vậy nhưng chị lại chưa bao giờ nhắc tới hay đưa bạn trai về nhà.
Tôi và chị lớn lên cùng chung bầu sữa, hai chị em chỉ ít quấn quýt khi chị đặt chân lên chốn đô thị. Không họ hàng thân thích, không người quen, một mình chị bươn chải vừa học vừa kiếm sống nhưng chị luôn giữ mình trong sạch trước mọi cám dỗ của cuộc sống. Tôi biết điều đó vì sau này, tôi cũng lên Hà Nội học, nhưng tôi khác vì tôi có chị che chở trong những ngày đầu chập chững giữa những ồn ào khói bụi, nhà cao tầng. Học tập, công việc... của chị luôn là niềm khao khát mà nhiều người mơ ước.
Những tháng ngày bình yên của gia đình tôi cứ thế trôi đi trong niềm kiêu hãnh của đứa con gái luôn được bao bọc bởi sự bình yên đó, Cho tới một ngày...
- Bốp!...
- Bố ơi! Con xin lỗi... con không muốn như thế.
- Câm miệng! Mày câm lại! Đồ con gái mất dạy. Đẻ mày ra, nuôi mày lớn lên để mày đốn mạt như vậy à? Tao không có loại con như mày...
- Ông ơi, tôi xin ông. Nó là con mình mà. Con ơi, sao con lại thành ra như thế? Con bị lây bệnh từ bao giờ? Ông trời ơi, sao cái thân tôi nó lại khốn khổ khốn nạn thế này?
Tiếng khóc của mẹ, của chị, tiếng quát tháo của bố, âm thanh vun vút của những đòn roi bố quất vào thân thể chị hòa lẫn vào nhau. Hỗn độn, ồn ào. Không gian như được nén lại.
Những tháng ngày không bình yên của gia đình tôi đã bắt đầu như thế.

http://www.anninhthudo.vn/Uploaded/baidanhmay/2012_07_25/les1.jpeg
Nửa đêm thức giấc bởi tiếng khóc thút thít của chị. Mở mắt nhìn khắp phòng không thấy chị đâu. Chạy vào phòng tắm, thấy chị đứng đó với con dao cầm trên tay, đôi mắt sưng mọng vì những giọt nước mắt. Tôi lao đến giằng lấy con dao ném ra xa, hai chị em cứ thế ngồi ôm nhau mà khóc.
Chị tôi đẹp. Nét đẹp hiện đại và căng tràn sức sống của cô gái đang ở lứa tuổi 24. Chị phụ trách mảng đối ngoại cho một tổ chức phi chính phủ. Xinh đẹp, hiện đại là vậy nhưng chị lại chưa bao giờ nhắc tới hay đưa bạn trai về nhà. Bố mẹ thắc mắc. Chị chỉ cười và đưa ra lý do: bận học và lo sự nghiệp nên quên yêu.
Bạn bè chị người xây dựng gia đình, người quấn quýt bên người yêu, chỉ có chị vẫn lẻ bóng trên mọi con đường. Họ cũng giới thiệu bạn trai cho chị, nhưng những người "bạn trai" ấy chỉ xuất hiện một vài lần rồi thôi. Chỉ có tôi là hiểu lý do. Bên ngoài chị giống với bao người con gái khác nhưng bên trong lại khác họ. Chị tôi là một đồng tính nữ mà mọi người vẫn gọi là Les.
Tôi biết điều này từ rất lâu. Lần đầu tiên tôi thấy chị thường có điện thoại khuya, cả cuộc gọi và tin nhắn. Chị mỉm cười nhiều hơn. Nhưng... người làm thay đổi cuộc sống cũng như tâm trạng chị lại là một người con gái. Chị ấy tên Ngọc Mai. Hai chị em ở chung phòng lại là chị em ruột, nên những thay đổi đó của chị tôi dễ dàng nhận ra.
Một ngày tôi vô tình đọc được tin nhắn của chị với nội dung nhớ nhung, những câu mặn nồng chất chứa yêu thương dành cho chị Ngọc Mai. Họ yêu, một tình yêu của những cô gái đang ở cái tuổi căng đầy niềm khao khát và cũng trong sáng như bao mối tình của những đôi nam nữ bình thường khác.
Có lần tôi thắc mắc với chị, làm sao để nhận ra một cô gái Les giữa phố đông? Chị đáp.
- Những người bình thường sẽ chẳng có cách nào nhận ra họ đâu nếu họ không công khai.
- Vậy những chị mặc quần áo con trai, cắt tóc, đi đứng và nói chuyện như con trai đó có phải không? - tôi lại hỏi.
- Phải mà cũng không phải - chị đáp.
- Là sao?
- Bởi vì bây giờ giả đồng tính nhiều lắm. Có người đồng tính theo cách đó thật, họ là con gái nhưng luôn muốn làm con trai, luôn nghĩ mình là con trai. Họ bị thu hút cả về tâm hồn và thể xác đối với một cô gái. Nhưng cũng có những người là con gái nhưng chỉ thích dùng đồ con trai, nhưng họ không hẳn là Les, đó là những Tomboy. Có những bạn thích giả Les theo trào lưu. Nhưng những người giả Les đó bọn chị đều dễ dàng nhận ra.
- Khó hiểu ghê. Nếu khó nhận ra vậy thì làm sao những người đồng tính có thể nhận ra nhau? - vẫn giữ nét mặt ngơ ngác, tôi đặt ra cho chị thêm nhiều câu hỏi.
- Cái này khó giải thích lắm em ạ. Người đồng tính với người bình thường nhìn bề ngoài họ chẳng khác gì nhau. Nhưng người đồng tính lại có những điều rất riêng để nhận ra nhau, đôi khi chỉ qua một ánh mắt là có thể biết người kia có "giống mình" hay không.
Chị và Ngọc Mai, bạn tình của chị cũng nhận ra nhau bởi ánh mắt như thế. Họ quen nhau trong một buổi giao lưu giữa hai trường đại học. Những lần gặp mặt, những cử chỉ quan tâm và những ánh mắt ngại ngùng... Mọi thứ sẽ mãi là bí mật nếu một ngày bố mẹ không đi từ quê lên sớm, và bắt gặp chị và chị Mai hôn nhau trong phòng...


http://www.anninhthudo.vn/Uploaded/baidanhmay/2012_07_25/les2.jpeg
Những ngày sau đó, với gia đình tôi giống như địa ngục. Bố thuê người theo sát chị mỗi lần ra ngoài, cách ly chị với những người con gái khác để không... lây bệnh. Mẹ đi khắp các chùa chiền đề thắp hương, mời thầy cúng về "giải hạn". Hàng xóm xì xầm mỗi khi nhìn thấy ai đó trong nhà tôi.
Bố mẹ bắt tôi sang phòng khác, không cho ngủ cùng chị vì sợ chị sẽ lây bệnh cho tôi.
Bố mẹ tôi xưa nay vốn chẳng bao giờ dùng đòn roi với con cái nhưng... Mỗi ngày trôi qua thân thể chị lại in hằn thêm những vết roi mới, ánh mắt chị lại thêm u buồn, mỗi bước đi cũng trở nên lầm lũi.
Nhìn chị, tôi chỉ biết lặng lẽ thương mà không biết mình phải làm gì để giúp chị. Một ngày đi học về, tôi không thấy tiếng khóc của chị nữa. Linh cảm có chuyện gì chẳng lành, tôi lao vào phá cửa phòng chị. Chị nằm đó, lạnh ngắt. Máu từ cổ tay chảy xuống thấm đỏ một mảng ga giường. Tôi gào lên. Bất lực. Đau đớn và căm phẫn!
Ngày chị đi, trời âm u một màu ảm đạm. Đám ma của chị chỉ có gia đình tôi, một vài người họ hàng thân thích. Hàng xóm có vài người đến thắp hương rồi rời đi ngay. Họ sợ nhiễm bệnh từ một người không giống họ mặc dù chị đã ra đi.
Chị Mai đến cùng một vài người bạn. Nhìn chị, ánh mắt bố ánh lên rồi vội cụp xuống không biết vì buồn hay vì bố đang hối hận.
Mẹ lặng lẽ khóc không thành tiếng bên mộ chị.
Hà Nội vẫn náo nhiệt. Tôi bước đi trên những con đường mà những tháng ngày bình yên tôi đã bước đi với cả niềm tự hào và kiêu hãnh. Tôi bắt gặp đâu đó hình ảnh của chị. Chị cười hạnh phúc bên người mà mình yêu dẫu tôi biết rằng người đó tôi không thể gọi bằng hai tiếng "anh rể".

Theo Đời sống Gia đình