PDA

View Full Version : Chiếc hộp của ngày hôm qua



songchungvoi_HIV
28-08-2014, 21:58
28/8/2014 21:20
Không cố chấp nữa, không níu kéo nữa, mọi thứ hãy để yên trong chiếc hộp của ngày hôm qua. Thôi thì cô đơn.
Nếu yêu nhau chỉ để làm tổn thương nhau rồi trở thành một điều day dứt trong lòng nhau cả đời vậy thôi thì ta đừng yêu, đừng nên bắt đầu, cứ dửng dưng với trời đất, dửng dưng bước ngoài phố với hai tay luôn bỏ gọn trong túi của mình. Không cần thêm một ai nữa, một mình ta thôi tự tin đi đến cùng trời cuối đất và làm những điều ta cảm thấy thích thú, sống hết tuổi thanh xuân vì cái ngông của bản thân.
Có đôi ba cuộc tình không đi về đâu khiến niềm tin về tình yêu đẹp trong tôi tan theo mây khói. Ban đầu tôi cũng không hiểu vì sao mình lại cảm thấy đau, cảm thấy tuyệt vọng rồi cảm giác như cả thế giới đang bỏ rơi mình giữa bốn bề kỷ niệm. Lần đầu tiên khóc vì một người không củng huyết thống, yếu đuối như một đứa con gái, nước mắt vẫn mặn và đắng như khi còn là đứa trẻ, nhưng cảm giác đau trong lòng thì vẫn không dừng lại dù đã không còn nước mắt để rơi.
Đau nào rồi cũng sẽ thôi khi không còn cảm giác đau hơn được nữa. Đứng lên và làm mới cuộc đời mà không cần một ai bên cạnh nữa, làm những điều mình thích, làm những điều mình muốn, làm những điều mà một người lớn như mình trước nay vẫn chưa làm. Dọn lại căn phòng, cất hết những thứ đã thuộc về quá khứ, bắt đầu lên kế hoạch cho mình vào ngày mai, ngày kia...
Ngả mình lên chiếc giường rồi cầm trên tay một quyển sách, vừa đọc vừa suy ngẫm cho đến khi ngủ quên mất. Ngày mai vẫn cứ bắt đầu, chẳng bao giờ nó vì ta buồn chán mà dừng lại. Ta dù mệt mỏi cũng phải đứng dậy và chạy tiếp, chạy theo ước mơ của mình, chạy theo cuộc sống mà mình đang theo đuổi, vẫn thực hiện những điều mình đã định ra sẵn từ thuở còn là học sinh. Vẫn thích chơi game khi rảnh rỗi, vẫn hay ngủ gật ở lớp, vẫn ca hát nghêu ngao và tưởng tượng có 10 vạn khán giả đang lắng nghe. Vẫn là mình đấy thôi nhưng sao ta cảm thấy không bình thường, có điều gì đó không đúng,… Ừ, điều không đúng duy nhất là ngày trước trong mắt ta có 10 vạn lẻ 1 người lắng nghe ta hát, có 1 người luôn nằm trong những kế hoạch của ta và giờ thì đã biến mất.
Vẫn quần Tây áo sơ mi, vẫn hai tay luôn bỏ gọn trong túi, vừa đi vừa nghe theo một điệu nhạc ưa thích. Cứ đi mà mặc kệ phía sau có ai ý ới gọi mình hay không, phía trước con đường ta sẽ đi, nơi ước mơ đang vẫy gọi, sau những đêm mất ngủ vì nghĩ hoài không hiểu cuối cùng ta cũng tìm ra được lối đi cho cuộc đời mình. Không cố chấp nữa, không níu kéo nữa, mọi thứ hãy để yên trong chiếc hộp của ngày hôm qua. Ký ức dẫu tiếc nuối cũng không thể mang ta trở lại một lần nữa, vậy thì để yên nó đi, đừng chạm vào, hãy để bản thân mình bình yên với những tia nắng sớm vừa lên, vẫn còn đó gia đình, bạn bè những người mình yêu mến, vẫn còn đó con đường thênh thang phía trước. Cuộc đời này đâu phải chỉ vì ta mà thay đổi, chấp nhận mất đi để mình lớn lên và thôi không cố chấp nữa, chấp nhận quên để thấy được lòng mình sẽ nhẹ nhàng hơn.
Cô đơn có gì là lớn lao đâu, hãy xem là cho mình thêm một ít thời gian để tự do bay nhảy, tự do ca hát và bia bọt đến khuya cùng đám bạn thân thiết từ hồi tiểu học, cho mình thêm ít thời gian để hoàn thành những thứ trước nay vẫn chưa có thời gian để thực hiện - chơi đàn, đi phượt, hay những thứ khác, những thứ mang đến cho ta cảm giác thanh thản và chính là nơi ta tìm đến mỗi khi buồn. Hãy xem như cho mình thêm ít thời gian, để nỗi buồn trong tim thật sự chìm lắng, để ta sẽ lại là mình như trước vẫn quần tây vẫn áo sơ mi, vẫn hai tay luôn bỏ gọn trong túi, vừa đi vừa nghe theo một điệu nhạc ưa thích, cứ đi mà quên mất là mình từng đã có một bắt đầu.





Theo www.xaluan.com (http://citinews.net/Redirect.aspx?url=-1966093591)