PDA

View Full Version : Giá như…



songchungvoi_HIV
04-12-2014, 09:22
09:29 ICT Thứ Năm, 04/12/2014
“Giá như em không gặp anh ấy, giá như số phận em không duyên nợ với người con trai ấy, thì có lẽ bây giờ em bình yên, an lành nơi miền quê nghèo …” “Giá như ngày ấy anh suy nghỉ khác, biết chăm lo uống thuốc thì mọi chuyện sẽ tốt hơn”

http://hivquangtri.org.vn/hiv/files/news/thumb/kienthuc_dung-de-251220121.jpg
Giá như...
“Giá như em không gặp anh ấy, giá như số phận em không duyên nợ với người con trai ấy, thì có lẽ bây giờ em bình yên, an lành nơi miền quê nghèo …”, câu nói của một cô bé đã làm tôi day dứt mãi….

Tôi đến thăm khi V vừa tiễn người chồng xấu số qua đời được ba ngày, nhìn vành khăn trắng trên mái đầu của em và hai đứa con nhỏ làm tim tôi thắt lại. Niềm hy vọng mới thắp lên trong em thật ngắn ngủi, chưa kịp an ủi được phần nào và bù đắp được nỗi vất vả. Ở tuổi mười tám, cái tuổi đẹp nhất của cô thôn nữ ở vùng quê nghèo chân chất, xinh xắn và tràn trề sức lực. Cũng như bao cô gái khác em chỉ muốn thoát nghèo. Vậy là em quyết định ra đi, tìm đến nơi có thể giúp em thực hiện mơ ước ấy. Làm thuê và em đã gặp người con trai ấy trong những ngày đầu bơ vơ… Từ đó, định mệnh đã gắn cuộc đời em vào người ấy và em nghĩ: Anh là người đàn ông thật tuyệt vời của cuộc đời em. Tin tưởng, em đã trao cả cuộc đời người con gái mà không chút do dự..

“Yêu nhau được một năm, anh ấy đưa em về ra mắt gia đình. Em thật sự thoảng thốt khi biết rằng anh chưa có vợ nhưng đã có một đứa con 6 tuổi đang ở với ông bà. Vẫn chưa hết, điều khủng khiếp hơn “em lại biết thêm anh đã nhiễm HIV”.Và lúc này đây trong em, giọt máu của anh ấy cũng bắt đầu lớn dần và đố chính là kết quả của mối tình nông nỗi, em đau đớn, uất nghẹn”. Đã nhiều đêm thức trắng, em lo cho bản thân liệu rằng mình có bị lây HIV từ chồng không? Con em có bị nhiễm HIV không? Và em phải làm gì bây giờ để có thể thay đổi được sự thật không mong muốn này? Thế mà sự thật đơn đau lại nối tiếp ập đến, em xét nghiệm máu ở bệnh viện và phát hiện em cũng đã nhiễm HIV. Mọi điều như sụp đổ,cuộc đời em không biết bấu víu vào đâu và em cứ để cho nó trôi đi như một người đang mò mẫm trong đêm tối”.

Lặng đi một lúc rồi V nói tiếp:” Một hôm, may mắn em gặp được chị Cán bộ Y tế phường( nơi gia đình chồng em đang sống) an ủi, chia sẻ hoàn cảnh của em. Nhờ chị ấy mà em hiểu rõ về căn bệnh HIV. Chị ấy đưa em đến Trung tâm Phòng, chống HIV/AIDS để được điều trị dự phòng lây nhiễm HIV từ mẹ sang con.

“Đứa bé trong bụng em lớn dần cùng với nỗi thấp thỏm lo âu, chờ đợi. Sự khát khao có một đứa con mạnh khoẻ như mọi cặp vợ chồng khác là chuyện đương nhiên nhưng riêng với gia đình em, khát khao có một đứa trẻ không nhiễm HIV lại càng mãnh liệt hơn. Từng ngày, từng ngày chờ đợi, cuối cùng con trai em cũng đã chào đời- một đứa trẻ hoàn toàn khoẻ mạnh và không nhiễm HIV như ba mẹ nó”. Dừng một lát V lại ngước lên tiếp tục kể trong nỗi chua xót “Niềm vui chưa được bao lâu, chồng em ngã bệnh. Vào bệnh viện, bác sỹ bảo: đến quá muộn, anh ấy không đủ sức để chống chọi với các nhiễm trùng trên cơ thể. Ngày cuối trước khi ra đi, anh ấy nắm tay em thật chặt và bảo rằng: Anh có lỗi với mẹ con em nhiều lắm”. Anh cũng biết rằng vì sự tự kỳ thị của bản thân mình, không tuân theo những lời dặn dò của Bác sỹ nên đã điều trị dỡ dang.

“Giá như ngày ấy anh suy nghỉ khác, biết chăm lo uống thuốc thì mọi chuyện sẽ tốt hơn”. Giờ đã muộn mất rồi. “Em cố gắng giữ sức khỏe để nuôi hai con, đừng bỏ cuộc như anh để hai con mồ côi em nhé!.

Nghe câu chuyện của V kể, tôi cảm thấy rất xót xa và tiếc nuối, giá như những người nhiễm HIV có hiểu biết đúng về căn bệnh , giá như… họ có trách nhiệm hơn về bản thân và gia đình thì mọi việc không như hôm nay và giá như.....


Tác giả bài viết: Kim Hà
http://hivquangtri.org.vn/