Đăng nhập

View Full Version : Câu chuyện phi thường về người phụ nữ 10 năm nhiễm HIV



Truong Xuan
12-12-2014, 10:33
Câu chuyện phi thường về người phụ nữ 10 năm nhiễm HIV

Kim Ngân | 12/12/2014 10:00


http://sohanews2.vcmedia.vn/zoom/660_360/2014/chithanhsoha-vn-1418029965719-10-0-316-600-crop-1418030291357.JPG


Lúc biết mình nhiễm HIV, chị Thanh suy sụp, không ăn uống trong nhiều ngày…và nghĩ chết còn sướng hơn sống.

“Chết còn sướng hơn…”

Chị Đào Phương Thanh (SN 1968) là một trong số ít người đầu tiên công khai nhiễm HIV. Khi tôi hỏi chị không sợ kỳ thị à? Chị đáp với nụ cười lạc quan: "Nếu tôi cũng sợ, tôi không làm thì chẳng ai dám”.


http://sohanews2.vcmedia.vn/k:2014/chithanh10namcohsoha-vn2-1418029965709/cau-chuyen-phi-thuong-ve-nguoi-phu-nu-10-nam-nhiem-hiv.jpg
Chị cùng nhóm Hoa Sữa hướng dẫn người dân sử dụng bao cao su.


Tháng 5 năm 2004, chị bị lây nhiễm HIV từ kim đầy máu đâm vào tay khi chăm sóc em trai mang trong mình căn bệnh thế kỷ HIV/AIDS.

Đến tháng 7, chị rụng rời chân tay khi nghe kết quả dương tính trong lần thử máu lần 3.

“Sốc lắm! Hoàn cảnh gia đình tôi bi đát. Bố mất rồi đến em trai tôi, đám tang em tôi không ai đưa tiễn. Mẹ tôi bị tai biến sau một thời gian cũng qua đời.

Một năm 3 người mất, bản thân tôi nhiễm H. Tôi không sợ chết nhưng quá mệt mỏi, đau đớn”, chị Thanh kể lại.

Chị nhớ lại thời điểm đó, sự kỳ thị người HIV/AIDS đáng sợ và kinh khủng lắm: “Lúc ấy không có thuốc phôi nhiễm lại thiếu hiểu biết nên tôi hoàn toàn suy sụp”.

Rơi vào bế tắc, lúc ấy chị chỉ nghĩ đến cái chết. Chị không ăn, không uống, không dám bật đèn vì thấy ánh sáng chị lại hét toáng lên.“Lúc ấy tôi phải nuôi con gái đang học lớp 10 và hai đứa cháu con em gái không còn bố mẹ. Tôi nghĩ nếu mình chết đi, ai sẽ cho chúng nó đi học?

Nhìn cảnh ba đứa chỉ có 2000 đồng mua dưa về nấu bát canh chan cơm, tôi quyết định đứng dậy sống tiếp cuộc đời”, chị Thanh nghẹn ngào.

Thời điểm ấy chị quyết tâm công khai mình nhiễm HIV trên truyền hình. Trước đó chị sợ lắm, lo ngày mai mình ra đường sẽ ra sao, liệu có bị kỳ thị không. Còn con gái mình sẽ không ai chơi cùng, bị đuổi học thì sao?

Và cuối năm 2005 chị kể câu chuyện của mình trên phương tiện truyền thông để cộng đồng nhìn vào hiểu hơn về những người nhiễm HIV.


http://sohanews2.vcmedia.vn/k:2014/chithanhsoha-vn3-1418029965725/cau-chuyen-phi-thuong-ve-nguoi-phu-nu-10-nam-nhiem-hiv.jpg


Chị được đồng nghiệp tại Bệnh viện Đống Đa tặng quà, động viên. (ảnh NVCC)




Năm ấy sau khi câu chuyện của chị đăng tải, cả con phố Quốc Tử Giám nơi chị sống không có cửa hàng gội đầu nào dám gội cho chị với lý do: “Mọi người thấy sẽ không dám vào nữa”. Một quán cà phê cũng lắc đầu từ chối chị.

Nhưng ngược lại, ở trường của con gái chị mọi người gửi tặng chị quà, lời động viên chia sẻ với hai mẹ con rất nhiều sau khi biết chuyện. “Một phụ huynh ôm tôi khóc khi nhìn thấy tôi mặc chiếc áo len mà chị ấy tặng”, chị Thanh kể lại.

“Chị bán đồ ăn sáng đầu ngõ nhà tôi còn nói: Nhờ có Thanh mà chị không phải đập bát nữa. Vì ngõ nhà tôi có một cậu bị HIV, mỗi lần cậu ấy ăn sáng ở đây, chị này phải đập bỏ bát vì sợ lây bệnh cho người khác”, chị Thanh nói tiếp.

Với mong muốn mọi người hiểu rõ về HIV/AIDS và biết cách phòng tránh không có người nhiễm mới, tháng 8/2004 chị lập nhóm tự lực Hoa Sữa.

Chính vì thế từ năm 2004 đến nay chị tận tụy với công việc chăm sóc không công người nhiễm H và động viên, tuyên truyền về căn bệnh này cho gia đình, xã hội.

Và từ năm 2005 đến nay chị làm việc tại phòng khám ngoại trú khoa Truyền nhiễm của Bệnh viện Đống Đa, Hà Nội.

Nhiều người gọi là… “hâm”

Sở dĩ người ta gọi chị là “hâm” bởi nhiều năm chị cùng nhóm Hoa Sữa đi nhặt kim tiêm nơi công cộng, dậy từ 5 giờ sáng nấu cháo miễn phí cho người HIV, đến tận nhà trò chuyện với gia đình người có H…

Chị mong muốn: “Cố gắng làm gì đó để thay đổi suy nghĩ, thái độ của mọi người đối với người HIV. Họ vẫn làm được những người tốt, có ích cho xã hội”.

Ban đầu thành viên nhóm chỉ có 6 thành viên trong đó 5 người là bạn của em trai chị. Mọi người gọi đó là “ngôi nhà chung” của những người có H. Nhiều người không có việc làm, không có thuốc ngừa hoặc ở giai đoạn cuối.

http://sohanews2.vcmedia.vn/k:2014/chithanhsoha-vn-1418029965719/cau-chuyen-phi-thuong-ve-nguoi-phu-nu-10-nam-nhiem-hiv.JPG
Chị Đào Phương Thanh 10 năm nay "có H" luôn lạc quan và giúp đỡ những người đồng cảnh.


Thậm chí, lúc ấy sự kỳ thị đáng sợ người nhiễm HIV/AIDS đến mức người nhà không dám khâm niệm khi con họ mắc căn bệnh thế kỷ ra đi. Họ gọi đến trung tâm, chị và các thành viên lập tức lên đường kể cả nửa đêm hay giá rét.

Nhiều trường hợp bệnh nhân nhóm đến tận nhà để chăm sóc đến lúc người ấy ra đi.

Tôi hỏi chị: “Điều gì chị được qua việc làm miễn phí vì cộng đồng này?”.

Chị nở nụ cười tươi hạnh phúc nói: “Nhiều bạn “trở về từ cõi chết” sau khi được chúng tôi giúp đỡ. Có lẽ cái được nhất là sự tín nhiệm, tình yêu thương của mọi người dành cho chúng tôi và sự sống của những người có H khó khăn”.

Hơn 10 năm nay chị Thanh vẫn “ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng” trong công tác phòng chống HIV/AIDS. Con gái chị nói đùa rằng: “Sinh nhật mẹ sẽ tặng chiếc sừng trâu để thổi tù và”.


http://sohanews2.vcmedia.vn/k:2014/thanhhivnguoiphunu10namsoha-vn1-1418029965731/cau-chuyen-phi-thuong-ve-nguoi-phu-nu-10-nam-nhiem-hiv.jpg
10 năm nay chị nhận được nhiều bằng khen của đoàn thể về công việc đóng góp cho cộng đồng.


Mặc dù đã gần 50 tuổi nhưng chị Đào Phương Thanh vẫn tự lái xe ô tô trong bán kính 100 cây số để đi làm từ thiện, đến với những người có H để trò chuyện, giúp đỡ.

Dường như chẳng có gì khiến chị mệt mỏi mà dừng bước. Người phụ nữ này tâm sự rằng sẽ làm đến bao giờ nhóm không còn thành viên và người nhiễm H không cần chị nữa.


theo Trí Thức Trẻ
http://soha.vn/xa-hoi/cau-chuyen-phi-thuong-ve-nguoi-phu-nu-10-nam-nhiem-hiv-2014120816204994.htm

Tuanmecsedec
14-12-2014, 14:27
<tbody>
“Tôi là người nhiễm H”

(14/12/2014)


Bắt đầu một buổi nói chuyện, chị Đào Phương Thanh - Chủ nhiệm nhóm tự lực Hoa Sữa luôn nói những câu như: "Tôi là Đào Phương Thanh năm nay đã 46 tuổi. Tôi là người đang sống chung với H. Hiện tôi đang làm ở phòng khám ngoại trú ở bệnh viện đa khoa Đống Đa, giúp đỡ các bạn nhiễm H. Tôi có một cô con gái, đã công khai danh tính lên tất cả phương tiện thông tin đại chúng. Tôi sẵn sàng trả lời cho các bạn các câu hỏi về HIV. Các bạn hỏi gì tôi cũng sẽ trả lời”.





http://daidoanket.vn/Pictures/bao%20tuan/_2014/348/2014_348_07_a1.jpg


Chị Thanh, anh Hoàng chia sẻ về HIV cho các bạn trẻ



1. Nghe giọng hát ngọt ngào, vẻ xinh đẹp toát lên từ trưởng nhóm tự lực Hoa Sữa, không ai nghĩ chị là một người đã sống chung với HIV 10 năm. Nói về cảm giác của mình khi nhận kết quả dương tính với HIV, chị Thanh kể: Khi mới bắt đầu nhận kết quả dương tính, tôi cũng giống như tất cả mọi người là rất sốc. Tôi bị nhiễm HIV trong trường hợp khá đặc biệt, tôi muốn khẳng định với các bạn rằng HIV chỉ là một căn bệnh thôi. Vì bất cứ lí do gì, nếu như mình biết được ai đó bị nhiễm HIV thì mình hãy giúp đỡ họ, chứ đừng quan tâm đến họ mắc vì lí do gì. Cũng có thể do họ, cũng có thể bị nhiễm từ chồng, từ người thân, cũng có thể họ nhiễm do ma túy. Nhưng đã nhiễm HIV rồi thì mình hãy giúp đỡ họ.


"Lần đầu xét nghiệm ở 50C Hàng Bài, tôi nhận kết quả âm tính. Các bác sĩ hẹn tôi 3 tháng sau tôi xét nghiệm lại, kết quả cũng là âm tính. Nhưng đến lần thứ 3, tôi quay lại và xét nghiệm, hớn hở vào nhận kết quả nếu lần này âm tính nữa là coi như tôi xong rồi, có thể cười được rồi. Nhưng bất ngờ là nhân viên không chịu trả kết quả cho tôi mà hỏi rằng hôm nay chị đi với ai. Tôi giật mình ngã lăn ra. Tôi không bước đi nổi nữa. chị ấy hỏi nhà em ở đâu, ở Quốc Tử Giám thì chị có thể đưa em về. Lúc ấy, tôi đã cố gắng gượng dậy. Tôi không tin vào kết quả này và đến thẳng viện Bạch Mai làm xét nghiệm, nhưng cũng chẳng khá được hơn. Nhân viên không trả kết quả cho tôi sau một tiếng”, người phụ nữ nén tiếng thở dài để không bật ra thành tiếng khóc. Chị kể, "Cuộc đời tôi khi đó bi đát lắm, bố tôi qua đời, em trai mất do AIDS để lại cho tôi 2 đứa cháu. Sau mẹ tôi cũng qua đời. Còn chồng tôi thì mất từ khi tôi chưa sinh con, năm tôi 20 tuổi. Tôi đã nghĩ cái chết đối với mình là sướng nhất”. Lúc ấy, Thanh phải nuôi con gái đang học lớp 10 và hai đứa cháu không còn bố mẹ. Chị nghĩ nếu mình chết đi, ai sẽ cho chúng nó đi học? Nhìn cảnh ba đứa chỉ có 2000 đồng mua dưa về nấu bát canh chan cơm, chị quyết định đứng dậy sống tiếp.


"Chị bán đồ ăn sáng đầu ngõ nhà tôi còn nói, nhờ có Thanh mà chị không phải đập bát nữa. Vì ngõ nhà tôi có một cậu bị HIV, mỗi lần cậu ấy ăn sáng ở đây, chị này phải đập bỏ bát vì sợ lây bệnh cho người khác”. Năm 2004, Thanh thành lập nhóm Hoa Sữa, năm 2005 chị công khai danh tính của mình trên mọi phương tiện truyền thông. Chị đi khắp nơi làm tình nguyện, mong muốn truyền tải thông điệp về tình yêu thương đến tất cả mọi người rằng: "Hãy đừng kỳ thị phân biệt đối với những người nhiễm HIV”. Chị luôn kể cho mọi người nghe câu chuyện về 2 đám tang trong gia đình mình. Khi bố chị mất thì có 5 cái xe tang chật ních người đưa, nhưng chỉ sau 9 ngày em trai chị mất thì chỉ có một cái xe tang trống rỗng. Những người hàng xóm chỉ đứng từ xa nhòm qua khe cửa… Chị mong muốn mọi người hãy giống như mình, coi "HIV là một căn bệnh dễ lây nhưng lại dễ phòng”. Chị Thanh không bao giờ nghĩ ngày mai mình sẽ thế nào, mà chỉ nghĩ dù nghèo khó cũng sẽ giúp đỡ những người nghèo khó. Đã 3 năm liền chị được UBND thành phố công nhận là "tấm gương người tốt việc tốt”. Hiện nay chị vẫn đang có những nồi cháo miễn phí cho các cháu ở bệnh viện Đống Đa. Vì quan niệm của chị Thanh là giúp đến đâu được thì giúp, không cần phải đợi đến lúc có tiền. "Điều mà chúng tôi mong muốn nhất là đừng kỳ thị những người nhiễm HIV”, chị chân thành.



http://daidoanket.vn/Pictures/bao%20tuan/_2014/348/2014_348_07_a2.jpg


Chị Đào Phương Thanh - Trưởng nhóm tự lực Hoa Sữa



2. Giống như chị Đào Phương Thanh, chị Trần Thị Thu Hạnh năm nay 37 tuổi đã sống chung với HIV 14 năm. Đã từng đau đớn vì HIV, từng phó mặc cuộc sống. Nhưng cuối cùng chị vẫn gượng dậy và sống có ích hơn. Chị khoe chiếc khăn đỏ mà chị đã giữ rất lâu, chiếc khăn đó có từ năm chị vinh dự được làm đội viên, đã đi theo hết quãng đời học sinh của chị. "Năm đó, tôi còn là liên đội trưởng của trường. Tất cả các công việc tôi đều hoàn thành rất tốt, duy có một lần tôi đi học muộn và bị phạt. Tôi bị phạt tổng dọn vệ sinh của toàn trường. Hôm sau đến thực hiện hình phạt đó, tôi đã rất hạnh phúc khi tất cả các bạn trong lớp đã đến để thực hiện giúp tôi hình phạt”. Chị còn có niềm vui lớn nữa là "Ngày tôi còn nhỏ mẹ tôi là một cô giáo dạy mẫu giáo. Hàng ngày mẹ đi trông trẻ. Tối đến với ngày nghỉ mẹ làm thêm nghề trần chăn bông, hoặc may màn. Tôi yêu thích nghề này lắm, nhưng vì nhỏ nên hơi khó học. Tôi nhỏ đến nỗi ngồi lên cái máy may ngày xưa mà không với chân nổi tới cái bàn đạp. Tôi phải kê người, kê chân làm sao cho vừa tới bàn đạp và tay thì với tới máy, để khi mẹ đi làm tôi có thể ở nhà và may xong cho mẹ cái màn”. Chị Hạnh còn vui mừng kể về cuộc sống, về tình yêu với gia đình. Duy chỉ có câu nói cuối cùng là buồn từ sâu thẳm, "tôi đã sống chung với HIV hơn 10 năm”. Chừng ấy thời gian chị đã cho mọi người thấy rằng, chị vẫn sống và sống tốt. HIV chỉ là một căn bệnh cần phải điều trị lâu dài bằng niềm tin của bản thân và tình yêu thương của gia đình, xã hội.


3. Bùi Trần Hoàng, năm nay 39 tuổi chia sẻ với tôi đã sống chung với HIV được gần 20 năm. "Thực ra thì tôi cũng không nhớ nổi tôi đã sống chung với HIV được bao nhiêu năm, chỉ nhớ là khoảng năm 1997, 1998 gì đó. Giờ công việc của tôi vẫn là hỗ trợ cho những người đang sống chung với HIV, những người mới phát hiện ra bệnh. Tôi cũng công khai danh tính và mong được giúp đỡ nhiều người”. Cuộc đời của Hoàng cũng có những kỷ niệm đáng nhớ, những câu chuyện luôn được kể trong niềm vui và hạnh phúc. "Ngày đầu tiên khi bước chân vào làm một người lính tôi cảm thấy rất buồn. Bởi vì trước đó ở nhà tôi là cháu đích tôn của ông bà, mẹ quan tâm chăm sóc tôi về tất cả mọi thứ. Tôi còn nhớ khi ở nhà nhiều đêm nằm ngủ, cứ 2 - 3 giờ sáng bà nội lại lấy chăn đắp cho tôi, nhưng khi vào bộ đội thì tất cả mọi việc từ nhỏ nhất tôi đều phải làm. Những ngày ở thao trường mới thấy trân trọng những giấc ngủ. Đi thao trường rất mệt, rất thèm giấc ngủ, chỉ ngủ tranh thủ một lúc buổi trưa. Nhưng có thể nói đó luôn là những giờ phút vô cùng ấn tượng đối với tôi, là quãng đời mà tôi cảm thấy rất ý nghĩa. Vì đã cho tôi biết cần phải sống tự lập như thế nào”. Với một người đang sống chung với HIV như Hoàng, trong thời điểm hiện nay thì ước mong sẽ tiếp tục được duy trì dự án cấp thuốc ARV là ước mong lớn nhất. Anh đã nghĩ tới việc mình sẽ phải đóng bảo hiểm y tế để nếu không được cấp thuốc thì cũng chỉ phải trả 30% tiền thuốc, và cơ hội sống của anh sẽ vẫn được đảm bảo.


Hiện anh Hoàng đang lái taxi. Chị Thanh là một nhân viên trong phòng khám ngoại trú ở Bệnh viện đa khoa Đống Đa. Họ đều là trụ cột chính của gia đình… Họ chỉ mong mình có sức khỏe và không gặp ánh mắt kỳ thị của mọi người.


N. Tran


</tbody>


http://daidoanket.vn/index.aspx?chitiet=95900&menu=1434&style=1 (http://daidoanket.vn/index.aspx?chitiet=95900&menu=1434&style=1)

khdututu
14-12-2014, 14:55
Các bác sĩ hẹn tôi 3 tháng sau tôi xét nghiệm lại, kết quả cũng là âm tính. Nhưng đến lần thứ 3, tôi quay lại và xét nghiệm, hớn hở vào nhận kết quả nếu lần này âm tính nữa là coi như tôi xong rồi, có thể cười được rồi. Nhưng bất ngờ là nhân viên không chịu trả kết quả cho tôi mà hỏi rằng hôm nay chị đi với ai. Tôi giật mình ngã lăn ra.

Tuanmecsedec
14-12-2014, 14:57
Các bác sĩ hẹn tôi 3 tháng sau tôi xét nghiệm lại, kết quả cũng là âm tính. Nhưng đến lần thứ 3, tôi quay lại và xét nghiệm, hớn hở vào nhận kết quả nếu lần này âm tính nữa là coi như tôi xong rồi, có thể cười được rồi. Nhưng bất ngờ là nhân viên không chịu trả kết quả cho tôi mà hỏi rằng hôm nay chị đi với ai. Tôi giật mình ngã lăn ra.

Có những câu chuyện,thực hư có thể được che giấu không chính xác.

emgainho
14-12-2014, 15:03
Mình không biết nói gì hơn ngoài những giọt nước mắt chia buồn cùng các anh, các chị, các em đã và đang nhiễm HIV. Hy vọng các anh, chị, em cố gắng giữ gìn sức khoẻ thật tốt, để khoảng thời gian còn lại của mình làm được nhiều công việc có ý nghĩa cho cho bản thân, cho gia đình, và cho xã hội!! Thật sự mình đã khóc khi đọc bài viết này của anh Tuấn Cảm ơn anh và các anh chị em trong diễn đàn rất nhiều!

niemtin999
14-12-2014, 17:22
Sao 3 tháng âm tính mà hẹn 3 tháng sau xn lại hả anh tuấn. 3 tháng sau lại dương tính. Chẳng hiểu xn kiểu gì nữa

Tuanmecsedec
14-12-2014, 17:27
Sao 3 tháng âm tính mà hẹn 3 tháng sau xn lại hả anh tuấn. 3 tháng sau lại dương tính. Chẳng hiểu xn kiểu gì nữa

Cái này tin tức là tin tức, đôi khi chưa hẳn cung cấp thông tin chính xác hoặc sự thật về bản thân và cả thông tin viết v.v.v.

Còn vấn đề thời gian xét nghiệm HIV là 3 tháng.Tuanmecsedec dám khẳng dịnh và có tập huấn có chứng chỉ đàng hoàng.

niemtin999
14-12-2014, 17:31
Vâng tại em thấy vô lý anh ạ.Vì em xn 3 tháng âm tính rùi.Bác sĩ còn bảo là thành niên khoẻ mạnh thì ko cần xn nữa mà

Tuanmecsedec
14-12-2014, 17:41
Vâng tại em thấy vô lý anh ạ.Vì em xn 3 tháng âm tính rùi.Bác sĩ còn bảo là thành niên khoẻ mạnh thì ko cần xn nữa mà

Tuanmecsedec khẳng định lần cuối xét nghiệm HIV trắng đen rõ ràng là 3 tháng.

trungxm
15-12-2014, 09:17
mong các bạn hãy bình tĩnh để chọn lọc và típ nhận thông tin