Đăng nhập

View Full Version : Đoạn tuyệt ma túy, thành tỷ phú xưởng mộc



songchungvoi_HIV
04-05-2015, 17:37
Thứ hai 04/05/2015 16:44

Quang “kết thân” với ma túy mà không biết rằng, đó là một thứ thuốc độc. Lúc ấy, anh chỉ biết hút “thứ thuốc” này vào là lâng lâng, là mê mệt, những giờ làm quần quật trong xưởng gỗ ồn ào của anh phút chốc tan biến. Còn nói đó là thứ thuốc độc có thể gây chết người vẫn chỉ là một khái niệm mơ hồ. Chính điều này đã có lúc đưa Quang từ người lao động chân chất trở thành kẻ bỏ đi…




<tbody style="margin: 0px; padding: 0px; border: 0px; outline: 0px; font-weight: inherit; font-style: inherit; font-size: 14.3999996185303px; vertical-align: baseline;">
http://tiengchuong.vn/Uploaded/phanthugiang/2015_05_04/-nh--Quang_OTCW.jpg


Anh Nguyễn Văn Quang tại cơ sở mộc của mình

</tbody>

Bước chân lầm lỡ

Trong một chuyến công tác, chúng tôi theo chân chiến sĩ thuộc đội Cảnh sát Điều tra tội phạm kinh tế và ma túy - Công an Nghĩa Hưng, huyện Nghĩa Hưng, tỉnh Nam Định về với thị trấn Quỹ Nhất gặp ông Nguyễn Văn Quang (SN 1972) - người đàn ông đã đoạn tuyệt được ma túy, trở thành một tỷ phú giữa đời thường.

Cách đây vài năm, thị trấn Quỹ Nhất một thời gian dài nằm trong danh sách “địa bàn đen của cái chết trắng” với hàng loạt đối tượng sử dụng ma túy, trong đó Nguyễn Văn Quang - một cái tên cộm cán, vang danh khắp vùng với biệt danh “công tử mộc què”. Gọi là “công tử mộc” bởi Quang sinh ra trong gia đình có truyền thống làm mộc đã lâu đời, cũng gọi là có của ăn của để. Còn chữ “què” là do Quang bị dị tật ở chân từ nhỏ nên phải thêm chữ “què” vào để phân biệt với người đàn ông cùng thôn trùng tên.

“Công tử mộc què” cách đây hơn hai chục năm là “người thừa kế” điều hành cả một xưởng mộc 3 đời của gia tộc. Xưởng mộc nhà Quang làm ăn phát đạt, có của ăn của để nên ngay từ khi sinh ra, Quang đã được sống trong sung sướng. Bản chất vẫn là con nhà có học, biết điều lệ, phép tắc, nhưng kể từ khi dấn thân vào con đường ma túy, Quang mải mê với những cuộc vui trong khói thuốc trắng, rồi dần bỏ bê công việc, gia đình. Suốt ngày, Quang mê man trong thuốc phiện và những cuộc vui bất tận không dứt.

Người quanh vùng kể lại, thời bấy giờ, Quang là một trong những tay ăn chơi có tiếng của vùng. Cuộc vui nào mà thiếu đi cái tên Quang “què” thì cuộc vui đó không được gọi là xôm tụ. Quang xuất hiện trong các buổi tụ họp, bao gần như trọn tất cả các “khoản”, uống rượu và “chơi” thuốc cũng rất hết mình. Người vây quanh Quang không ít, hầu hết là “anh em bạn” nghiện, nịnh hót đôi điều để được “cho tiền tiêu vặt”. “Lúc bấy giờ, tôi chẳng tiếc tiền vung ra chi trả cho anh em bạn nghiện. Tôi có tiền. Chúng nó có miệng, nịnh nọt dăm ba câu là tôi “thầu” hết, vậy nên khi hoàng kim nhất tôi có cả tá bạn nghiện sẵn sàng ở bên, tung hô tôi như thánh. Cái tên Quang “què” thời bấy giờ oách lắm, nổi lắm, nhắc đến thôi là người ta cũng nể sợ vì sự chịu chơi”, anh kể.

Quang “kết thân” với ma túy mà không biết rằng, đó là một thứ thuốc độc. Lúc ấy, anh chỉ biết hút “thứ thuốc” này vào là lâng lâng, là mê mệt, những giờ làm quần quật trong xưởng gỗ ồn ào của anh phút chốc tan biến. Còn nói ma túy là thứ thuốc độc có thể gây chết người bất cứ lúc nào thì với những người lao động thôn quê như Quang, đó vẫn chỉ là một khái niệm mơ hồ. Tệ nạn xã hội này kéo theo tệ nạn xã hội khác. Có mấy ai dính vào ma túy mà chỉ hút chích suông? Quang bắt đầu sa vào con đường ma túy với những cuộc ăn chơi thác loạn không kể ngày đêm. Công việc tại xưởng mộc lúc bấy giờ chỉ tựa cưỡi ngựa xem hoa nếu như không muốn nói là đã bị Quang gạt phăng ra khỏi tâm trí. Cái mà Quang gọi là “trò tiêu khiển để giải khuây khi làm mộc” - mang tên “cái chết trắng” ấy - tiêu tốn của Quang không biết bao nhiêu tiền của.

Nhưng rồi, không làm thì sao mà có tiền. Vì Quang “mải mê” chạy theo “cái chết trắng” mà công việc tại xưởng mộc đình trệ. Quang nghiện ma túy, ăn chơi và thác loạn, làm ra đồng nào tiêu vào ma túy đồng nấy, nhưng vẫn không đủ. Rồi bao nhiêu đất đai, của cải, Quang cũng bán sạch lấy tiền hút hít. “Tôi nghiện ma túy lâu năm. Từ một kẻ đứng ở bậc cao xã hội, phút chốc tụt xuống đáy cùng. Những kẻ trước giờ tung hô tôi hóa ra cũng chỉ là quân dẻo miệng. Tôi thân tàn ma dại, quằn quại với cơn đói thuốc, sống mà chẳng bằng chết. Từ kẻ có nhà, có tiền, có quyền lại ra thân co quắp đầu đường xó chợ, vợ con thì nheo nhóc. Muốn khóc mà cơn nghiện nó “vật”, nước mắt khô khan nơi khóe mắt chẳng thể rơi, rồi lại nuốt ngược vào họng, đắng chát”, anh ngậm ngùi nói.

Làm lại cuộc đời

Sinh ra trong một gia đình có truyền thống 3 đời làm mộc, Quang được cha ông truyền dạy cho cái nghề “tổ tiên” với mong muốn “mở rộng xưởng mộc thành bá chủ cả vùng”. Quang trưởng thành và nên duyên với người con gái mình yêu cùng thôn. Khi sức cha đã mệt thì Quang cũng đã thông việc thạo đường, mọi công việc đều một tay Quang quản lý. Chàng thanh niên Nguyễn Văn Quang năm ấy cũng hào hứng lắm, hăm hở học, từ cách chọn gỗ tốt, tạo thớ, chia khuôn cho từng loại đến chăm chỉ chạy ngược chạy xuôi khắp các tỉnh thành, cùng cha nhập hàng về xưởng. Nhưng rồi, chính cái việc đi đi lại lại, nay huyện này, mai tỉnh nọ, giao du với đủ khắp loại người ấy đã dẫn Quang đến với con đường nghiện ngập.

Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, ma túy khiến cho cuộc đời của Quang “lên voi xuống chó”. Tiền mất, tật mang. Nghĩ đến cảnh nhà cửa tan hoang, gia nghiệp đổ vỡ, vợ con nheo nhóc, còn phận mình thì chỉ là “thằng nghiện ăn hại đáng chết”, Quang thấy tủi thẹn vô cùng. Ngày Quang bị bắt lên trại cải tạo cai nghiện cũng là ngày đứa con trai thứ hai của Quang đỗ vào cấp ba.

“Tưởng rằng cảnh nhà nát cửa tan, bố nghiện ngập đầu như vậy thì thằng con thứ hai của tôi sớm dừng việc học. Nhưng có ai ngờ, cái ngày định mệnh tôi đi trại cũng là ngày vợ tôi báo tin nó đậu cấp ba. Tôi hổ thẹn với vợ con vô cùng, lúc ấy bất thần chỉ muốn đập đầu chết ngay tại chỗ. Nhưng nghĩ đến vợ con, tôi thấy mình phải sống mà trở về, cải tà quy chính, làm lại cuộc đời để chuộc lỗi với cái gia đình đã bị chính tay tôi đập nát. Lúc đi, tôi đã hứa với vợ rồi, nên khi về tôi nhất định làm được”, anh tâm sự.

Và quyết tâm của người đàn ông què này thực sự đã thành hiện thực. Kết thúc đợt cải tạo cai nghiện, Quang trở về quê hương, làm lại cuộc đời từ hai bàn tay trắng như lời hứa năm ấy. Thời gian đầu, Quang bươn chải khắp nơi, làm đủ các nghề mưu sinh. Nhưng rồi nhận thấy mình không đủ khả năng làm giỏi ở những nghề ấy, Quang quyết định vay vốn và lập lại xưởng mộc. Trải qua bao thăng trầm, từ một xưởng mộc nhỏ lẻ, nay Quang cũng đã có thể tự hào với tổ tiên khi vực dậy xưởng tổ của cha ông với doanh thu hàng tỷ đồng, thậm chí còn phát đạt hơn trước khi tạo được công ăn việc làm cho gần 20 công nhân quanh vùng.

“Từ đó đến nay đã 8 năm trôi qua, cũng biết bao lần lao đao khốn đốn vì nợ, nhưng nhờ có sự động viên của vợ, tôi đã vượt qua. Cách đây 4 năm, thằng con cả của tôi đỗ vào Đại học Thủy lợi, tôi mừng lắm. Giá mà chưa dính vào ma túy, đời tôi, vợ tôi và con tôi có lẽ còn có thể tốt hơn. Ma túy, tốt hơn cả là tránh xa. Tôi giờ thì sợ, sợ đến cuối đời rồi”, Quang nói.
Theo báo Lao động