PDA

View Full Version : Một chiều đi nhặt nổi buồn



xinloiba
05-04-2016, 21:39
Hôm nay tôi khóc thật nhiều, khóc cho vơi bớt phần nào muôn ngàn sự đau đớn đã bị nén chặt từ hơn một năm nay, kể từ cái ngày tôi biết mình không còn sống cuộc đời bình thường như bao người khác. Tôi sống mặc cho cuộc đời trôi qua tôi một cách bản năng nhất, buông thả và rơi …. Lúc này khi biết mình sắp tan vỡ, cuộc sống giờ như một bữa tiệc tàn. Khóc chỉ mong mọi cảm giác sẽ qua đi, gào thét “ con xin lỗi” chỉ mong nhận được sự tha thứ. Thế nhưng, nó chỉ là vô vọng vì thực tại vẫn còn đó.

Tôi, một thằng con trai khôi ngô, tốt nghiệp đại học và có một công việc với thu nhập ổn định. Vậy tại sao đi làm và ra về lủi thủi một mình. Không trách chi cho những chuyện đã qua, nhưng cái tôi phải đối mặt với tương lai sao thật khó khăn. Có ai chấp nhận và sống với một thằng mang dòng máu quý tộc này. Và làm sao kìm được nước mắt lần nữa khi ba tôi hỏi “ con có thương ba không?, sao không cưới vợ đi con, ba mày già lắm rồi”. Làm sao yên lòng khi nghe phone của mẹ: “ ăn cơm chưa con, tháng này CV tốt không?, Ba mày ngày nào cũng uống, nói hoài nhức tai lắm”. Đau lắm, tủi lắm!

Nguyen Ha
05-04-2016, 21:44
Hôm nay tôi khóc thật nhiều, khóc cho vơi bớt phần nào muôn ngàn sự đau đớn đã bị nén chặt từ hơn một năm nay, kể từ cái ngày tôi biết mình không còn sống cuộc đời bình thường như bao người khác. Tôi sống mặc cho cuộc đời trôi qua tôi một cách bản năng nhất, buông thả và rơi …. Lúc này khi biết mình sắp tan vỡ, cuộc sống giờ như một bữa tiệc tàn. Khóc chỉ mong mọi cảm giác sẽ qua đi, gào thét “ con xin lỗi” chỉ mong nhận được sự tha thứ. Thế nhưng, nó chỉ là vô vọng vì thực tại vẫn còn đó.

Tôi, một thằng con trai khôi ngô, tốt nghiệp đại học và có một công việc với thu nhập ổn định. Vậy tại sao đi làm và ra về lủi thủi một mình. Không trách chi cho những chuyện đã qua, nhưng cái tôi phải đối mặt với tương lai sao thật khó khăn. Có ai chấp nhận và sống với một thằng mang dòng máu quý tộc này. Và làm sao kìm được nước mắt lần nữa khi ba tôi hỏi “ con có thương ba không?, sao không cưới vợ đi con, ba mày già lắm rồi”. Làm sao yên lòng khi nghe phone của mẹ: “ ăn cơm chưa con, tháng này CV tốt không?, Ba mày ngày nào cũng uống, nói hoài nhức tai lắm”. Đau lắm, tủi lắm!

Hãy khóc đi khóc đi, khóc nốt hôm nay thôi, để nước mắt cuốn trôi nỗi buồn, nỗi đau đi. Và ngày mai lại cười, lại tiếp tục sống với công việc. Xã hội không ít những người như bạn và tôi nhưng họ vẫn sống tốt, vẫn lập gia đình, vẫn sinh con. Hãy tin vào bản thân mình đi bạn.

Tuanmecsedec
06-04-2016, 07:14
Hôm nay tôi khóc thật nhiều, khóc cho vơi bớt phần nào muôn ngàn sự đau đớn đã bị nén chặt từ hơn một năm nay, kể từ cái ngày tôi biết mình không còn sống cuộc đời bình thường như bao người khác. Tôi sống mặc cho cuộc đời trôi qua tôi một cách bản năng nhất, buông thả và rơi …. Lúc này khi biết mình sắp tan vỡ, cuộc sống giờ như một bữa tiệc tàn. Khóc chỉ mong mọi cảm giác sẽ qua đi, gào thét “ con xin lỗi” chỉ mong nhận được sự tha thứ. Thế nhưng, nó chỉ là vô vọng vì thực tại vẫn còn đó.

Tôi, một thằng con trai khôi ngô, tốt nghiệp đại học và có một công việc với thu nhập ổn định. Vậy tại sao đi làm và ra về lủi thủi một mình. Không trách chi cho những chuyện đã qua, nhưng cái tôi phải đối mặt với tương lai sao thật khó khăn. Có ai chấp nhận và sống với một thằng mang dòng máu quý tộc này. Và làm sao kìm được nước mắt lần nữa khi ba tôi hỏi “ con có thương ba không?, sao không cưới vợ đi con, ba mày già lắm rồi”. Làm sao yên lòng khi nghe phone của mẹ: “ ăn cơm chưa con, tháng này CV tốt không?, Ba mày ngày nào cũng uống, nói hoài nhức tai lắm”. Đau lắm, tủi lắm!

Bạn đọc các chủ đề này sẽ thấy,có HIV không phải là chấm hết.Vẫn sống có ích cho bản thân ,gia đình và xã hội.


Chủ đề: Chúng tôi không đầu hàng HIV và chúng tôi vẫn sống có ích cho đời. (http://diendanhiv.vn/threads/2865-Chung-toi-khong-dau-hang-HIV-va-chung-toi-van-song-co-ich-cho-doi)


Chủ đề: Người Việt Nam đầu tiên nhiễm HIV giờ sống ra sao? (http://www.diendanhiv.vn/threads/15904-Nguoi-Viet-Nam-dau-tien-nhiem-HIV-gio-song-ra-sao)

Chủ đề: Người nhiễm hiv sống bao lâu (http://diendanhiv.vn/threads/4010-Nguoi-nhiem-hiv-song-bao-lau)

Chủ đề: Người bị nhiễm HIV ở giai đoạn nào thì không còn khả năng đi làm. (http://diendanhiv.vn/threads/9604-Nguoi-bi-nhiem-HIV-o-giai-doan-nao-thi-khong-con-kha-nang-di-lam)

buonchiminhem1
06-04-2016, 21:19
ai bảo bạn có H hok thể lấy ai nào tự tin lên rồi hạnh phúc mỉm cười khóc nốt lần này thôi nhé

Lục Giang
06-04-2016, 21:53
HIV ư? tôi biết, tôi hiểu và tôi chả sợ , chẳng qua là thêm 1 chút cho lắng, 1 chút bối rối và 1 chút suy nghĩ thôi mà, nhưng tôi sẽ không gục ngã và không đầu hàng, vì chính liúc đau khổ và lo lắng này tôi lại cnagf phải đứng dậy để tìm cách khắc phục nó, vấp ngã chỗ nào đứng dậy ngay chỗ đó, tàn nhưng không phế, không thể tự biến mình thành kẻ quỵ ngã và bỏ đi được, người ta tahnf tật, không có đôi tay nhưng chính đôi chân kia làm nên bao điều kì diệu, người ta không có đôi mắt nhưng chính nghị lực và niềm tin đã làm nên kì tích, vậy sao tôi lại thua họ?, không HIV ư? tôi sẽ và đang, đã học cách chấp nhận và luôn phấn đấu, những kẻ coi thường tôi ơi, những kẻ lánh xa tôi ơi, hãy đợi đấy, để xem các người làm được gì hơn tôi nhé

xinloiba
23-04-2016, 21:58
cám ơn lời chia sẻ động viên của các anh chị thật nhiều! em vẫn sống tốt, vẫn làm việc tốt. Thế nhưng, có một điều làm mình nặng lòng là gia đình, nhưng người đang trông mong, lo lắng cho mình thật nhiều. Không phải em không đủ nghị lực để công khai cho gia đình biết, mà vì sợ họ đau lòng. Mình đau 1 thôi, họ đau đến 10 lần. Gần đây sức khoẻ em không tốt lắm nên chỉ thoáng buôn.

buonchiminhem1
24-04-2016, 20:59
cám ơn lời chia sẻ động viên của các anh chị thật nhiều! em vẫn sống tốt, vẫn làm việc tốt. Thế nhưng, có một điều làm mình nặng lòng là gia đình, nhưng người đang trông mong, lo lắng cho mình thật nhiều. Không phải em không đủ nghị lực để công khai cho gia đình biết, mà vì sợ họ đau lòng. Mình đau 1 thôi, họ đau đến 10 lần. Gần đây sức khoẻ em không tốt lắm nên chỉ thoáng buôn. đừng suy nghĩ hay xì trét trét trét ý hại sức khỏe lắm mình đang xuống cân tháng này lại xuống thêm cân nữa đang hoang mang lắm không biết làm sao lấy lại vóc dáng nè không ăn cũng cố nhồi nhồi đến chán chả có món nào ăn ngon cả hihihi

JordanLe
30-04-2016, 14:42
Oh, tất cả mọi thứ sẽ qua đi thôi, tâm trạng ban đầu ai cũng thế. Nhưng rồi mọi thứ sẽ qua đi. Điều trị cho tốt là ổn. Mình nè, điều kiện cũng ổn, học giỏi, việc làm ổn định đẹp trai nữa hehe mà cũng lỡ dại mà mang bệnh. Cơ mà hơn 1 năm điều trị CD4 ban đầu là 317 còn giờ là 869. Mọi thứ đã ổn :) Cố lên hãy nhặt nỗi buồn và cho nó vào thùng rác hết đi. Sống tiếp những ngày tháng tốt đẹp bạn nhé

tranminh
01-05-2016, 23:02
Hôm bữa đi lấy thuốc, gặp 1 cậu bạn cũng dễ mến, cũng có 1 cuộc sống vui vẻ ... tự dưng 2 đứa hay an ủi nhau
Chắc anh cũng "già" hơn em rồi. Nhưng đến bọn em còn cố gắng nghĩa là anh.
Cứ vui lên, dần dần mọi thứ sẽ qua hết, khoa học phát triển không phải chỉ để cho xã hội trầm trồ đâu mà. ^^

xinloiba
27-03-2019, 21:42
chào bạn. hơn 3 năm mình mới quay lại diễn đàn. cám ơn lời đông viên của bạn. Hiện tại cuộc sống minh đã ổn định hơn nhiều rồi. Nếu có cơ hội add friend làm bạn bè nhe`. Minh muon co vai nguoi hieu mình hơn.

Cuocdoitrongmattoi
28-03-2019, 07:15
Hôm nay tôi khóc thật nhiều, khóc cho vơi bớt phần nào muôn ngàn sự đau đớn đã bị nén chặt từ hơn một năm nay, kể từ cái ngày tôi biết mình không còn sống cuộc đời bình thường như bao người khác. Tôi sống mặc cho cuộc đời trôi qua tôi một cách bản năng nhất, buông thả và rơi …. Lúc này khi biết mình sắp tan vỡ, cuộc sống giờ như một bữa tiệc tàn. Khóc chỉ mong mọi cảm giác sẽ qua đi, gào thét “ con xin lỗi” chỉ mong nhận được sự tha thứ. Thế nhưng, nó chỉ là vô vọng vì thực tại vẫn còn đó.

Tôi, một thằng con trai khôi ngô, tốt nghiệp đại học và có một công việc với thu nhập ổn định. Vậy tại sao đi làm và ra về lủi thủi một mình. Không trách chi cho những chuyện đã qua, nhưng cái tôi phải đối mặt với tương lai sao thật khó khăn. Có ai chấp nhận và sống với một thằng mang dòng máu quý tộc này. Và làm sao kìm được nước mắt lần nữa khi ba tôi hỏi “ con có thương ba không?, sao không cưới vợ đi con, ba mày già lắm rồi”. Làm sao yên lòng khi nghe phone của mẹ: “ ăn cơm chưa con, tháng này CV tốt không?, Ba mày ngày nào cũng uống, nói hoài nhức tai lắm”. Đau lắm, tủi lắm!

Nếu khóc được cũng là 1 cách hay, để giải tỏa và trôi hết những uất ức và nghẹn ngào trong lòng, rồi sau đó phải tiếp tục, vững vàng hơn.

mrlee90
04-04-2019, 13:57
Không biết mọi người có sống tốt không, m mới bị đọc trên diễn đàn này có nhiều điều hữu ít lắm, m mong tương lai không xa sẽ có thuốc trị hiv và chúng ta lại sinh ra lần nữa. Giờ thì ARV tiếp tục thôi dù tác dụng phụ không ít. Bệnh này thật sự không đáng sợ, cái đáng sợ là sự kì thị của mọi người. Nếu như truyền thông đại chúng cùng truyền bá bệnh này chỉ là bệnh mãn tính giống huyết áp, tiểu đường vì đã có thuốc điều trị thì người như tụi mình sẽ bớt khổ tâm hơn. Tâm khổ sinh ra bệnh tật đúng ko.

mrlee90
04-04-2019, 13:58
Oh, tất cả mọi thứ sẽ qua đi thôi, tâm trạng ban đầu ai cũng thế. Nhưng rồi mọi thứ sẽ qua đi. Điều trị cho tốt là ổn. Mình nè, điều kiện cũng ổn, học giỏi, việc làm ổn định đẹp trai nữa hehe mà cũng lỡ dại mà mang bệnh. Cơ mà hơn 1 năm điều trị CD4 ban đầu là 317 còn giờ là 869. Mọi thứ đã ổn :) Cố lên hãy nhặt nỗi buồn và cho nó vào thùng rác hết đi. Sống tiếp những ngày tháng tốt đẹp bạn nhé
Bạn ơi m kết bạn zalo v bạn được không? M thấy b nc rất có động lực cho mình.

Bienxanhkg
15-04-2019, 12:45
cám ơn lời chia sẻ động viên của các anh chị thật nhiều! em vẫn sống tốt, vẫn làm việc tốt. Thế nhưng, có một điều làm mình nặng lòng là gia đình, nhưng người đang trông mong, lo lắng cho mình thật nhiều. Không phải em không đủ nghị lực để công khai cho gia đình biết, mà vì sợ họ đau lòng. Mình đau 1 thôi, họ đau đến 10 lần. Gần đây sức khoẻ em không tốt lắm nên chỉ thoáng buôn.
Cố gắng lên bạn à, mình cũng có hoàn cảnh y bạn. Lúc đầu cũng suy sụp, nhưng dần cũng ổn định. Hãy cố sống tốt và làm cho ng thân mình những gì có thể.

Simon
19-04-2019, 11:32
Cố gắng lên nào.
.

Cuocdoitrongmattoi
19-04-2019, 11:36
Không biết mọi người có sống tốt không, m mới bị đọc trên diễn đàn này có nhiều điều hữu ít lắm, m mong tương lai không xa sẽ có thuốc trị hiv và chúng ta lại sinh ra lần nữa. Giờ thì ARV tiếp tục thôi dù tác dụng phụ không ít. Bệnh này thật sự không đáng sợ, cái đáng sợ là sự kì thị của mọi người. Nếu như truyền thông đại chúng cùng truyền bá bệnh này chỉ là bệnh mãn tính giống huyết áp, tiểu đường vì đã có thuốc điều trị thì người như tụi mình sẽ bớt khổ tâm hơn. Tâm khổ sinh ra bệnh tật đúng ko.

Tâm phải vững nhé!