PDA

View Full Version : Tôi đã lấy lại thăng bằng, sức khoẻ bình thường sau 6 tháng điều trị ARV



haythathuchoanh
24-09-2016, 11:47
Tôi muốn viết vài dòng, động viên tinh thần những bạn cùng cảnh ngộ. Ngày đầu tiên cầm kết quả dương tính của viện Pasteur, tôi không tin vào mắt mình. Chán nản, xem cuộc đời như chấm hết. Lúc đó, tôi còn có ý định bỏ đi thật xa hoặc xây sẵn nơi an nghỉ, tránh làm phiền gia đình. Bao nhiêu mơ ước, dự định, tôi tưởng như gác lại.
Tuần đầu tiên uống thuốc Arv (tôi uống thuốc tự túc, và xét nghiệm cd4 chỉ còn 8), tôi lo lắng, sợ triệu chứng phụ nhưng may mắn không xảy ra. Có một biến cố xảy ra khi tôi phải nhập viện cấp cứu vì bị lao phổi, sốt triền miên, không ăn uống được, ngay lúc vừa uống thuốc Arv.
Cuộc đời như hết, bệnh này chưa xong, bệnh khác lại đến.Mặc cảm bệnh tật ám ảnh. Nằm trong bệnh viện một mình, không cho người thân biết, tôi tủi thân. Nhìn sang những giường bên cạnh, thấy có người mới nằm đó lúc sáng, buổi chiều đã mất, tôi càng hoảng sợ. Sợ nhất là những lúc nhìn bác sĩ lấy tuỷ sống của ai đó đi xét nghiệm, tìm nguyên nhân nhiễm trùng não... Nhiều đêm không ngủ được, không phải sợ chết mà sợ nếu mình nằm xuống, gia đình ai lo?
Những ngày nằm viện, chứng kiến những cặp đôi yêu nhau, chăm sóc nhau...cũng có trường hợp đau lòng bị gia đình hắt hủi, chuyển vào mái ấm tình thương vì xấu hổ với hàng xóm.
Như có phép lạ, tôi hồi phục mau chóng, trở về nhà, uống thuốc. Thuốc Arv chồng lên thuốc lao, nhiều lúc tôi nghĩ mình không chịu nổi. Ăn uống không được, tôi phải nín thở nuốt trọng, cố gắng lấy sức. Thế nhưng trọng lượng không tăng, giảm sút đến 13 ký...
Sau vài tháng, tôi quen dần với thuốc. Ngày nào cũng kiên trì uống đúng giờ, đủ liều. Ăn uống bắt đầu ngon, ưu tiên ăn thật nhiều trái cây (có lúc nhiều hơn cơm). Trọng lượng tăng dần lên từng ngày, gần như trở về con số 75 ký như lúc đầu sau 6 tháng điều trị. Bệnh lao bị đẩy lùi, da dẻ hồng hào, những mụt ghẻ trên da lặn hết...tinh thần rất sảng khoái, hăng say làm việc như người bình thường.
Vui nhất là bác sĩ nói: "Ông sống đến 90 tuổi nếu chịu uống thuốc đúng giờ, đúng liều". Và Cd4 của tôi đã tăng ngoài 500 rồi, gần như bình thường. Giờ đây tôi đang đón nhận một tình yêu, tưởng có lúc điều bình thường đó đã trở nên xa vời với mình.
Cứ sống thoải mái đi các bạn. Đừng tuyệt vọng!
P/s: Cám ơn anh Tuanmecsedec, những thành viên quản trị web này, đã có những lời động viên, an ủi ngay lúc tôi sốc nhất.Trang web đã trở thành người bạn thân thiết, tin cậy khi tôi khủng hoảng tinh thần nhất.
Cám ơn các bạn trên diễn đàn này, những người tôi chưa bao giờ gặp, đã san sẻ nỗi buồn lúc tôi vừa nhận được "bản án" oan nghiệt của cuộc đời!
Yêu thương tất cả!

Vương Anh 10x
24-09-2016, 11:57
Cố gắng lên nha anh. :D Sống vui vẻ tinh thần tốt thì cũng không phải lo lắng gì nữa. :D

Lục Giang
24-09-2016, 12:13
Tôi muốn viết vài dòng, động viên tinh thần những bạn cùng cảnh ngộ. Ngày đầu tiên cầm kết quả âm tính của viện Pasteur, tôi không tin vào mắt mình. Chán nản, xem cuộc đời như chấm hết. Lúc đó, tôi còn có ý định bỏ đi thật xa hoặc lấy tiền dành dụm mua đất, chuẩn bị xây sẵn nơi an nghỉ, tránh làm phiền gia đình. Bao nhiêu mơ ước, dự định, tôi tưởng như gác lại.
Tuần đầu tiên uống thuốc Arv (tôi uống thuốc tự túc, và xét nghiệm cd4 chỉ còn 8), tôi lo lắng, sợ triệu chứng phụ nhưng may mắn không xảy ra. Có một biến cố xảy ra khi tôi phải nhập viện cấp cứu vì bị lao phổi, sốt triền miên, không ăn uống được.
Cuộc đời như hết, bệnh này chưa xong, bệnh khác lại đến.Mặc cảm bệnh tật ám ảnh. Nằm trong bệnh viện một mình, không cho người thân biết, tôi tủi thân. Nhìn sang những giường bên cạnh, thấy có người mới nằm đó lúc sáng, buổi chiều đã mất, tôi càng hoảng sợ. Sợ nhất là những lúc nhìn bác sĩ lấy tuỷ sống của ai đó đi xét nghiệm nguyên nhân nhiễm trùng não... Nhiều đêm không ngủ được, không phải sợ chết mà sợ nếu mình nằm xuống, gia đình ai lo?
Những ngày nằm viện, chứng kiến những cặp đôi yêu nhau, chăm sóc nhau...cũng có trường hợp đau lòng bị gia đình hắt hủi, chuyển vào mái ấm tình thương vì xấu hổ với hàng xóm.
Nhưng như có phép lạ, tôi hồi phục mau chóng, trở về nhà, uống thuốc. Thuốc Arv chồng lên thuốc lao, nhiều lúc tôi nghĩ mình không chịu nổi. Ăn uống không được, tôi phải nín thở nuốt trọng, cố gắng lấy sức. Thế nhưng trọng lượng không tăng, giảm sút đến 13 ký...
Sau vài tháng, tôi quen dần với thuốc. Ngày nào cũng kiên trì uống đúng giờ, đủ liều. Ăn uống bắt đầu ngon, ưu tiên ăn thật nhiều trái cây (nhiều lúc nhiều hơn cơm). Trọng lượng tăng lên hàng ngày, gần như trở về con số 75 ký như lúc đầu sau 6 tháng điều trị. Bệnh lao bị đẩy lùi, da dẻ hồng hào, những mụt ghẻ trên da lặn hết...tinh thần rất sảng khoái, hăng say làm việc như người bình thường.
Vui nhất là bác sĩ nói: "Ông sống đến 90 tuổi nếu chịu uống thuốc đúng giờ, đúng liều".
Cứ sống thoải mái đi các bạn. Đừng tuyệt vọng!


chú mừng bạn đã lấy lại tinh thần và chúc bạn sẽ mau chóng khỏe mạnh , cd4 tăng vèo vèo nha

Shinsekai
24-09-2016, 12:19
Chúc mừng bạn đã lấy lại được tinh thần. Chúc bạn có cuộc sống tràn trề niềm vui.

tudoembuon
24-09-2016, 12:34
bạn viết nhận kết quả âm tính tại viện pastuer kìa...... chúc bạn sức khỏe và hạnh phúc

Vanhoang
24-09-2016, 13:02
Chúc mừng bạn, bài viết của bạn làm tăng động lực cho người khác rất nhiều.

Tedians
24-09-2016, 13:59
Đọc mà cảm thấy có động lực ghê chú ơi

Emgaisg
25-09-2016, 00:26
Chúc bạn bạn luôn vui vẻ lac quan, giữ được tinh thần này thì sống tới già, hj

Hientai
26-09-2016, 12:02
Chúc Mung bạn

Moiviecroicungqua
26-09-2016, 12:36
Tôi muốn viết vài dòng, động viên tinh thần những bạn cùng cảnh ngộ. Ngày đầu tiên cầm kết quả dương tính của viện Pasteur, tôi không tin vào mắt mình. Chán nản, xem cuộc đời như chấm hết. Lúc đó, tôi còn có ý định bỏ đi thật xa hoặc xây sẵn nơi an nghỉ, tránh làm phiền gia đình. Bao nhiêu mơ ước, dự định, tôi tưởng như gác lại.
Tuần đầu tiên uống thuốc Arv (tôi uống thuốc tự túc, và xét nghiệm cd4 chỉ còn 8), tôi lo lắng, sợ triệu chứng phụ nhưng may mắn không xảy ra. Có một biến cố xảy ra khi tôi phải nhập viện cấp cứu vì bị lao phổi, sốt triền miên, không ăn uống được, ngay lúc vừa uống thuốc Arv.
Cuộc đời như hết, bệnh này chưa xong, bệnh khác lại đến.Mặc cảm bệnh tật ám ảnh. Nằm trong bệnh viện một mình, không cho người thân biết, tôi tủi thân. Nhìn sang những giường bên cạnh, thấy có người mới nằm đó lúc sáng, buổi chiều đã mất, tôi càng hoảng sợ. Sợ nhất là những lúc nhìn bác sĩ lấy tuỷ sống của ai đó đi xét nghiệm, tìm nguyên nhân nhiễm trùng não... Nhiều đêm không ngủ được, không phải sợ chết mà sợ nếu mình nằm xuống, gia đình ai lo?
Những ngày nằm viện, chứng kiến những cặp đôi yêu nhau, chăm sóc nhau...cũng có trường hợp đau lòng bị gia đình hắt hủi, chuyển vào mái ấm tình thương vì xấu hổ với hàng xóm.
Như có phép lạ, tôi hồi phục mau chóng, trở về nhà, uống thuốc. Thuốc Arv chồng lên thuốc lao, nhiều lúc tôi nghĩ mình không chịu nổi. Ăn uống không được, tôi phải nín thở nuốt trọng, cố gắng lấy sức. Thế nhưng trọng lượng không tăng, giảm sút đến 13 ký...
Sau vài tháng, tôi quen dần với thuốc. Ngày nào cũng kiên trì uống đúng giờ, đủ liều. Ăn uống bắt đầu ngon, ưu tiên ăn thật nhiều trái cây (có lúc nhiều hơn cơm). Trọng lượng tăng dần lên từng ngày, gần như trở về con số 75 ký như lúc đầu sau 6 tháng điều trị. Bệnh lao bị đẩy lùi, da dẻ hồng hào, những mụt ghẻ trên da lặn hết...tinh thần rất sảng khoái, hăng say làm việc như người bình thường.
Vui nhất là bác sĩ nói: "Ông sống đến 90 tuổi nếu chịu uống thuốc đúng giờ, đúng liều". Và Cd4 của tôi đã tăng ngoài 500 rồi, gần như bình thường. Giờ đây tôi đang đón nhận một tình yêu, tưởng có lúc điều bình thường đó đã trở nên xa vời với mình.
Cứ sống thoải mái đi các bạn. Đừng tuyệt vọng!
P/s: Cám ơn anh Tuanmecsedec, những thành viên quản trị web này, đã có những lời động viên, an ủi ngay lúc tôi sốc nhất.Trang web đã trở thành người bạn thân thiết, tin cậy khi tôi khủng hoảng tinh thần nhất.
Cám ơn các bạn trên diễn đàn này, những người tôi chưa bao giờ gặp, đã san sẻ nỗi buồn lúc tôi vừa nhận được "bản án" oan nghiệt của cuộc đời!
Yêu thương tất cả!
Chúc mừng anh đã lấy lại đc tinh thần và thể chất. A cho e hỏi chút, e cung mới bắt đầu điều trị đc 3 hôm nên mọi thứ cẫn chưa ổn định hiện cd4 của e là 90. A an uống và tập luyện gì ko mà cd4 của a lên nhanh vậy, chỉ cho e với. E cám ơn..

Hientai
09-10-2016, 22:24
Chúc mừng anh đã lấy lại đc tinh thần và thể chất. A cho e hỏi chút, e cung mới bắt đầu điều trị đc 3 hôm nên mọi thứ cẫn chưa ổn định hiện cd4 của e là 90. A an uống và tập luyện gì ko mà cd4 của a lên nhanh vậy, chỉ cho e với. E cám ơn..
Tui cũng hơn ông đuoc 2 con 92.
uống 1 tháng rồi mà giờ vẫn còn bị stress .
hi vọng cố gàng uống arv cho cd4 tăng mà mong đừng tác dụng phụ
mai mốt chắc thế nào bs cũng cho uống dự phòng lao ko biết cơ thể chịu đuợc ko nữa

Moiviecroicungqua
09-10-2016, 22:32
Tui cũng hơn ông đuoc 2 con 92.
uống 1 tháng rồi mà giờ vẫn còn bị stress .
hi vọng cố gàng uống arv cho cd4 tăng mà mong đừng tác dụng phụ
mai mốt chắc thế nào bs cũng cho uống dự phòng lao ko biết cơ thể chịu đuợc ko nữa
Mình uống đc 2 tuần arv rồi,Bạn có uống cotrim ko? Mình uống đc 10 ngày mà đang có hiện tượng dị ứng nên phải ngưng, uống thuốc dị ứng thì đỡ mai bs cho uống lại cotrim 1/4 viên để xem thế nào. Huy vọng đáp ứng tốt ko thì chán lắm. Giai đoạn này bắt đầu stress có hôm còn mất ngủ ngày ngủ co 5 or 6 tiếng. Lại phải tự động viên mình cố gắng chứ biết sao giờ. May mắn là chưa phải nằm viện, ăn uống vân tốt mỗi tội ngày hatxi hơi mấy chục lần :(

Hientai
09-10-2016, 22:41
Mình uống đc 2 tuần arv rồi,Bạn có uống cotrim ko? Mình uống đc 10 ngày mà đang có hiện tượng dị ứng nên phải ngưng, uống thuốc dị ứng thì đỡ mai bs cho uống lại cotrim 1/4 viên để xem thế nào. Huy vọng đáp ứng tốt ko thì chán lắm. Giai đoạn này bắt đầu stress có hôm còn mất ngủ ngày ngủ co 5 or 6 tiếng. Lại phải tự động viên mình cố gắng chứ biết sao giờ. May mắn là chưa phải nằm viện, ăn uống vân tốt mỗi tội ngày hatxi hơi mấy chục lần :(
Mình uống cotrim đc 11 ngày . Ko bị di ứng. 1 tháng nay mình mua 2 gói sâm thốt nốt uống =300k. Uống vô cho nó mát .
bạn uống thử sem . Mấy bữa nay người yếu nên ko dám uống sâm ( sợ tuột huyết áp )
nếu bạn muốn mau khoẻ thì lên goole tìm : khí công y đạo ( tập 1 ngày 1 tiếng sẽ mau có sức lắm ) mình mới tập 3 ngày vì người mệt với đi làm nên cũng làm biếng
mifnh sẽ cố gắng tập

Moiviecroicungqua
09-10-2016, 22:54
Mình uống cotrim đc 11 ngày . Ko bị di ứng. 1 tháng nay mình mua 2 gói sâm thốt nốt uống =300k. Uống vô cho nó mát .
bạn uống thử sem . Mấy bữa nay người yếu nên ko dám uống sâm ( sợ tuột huyết áp )
nếu bạn muốn mau khoẻ thì lên goole tìm : khí công y đạo ( tập 1 ngày 1 tiếng sẽ mau có sức lắm ) mình mới tập 3 ngày vì người mệt với đi làm nên cũng làm biếng
mifnh sẽ cố gắng tập
Trời sao giống nhau thế lại còn cái vụ huyết áp thấp nữa hả hehe.. 1 tháng nay mình uống nấm linh chi mà 3 hôm nay hết nên ko uống cái bị dị ứng ngứa luôn giờ đang uống lại.Ngoài hn ko thấy có sâm thốt nốt. Ok để mình tìm cái khí công bạn nói xem thế nào.

duc2004110362
09-10-2016, 23:17
Chúc mọi điều tốt đẹp đến với bạn

lolang111111
09-10-2016, 23:18
Chúc bạn có thật nhiều niềm vui và sự tin yêu của mọi người nhé :)

Hoquoctuan
31-10-2016, 16:27
Đọc được bài của anh , làm em có thêm niềm tin trong cuộc sống rồi , e sẽ thực hiện ước mơ của mình , mạnh mẽ giống anh , cảm ơn bài viết của a

nguoicodon93
01-11-2016, 07:34
Tôi muốn viết vài dòng, động viên tinh thần những bạn cùng cảnh ngộ. Ngày đầu tiên cầm kết quả dương tính của viện Pasteur, tôi không tin vào mắt mình. Chán nản, xem cuộc đời như chấm hết. Lúc đó, tôi còn có ý định bỏ đi thật xa hoặc xây sẵn nơi an nghỉ, tránh làm phiền gia đình. Bao nhiêu mơ ước, dự định, tôi tưởng như gác lại.
Tuần đầu tiên uống thuốc Arv (tôi uống thuốc tự túc, và xét nghiệm cd4 chỉ còn 8), tôi lo lắng, sợ triệu chứng phụ nhưng may mắn không xảy ra. Có một biến cố xảy ra khi tôi phải nhập viện cấp cứu vì bị lao phổi, sốt triền miên, không ăn uống được, ngay lúc vừa uống thuốc Arv.
Cuộc đời như hết, bệnh này chưa xong, bệnh khác lại đến.Mặc cảm bệnh tật ám ảnh. Nằm trong bệnh viện một mình, không cho người thân biết, tôi tủi thân. Nhìn sang những giường bên cạnh, thấy có người mới nằm đó lúc sáng, buổi chiều đã mất, tôi càng hoảng sợ. Sợ nhất là những lúc nhìn bác sĩ lấy tuỷ sống của ai đó đi xét nghiệm, tìm nguyên nhân nhiễm trùng não... Nhiều đêm không ngủ được, không phải sợ chết mà sợ nếu mình nằm xuống, gia đình ai lo?
Những ngày nằm viện, chứng kiến những cặp đôi yêu nhau, chăm sóc nhau...cũng có trường hợp đau lòng bị gia đình hắt hủi, chuyển vào mái ấm tình thương vì xấu hổ với hàng xóm.
Như có phép lạ, tôi hồi phục mau chóng, trở về nhà, uống thuốc. Thuốc Arv chồng lên thuốc lao, nhiều lúc tôi nghĩ mình không chịu nổi. Ăn uống không được, tôi phải nín thở nuốt trọng, cố gắng lấy sức. Thế nhưng trọng lượng không tăng, giảm sút đến 13 ký...
Sau vài tháng, tôi quen dần với thuốc. Ngày nào cũng kiên trì uống đúng giờ, đủ liều. Ăn uống bắt đầu ngon, ưu tiên ăn thật nhiều trái cây (có lúc nhiều hơn cơm). Trọng lượng tăng dần lên từng ngày, gần như trở về con số 75 ký như lúc đầu sau 6 tháng điều trị. Bệnh lao bị đẩy lùi, da dẻ hồng hào, những mụt ghẻ trên da lặn hết...tinh thần rất sảng khoái, hăng say làm việc như người bình thường.
Vui nhất là bác sĩ nói: "Ông sống đến 90 tuổi nếu chịu uống thuốc đúng giờ, đúng liều". Và Cd4 của tôi đã tăng ngoài 500 rồi, gần như bình thường. Giờ đây tôi đang đón nhận một tình yêu, tưởng có lúc điều bình thường đó đã trở nên xa vời với mình.
Cứ sống thoải mái đi các bạn. Đừng tuyệt vọng!
P/s: Cám ơn anh Tuanmecsedec, những thành viên quản trị web này, đã có những lời động viên, an ủi ngay lúc tôi sốc nhất.Trang web đã trở thành người bạn thân thiết, tin cậy khi tôi khủng hoảng tinh thần nhất.
Cám ơn các bạn trên diễn đàn này, những người tôi chưa bao giờ gặp, đã san sẻ nỗi buồn lúc tôi vừa nhận được "bản án" oan nghiệt của cuộc đời!
Yêu thương tất cả!
Em thật ngưỡng mộ anh.anh cho em động lực để cố gắng!

Sói Hoang
05-11-2016, 10:09
Đọc bài của bạn chủ topic 'haythathuchoanh' tôi chia sẻ cảm nhận này với bạn. Khi chúng ta tuân thủ điều trị và từ lời khuyên của người có trách nhiệm, tinh thần trở nên lạc quan, và chúng ta nhận kết quả CD4 ngoài sự mong đợi.

Khi CD4 tăng vượt lên 500 là sức đề kháng của chúng ta đang bước vào ngưỡng bình thường trở lại. Còn gì vui sướng hơn? Lúc này chỉ muốn hét lên và muốn chia sẻ với mọi người. Điều này chứng tỏ khi bắt đầu điều trị thì chúng ta tập luôn cách chấp nhận, không đánh mất niềm tin và nhất là không sợ cái chết, không tiếc nuối và day dứt thời đã qua.

Cứ tiến lên ! Phía trước vẫn là bầu trời xanh !

TeoLoveAn
04-01-2017, 10:19
Khâm phục anh quá... Anh có thể cho em xin zalo để chia sẻ 1 số kinh nghiệm được không ạ