PDA

View Full Version : Tôi đã chết ở tuổi 31



quangdang
30-08-2017, 11:09
Năm nay mình 31 tuổi.

Mọi chuyện bắt đầu cách đây 6 tháng, khi mình quen em trên mạng. Sau một thời gian dài nói chuyện vài lần đi chơi thì bọn mình cũng tiến tới sex. Mình cũng đã ý thức với việc có thể nhiễm các bệnh lây truyền qua đường tình dục, thậm chí mình còn đọc rất nhiều về vấn đề này trước đây, về các cách lây truyền của nó, nhưng tình yêu đã khiến mình trở nên ngu ngốc. Mình đã quan hệ không an toàn kể cả khi thấy em có một vài nốt đỏ không bình thường ở vùng kín. Sau đó bọn mình quan hệ thường xuyên hơn, sau vài tháng những nốt đỏ của em cũng bắt đầu nhiều hơn, và mình bắt đầu nghi ngờ. Mình động viên rất nhiều em mới đến viện da liễu TW khám, và kết quả là em bị mắc giang mai. Hơi sốc, nhưng mình cũng động viên em là đừng lo lắng, vì bệnh này có thể chữa khỏi hoàn toàn được.

Vì khá bận bịu vào thời gian đó nên mình không đi khám cùng em được, bọn mình đã kiêng quan hệ theo lời dặn bác sĩ. Một tháng sau, mình đến làm xét nghiệm giang mai tại viện da liễu, và mình còn đăng ký xét nghiệm cả HIV "cho vui" (thực sự đó là những gì mình đã nghĩ trong đầu khi đó). Phí xét nghiệm cả 2 thứ là 500k. Và kết quả nhận được không vui chút nào. Cậu nhân viên phòng xét nghiệm kéo mình ra một góc, bảo mấy em y tá ở đó ra ngoài, bảo mình ngồi xuống và nói với mình "kết quả của anh không âm tính". Tai mình nóng đỏ ran lên rồi ù đi. Mình hỏi lại "là dương tính phải không?", nhưng cậu ấy cũng không khẳng định, chỉ nói rằng mình nên qua viện Nhiệt Đới làm xét nghiệm thêm và điều trị vì bên ý chuyên về vấn đề này, và nói rằng mình nên làm bảo hiểm y tế thì chi phí điều trị sẽ đỡ hơn nhiều. Người yêu gọi điện, mình nói "kết quả xét nghiệm HIV của anh không âm tính", mình nghe tiếng khóc ở đầu bên kia. Sau khi an ủi người yêu một lúc, mình cầm tờ kết quả xét nghiệm quay lại phòng khám, và bác sĩ điều trị kê cho mình thuốc điều trị giang mai, 1 loại tiêm bắp sâu, 1 loại tuýp uống. Chi phí gần 1,4 triệu.

Lê lết đôi chân tê tái vì tiêm bắp, mình sang viện Nhiệt Đới ở ngay phía sau và đăng ký làm xét nghiệm 3 phương pháp (260k). Em nhân viên thu ngân khuyên mình nên đăng ký bác sĩ tư vấn (200k) để xem mình nên làm những xét nghiệm cần thiết nào, và mình đồng ý. Bác sĩ gặp mình chưa đến 30 giây, và trong phòng tư vấn của bác sĩ có đến 3 y tá hay nhân viên gì đó. Khi mình nói mình có nguy cơ nhiễm H, muốn được bác sĩ tư vấn này nọ, thì cảm giác như cả thế giới quay lại nhìn mình vậy. Bác sĩ cũng không nói gì thêm, bảo mình qua phòng thu ngân đăng ký làm xét nghiệm 3 phương pháp. Cuộc đời đã ngắn, lại phí thêm 1 phút với ông bác sĩ tào lao, mà tâm trạng chẳng khá hơn chút nào so với việc không cần tư vấn bác sĩ. Mình qua đóng tiền xét nghiệm, ra lấy máu và lết về nhà.

Cả buổi tối hôm ấy mình nói chuyện điện thoại với người yêu. Trong khi mình thì khăng khăng rằng cậu nhân viên ở viện Da Liễu không nói thẳng ra vì sợ mình sốc hay vì giấy tờ, kết luận gì đó, thì em cố sức an ủi mình rằng kết quả ở viện Da Liễu chỉ là dương tính giả. Cũng có thể là em đang an ủi chính mình, vì mình nhiễm, tức là em cũng nhiễm. Cả đêm mình trằn chọc không thể ngủ được, lúc ngủ được một lát thì lại mơ là đã đến 4h chiều, dậy đến lấy kết quả.

Cuối cùng khoảnh khắc ấy cũng đến, mình trở lại tầng 3 phòng khám theo yêu cầu để nhận kết quả. Tới giờ hẹn rồi mà bác sĩ còn chưa tới. Trong lúc mình ngồi chờ, có đến 3-4 người cũng tới làm xét nghiệm HIV, toàn những người rất trẻ chỉ 23-25 tuổi. Có một cậu thanh niên khoảng 22 tuổi ngồi kế bên cũng thì thầm với y tá "em muốn gặp bác sĩ tư vấn riêng" giống mình chiều hôm qua. Ờ phòng khám số 1 có hai bạn nam tới nhận kết quả, một người vào phòng và 20 giây sau đi ra, mặt tái mét, cậu bạn kia đuổi theo hỏi nhưng cậu này cứ thế đi thẳng. Cuối cùng bác sĩ Tr. cũng đến phòng khám số 2, mình vào phòng, lại một đội quân ngồi trong ý, ông bác sĩ này thậm chí còn không nhớ rằng mình đến làm gì. Mình nói là "em đến nhận kết quả xét nghiệm H chiều hôm qua". Ông bác sĩ lấy tờ kết quả ra xem, rồi nói "kết quả này là dương tính rồi". Cả thế giới lại quay lại nhìn mình, như là để xem mình sẽ ngất, khóc hay làm gì tiếp theo.

Mình vẫn giữ vẻ mặt bình thường, vì thực ra mình đã chuẩn bị tinh thần cho kết quả này rồi. Bác sĩ nói "bệnh này chắc em cũng biết rồi, hiện nay chưa chữa được, và trung bình từ 2-10 năm thì sẽ chuyển sang trạng thái suy giảm miễn dịch", và nói mình có thể tới các trung tâm y tế gì đó để đăng ký chương trình điều trị gì đó. Mình có nói với bác sĩ rằng nếu việc điều trị này đắt đỏ thì mình sẽ không theo được, vì kinh tế của mình không đủ khả năng, và mình cũng không muốn đốt tiền để kéo dài thời gian sống lên một chút, chẳng để làm gì cả. Ông ấy lắc đầu và bảo mình hiện nay nhà nước vẫn hỗ trợ cho những người nhiễm H, mình có thể đăng ký tại bất kỳ trung tâm nào gần nhà, hoặc xuống tầng 1 khu điều trị ngoại trú cũng được. Mình đi xuống và ra về luôn, chẳng muốn làm thêm gì hết cả. Mình gọi điện cho người yêu, lại nghe tiếng em khóc ở phía bên kia.

Về đến nhà, việc đầu tiên là mình tới bế Cún, đây là con gái của em trai mình, bé mới hơn 2 tuổi, gọi mình bằng bác. Mình cứ ôm Cún mà hôn mà hít, như thể ngày mai mình sẽ không còn được bế Cún nữa, cho đến khi nó giãy ra. Giờ mình mới biết hai tiếng "gia đình" nó quý đến nhường nào. Cả tối ngồi nhìn cả nhà nói chuyện, mình lại thấy tiếc, tiếc chỉ vì một giây phút ngu ngốc mà mình đã phải trả giá, làm sao mình có thể chết trước mẹ được, làm sao có thể để mẹ khóc, để người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh được, người chết thì dễ chứ người sống sẽ phải chịu đựng nỗi đau thế nào. Còn Cún con nữa, mình đã nói là sẽ dạy Cún học tiếng Anh mà, còn dạy để Cún thi vào Ams nữa, hay cho Cún đi du học, nhưng giờ thì hết tất cả rồi, làm sao nhìn thấy Cún con xinh đẹp của bác mặc váy cưới đây? Mỗi lần Cún chạy tới và gọi "bác Q. bế Cún", "bác Q. ơi Cún bay này..." là mình lại muốn khóc. Trong bữa ăn tối mình cũng buột miệng nói vài năm nữa chắc con cũng không còn ở đây nữa, mình đã thấy mẹ ngừng lại và nhìn mình trong một giây. Nhưng có lẽ mẹ cũng chỉ nghĩ là mình sẽ lấy vợ và ra riêng thôi. Chiều qua đi làm về thấy mẹ đang cặm cụi nhặt rau mình lại càng thương mẹ hơn, mình có lỗi với mẹ quá, có lỗi với tất cả mọi người. Làm sao có thể nói với mẹ đây.

Sáng nay trước khi đi làm, mình đã lên phòng Cún, nằm gục đầu bên giường và khóc, khóc như hồi mình không làm tốt bài thi hết cấp I vậy, từ đó đến nay mình chưa hề khóc.

Đêm qua mình đã suy nghĩ rất kỹ rồi, em trai mình đã có vợ con nên trách nhiệm đó mình không còn phải suy nghĩ nữa, mình sẽ không nói với bất kì ai trong nhà về việc mình nhiễm H, chỉ một mình mình chịu đựng là đủ rồi. Mình không biết mình thuộc dạng người nào mà ông bác sĩ kia nói, liệu là 2 năm? Hay 10 năm? Nhưng thể trạng mình từ nhỏ đã khá yếu rồi, nên mình không nghĩ là sẽ trụ được lâu. Và khi giai đoạn AIDS đến, thì trước khi cơ thể mình trở nên quá nát, thì mình sẽ tự kết liễu trước. Đó mới là lúc mình tiết lộ cho gia đình biết. Còn hiện tại, mình sẽ cố gắng dành thời gian cho gia đình nhiều nhất có thể, dành thời gian bên mẹ và Cún yêu của mình. Mình cũng sẽ xóa dần các dữ liệu cá nhân của mình, chỉ trừ ảnh của mình và Cún, mình sợ rằng sau này Cún sẽ quên mất bác Q. của nó vì giờ nó còn nhỏ quá. Mình cũng đang thiết lập lại máy tính, điện thoại, để lại mật khẩu và tài khoản ngân hàng vào một file rồi gửi cho em mình trong trường hợp xấu nhất. Nói chung, khi mình chết, nó phải diễn ra theo một cách ít đột ngột nhất, em mình sẽ biết trước, và mọi thứ đều phải được chuẩn bị. Và mình vẫn chưa dám quyết định là khi đó có để cho bố mẹ mình biết sự thật không.

Hiện tại mình đang rất tuyệt vọng. Chẳng có gì cay đắng hơn khi biết mình chắc chắn sẽ chết trong vài năm tới, nhưng lại không biết chính xác khi nào mình sẽ chết, và lúc đó hình dạng của mình liệu trông có kinh tởm quá hay không. Rồi mình ở chung với gia đình, liệu có khi nào mình vô tình lây bệnh cho ai đó hay không. Nhiều lúc chỉ muốn chết luôn, nhưng lại không đành lòng để người còn sống phải đau khổ, và cũng vì mình chưa báo hiếu được gì cho bố mẹ cả.

Mình viết hơi dài, nhưng đây là tâm sự của một người vừa biết mình mang trong người căn bệnh thế kỉ được 2 ngày. Mình phải làm gì đây? Có thể làm gì đây?

dabietminhsai
30-08-2017, 12:02
em cũng như anh , em cũng quan hệ ko an toàn đúng 1 lần quen qua những người bạn. sau 7 ngày e bị lậu, và e biết mình có nguy cơ với tất cả các loại bệnh STDs và HIV 28 ngày em cũng sống trong tuyệt vọng nghĩ quẩn như người mất hồn ! nhưng có lẽ e có thể may mắn hơn anh chút xíu .
vì vậy em mong rằng anh ơi cố lên anh ơi !anh còn gia đình, bạn bè người thân những người trên diễn đàn này đầy nhiệt huyết, anh đừng nên tuyệt vọng nhé, nếu tuân thủ về giờ giấc uống thuốc và chế độ dinh dưỡng , tập thể thao thì rất lâu anh ạ. mạnh mẽ lên nhé anh ơi ! ngày nào đó 1 kỳ tích nghiên cứu nào đó trên thế giới sẽ chữa khỏi căn bệnh này.

songlanhmanh88
30-08-2017, 12:04
Năm nay mình 31 tuổi.

Mọi chuyện bắt đầu cách đây 6 tháng, khi mình quen em trên mạng. Sau một thời gian dài nói chuyện vài lần đi chơi thì bọn mình cũng tiến tới sex. Mình cũng đã ý thức với việc có thể nhiễm các bệnh lây truyền qua đường tình dục, thậm chí mình còn đọc rất nhiều về vấn đề này trước đây, về các cách lây truyền của nó, nhưng tình yêu đã khiến mình trở nên ngu ngốc. Mình đã quan hệ không an toàn kể cả khi thấy em có một vài nốt đỏ không bình thường ở vùng kín. Sau đó bọn mình quan hệ thường xuyên hơn, sau vài tháng những nốt đỏ của em cũng bắt đầu nhiều hơn, và mình bắt đầu nghi ngờ. Mình động viên rất nhiều em mới đến viện da liễu TW khám, và kết quả là em bị mắc giang mai. Hơi sốc, nhưng mình cũng động viên em là đừng lo lắng, vì bệnh này có thể chữa khỏi hoàn toàn được.

Vì khá bận bịu vào thời gian đó nên mình không đi khám cùng em được, bọn mình đã kiêng quan hệ theo lời dặn bác sĩ. Một tháng sau, mình đến làm xét nghiệm giang mai tại viện da liễu, và mình còn đăng ký xét nghiệm cả HIV "cho vui" (thực sự đó là những gì mình đã nghĩ trong đầu khi đó). Phí xét nghiệm cả 2 thứ là 500k. Và kết quả nhận được không vui chút nào. Cậu nhân viên phòng xét nghiệm kéo mình ra một góc, bảo mấy em y tá ở đó ra ngoài, bảo mình ngồi xuống và nói với mình "kết quả của anh không âm tính". Tai mình nóng đỏ ran lên rồi ù đi. Mình hỏi lại "là dương tính phải không?", nhưng cậu ấy cũng không khẳng định, chỉ nói rằng mình nên qua viện Nhiệt Đới làm xét nghiệm thêm và điều trị vì bên ý chuyên về vấn đề này, và nói rằng mình nên làm bảo hiểm y tế thì chi phí điều trị sẽ đỡ hơn nhiều. Người yêu gọi điện, mình nói "kết quả xét nghiệm HIV của anh không âm tính", mình nghe tiếng khóc ở đầu bên kia. Sau khi an ủi người yêu một lúc, mình cầm tờ kết quả xét nghiệm quay lại phòng khám, và bác sĩ điều trị kê cho mình thuốc điều trị giang mai, 1 loại tiêm bắp sâu, 1 loại tuýp uống. Chi phí gần 1,4 triệu.

Lê lết đôi chân tê tái vì tiêm bắp, mình sang viện Nhiệt Đới ở ngay phía sau và đăng ký làm xét nghiệm 3 phương pháp (260k). Em nhân viên thu ngân khuyên mình nên đăng ký bác sĩ tư vấn (200k) để xem mình nên làm những xét nghiệm cần thiết nào, và mình đồng ý. Bác sĩ gặp mình chưa đến 30 giây, và trong phòng tư vấn của bác sĩ có đến 3 y tá hay nhân viên gì đó. Khi mình nói mình có nguy cơ nhiễm H, muốn được bác sĩ tư vấn này nọ, thì cảm giác như cả thế giới quay lại nhìn mình vậy. Bác sĩ cũng không nói gì thêm, bảo mình qua phòng thu ngân đăng ký làm xét nghiệm 3 phương pháp. Cuộc đời đã ngắn, lại phí thêm 1 phút với ông bác sĩ tào lao, mà tâm trạng chẳng khá hơn chút nào so với việc không cần tư vấn bác sĩ. Mình qua đóng tiền xét nghiệm, ra lấy máu và lết về nhà.

Cả buổi tối hôm ấy mình nói chuyện điện thoại với người yêu. Trong khi mình thì khăng khăng rằng cậu nhân viên ở viện Da Liễu không nói thẳng ra vì sợ mình sốc hay vì giấy tờ, kết luận gì đó, thì em cố sức an ủi mình rằng kết quả ở viện Da Liễu chỉ là dương tính giả. Cũng có thể là em đang an ủi chính mình, vì mình nhiễm, tức là em cũng nhiễm. Cả đêm mình trằn chọc không thể ngủ được, lúc ngủ được một lát thì lại mơ là đã đến 4h chiều, dậy đến lấy kết quả.

Cuối cùng khoảnh khắc ấy cũng đến, mình trở lại tầng 3 phòng khám theo yêu cầu để nhận kết quả. Tới giờ hẹn rồi mà bác sĩ còn chưa tới. Trong lúc mình ngồi chờ, có đến 3-4 người cũng tới làm xét nghiệm HIV, toàn những người rất trẻ chỉ 23-25 tuổi. Có một cậu thanh niên khoảng 22 tuổi ngồi kế bên cũng thì thầm với y tá "em muốn gặp bác sĩ tư vấn riêng" giống mình chiều hôm qua. Ờ phòng khám số 1 có hai bạn nam tới nhận kết quả, một người vào phòng và 20 giây sau đi ra, mặt tái mét, cậu bạn kia đuổi theo hỏi nhưng cậu này cứ thế đi thẳng. Cuối cùng bác sĩ Tr. cũng đến phòng khám số 2, mình vào phòng, lại một đội quân ngồi trong ý, ông bác sĩ này thậm chí còn không nhớ rằng mình đến làm gì. Mình nói là "em đến nhận kết quả xét nghiệm H chiều hôm qua". Ông bác sĩ lấy tờ kết quả ra xem, rồi nói "kết quả này là dương tính rồi". Cả thế giới lại quay lại nhìn mình, như là để xem mình sẽ ngất, khóc hay làm gì tiếp theo.

Mình vẫn giữ vẻ mặt bình thường, vì thực ra mình đã chuẩn bị tinh thần cho kết quả này rồi. Bác sĩ nói "bệnh này chắc em cũng biết rồi, hiện nay chưa chữa được, và trung bình từ 2-10 năm thì sẽ chuyển sang trạng thái suy giảm miễn dịch", và nói mình có thể tới các trung tâm y tế gì đó để đăng ký chương trình điều trị gì đó. Mình có nói với bác sĩ rằng nếu việc điều trị này đắt đỏ thì mình sẽ không theo được, vì kinh tế của mình không đủ khả năng, và mình cũng không muốn đốt tiền để kéo dài thời gian sống lên một chút, chẳng để làm gì cả. Ông ấy lắc đầu và bảo mình hiện nay nhà nước vẫn hỗ trợ cho những người nhiễm H, mình có thể đăng ký tại bất kỳ trung tâm nào gần nhà, hoặc xuống tầng 1 khu điều trị ngoại trú cũng được. Mình đi xuống và ra về luôn, chẳng muốn làm thêm gì hết cả. Mình gọi điện cho người yêu, lại nghe tiếng em khóc ở phía bên kia.

Về đến nhà, việc đầu tiên là mình tới bế Cún, đây là con gái của em trai mình, bé mới hơn 2 tuổi, gọi mình bằng bác. Mình cứ ôm Cún mà hôn mà hít, như thể ngày mai mình sẽ không còn được bế Cún nữa, cho đến khi nó giãy ra. Giờ mình mới biết hai tiếng "gia đình" nó quý đến nhường nào. Cả tối ngồi nhìn cả nhà nói chuyện, mình lại thấy tiếc, tiếc chỉ vì một giây phút ngu ngốc mà mình đã phải trả giá, làm sao mình có thể chết trước mẹ được, làm sao có thể để mẹ khóc, để người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh được, người chết thì dễ chứ người sống sẽ phải chịu đựng nỗi đau thế nào. Còn Cún con nữa, mình đã nói là sẽ dạy Cún học tiếng Anh mà, còn dạy để Cún thi vào Ams nữa, hay cho Cún đi du học, nhưng giờ thì hết tất cả rồi, làm sao nhìn thấy Cún con xinh đẹp của bác mặc váy cưới đây? Mỗi lần Cún chạy tới và gọi "bác Q. bế Cún", "bác Q. ơi Cún bay này..." là mình lại muốn khóc. Trong bữa ăn tối mình cũng buột miệng nói vài năm nữa chắc con cũng không còn ở đây nữa, mình đã thấy mẹ ngừng lại và nhìn mình trong một giây. Nhưng có lẽ mẹ cũng chỉ nghĩ là mình sẽ lấy vợ và ra riêng thôi. Chiều qua đi làm về thấy mẹ đang cặm cụi nhặt rau mình lại càng thương mẹ hơn, mình có lỗi với mẹ quá, có lỗi với tất cả mọi người. Làm sao có thể nói với mẹ đây.

Sáng nay trước khi đi làm, mình đã lên phòng Cún, nằm gục đầu bên giường và khóc, khóc như hồi mình không làm tốt bài thi hết cấp I vậy, từ đó đến nay mình chưa hề khóc.

Đêm qua mình đã suy nghĩ rất kỹ rồi, em trai mình đã có vợ con nên trách nhiệm đó mình không còn phải suy nghĩ nữa, mình sẽ không nói với bất kì ai trong nhà về việc mình nhiễm H, chỉ một mình mình chịu đựng là đủ rồi. Mình không biết mình thuộc dạng người nào mà ông bác sĩ kia nói, liệu là 2 năm? Hay 10 năm? Nhưng thể trạng mình từ nhỏ đã khá yếu rồi, nên mình không nghĩ là sẽ trụ được lâu. Và khi giai đoạn AIDS đến, thì trước khi cơ thể mình trở nên quá nát, thì mình sẽ tự kết liễu trước. Đó mới là lúc mình tiết lộ cho gia đình biết. Còn hiện tại, mình sẽ cố gắng dành thời gian cho gia đình nhiều nhất có thể, dành thời gian bên mẹ và Cún yêu của mình. Mình cũng sẽ xóa dần các dữ liệu cá nhân của mình, chỉ trừ ảnh của mình và Cún, mình sợ rằng sau này Cún sẽ quên mất bác Q. của nó vì giờ nó còn nhỏ quá. Mình cũng đang thiết lập lại máy tính, điện thoại, để lại mật khẩu và tài khoản ngân hàng vào một file rồi gửi cho em mình trong trường hợp xấu nhất. Nói chung, khi mình chết, nó phải diễn ra theo một cách ít đột ngột nhất, em mình sẽ biết trước, và mọi thứ đều phải được chuẩn bị. Và mình vẫn chưa dám quyết định là khi đó có để cho bố mẹ mình biết sự thật không.

Hiện tại mình đang rất tuyệt vọng. Chẳng có gì cay đắng hơn khi biết mình chắc chắn sẽ chết trong vài năm tới, nhưng lại không biết chính xác khi nào mình sẽ chết, và lúc đó hình dạng của mình liệu trông có kinh tởm quá hay không. Rồi mình ở chung với gia đình, liệu có khi nào mình vô tình lây bệnh cho ai đó hay không. Nhiều lúc chỉ muốn chết luôn, nhưng lại không đành lòng để người còn sống phải đau khổ, và cũng vì mình chưa báo hiếu được gì cho bố mẹ cả.

Mình viết hơi dài, nhưng đây là tâm sự của một người vừa biết mình mang trong người căn bệnh thế kỉ được 2 ngày. Mình phải làm gì đây? Có thể làm gì đây?
Việc trước tiên Bạn hãy đến TTPC HIV nơi bạn ở để đăng kí điều trị theo chương trình, Nếu chưa có BHYT thì làm ngây. Và hiện nay họ vẫn đang hổ trợ về thuốc ARV nên Bạn ko tốn kém gì mấy đâu

Bạn cứ đến đó gặp BS họ sẽ cho bạn XN những gì cần thiết rồi cho bạn uống thuốc, Hiện nay bệnh HIV này chĩ như căn bệnh mãn tính và Bạn uống thuốc đều đặn sẽ sống được đến già như bao người binh thường khác. Hãy lạc quan yêu đời để sức đề kháng tăng cao nhé Bạn

Hãy ở lại trên DD để mọi người chia sẽ với Bạn nhé

bluewiskey
30-08-2017, 13:13
Hix đọc coment của bạn muốn rớt nước mắt luôn. Sao con bạn gái bạn ác thế nhỉ biết có bệnh mà k nói làm hại ngta. Quen gái bây giờ sao nguy hiểm quá

Shock
30-08-2017, 13:30
Năm nay mình 31 tuổi.

Mọi chuyện bắt đầu cách đây 6 tháng, khi mình quen em trên mạng. Sau một thời gian dài nói chuyện vài lần đi chơi thì bọn mình cũng tiến tới sex. Mình cũng đã ý thức với việc có thể nhiễm các bệnh lây truyền qua đường tình dục, thậm chí mình còn đọc rất nhiều về vấn đề này trước đây, về các cách lây truyền của nó, nhưng tình yêu đã khiến mình trở nên ngu ngốc. Mình đã quan hệ không an toàn kể cả khi thấy em có một vài nốt đỏ không bình thường ở vùng kín. Sau đó bọn mình quan hệ thường xuyên hơn, sau vài tháng những nốt đỏ của em cũng bắt đầu nhiều hơn, và mình bắt đầu nghi ngờ. Mình động viên rất nhiều em mới đến viện da liễu TW khám, và kết quả là em bị mắc giang mai. Hơi sốc, nhưng mình cũng động viên em là đừng lo lắng, vì bệnh này có thể chữa khỏi hoàn toàn được.

Vì khá bận bịu vào thời gian đó nên mình không đi khám cùng em được, bọn mình đã kiêng quan hệ theo lời dặn bác sĩ. Một tháng sau, mình đến làm xét nghiệm giang mai tại viện da liễu, và mình còn đăng ký xét nghiệm cả HIV "cho vui" (thực sự đó là những gì mình đã nghĩ trong đầu khi đó). Phí xét nghiệm cả 2 thứ là 500k. Và kết quả nhận được không vui chút nào. Cậu nhân viên phòng xét nghiệm kéo mình ra một góc, bảo mấy em y tá ở đó ra ngoài, bảo mình ngồi xuống và nói với mình "kết quả của anh không âm tính". Tai mình nóng đỏ ran lên rồi ù đi. Mình hỏi lại "là dương tính phải không?", nhưng cậu ấy cũng không khẳng định, chỉ nói rằng mình nên qua viện Nhiệt Đới làm xét nghiệm thêm và điều trị vì bên ý chuyên về vấn đề này, và nói rằng mình nên làm bảo hiểm y tế thì chi phí điều trị sẽ đỡ hơn nhiều. Người yêu gọi điện, mình nói "kết quả xét nghiệm HIV của anh không âm tính", mình nghe tiếng khóc ở đầu bên kia. Sau khi an ủi người yêu một lúc, mình cầm tờ kết quả xét nghiệm quay lại phòng khám, và bác sĩ điều trị kê cho mình thuốc điều trị giang mai, 1 loại tiêm bắp sâu, 1 loại tuýp uống. Chi phí gần 1,4 triệu.

Lê lết đôi chân tê tái vì tiêm bắp, mình sang viện Nhiệt Đới ở ngay phía sau và đăng ký làm xét nghiệm 3 phương pháp (260k). Em nhân viên thu ngân khuyên mình nên đăng ký bác sĩ tư vấn (200k) để xem mình nên làm những xét nghiệm cần thiết nào, và mình đồng ý. Bác sĩ gặp mình chưa đến 30 giây, và trong phòng tư vấn của bác sĩ có đến 3 y tá hay nhân viên gì đó. Khi mình nói mình có nguy cơ nhiễm H, muốn được bác sĩ tư vấn này nọ, thì cảm giác như cả thế giới quay lại nhìn mình vậy. Bác sĩ cũng không nói gì thêm, bảo mình qua phòng thu ngân đăng ký làm xét nghiệm 3 phương pháp. Cuộc đời đã ngắn, lại phí thêm 1 phút với ông bác sĩ tào lao, mà tâm trạng chẳng khá hơn chút nào so với việc không cần tư vấn bác sĩ. Mình qua đóng tiền xét nghiệm, ra lấy máu và lết về nhà.

Cả buổi tối hôm ấy mình nói chuyện điện thoại với người yêu. Trong khi mình thì khăng khăng rằng cậu nhân viên ở viện Da Liễu không nói thẳng ra vì sợ mình sốc hay vì giấy tờ, kết luận gì đó, thì em cố sức an ủi mình rằng kết quả ở viện Da Liễu chỉ là dương tính giả. Cũng có thể là em đang an ủi chính mình, vì mình nhiễm, tức là em cũng nhiễm. Cả đêm mình trằn chọc không thể ngủ được, lúc ngủ được một lát thì lại mơ là đã đến 4h chiều, dậy đến lấy kết quả.

Cuối cùng khoảnh khắc ấy cũng đến, mình trở lại tầng 3 phòng khám theo yêu cầu để nhận kết quả. Tới giờ hẹn rồi mà bác sĩ còn chưa tới. Trong lúc mình ngồi chờ, có đến 3-4 người cũng tới làm xét nghiệm HIV, toàn những người rất trẻ chỉ 23-25 tuổi. Có một cậu thanh niên khoảng 22 tuổi ngồi kế bên cũng thì thầm với y tá "em muốn gặp bác sĩ tư vấn riêng" giống mình chiều hôm qua. Ờ phòng khám số 1 có hai bạn nam tới nhận kết quả, một người vào phòng và 20 giây sau đi ra, mặt tái mét, cậu bạn kia đuổi theo hỏi nhưng cậu này cứ thế đi thẳng. Cuối cùng bác sĩ Tr. cũng đến phòng khám số 2, mình vào phòng, lại một đội quân ngồi trong ý, ông bác sĩ này thậm chí còn không nhớ rằng mình đến làm gì. Mình nói là "em đến nhận kết quả xét nghiệm H chiều hôm qua". Ông bác sĩ lấy tờ kết quả ra xem, rồi nói "kết quả này là dương tính rồi". Cả thế giới lại quay lại nhìn mình, như là để xem mình sẽ ngất, khóc hay làm gì tiếp theo.

Mình vẫn giữ vẻ mặt bình thường, vì thực ra mình đã chuẩn bị tinh thần cho kết quả này rồi. Bác sĩ nói "bệnh này chắc em cũng biết rồi, hiện nay chưa chữa được, và trung bình từ 2-10 năm thì sẽ chuyển sang trạng thái suy giảm miễn dịch", và nói mình có thể tới các trung tâm y tế gì đó để đăng ký chương trình điều trị gì đó. Mình có nói với bác sĩ rằng nếu việc điều trị này đắt đỏ thì mình sẽ không theo được, vì kinh tế của mình không đủ khả năng, và mình cũng không muốn đốt tiền để kéo dài thời gian sống lên một chút, chẳng để làm gì cả. Ông ấy lắc đầu và bảo mình hiện nay nhà nước vẫn hỗ trợ cho những người nhiễm H, mình có thể đăng ký tại bất kỳ trung tâm nào gần nhà, hoặc xuống tầng 1 khu điều trị ngoại trú cũng được. Mình đi xuống và ra về luôn, chẳng muốn làm thêm gì hết cả. Mình gọi điện cho người yêu, lại nghe tiếng em khóc ở phía bên kia.

Về đến nhà, việc đầu tiên là mình tới bế Cún, đây là con gái của em trai mình, bé mới hơn 2 tuổi, gọi mình bằng bác. Mình cứ ôm Cún mà hôn mà hít, như thể ngày mai mình sẽ không còn được bế Cún nữa, cho đến khi nó giãy ra. Giờ mình mới biết hai tiếng "gia đình" nó quý đến nhường nào. Cả tối ngồi nhìn cả nhà nói chuyện, mình lại thấy tiếc, tiếc chỉ vì một giây phút ngu ngốc mà mình đã phải trả giá, làm sao mình có thể chết trước mẹ được, làm sao có thể để mẹ khóc, để người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh được, người chết thì dễ chứ người sống sẽ phải chịu đựng nỗi đau thế nào. Còn Cún con nữa, mình đã nói là sẽ dạy Cún học tiếng Anh mà, còn dạy để Cún thi vào Ams nữa, hay cho Cún đi du học, nhưng giờ thì hết tất cả rồi, làm sao nhìn thấy Cún con xinh đẹp của bác mặc váy cưới đây? Mỗi lần Cún chạy tới và gọi "bác Q. bế Cún", "bác Q. ơi Cún bay này..." là mình lại muốn khóc. Trong bữa ăn tối mình cũng buột miệng nói vài năm nữa chắc con cũng không còn ở đây nữa, mình đã thấy mẹ ngừng lại và nhìn mình trong một giây. Nhưng có lẽ mẹ cũng chỉ nghĩ là mình sẽ lấy vợ và ra riêng thôi. Chiều qua đi làm về thấy mẹ đang cặm cụi nhặt rau mình lại càng thương mẹ hơn, mình có lỗi với mẹ quá, có lỗi với tất cả mọi người. Làm sao có thể nói với mẹ đây.

Sáng nay trước khi đi làm, mình đã lên phòng Cún, nằm gục đầu bên giường và khóc, khóc như hồi mình không làm tốt bài thi hết cấp I vậy, từ đó đến nay mình chưa hề khóc.

Đêm qua mình đã suy nghĩ rất kỹ rồi, em trai mình đã có vợ con nên trách nhiệm đó mình không còn phải suy nghĩ nữa, mình sẽ không nói với bất kì ai trong nhà về việc mình nhiễm H, chỉ một mình mình chịu đựng là đủ rồi. Mình không biết mình thuộc dạng người nào mà ông bác sĩ kia nói, liệu là 2 năm? Hay 10 năm? Nhưng thể trạng mình từ nhỏ đã khá yếu rồi, nên mình không nghĩ là sẽ trụ được lâu. Và khi giai đoạn AIDS đến, thì trước khi cơ thể mình trở nên quá nát, thì mình sẽ tự kết liễu trước. Đó mới là lúc mình tiết lộ cho gia đình biết. Còn hiện tại, mình sẽ cố gắng dành thời gian cho gia đình nhiều nhất có thể, dành thời gian bên mẹ và Cún yêu của mình. Mình cũng sẽ xóa dần các dữ liệu cá nhân của mình, chỉ trừ ảnh của mình và Cún, mình sợ rằng sau này Cún sẽ quên mất bác Q. của nó vì giờ nó còn nhỏ quá. Mình cũng đang thiết lập lại máy tính, điện thoại, để lại mật khẩu và tài khoản ngân hàng vào một file rồi gửi cho em mình trong trường hợp xấu nhất. Nói chung, khi mình chết, nó phải diễn ra theo một cách ít đột ngột nhất, em mình sẽ biết trước, và mọi thứ đều phải được chuẩn bị. Và mình vẫn chưa dám quyết định là khi đó có để cho bố mẹ mình biết sự thật không.

Hiện tại mình đang rất tuyệt vọng. Chẳng có gì cay đắng hơn khi biết mình chắc chắn sẽ chết trong vài năm tới, nhưng lại không biết chính xác khi nào mình sẽ chết, và lúc đó hình dạng của mình liệu trông có kinh tởm quá hay không. Rồi mình ở chung với gia đình, liệu có khi nào mình vô tình lây bệnh cho ai đó hay không. Nhiều lúc chỉ muốn chết luôn, nhưng lại không đành lòng để người còn sống phải đau khổ, và cũng vì mình chưa báo hiếu được gì cho bố mẹ cả.

Mình viết hơi dài, nhưng đây là tâm sự của một người vừa biết mình mang trong người căn bệnh thế kỉ được 2 ngày. Mình phải làm gì đây? Có thể làm gì đây?
Đứng quá hoảng loạn va bi quan em nhé, việc đầu tiên cần làm bây giờ là đăng ký điều trị o cac OPC hoặc ngay tại bênh viện nhiệt đới, trong năm 2017 thuốc ARV vẫn được cấp miễn phí, bắt đầu từ năm sau sẽ do Bhyt chi trả, nên điều trị bệnh không quá tốn kém đâu, thực ra bệnh này cũng được coi như 1 bệnh mãn tính, y học hiện tại có thuốc để kiềm chế, chúng ta vẫn sống bình thường nếu tuân thủ về uống thuốc và các điều kiên vệ sinh, thể thao... hẫy gắng bình tâm em nhé, mọi chuyện chưa phải kết thúc, mọi người trên diễn đàn sẽ ở bên cạnh em.

antue84
30-08-2017, 16:18
mình cũng đang tâm trạng như bạn, ko biết thế nào đây bạn ơi

YenKhoa
30-08-2017, 23:18
Đi làm kiếm thật nhiều tiền báo hiếu cha mẹ, lo cho các cháu. Ai rồi cũng chết, người biết chuẩn bị cho cái chết của mình thật ý nghĩa, có nhiều năm để nói lời chia tay với người thân ít nhiều vẫn đỡ hơn những cái chết tức tưởi ko kịp trối trăn.
Có người nói "Người ta sống như không bao giờ chết, và chết như chưa bao giờ sống". Nhưng em tin những ai quan tâm đến diễn đàn này đều sẽ sống cuộc đời ý nghĩa hơn vì chúng ta biết mình sẽ chết.

quangdang
31-08-2017, 00:33
Việc trước tiên Bạn hãy đến TTPC HIV nơi bạn ở để đăng kí điều trị theo chương trình, Nếu chưa có BHYT thì làm ngây. Và hiện nay họ vẫn đang hổ trợ về thuốc ARV nên Bạn ko tốn kém gì mấy đâu
Bạn cứ đến đó gặp BS họ sẽ cho bạn XN những gì cần thiết rồi cho bạn uống thuốc, Hiện nay bệnh HIV này chĩ như căn bệnh mãn tính và Bạn uống thuốc đều đặn sẽ sống được đến già như bao người binh thường khác. Hãy lạc quan yêu đời để sức đề kháng tăng cao nhé Bạn
Hãy ở lại trên DD để mọi người chia sẽ với Bạn nhé

Đứng quá hoảng loạn va bi quan em nhé, việc đầu tiên cần làm bây giờ là đăng ký điều trị o cac OPC hoặc ngay tại bênh viện nhiệt đới, trong năm 2017 thuốc ARV vẫn được cấp miễn phí, bắt đầu từ năm sau sẽ do Bhyt chi trả, nên điều trị bệnh không quá tốn kém đâu, thực ra bệnh này cũng được coi như 1 bệnh mãn tính, y học hiện tại có thuốc để kiềm chế, chúng ta vẫn sống bình thường nếu tuân thủ về uống thuốc và các điều kiên vệ sinh, thể thao... hẫy gắng bình tâm em nhé, mọi chuyện chưa phải kết thúc, mọi người trên diễn đàn sẽ ở bên cạnh em.

Mình cảm ơn mọi người, cảm ơn các anh chị và các bạn đã chia sẻ và chỉ bảo. Sau 2/9 mình sẽ tới đăng ký điều trị ở trung tâm OPC nào đó, chắc sẽ không gần nhà, vì mình sợ ai đó biết được. Mình cũng đang lo lắng là khi đi xét nghiệm mình có ghi lại tên thật và sđt, không biết người ta có gửi về phường nơi mình cư trú không nữa. Nếu thế chắc mình chết quá. Cả tối nay mình cũng đã đọc chia sẻ và tâm sự của một vài bạn trên forum mình, và đã đỡ tuyệt vọng hơn rất nhiều rồi ah. Cảm ơn mọi người nhiều! Chúc cả nhà nhiều sức khỏe ah.

Vòng Tay
31-08-2017, 06:31
Bạn đến opc quận 3 đi thân thiệt và rất tốt. Mìn cungc đk oẻ đó

Vui
31-08-2017, 07:32
Bạn cứ yên tâm, ko ai gửi thông tin về địa phương và gia đình của bạn đâu. Hãy tuân thủ điều trị và sống lành mạnh rồi điều kì diệu và hạnh phúc sẽ đến :) .

Ngaybuon01
31-08-2017, 12:21
Cố gắng lên bạn nhé.căn bệnh này phải diều trị dài thôi. Tuân thủ điều trị tốt vẫn sống như người bt bạn nhé. Cố gắng đừng suy nghĩ nhìu

YenKhoa
31-08-2017, 16:29
Bạn đến opc quận 3 đi thân thiệt và rất tốt. Mìn cungc đk oẻ đó
Người ta ở HN má ôi

quangdang
31-08-2017, 17:47
Mình cảm ơn mọi người nhiều vì đã hướng dẫn tận tình ah. Nếu bạn nào đang đăng ký ở một OPC nào thân thiện và tận tình ở HN thì chỉ giúp mình với ah. Hộ khẩu mình ở quận Hai Bà Trưng, nhưng mình cũng không quan trọng việc xa gần đâu ah. Mình cảm ơn!

Shock
31-08-2017, 20:21
Mình cảm ơn mọi người nhiều vì đã hướng dẫn tận tình ah. Nếu bạn nào đang đăng ký ở một OPC nào thân thiện và tận tình ở HN thì chỉ giúp mình với ah. Hộ khẩu mình ở quận Hai Bà Trưng, nhưng mình cũng không quan trọng việc xa gần đâu ah. Mình cảm ơn!
Em đăng kí điều trị tại bệnh viện nhiệt đới trung ương đi, khám và điều trị tương đối tốt, anh cũng điều trị ở đó

quangdang
31-08-2017, 23:24
Em đăng kí điều trị tại bệnh viện nhiệt đới trung ương đi, khám và điều trị tương đối tốt, anh cũng điều trị ở đó

Vâng, em cảm ơn anh nhiều. Sau này còn gì khúc mắc mong được anh và mọi người chỉ bảo ah. Chúc anh nhiều sức khỏe.

haydoiemkhoiH
01-09-2017, 00:23
M đây neˋ. Họ biết bị bệnh cả gia đình vẫn dấu cho lấy vợ

Anhkotin90
01-09-2017, 02:50
Bây giờ là 2h40p sáng , đọc bài của anh em phải vào chia sẻ cùng anh liền :
- Đầu tiên là cố gắng lên anh nhé .
- Chuẩn bị điều trị ( suy nghĩ như uống vitamin chẳng hạn )
- Đừng nghỉ ngợi nhiều quá , cái gì rồi cũng qua ( em cũng hay tự nhủ bản thân như vậy)
- Con người ai sống mà không chết và cũng không ai nói trước được điều gì ...
- Thay vì lo lắng thì mình tập thích nghi , ăn uống nghỉ ngơi hợp lí anh ạ .

ttdlatoi
01-09-2017, 08:58
Hi anh,
- Em cũng đang mắc phải sai lầm giống như anh hiện tại.
- Em có quen bạn gái cách đây 2 năm, trong khoảng thời gian quen nhau tụi em có qh với nhau không ăn toàn. Tại thời điểm lúc đó em rất tin tưởng vào tình trạng sức khỏe của bạn gái em, thậm chỉ em còn dẫn bạn gái em đi xét nghiệm phụ khoa khi có phát hiện triệu chứng bất thường. Mặc dù đã chia tay nhau đã gần 2 năm, sức khỏe của em vẫn rất tốt, nhưng khi tham gia diễn đàn em lại rất lo lắng về tình trạng sức khỏe của bạn gái lúc đó, không biết có đúng như những gì mà bạn gái em đã nói với em hay không?
- Hôm nay 1/9, em sẽ nhận kết quả lúc 3h chiều, chỉ còn biết hi vọng vào phúc đức của mẹ để lại, chỉ còn biết đặt niềm tin vào ông bà tổ tiên, trời phật thôi. Dù gì mọi chuyện cũng đã rồi.
- Em cảm ơn những chia sẽ của anh và mong rằng anh sẽ vững tin tiếp tục cố gắng điều trị.

kiengiang
01-09-2017, 09:20
Chào em

Anh là một người đàn ông đã có gia đình, anh lớn hơn em vài tuổi. Anh rất thông cảm cho hoàn cảnh của em. Em được phép đau khổ, thất vọng nhưng không thể tuyệt vọng. Vì tuyệt vọng không phải là sống mà chỉ là sự tồn tại để rồi sự sống đi đến dần đến cái chết. Cái chết về thể chất, chết về tinh thần, chết trong mọi phương diện của cuộc đời. Anh đã từng khỏe mạnh cũng có thể đã từng ốm yếu. Anh đang hạnh phúc cũng có thể đã từng trải qua biến cố khổ đau. Anh vẫn biết có HIV trong người sẽ làm cho bản thân thấy buồn khổ. Nhưng em trai ah, sở dĩ HIV trở nên ghê gớm, ám ảnh cả nhân loại chỉ vì cách chúng ta nhìn nhận nó mà thôi. Chúng ta cho nó một sức mạnh kinh khủng chính vì chúng ta sợ hãi. Cả thế giới sợ hãi. Nhưng anh nghĩ HIV không nguy hiểm như vậy. Nếu so với nhiều căn bệnh nguy hiểm khác như ung thư, tai biến... thì người bệnh HIV vẫn có nhiều may mắn hơn. Em trai ah. Hãy mạnh mẽ lên! Hãy cho phép mình đau khổ một khoảng thời gian. Nhưng hãy hứa với anh phải đứng dậy để đi tiếp, sống tiếp và thực hiện hoài bảo ước mơ của mình. Đó chính là sống mỗi ngày thật ý nghĩa.
Một trăm năm trước không có em và anh
Một trăm năm sau anh và em cũng chẳng ai có
Chúng ta có mặt ở cuộc đời này trong một khoảng thời gian ngắn ngủi. So với thời gian vô tận của vũ trụ này thì sự sống của anh và em cũng như mọi người chỉ giống như một tia chớp trên bầu trời thôi em ah.
Em có thể gọi điện cho anh để được chia sẻ bất cứ lúc nào em muốn! Anh không có nhiều tiền nhưng anh còn nhiều tình cảm để dành cho em và những người như em.

Anh nơi phương xa
Ngô Kỳ Ngộ

kiengiang
01-09-2017, 09:22
Số điện thoại của anh. 093.9199.093

Chúc em và những anh, chị trong diễn đàn thật nhiều sức khỏe.

kiengiang
01-09-2017, 11:49
Số điện thoại của anh: 093.9199.093

YenKhoa
01-09-2017, 18:53
A YenKhoa ở đâu hn vậy ạ? A điều trị lâu chưa?
Mình ở SG, mình chưa biết có dính ko, nhưng ng yêu của mình thì dương tính.

Vòng Tay
01-09-2017, 20:33
Thật sư cố
lên a nhé

Vòng Tay
01-09-2017, 20:35
Sao a kêu em bằng má :(

quangdang
02-09-2017, 09:39
M đây neˋ. Họ biết bị bệnh cả gia đình vẫn dấu cho lấy vợ

Mình thấy thế là tàn nhẫn với người vợ quá.

Cảm ơn Anhkotin90 (http://diendanhiv.vn/members/67103-Anhkotin90), kiengiang (http://diendanhiv.vn/members/98205-kiengiang) đã động viên, mình sẽ cố gắng để sức khỏe được tốt nhất.

@ttdlatoi (http://diendanhiv.vn/members/98207-ttdlatoi): kết quả như nào bạn cũng chia sẻ với mọi người nhé. Chúc bạn may mắn!

quangdang
02-09-2017, 09:42
E đang đki ở trên trung tâm y tế từ liêm, ở đây cũng kín đáo và các chị ở đó nhiệt tình, e mới uống thuốc có mấy ngày thôi. Hôm đầu bảo đk ở nhiệt đới nhưng ngta bảo sang năm cũng chuyển hết về cấp dưới nên ngta ko đk ở đó tránh chuyển phức tạp. A add zalo e có gì nc nhé 016953114 một sáu

Cảm ơn bạn, mình sẽ add Zalo có gì nhờ bạn chỉ bảo giúp ah.

@Vòng Tay (http://diendanhiv.vn/members/96551-Vong-Tay): Cảm ơn em nha, chúc em mạnh khỏe!

kiengiang
02-09-2017, 14:15
Chào Huy! Mong em sớm bình tĩnh trở lại Huy nhé! Nếu em có chạy xe ra ngoài cho tâm trạng thỏa mái hơn thì cũng nhớ đi xe cẩn thận.

Anh Ngộ

Tuanmecsedec
02-09-2017, 15:10
Chào Huy! Mong em sớm bình tĩnh trở lại Huy nhé! Nếu em có chạy xe ra ngoài cho tâm trạng thỏa mái hơn thì cũng nhớ đi xe cẩn thận.

Anh Ngộ



Bạn lưu ý,tất cả các thông tin cá nhân phải bảo mật,trừ khi chính người đó tự nói hay xưng ra.Bạn không được nói tên thật của 1 người khi chưa được đồng ý.

kiengiang
02-09-2017, 17:41
Cảm ơn anh, em sẽ rút kinh nghiệm việc này. Chúc anh luôn khỏe và hạnh phúc.

kiengiang
02-09-2017, 18:38
Chào em!
Cơm nước gì chưa? Hôm nay lễ 2/9 mà anh làm đến giờ chưa nghỉ ngơi gì nè! Anh gởi bài viết này nếu có thời gian em đọc qua nhé.
Tôi sẽ sống với cái ngày này như là ngày cuối cùng của đời tôi.

Và tôi sẽ làm gì với cái ngày quý giá còn lại này của mình? Đầu tiên tôi sẽ niêm chặt nắp bình đời sống này lại để không còn phải rơi vãi phí phạm một giọt nào; Tôi sẽ không hoài phí một khoảnh khắc nào cho sự than vãn, thất bại và khổ não của ngày hôm qua và vì vậy tôi sẽ không bỏ phí bất cứ một vận may nào.

Cát có thể nào chảy ngược lên trong đồng hồ? Có thể nào mặt trời lại lặn khi đang mọc hay lại mọc khi đang lặn? Có thể nào làm sống lại những lầm lỗi của ngày hôm qua để thay đổi chúng cho thành tốt đẹp? Có thể nào làm cho vết thương trong quá khứ không còn thương tổn? Có thể nào trở lại với những ngày đã qua? Có thể nào lấy lại những lời sai lầm đã nói ra, cái đánh đã đánh, nỗi đau đã gây ra? Không thể, ngày hôm qua phải được chôn vùi vĩnh viễn, tôi sẽ không bao giờ bận tâm đến chúng nữa.

Tôi sẽ sống với cái ngày này như là ngày cuối cùng của đời tôi.


Ngày hôm nay là tất cả những gì tôi sở hữu và những giờ trong đó là những giờ vĩnh cửu của tôi. Tôi chào mừng bình minh với niềm vui bùng nổ như một người tử tù thoát khỏi cái chết định sẵn của mình. Tôi hân hoan cảm tạ cái quà tặng vô giá của một ngày mới.

Quả thế, tôi sẽ tự vùi dập trái tim mình khi tôi xét đoán những ai đang chào đón bình minh. Tôi quả thật là một người may mắn và những giờ của ngày hôm nay là phần thưởng của tôi. Tại sao tôi được chấp thuận cho thêm một ngày nghỉ ngơi phụ trội nữa trong khi những người khác, tốt hơn tôi nhiều, đã khởi hành. Có phải cái cơ hội khác biệt này là để tôi được trở thành người mà tôi biết tôi sẽ là? Có phải đây là một ngày để tôi hoàn thiện?

Tôi sẽ sống với cái ngày này như là ngày cuối cùng của đời tôi.


Tôi chỉ có mỗi một cuộc sống và cuộc sống đó chỉ là một khoảng thời gian. Khi tôi lãng phí một cái này tôi sẽ huỷ hoại một cái khác. Nếu tôi phí phạm ngày hôm nay, tôi sẽ huỷ hoại trang cuối cùng của đời tôi. Kể từ đây tôi sẽ ấp ủ mỗi một giờ trong cái ngày này vì nó sẽ không bao giờ trở lại. Nó không thể bị cất kỹ đi trong ngày hôm nay để rồi bị vứt bỏ vào ngày mai, nào ai có thể đánh bẫy được thời gian? Tôi sẽ siết chặt mỗi một phút của cái ngày này bằng cả hai tay và ve vuốt chúng với tình yêu vì chúng là vô giá. Có thể nào một người đang chết có thể mua được một đời sống khác bằng tất cả bạc vàng mà hắn có? Tôi dám đặt giá bao nhiêu cho những giờ trước mặt? Không! Tôi sẽ làm cho từng giờ một trở thành vô giá.


Tôi sẽ sống với cái ngày này như là ngày cuối cùng của đời tôi.

Tôi sẽ giận dữ chối bỏ những kẻ sát nhân đang giết chết thời gian. Tôi sẽ tiêu diệt sự chậm trễ đáng ghét bằng hành động. Tôi sẽ chôn vùi những hồ nghi bên với lòng can đảm, sẽ tách biệt sự sợ hãi bằng một niềm tin. Nơi đâu có những lời lẽ trây lười tôi sẽ không nghe và cũng không nắm lấy những bàn tay lười biếng. Và ngay cả nơi nào có những con người biếng nhác, tôi cũng sẽ không ghé đến. Kể từ nay tôi biết, khuyến khích sự trì độn là đánh cắp thức ăn, quần áo và hơi ấm của những người tôi yêu mến. Tôi không phải là một tên trộm. Tôi là một người của tình yêu và ngày hôm nay là cơ hội cuối cùng cho tôi để minh chứng tình yêu và lòng tốt của mình.


Tôi sẽ sống với cái ngày này như là ngày cuối cùng của cuộc đời tôi.


Những bổn phận của ngày hôm nay tôi sẽ chu toàn trong hôm bay. Ngày hôm nay tôi nên ve vuốt con cái của tôi khi chúng còn trẻ dại và đang còn ở cạnh bên tôi, ngày mai chúng sẽ lớn lên và rồi đi mất –tôi nào còn có thể ve vuốt chúng. Ngày hôm nay tôi sẽ nâng đỡ một người bạn khi người này đang cần hỗ trợ, ngày mai bạn tôi sẽ không còn cần đến sự trợ giúp nữa. Ngày hôm nay tôi sẽ dâng mình cho sự hy sinh và công việc, ngày mai tôi sẽ không còn gì để dâng hiến và cũng chẳng còn có gì để mà nhận lãnh.


Tôi sẽ sống với ngày hôm nay như là ngày cuối cùng của đời tôi.


Và nếu đây là ngày cuối, nó sẽ là tượng đài to lớn nhất của đời tôi. Tôi sẽ làm cho ngày hôm nay trở thành một ngày tốt nhất trong đời mình. Ngày hôm nay tôi sẽ uống cạn từng giọt tràn đầy đó. Tôi sẽ tận hưởng mùi vị của sự ngọt ngào và cảm tạ. Tôi sẽ lao động cật lực hơn bao giờ hết và sẽ thúc ép các cơ bắp của mình cho đến khi chúng phải thét lên khẩn cầu tiết giảm và rồi tôi sẽ vẫn tiếp tục. Tôi sẽ tiếp xúc nhiều hơn bao giờ hết. Tôi sẽ giành được nhiều vàng bạc hơn bao giờ hết. Sẽ bán nhiều hàng hóa hơn bao giờ hết. Mỗi phút của ngày hôm nay sẽ trổ trái ngọt nhiều hơn từng giờ một của ngày hôm qua. Nổ lực cuối cùng của tôi phải luôn là những gì tốt nhất.

Tôi sẽ sống với cái ngày này như là ngày cuối cùng của đời tôi.

Và vì vậy, tôi sẽ quỳ xuống mà nói lời cảm tạ với thiên nhiên.

NKN

quangdang
19-09-2017, 09:31
Mình cảm ơn mọi người đã an ủi và động viên mình trong thời gian vừa qua.

Hôm trước mình đã đi làm xét nghiệm CD4, của mình là 335 cell/ul (10,98%), tức là dưới 350 rồi, mình mới bị nhiễm trong khoảng 4-5 tháng trở lại đây mà không hiểu sao nó lại tụt nhanh như vậy nữa :zk20145: Hôm qua mình đã tới OPC đăng ký và được phát cho 7 viên M152 và 14 viên trimeseptol uống buổi trưa để đề phòng nhiễm trùng cơ hội. Tối qua mình đã chuẩn bị tâm lý rất sẵn sàng để 'high" ngay sau khi uống ARV (lúc 21h30), nhưng cuối cùng thì tới tận 1 tiếng sau khi uống vẫn chưa thấy có biểu hiện gì (hơi thất vọng :D ), đến đêm ngủ thì có gặp ác mộng nhưng không đáng sợ lắm, giống một giấc mơ hơn. Hic, sáng nay mình đã xin nghỉ làm, ngủ dậy lúc 8h sáng mà đầu óc lâng lâng như vừa chơi đu quay, người bồn chồn và phát nhiệt đến giờ vẫn chưa hết lao đao. Hy vọng mấy ngày tới sẽ đỡ hơn chứ không có chắc phải bỏ việc mất :( Hôm qua mình cũng đi tiêm mũi giang mai cuối cùng, giờ 2 chân tê liệt luôn.

Được cái là từ lúc lên forum và tìm hiểu, mình đã lạc quan hơn rất nhiều, giờ mình đã "quên" đi mất là mình có H rồi, không còn chán đời nữa, tương lai hy vọng lại tràn chề, mình chỉ còn là bệnh nhân khi nào mình uống thuốc ARV thôi, mà cũng coi nó như vitamin uống hàng ngày thôi, hy vọng giai đoạn phục hồi hệ miễn dịch này sẽ sớm qua đi.

PS. Tuy vậy, hôm qua lúc đến OPC đăng ký mình có gặp một anh uống thuốc được vài năm rồi, trông xanh xao vàng vọt gầy guộc, 2 mắt trũng và thâm, mình rất sợ một ngày nào đó mình cũng sẽ bị như thế, điều đó khiến sự lạc quan của mình lại bị giảm đi một chút, huhu. :monkeys13:

antue84
19-09-2017, 09:44
Mình cảm ơn mọi người đã an ủi và động viên mình trong thời gian vừa qua.

Hôm trước mình đã đi làm xét nghiệm CD4, của mình là 335 cell/ul (10,98%), tức là dưới 350 rồi, mình mới bị nhiễm trong khoảng 4-5 tháng trở lại đây mà không hiểu sao nó lại tụt nhanh như vậy nữa :zk20145: Hôm qua mình đã tới OPC đăng ký và được phát cho 7 viên M152 và 14 viên trimeseptol uống buổi trưa để đề phòng nhiễm trùng cơ hội. Tối qua mình đã chuẩn bị tâm lý rất sẵn sàng để 'high" ngay sau khi uống ARV (lúc 21h30), nhưng cuối cùng thì tới tận 1 tiếng sau khi uống vẫn chưa thấy có biểu hiện gì (hơi thất vọng :D ), đến đêm ngủ thì có gặp ác mộng nhưng không đáng sợ lắm, giống một giấc mơ hơn. Hic, sáng nay mình đã xin nghỉ làm, ngủ dậy lúc 8h sáng mà đầu óc lâng lâng như vừa chơi đu quay, người bồn chồn và phát nhiệt đến giờ vẫn chưa hết lao đao. Hy vọng mấy ngày tới sẽ đỡ hơn chứ không có chắc phải bỏ việc mất :( Hôm qua mình cũng đi tiêm mũi giang mai cuối cùng, giờ 2 chân tê liệt luôn.

Được cái là từ lúc lên forum và tìm hiểu, mình đã lạc quan hơn rất nhiều, giờ mình đã "quên" đi mất là mình có H rồi, không còn chán đời nữa, tương lai hy vọng lại tràn chề, mình chỉ còn là bệnh nhân khi nào mình uống thuốc ARV thôi, mà cũng coi nó như vitamin uống hàng ngày thôi, hy vọng giai đoạn phục hồi hệ miễn dịch này sẽ sớm qua đi.

PS. Tuy vậy, hôm qua lúc đến OPC đăng ký mình có gặp một anh uống thuốc được vài năm rồi, trông xanh xao vàng vọt gầy guộc, 2 mắt trũng và thâm, mình rất sợ một ngày nào đó mình cũng sẽ bị như thế, điều đó khiến sự lạc quan của mình lại bị giảm đi một chút, huhu. :monkeys13:

cố lên nhé, mình cũng uống được tuần thứ 2, chưa thấy gì :), hy vọng Phật trời phù hộ ko bị sao. Mình có uống thêm Vitamin và nước cam hay nước dừa mỗi ngày. Mình cũng đã lấy lại tinh thần và lâu lâu chi nhói đau xí nhưng qua nhanh. BS nói con nên tuân thủ điều trị, tinh thần tốt là ngon lành hơn cả tiểu đường hay ung thư, nhiều người ko tuân thủ uông đúng giờ, khám đúng ngày nên bị kháng thuốc, chứ bác thấy nếu chấp hành chỉ dẫn đầy đủ thì sống bt con. Mình cũng đang lấy lại căn bằng, bạn cũng thế nhé, mong vài năm nữa sẽ có thuốc trị dứt căn bệnh này.

quangdang
19-09-2017, 17:01
Cảm ơn @antue84 đã chia sẻ, tới 3h chiều nay mình vẫn còn choáng váng, đau đầu như búa bổ, không biết có bình thường không. Mình sẽ cố gắng theo đúng liệu trình điều trị của bác sĩ, hy vọng CD4 sẽ tăng trở lại trong thời gian tới.

kind
19-09-2017, 23:34
Mình cảm ơn mọi người đã an ủi và động viên mình trong thời gian vừa qua.

Hôm trước mình đã đi làm xét nghiệm CD4, của mình là 335 cell/ul (10,98%), tức là dưới 350 rồi, mình mới bị nhiễm trong khoảng 4-5 tháng trở lại đây mà không hiểu sao nó lại tụt nhanh như vậy nữa :zk20145: Hôm qua mình đã tới OPC đăng ký và được phát cho 7 viên M152 và 14 viên trimeseptol uống buổi trưa để đề phòng nhiễm trùng cơ hội. Tối qua mình đã chuẩn bị tâm lý rất sẵn sàng để 'high" ngay sau khi uống ARV (lúc 21h30), nhưng cuối cùng thì tới tận 1 tiếng sau khi uống vẫn chưa thấy có biểu hiện gì (hơi thất vọng :D ), đến đêm ngủ thì có gặp ác mộng nhưng không đáng sợ lắm, giống một giấc mơ hơn. Hic, sáng nay mình đã xin nghỉ làm, ngủ dậy lúc 8h sáng mà đầu óc lâng lâng như vừa chơi đu quay, người bồn chồn và phát nhiệt đến giờ vẫn chưa hết lao đao. Hy vọng mấy ngày tới sẽ đỡ hơn chứ không có chắc phải bỏ việc mất :( Hôm qua mình cũng đi tiêm mũi giang mai cuối cùng, giờ 2 chân tê liệt luôn.

Được cái là từ lúc lên forum và tìm hiểu, mình đã lạc quan hơn rất nhiều, giờ mình đã "quên" đi mất là mình có H rồi, không còn chán đời nữa, tương lai hy vọng lại tràn chề, mình chỉ còn là bệnh nhân khi nào mình uống thuốc ARV thôi, mà cũng coi nó như vitamin uống hàng ngày thôi, hy vọng giai đoạn phục hồi hệ miễn dịch này sẽ sớm qua đi.

PS. Tuy vậy, hôm qua lúc đến OPC đăng ký mình có gặp một anh uống thuốc được vài năm rồi, trông xanh xao vàng vọt gầy guộc, 2 mắt trũng và thâm, mình rất sợ một ngày nào đó mình cũng sẽ bị như thế, điều đó khiến sự lạc quan của mình lại bị giảm đi một chút, huhu. :monkeys13:

E hiểu những gi a đang trải qua, đó là những gi e đã từng trải qua, e đã định đâm đầu vào xe tải để tự tử nhưng khi nghi đến cha mẹ e thì lương tâm e k cho phép. Bây giờ hơn 12h mõi ng e dồn vào công việc, vẫn uống thuốc điều đặn, e k biết mình sẽ sống dc bao lâu nhưng dù có phải chết thì e cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết thật ý nghĩa, tận hưởng từng ngày và làm hết những gi tốt đẹp nhất cho gd e. Khi có thời gian rãnh là e lại về với gd và làm việc tư tưởng cho cha mẹ về hiv để họ có thể đón nhận đứa con mang hiv này nhẹ nhàng nhất.
Cả e và a phải cùng cố gắn

quangdang
21-09-2017, 09:28
E hiểu những gi a đang trải qua, đó là những gi e đã từng trải qua, e đã định đâm đầu vào xe tải để tự tử nhưng khi nghi đến cha mẹ e thì lương tâm e k cho phép. Bây giờ hơn 12h mõi ng e dồn vào công việc, vẫn uống thuốc điều đặn, e k biết mình sẽ sống dc bao lâu nhưng dù có phải chết thì e cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết thật ý nghĩa, tận hưởng từng ngày và làm hết những gi tốt đẹp nhất cho gd e. Khi có thời gian rãnh là e lại về với gd và làm việc tư tưởng cho cha mẹ về hiv để họ có thể đón nhận đứa con mang hiv này nhẹ nhàng nhất.
Cả e và a phải cùng cố gắn

Gia đình bạn đã biết bạn bị nhiễm HIV chưa? Hôm mình tới OPC đăng ký điều trị chị bác sĩ ở đó bảo mình nên nói cho người thân biết để còn giúp đỡ mình trong quá trình điều trị sau này, nhưng làm sao mà mình nói được đây, chắc chắn là mẹ mình sẽ suy sụp tinh thần và khóc nhiều. Nơi mình sinh ra và lớn lên, có nhiều người nghiện hút heroin (những năm 80 của thế kỉ trước), một vài trong số đó chết vì HIV nên trong mắt mọi người, HIV là một cái gì đó rất kinh tởm và bẩn thỉu. Ít ra thì mình cũng được ăn học đàng hoàng để thoát khỏi nơi ấy, vậy mà mình đã không tránh được HIV, mình lại là hy vọng của cả nhà (em trai mình học hành cũng không cẩn thận nên giờ chỉ làm việc tay chân). Giờ mình nói ra thì sẽ là một cú sốc lớn, thà mình chịu đựng một mình chứ không thể để cho gia đình biết được. Mình định sẽ giữ kín cho tới khi mình chết.

Còn về tình trạng hiện tại thì hôm nay là ngày thứ 3 mình uống ARV và Trimeseptol rồi, mình đã hết say, hết đau đầu, tinh thần thoải mái và rất yêu đời. Mình biết là mọi người nói rằng mình có thể sống đến già hay sống thêm vài chục năm nữa cũng chỉ là lời động viên thôi, giống như giả dược placebo vậy, nhưng mình vẫn hy vọng mình sẽ sống khỏe cho tới khi mình chết. Mình sẽ không chết trong hình dạng lở loét quặt quẹo đâu, mặc dù mình không biết người bị AIDS chết trong hình dạng như thế nào. Chỉ hy vọng thôi. Cố lên tôi ơi, cố lên mọi người nhé!

CS mới
21-09-2017, 09:36
Năm nay mình 31 tuổi.

Mọi chuyện bắt đầu cách đây 6 tháng, khi mình quen em trên mạng. Sau một thời gian dài nói chuyện vài lần đi chơi thì bọn mình cũng tiến tới sex. Mình cũng đã ý thức với việc có thể nhiễm các bệnh lây truyền qua đường tình dục, thậm chí mình còn đọc rất nhiều về vấn đề này trước đây, về các cách lây truyền của nó, nhưng tình yêu đã khiến mình trở nên ngu ngốc. Mình đã quan hệ không an toàn kể cả khi thấy em có một vài nốt đỏ không bình thường ở vùng kín. Sau đó bọn mình quan hệ thường xuyên hơn, sau vài tháng những nốt đỏ của em cũng bắt đầu nhiều hơn, và mình bắt đầu nghi ngờ. Mình động viên rất nhiều em mới đến viện da liễu TW khám, và kết quả là em bị mắc giang mai. Hơi sốc, nhưng mình cũng động viên em là đừng lo lắng, vì bệnh này có thể chữa khỏi hoàn toàn được.

Vì khá bận bịu vào thời gian đó nên mình không đi khám cùng em được, bọn mình đã kiêng quan hệ theo lời dặn bác sĩ. Một tháng sau, mình đến làm xét nghiệm giang mai tại viện da liễu, và mình còn đăng ký xét nghiệm cả HIV "cho vui" (thực sự đó là những gì mình đã nghĩ trong đầu khi đó). Phí xét nghiệm cả 2 thứ là 500k. Và kết quả nhận được không vui chút nào. Cậu nhân viên phòng xét nghiệm kéo mình ra một góc, bảo mấy em y tá ở đó ra ngoài, bảo mình ngồi xuống và nói với mình "kết quả của anh không âm tính". Tai mình nóng đỏ ran lên rồi ù đi. Mình hỏi lại "là dương tính phải không?", nhưng cậu ấy cũng không khẳng định, chỉ nói rằng mình nên qua viện Nhiệt Đới làm xét nghiệm thêm và điều trị vì bên ý chuyên về vấn đề này, và nói rằng mình nên làm bảo hiểm y tế thì chi phí điều trị sẽ đỡ hơn nhiều. Người yêu gọi điện, mình nói "kết quả xét nghiệm HIV của anh không âm tính", mình nghe tiếng khóc ở đầu bên kia. Sau khi an ủi người yêu một lúc, mình cầm tờ kết quả xét nghiệm quay lại phòng khám, và bác sĩ điều trị kê cho mình thuốc điều trị giang mai, 1 loại tiêm bắp sâu, 1 loại tuýp uống. Chi phí gần 1,4 triệu.

Lê lết đôi chân tê tái vì tiêm bắp, mình sang viện Nhiệt Đới ở ngay phía sau và đăng ký làm xét nghiệm 3 phương pháp (260k). Em nhân viên thu ngân khuyên mình nên đăng ký bác sĩ tư vấn (200k) để xem mình nên làm những xét nghiệm cần thiết nào, và mình đồng ý. Bác sĩ gặp mình chưa đến 30 giây, và trong phòng tư vấn của bác sĩ có đến 3 y tá hay nhân viên gì đó. Khi mình nói mình có nguy cơ nhiễm H, muốn được bác sĩ tư vấn này nọ, thì cảm giác như cả thế giới quay lại nhìn mình vậy. Bác sĩ cũng không nói gì thêm, bảo mình qua phòng thu ngân đăng ký làm xét nghiệm 3 phương pháp. Cuộc đời đã ngắn, lại phí thêm 1 phút với ông bác sĩ tào lao, mà tâm trạng chẳng khá hơn chút nào so với việc không cần tư vấn bác sĩ. Mình qua đóng tiền xét nghiệm, ra lấy máu và lết về nhà.

Cả buổi tối hôm ấy mình nói chuyện điện thoại với người yêu. Trong khi mình thì khăng khăng rằng cậu nhân viên ở viện Da Liễu không nói thẳng ra vì sợ mình sốc hay vì giấy tờ, kết luận gì đó, thì em cố sức an ủi mình rằng kết quả ở viện Da Liễu chỉ là dương tính giả. Cũng có thể là em đang an ủi chính mình, vì mình nhiễm, tức là em cũng nhiễm. Cả đêm mình trằn chọc không thể ngủ được, lúc ngủ được một lát thì lại mơ là đã đến 4h chiều, dậy đến lấy kết quả.

Cuối cùng khoảnh khắc ấy cũng đến, mình trở lại tầng 3 phòng khám theo yêu cầu để nhận kết quả. Tới giờ hẹn rồi mà bác sĩ còn chưa tới. Trong lúc mình ngồi chờ, có đến 3-4 người cũng tới làm xét nghiệm HIV, toàn những người rất trẻ chỉ 23-25 tuổi. Có một cậu thanh niên khoảng 22 tuổi ngồi kế bên cũng thì thầm với y tá "em muốn gặp bác sĩ tư vấn riêng" giống mình chiều hôm qua. Ờ phòng khám số 1 có hai bạn nam tới nhận kết quả, một người vào phòng và 20 giây sau đi ra, mặt tái mét, cậu bạn kia đuổi theo hỏi nhưng cậu này cứ thế đi thẳng. Cuối cùng bác sĩ Tr. cũng đến phòng khám số 2, mình vào phòng, lại một đội quân ngồi trong ý, ông bác sĩ này thậm chí còn không nhớ rằng mình đến làm gì. Mình nói là "em đến nhận kết quả xét nghiệm H chiều hôm qua". Ông bác sĩ lấy tờ kết quả ra xem, rồi nói "kết quả này là dương tính rồi". Cả thế giới lại quay lại nhìn mình, như là để xem mình sẽ ngất, khóc hay làm gì tiếp theo.

Mình vẫn giữ vẻ mặt bình thường, vì thực ra mình đã chuẩn bị tinh thần cho kết quả này rồi. Bác sĩ nói "bệnh này chắc em cũng biết rồi, hiện nay chưa chữa được, và trung bình từ 2-10 năm thì sẽ chuyển sang trạng thái suy giảm miễn dịch", và nói mình có thể tới các trung tâm y tế gì đó để đăng ký chương trình điều trị gì đó. Mình có nói với bác sĩ rằng nếu việc điều trị này đắt đỏ thì mình sẽ không theo được, vì kinh tế của mình không đủ khả năng, và mình cũng không muốn đốt tiền để kéo dài thời gian sống lên một chút, chẳng để làm gì cả. Ông ấy lắc đầu và bảo mình hiện nay nhà nước vẫn hỗ trợ cho những người nhiễm H, mình có thể đăng ký tại bất kỳ trung tâm nào gần nhà, hoặc xuống tầng 1 khu điều trị ngoại trú cũng được. Mình đi xuống và ra về luôn, chẳng muốn làm thêm gì hết cả. Mình gọi điện cho người yêu, lại nghe tiếng em khóc ở phía bên kia.

Về đến nhà, việc đầu tiên là mình tới bế Cún, đây là con gái của em trai mình, bé mới hơn 2 tuổi, gọi mình bằng bác. Mình cứ ôm Cún mà hôn mà hít, như thể ngày mai mình sẽ không còn được bế Cún nữa, cho đến khi nó giãy ra. Giờ mình mới biết hai tiếng "gia đình" nó quý đến nhường nào. Cả tối ngồi nhìn cả nhà nói chuyện, mình lại thấy tiếc, tiếc chỉ vì một giây phút ngu ngốc mà mình đã phải trả giá, làm sao mình có thể chết trước mẹ được, làm sao có thể để mẹ khóc, để người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh được, người chết thì dễ chứ người sống sẽ phải chịu đựng nỗi đau thế nào. Còn Cún con nữa, mình đã nói là sẽ dạy Cún học tiếng Anh mà, còn dạy để Cún thi vào Ams nữa, hay cho Cún đi du học, nhưng giờ thì hết tất cả rồi, làm sao nhìn thấy Cún con xinh đẹp của bác mặc váy cưới đây? Mỗi lần Cún chạy tới và gọi "bác Q. bế Cún", "bác Q. ơi Cún bay này..." là mình lại muốn khóc. Trong bữa ăn tối mình cũng buột miệng nói vài năm nữa chắc con cũng không còn ở đây nữa, mình đã thấy mẹ ngừng lại và nhìn mình trong một giây. Nhưng có lẽ mẹ cũng chỉ nghĩ là mình sẽ lấy vợ và ra riêng thôi. Chiều qua đi làm về thấy mẹ đang cặm cụi nhặt rau mình lại càng thương mẹ hơn, mình có lỗi với mẹ quá, có lỗi với tất cả mọi người. Làm sao có thể nói với mẹ đây.

Sáng nay trước khi đi làm, mình đã lên phòng Cún, nằm gục đầu bên giường và khóc, khóc như hồi mình không làm tốt bài thi hết cấp I vậy, từ đó đến nay mình chưa hề khóc.

Đêm qua mình đã suy nghĩ rất kỹ rồi, em trai mình đã có vợ con nên trách nhiệm đó mình không còn phải suy nghĩ nữa, mình sẽ không nói với bất kì ai trong nhà về việc mình nhiễm H, chỉ một mình mình chịu đựng là đủ rồi. Mình không biết mình thuộc dạng người nào mà ông bác sĩ kia nói, liệu là 2 năm? Hay 10 năm? Nhưng thể trạng mình từ nhỏ đã khá yếu rồi, nên mình không nghĩ là sẽ trụ được lâu. Và khi giai đoạn AIDS đến, thì trước khi cơ thể mình trở nên quá nát, thì mình sẽ tự kết liễu trước. Đó mới là lúc mình tiết lộ cho gia đình biết. Còn hiện tại, mình sẽ cố gắng dành thời gian cho gia đình nhiều nhất có thể, dành thời gian bên mẹ và Cún yêu của mình. Mình cũng sẽ xóa dần các dữ liệu cá nhân của mình, chỉ trừ ảnh của mình và Cún, mình sợ rằng sau này Cún sẽ quên mất bác Q. của nó vì giờ nó còn nhỏ quá. Mình cũng đang thiết lập lại máy tính, điện thoại, để lại mật khẩu và tài khoản ngân hàng vào một file rồi gửi cho em mình trong trường hợp xấu nhất. Nói chung, khi mình chết, nó phải diễn ra theo một cách ít đột ngột nhất, em mình sẽ biết trước, và mọi thứ đều phải được chuẩn bị. Và mình vẫn chưa dám quyết định là khi đó có để cho bố mẹ mình biết sự thật không.

Hiện tại mình đang rất tuyệt vọng. Chẳng có gì cay đắng hơn khi biết mình chắc chắn sẽ chết trong vài năm tới, nhưng lại không biết chính xác khi nào mình sẽ chết, và lúc đó hình dạng của mình liệu trông có kinh tởm quá hay không. Rồi mình ở chung với gia đình, liệu có khi nào mình vô tình lây bệnh cho ai đó hay không. Nhiều lúc chỉ muốn chết luôn, nhưng lại không đành lòng để người còn sống phải đau khổ, và cũng vì mình chưa báo hiếu được gì cho bố mẹ cả.

Mình viết hơi dài, nhưng đây là tâm sự của một người vừa biết mình mang trong người căn bệnh thế kỉ được 2 ngày. Mình phải làm gì đây? Có thể làm gì đây?

Em cũng như a. Nhưng cuộc đời em còn khá trẻ em năm nay 23t. Thật sự bh em chán lắm. Nhiều lúc nghĩ sao k ra đường như nta một lần chết là song bố mẹ em phải sống sao nhà em có một em chỉ nằm khóc với bức tường sao cuộc sống lại chớ trêu như vậy em không dám đối mặt CS nữa em gục ngã thật rồi. Em không bước được tiếp nữa đâu. Bố mẹ em thương em thế sao em lại phụ lòng bố mẹ em. Em là thằng bất hiếu.

godblameme
21-09-2017, 10:05
Em cũng như a. Nhưng cuộc đời em còn khá trẻ em năm nay 23t. Thật sự bh em chán lắm. Nhiều lúc nghĩ sao k ra đường như nta một lần chết là song bố mẹ em phải sống sao nhà em có một em chỉ nằm khóc với bức tường sao cuộc sống lại chớ trêu như vậy em không dám đối mặt CS nữa em gục ngã thật rồi. Em không bước được tiếp nữa đâu. Bố mẹ em thương em thế sao em lại phụ lòng bố mẹ em. Em là thằng bất hiếu.

Em đừng nghĩ vậy. Bố mẹ nào cũng thương con hết. Mình cũng 23 tuổi đây. Đôi lúc cũng buồn nhưng thôi trời định sao thì sống vậy em ạ. Có zalo kb nc nhe e

CS mới
21-09-2017, 11:10
Em đừng nghĩ vậy. Bố mẹ nào cũng thương con hết. Mình cũng 23 tuổi đây. Đôi lúc cũng buồn nhưng thôi trời định sao thì sống vậy em ạ. Có zalo kb nc nhe e

Em ngĩ đi ngĩ lại em vẫn thấy cuộc đời nó chớ trêu quá.

quangdang
21-09-2017, 15:50
Em cũng như a. Nhưng cuộc đời em còn khá trẻ em năm nay 23t. Thật sự bh em chán lắm. Nhiều lúc nghĩ sao k ra đường như nta một lần chết là song bố mẹ em phải sống sao nhà em có một em chỉ nằm khóc với bức tường sao cuộc sống lại chớ trêu như vậy em không dám đối mặt CS nữa em gục ngã thật rồi. Em không bước được tiếp nữa đâu. Bố mẹ em thương em thế sao em lại phụ lòng bố mẹ em. Em là thằng bất hiếu.

Uh 23 tuổi em còn trẻ quá, nhưng mà vì em là con một nên em càng phải sống để báo hiếu với bố mẹ. Em đừng nghĩ quẩn nha, anh cũng vừa mới trải qua giai đoạn giống như em được vài tuần thôi, nhưng anh đã bước tiếp rồi, anh không dằn vặt, không đau đớn nữa rồi. Em cứ tin anh đi, chỉ cần em vượt qua được giai đoạn đầu này thôi, thì phía sau nó sẽ rất nhẹ nhàng đó. Anh còn bị nhiễm cả giang mai từ người yêu cũ, mà bác sĩ bảo giang mai độc tính của nó mạnh lắm, nhất là ở trên những người bị nhiễm HIV, vậy mà 8 mũi tiêm bắp sâu anh cũng vượt qua rồi, hiện tại anh còn chưa biết mình có bị nhiễm viêm gan B, C hay lao gì không nữa, so với anh là em đã đỡ hơn rất nhiều rồi, vì thế em đừng tuyệt vọng. Nếu lúc nào cảm thấy chán đời, muốn tâm sự, em có thể lên đây chia sẻ, hoặc add Zalo nói chuyện cùng anh nhé.

CS mới
21-09-2017, 16:00
Uh 23 tuổi em còn trẻ quá, nhưng mà vì em là con một nên em càng phải sống để báo hiếu với bố mẹ. Em đừng nghĩ quẩn nha, anh cũng vừa mới trải qua giai đoạn giống như em được vài tuần thôi, nhưng anh đã bước tiếp rồi, anh không dằn vặt, không đau đớn nữa rồi. Em cứ tin anh đi, chỉ cần em vượt qua được giai đoạn đầu này thôi, thì phía sau nó sẽ rất nhẹ nhàng đó. Anh còn bị nhiễm cả giang mai từ người yêu cũ, mà bác sĩ bảo giang mai độc tính của nó mạnh lắm, nhất là ở trên những người bị nhiễm HIV, vậy mà 8 mũi tiêm bắp sâu anh cũng vượt qua rồi, hiện tại anh còn chưa biết mình có bị nhiễm viêm gan B, C hay lao gì không nữa, so với anh là em đã đỡ hơn rất nhiều rồi, vì thế em đừng tuyệt vọng. Nếu lúc nào cảm thấy chán đời, muốn tâm sự, em có thể lên đây chia sẻ, hoặc add Zalo nói chuyện cùng anh nhé.

Anh cho em zalo đi. Ngày nào em cũng nằm khóc thôi. Nhìn mẹ em em lại thương mẹ em. Sao em lại như thế này được

quangdang
21-09-2017, 16:15
Zalo của mình đây nhé, bạn mở phần "Quét mã QR" là và scan QR code này là được. Vì số điện thoại mình dùng đã đăng ký họ tên địa chỉ chính xác với nhà mạng nên mình chưa muốn tiết lộ ở đây, mong bạn thông cảm.

CS mới
21-09-2017, 16:21
Zalo của mình đây nhé, bạn mở phần "Quét mã QR" là và scan QR code này là được. Vì số điện thoại mình dùng đã đăng ký họ tên địa chỉ chính xác với nhà mạng nên mình chưa muốn tiết lộ ở đây, mong bạn thông cảm.

https://i.imgur.com/NcHMvcH.jpg

Em hiểu rồi

kind
25-09-2017, 21:06
Gia đình bạn đã biết bạn bị nhiễm HIV chưa? Hôm mình tới OPC đăng ký điều trị chị bác sĩ ở đó bảo mình nên nói cho người thân biết để còn giúp đỡ mình trong quá trình điều trị sau này, nhưng làm sao mà mình nói được đây, chắc chắn là mẹ mình sẽ suy sụp tinh thần và khóc nhiều. Nơi mình sinh ra và lớn lên, có nhiều người nghiện hút heroin (những năm 80 của thế kỉ trước), một vài trong số đó chết vì HIV nên trong mắt mọi người, HIV là một cái gì đó rất kinh tởm và bẩn thỉu. Ít ra thì mình cũng được ăn học đàng hoàng để thoát khỏi nơi ấy, vậy mà mình đã không tránh được HIV, mình lại là hy vọng của cả nhà (em trai mình học hành cũng không cẩn thận nên giờ chỉ làm việc tay chân). Giờ mình nói ra thì sẽ là một cú sốc lớn, thà mình chịu đựng một mình chứ không thể để cho gia đình biết được. Mình định sẽ giữ kín cho tới khi mình chết.

Còn về tình trạng hiện tại thì hôm nay là ngày thứ 3 mình uống ARV và Trimeseptol rồi, mình đã hết say, hết đau đầu, tinh thần thoải mái và rất yêu đời. Mình biết là mọi người nói rằng mình có thể sống đến già hay sống thêm vài chục năm nữa cũng chỉ là lời động viên thôi, giống như giả dược placebo vậy, nhưng mình vẫn hy vọng mình sẽ sống khỏe cho tới khi mình chết. Mình sẽ không chết trong hình dạng lở loét quặt quẹo đâu, mặc dù mình không biết người bị AIDS chết trong hình dạng như thế nào. Chỉ hy vọng thôi. Cố lên tôi ơi, cố lên mọi người nhé!

Chưa a à, mõi lần về nhà đến h uống thuốc là e trốn ra 1 góc hè để uống. E k mong mình sẽ sống đến 60 70 tuổi, chỉ mong có thể sống tốt cùng gd trong khoảng thời gian còn lại đến khi cha mẹ e k còn trên cõi đời này nữa. E đã nghi hết rồi, cái duy nhất e có thể làm dc bây giờ là uống thuốc đúng h, kiếm nhiều tiền để bù đắp cho gd, nếu đến lúc e ốm o gầy mòn k còn khả khả năng tự lo cho mình e sẽ tự tìm đến cái chết để k làm gánh nặng nhục nhã cho cha mẹ. Cái mà e sợ nhất bây giờ là cô đơn, kkkk, e sợ cảm giác trống trãi 1 mình đến cuối đời nhưng ai có thể chấp nhận sống cùng 1 đứa hiv thế này. kkk, 1 thằng gay lại còn bị hiv mà bây giờ lại muốn có vợ có con, nghe thật nực cười.

Hanhphuc11
25-09-2017, 22:36
Cố lên đi chàng trai ơi... thời gian đầu. Ai cũng vậy. Đều rất là sock. Nhưng rồi sẽ qua thôi. Cuộc sống mà. Đâu bao giờ trãi đầy hoa hồng cho ta bước qua hết. Đời người sống đây chết mai. Ai cũng pải đến cái giai đoạn sjnh lão bệnh tử thôi. Hãy cố gắng lạc quan yêu đời. Giúp ích cho gia đình và xã hội...

quangdang
27-09-2017, 14:31
Chưa a à, mõi lần về nhà đến h uống thuốc là e trốn ra 1 góc hè để uống. E k mong mình sẽ sống đến 60 70 tuổi, chỉ mong có thể sống tốt cùng gd trong khoảng thời gian còn lại đến khi cha mẹ e k còn trên cõi đời này nữa. E đã nghi hết rồi, cái duy nhất e có thể làm dc bây giờ là uống thuốc đúng h, kiếm nhiều tiền để bù đắp cho gd, nếu đến lúc e ốm o gầy mòn k còn khả khả năng tự lo cho mình e sẽ tự tìm đến cái chết để k làm gánh nặng nhục nhã cho cha mẹ. Cái mà e sợ nhất bây giờ là cô đơn, kkkk, e sợ cảm giác trống trãi 1 mình đến cuối đời nhưng ai có thể chấp nhận sống cùng 1 đứa hiv thế này. kkk, 1 thằng gay lại còn bị hiv mà bây giờ lại muốn có vợ có con, nghe thật nực cười.

Bạn cần có vợ, có con để làm gì? Để hài lòng con mắt của hàng xóm láng giềng và những người bạn không quen biết à? Hay để lây nhiễm cho một cô gái vô tội khác? Mình cứ sống tốt với bản thân mình là được, nếu không phải vì mình thì vì bố mẹ, đừng có chết trước bố mẹ là được rồi, chăm sóc bố mẹ thật tốt vào. Đợt trước mình cũng giống bạn, không sợ chết, chỉ sợ sẽ chết trước bố mẹ để mẹ buồn thôi, hay sau này tàn tạ quá thì mình cũng không muốn sống kiểu thế. Nhưng đây là việc của rất rất lâu sau này cơ, còn giờ cố gắng giữ gìn và tăng cường sức khỏe, kiếm nhiều tiền để dành cho sau này nữa. Giờ khoa học công nghệ đã rất phát triển rồi, cách đây 2 chục năm, có ai dám nghĩ mỗi điện thoại cá nhân sẽ vừa nhỏ vừa nhiều tính năng khủng như bây giờ đâu, vậy mà bây giờ tất cả đều có một chiếc. Sau đây 20 năm, biết đâu lại chẳng có đột phá trong y học giúp tiêu diệt sạch sẽ virus HIV? Cứ coi như mục tiêu dài hạn 10 năm lần 1 trước mắt là: ĐỪNG CHẾT. :D Cố lên bạn nhé!

cybm16062018
19-06-2018, 13:23
Bạn cần có vợ, có con để làm gì? Để hài lòng con mắt của hàng xóm láng giềng và những người bạn không quen biết à? Hay để lây nhiễm cho một cô gái vô tội khác? Mình cứ sống tốt với bản thân mình là được, nếu không phải vì mình thì vì bố mẹ, đừng có chết trước bố mẹ là được rồi, chăm sóc bố mẹ thật tốt vào. Đợt trước mình cũng giống bạn, không sợ chết, chỉ sợ sẽ chết trước bố mẹ để mẹ buồn thôi, hay sau này tàn tạ quá thì mình cũng không muốn sống kiểu thế. Nhưng đây là việc của rất rất lâu sau này cơ, còn giờ cố gắng giữ gìn và tăng cường sức khỏe, kiếm nhiều tiền để dành cho sau này nữa. Giờ khoa học công nghệ đã rất phát triển rồi, cách đây 2 chục năm, có ai dám nghĩ mỗi điện thoại cá nhân sẽ vừa nhỏ vừa nhiều tính năng khủng như bây giờ đâu, vậy mà bây giờ tất cả đều có một chiếc. Sau đây 20 năm, biết đâu lại chẳng có đột phá trong y học giúp tiêu diệt sạch sẽ virus HIV? Cứ coi như mục tiêu dài hạn 10 năm lần 1 trước mắt là: ĐỪNG CHẾT. :D Cố lên bạn nhé!
Mình ở cùng khu với bạn, có thể cho m xin zalo để tiện nói chuyện chia sẻ được k, m đang chán nản quá

Phuoc tsb
19-06-2018, 22:31
Cố gắng lên...
Thần chết sẽ không rướt khi mình chưa tới số.
Cứ dấu để gđ được vui vẻ. Cứ im lặng để mọi thứ như những ngày bình thường. Cứ khóc khi cảm thấy mệt mõi. Nhưng nhớ 1 đều " mình còn mai mắn hơn bao người"... hãy nghĩ đến đều đó để nhẹ lòng hơn...

hyvong811
21-12-2018, 23:09
Gia đình bạn đã biết bạn bị nhiễm HIV chưa? Hôm mình tới OPC đăng ký điều trị chị bác sĩ ở đó bảo mình nên nói cho người thân biết để còn giúp đỡ mình trong quá trình điều trị sau này, nhưng làm sao mà mình nói được đây, chắc chắn là mẹ mình sẽ suy sụp tinh thần và khóc nhiều. Nơi mình sinh ra và lớn lên, có nhiều người nghiện hút heroin (những năm 80 của thế kỉ trước), một vài trong số đó chết vì HIV nên trong mắt mọi người, HIV là một cái gì đó rất kinh tởm và bẩn thỉu. Ít ra thì mình cũng được ăn học đàng hoàng để thoát khỏi nơi ấy, vậy mà mình đã không tránh được HIV, mình lại là hy vọng của cả nhà (em trai mình học hành cũng không cẩn thận nên giờ chỉ làm việc tay chân). Giờ mình nói ra thì sẽ là một cú sốc lớn, thà mình chịu đựng một mình chứ không thể để cho gia đình biết được. Mình định sẽ giữ kín cho tới khi mình chết.

Còn về tình trạng hiện tại thì hôm nay là ngày thứ 3 mình uống ARV và Trimeseptol rồi, mình đã hết say, hết đau đầu, tinh thần thoải mái và rất yêu đời. Mình biết là mọi người nói rằng mình có thể sống đến già hay sống thêm vài chục năm nữa cũng chỉ là lời động viên thôi, giống như giả dược placebo vậy, nhưng mình vẫn hy vọng mình sẽ sống khỏe cho tới khi mình chết. Mình sẽ không chết trong hình dạng lở loét quặt quẹo đâu, mặc dù mình không biết người bị AIDS chết trong hình dạng như thế nào. Chỉ hy vọng thôi. Cố lên tôi ơi, cố lên mọi người nhé!

Hoàn cảnh gia đình của anh cũng hơi giống gia đình em, em thì đọc những bài báo về bệnh nhân HIV đầu tiên sống được 22 năm, và những thành tựu khoa học kỹ thuật. Tuy nhiên em cũng không kỳ vọng quá!
Giờ em chỉ mong kiếm được nhiều tiền, sống thật ý nghĩa và có được những người bạn thấu hiểu

Cuocdoitrongmattoi
22-12-2018, 08:51
Cố gắng lên...
Thần chết sẽ không rướt khi mình chưa tới số.
Cứ dấu để gđ được vui vẻ. Cứ im lặng để mọi thứ như những ngày bình thường. Cứ khóc khi cảm thấy mệt mõi. Nhưng nhớ 1 đều " mình còn mai mắn hơn bao người"... hãy nghĩ đến đều đó để nhẹ lòng hơn...

Đúng là tinh thần này, không gò bó bất cứ điều gì, rồi cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn, niềm tin là quan trọng, sẽ thúc đẩy con người mình tích cực hơn !

hyvong811
23-12-2018, 10:28
Năm nay mình 31 tuổi.

Mọi chuyện bắt đầu cách đây 6 tháng, khi mình quen em trên mạng. Sau một thời gian dài nói chuyện vài lần đi chơi thì bọn mình cũng tiến tới sex. Mình cũng đã ý thức với việc có thể nhiễm các bệnh lây truyền qua đường tình dục, thậm chí mình còn đọc rất nhiều về vấn đề này trước đây, về các cách lây truyền của nó, nhưng tình yêu đã khiến mình trở nên ngu ngốc. Mình đã quan hệ không an toàn kể cả khi thấy em có một vài nốt đỏ không bình thường ở vùng kín. Sau đó bọn mình quan hệ thường xuyên hơn, sau vài tháng những nốt đỏ của em cũng bắt đầu nhiều hơn, và mình bắt đầu nghi ngờ. Mình động viên rất nhiều em mới đến viện da liễu TW khám, và kết quả là em bị mắc giang mai. Hơi sốc, nhưng mình cũng động viên em là đừng lo lắng, vì bệnh này có thể chữa khỏi hoàn toàn được.

Vì khá bận bịu vào thời gian đó nên mình không đi khám cùng em được, bọn mình đã kiêng quan hệ theo lời dặn bác sĩ. Một tháng sau, mình đến làm xét nghiệm giang mai tại viện da liễu, và mình còn đăng ký xét nghiệm cả HIV "cho vui" (thực sự đó là những gì mình đã nghĩ trong đầu khi đó). Phí xét nghiệm cả 2 thứ là 500k. Và kết quả nhận được không vui chút nào. Cậu nhân viên phòng xét nghiệm kéo mình ra một góc, bảo mấy em y tá ở đó ra ngoài, bảo mình ngồi xuống và nói với mình "kết quả của anh không âm tính". Tai mình nóng đỏ ran lên rồi ù đi. Mình hỏi lại "là dương tính phải không?", nhưng cậu ấy cũng không khẳng định, chỉ nói rằng mình nên qua viện Nhiệt Đới làm xét nghiệm thêm và điều trị vì bên ý chuyên về vấn đề này, và nói rằng mình nên làm bảo hiểm y tế thì chi phí điều trị sẽ đỡ hơn nhiều. Người yêu gọi điện, mình nói "kết quả xét nghiệm HIV của anh không âm tính", mình nghe tiếng khóc ở đầu bên kia. Sau khi an ủi người yêu một lúc, mình cầm tờ kết quả xét nghiệm quay lại phòng khám, và bác sĩ điều trị kê cho mình thuốc điều trị giang mai, 1 loại tiêm bắp sâu, 1 loại tuýp uống. Chi phí gần 1,4 triệu.

Lê lết đôi chân tê tái vì tiêm bắp, mình sang viện Nhiệt Đới ở ngay phía sau và đăng ký làm xét nghiệm 3 phương pháp (260k). Em nhân viên thu ngân khuyên mình nên đăng ký bác sĩ tư vấn (200k) để xem mình nên làm những xét nghiệm cần thiết nào, và mình đồng ý. Bác sĩ gặp mình chưa đến 30 giây, và trong phòng tư vấn của bác sĩ có đến 3 y tá hay nhân viên gì đó. Khi mình nói mình có nguy cơ nhiễm H, muốn được bác sĩ tư vấn này nọ, thì cảm giác như cả thế giới quay lại nhìn mình vậy. Bác sĩ cũng không nói gì thêm, bảo mình qua phòng thu ngân đăng ký làm xét nghiệm 3 phương pháp. Cuộc đời đã ngắn, lại phí thêm 1 phút với ông bác sĩ tào lao, mà tâm trạng chẳng khá hơn chút nào so với việc không cần tư vấn bác sĩ. Mình qua đóng tiền xét nghiệm, ra lấy máu và lết về nhà.

Cả buổi tối hôm ấy mình nói chuyện điện thoại với người yêu. Trong khi mình thì khăng khăng rằng cậu nhân viên ở viện Da Liễu không nói thẳng ra vì sợ mình sốc hay vì giấy tờ, kết luận gì đó, thì em cố sức an ủi mình rằng kết quả ở viện Da Liễu chỉ là dương tính giả. Cũng có thể là em đang an ủi chính mình, vì mình nhiễm, tức là em cũng nhiễm. Cả đêm mình trằn chọc không thể ngủ được, lúc ngủ được một lát thì lại mơ là đã đến 4h chiều, dậy đến lấy kết quả.

Cuối cùng khoảnh khắc ấy cũng đến, mình trở lại tầng 3 phòng khám theo yêu cầu để nhận kết quả. Tới giờ hẹn rồi mà bác sĩ còn chưa tới. Trong lúc mình ngồi chờ, có đến 3-4 người cũng tới làm xét nghiệm HIV, toàn những người rất trẻ chỉ 23-25 tuổi. Có một cậu thanh niên khoảng 22 tuổi ngồi kế bên cũng thì thầm với y tá "em muốn gặp bác sĩ tư vấn riêng" giống mình chiều hôm qua. Ờ phòng khám số 1 có hai bạn nam tới nhận kết quả, một người vào phòng và 20 giây sau đi ra, mặt tái mét, cậu bạn kia đuổi theo hỏi nhưng cậu này cứ thế đi thẳng. Cuối cùng bác sĩ Tr. cũng đến phòng khám số 2, mình vào phòng, lại một đội quân ngồi trong ý, ông bác sĩ này thậm chí còn không nhớ rằng mình đến làm gì. Mình nói là "em đến nhận kết quả xét nghiệm H chiều hôm qua". Ông bác sĩ lấy tờ kết quả ra xem, rồi nói "kết quả này là dương tính rồi". Cả thế giới lại quay lại nhìn mình, như là để xem mình sẽ ngất, khóc hay làm gì tiếp theo.

Mình vẫn giữ vẻ mặt bình thường, vì thực ra mình đã chuẩn bị tinh thần cho kết quả này rồi. Bác sĩ nói "bệnh này chắc em cũng biết rồi, hiện nay chưa chữa được, và trung bình từ 2-10 năm thì sẽ chuyển sang trạng thái suy giảm miễn dịch", và nói mình có thể tới các trung tâm y tế gì đó để đăng ký chương trình điều trị gì đó. Mình có nói với bác sĩ rằng nếu việc điều trị này đắt đỏ thì mình sẽ không theo được, vì kinh tế của mình không đủ khả năng, và mình cũng không muốn đốt tiền để kéo dài thời gian sống lên một chút, chẳng để làm gì cả. Ông ấy lắc đầu và bảo mình hiện nay nhà nước vẫn hỗ trợ cho những người nhiễm H, mình có thể đăng ký tại bất kỳ trung tâm nào gần nhà, hoặc xuống tầng 1 khu điều trị ngoại trú cũng được. Mình đi xuống và ra về luôn, chẳng muốn làm thêm gì hết cả. Mình gọi điện cho người yêu, lại nghe tiếng em khóc ở phía bên kia.

Về đến nhà, việc đầu tiên là mình tới bế Cún, đây là con gái của em trai mình, bé mới hơn 2 tuổi, gọi mình bằng bác. Mình cứ ôm Cún mà hôn mà hít, như thể ngày mai mình sẽ không còn được bế Cún nữa, cho đến khi nó giãy ra. Giờ mình mới biết hai tiếng "gia đình" nó quý đến nhường nào. Cả tối ngồi nhìn cả nhà nói chuyện, mình lại thấy tiếc, tiếc chỉ vì một giây phút ngu ngốc mà mình đã phải trả giá, làm sao mình có thể chết trước mẹ được, làm sao có thể để mẹ khóc, để người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh được, người chết thì dễ chứ người sống sẽ phải chịu đựng nỗi đau thế nào. Còn Cún con nữa, mình đã nói là sẽ dạy Cún học tiếng Anh mà, còn dạy để Cún thi vào Ams nữa, hay cho Cún đi du học, nhưng giờ thì hết tất cả rồi, làm sao nhìn thấy Cún con xinh đẹp của bác mặc váy cưới đây? Mỗi lần Cún chạy tới và gọi "bác Q. bế Cún", "bác Q. ơi Cún bay này..." là mình lại muốn khóc. Trong bữa ăn tối mình cũng buột miệng nói vài năm nữa chắc con cũng không còn ở đây nữa, mình đã thấy mẹ ngừng lại và nhìn mình trong một giây. Nhưng có lẽ mẹ cũng chỉ nghĩ là mình sẽ lấy vợ và ra riêng thôi. Chiều qua đi làm về thấy mẹ đang cặm cụi nhặt rau mình lại càng thương mẹ hơn, mình có lỗi với mẹ quá, có lỗi với tất cả mọi người. Làm sao có thể nói với mẹ đây.

Sáng nay trước khi đi làm, mình đã lên phòng Cún, nằm gục đầu bên giường và khóc, khóc như hồi mình không làm tốt bài thi hết cấp I vậy, từ đó đến nay mình chưa hề khóc.

Đêm qua mình đã suy nghĩ rất kỹ rồi, em trai mình đã có vợ con nên trách nhiệm đó mình không còn phải suy nghĩ nữa, mình sẽ không nói với bất kì ai trong nhà về việc mình nhiễm H, chỉ một mình mình chịu đựng là đủ rồi. Mình không biết mình thuộc dạng người nào mà ông bác sĩ kia nói, liệu là 2 năm? Hay 10 năm? Nhưng thể trạng mình từ nhỏ đã khá yếu rồi, nên mình không nghĩ là sẽ trụ được lâu. Và khi giai đoạn AIDS đến, thì trước khi cơ thể mình trở nên quá nát, thì mình sẽ tự kết liễu trước. Đó mới là lúc mình tiết lộ cho gia đình biết. Còn hiện tại, mình sẽ cố gắng dành thời gian cho gia đình nhiều nhất có thể, dành thời gian bên mẹ và Cún yêu của mình. Mình cũng sẽ xóa dần các dữ liệu cá nhân của mình, chỉ trừ ảnh của mình và Cún, mình sợ rằng sau này Cún sẽ quên mất bác Q. của nó vì giờ nó còn nhỏ quá. Mình cũng đang thiết lập lại máy tính, điện thoại, để lại mật khẩu và tài khoản ngân hàng vào một file rồi gửi cho em mình trong trường hợp xấu nhất. Nói chung, khi mình chết, nó phải diễn ra theo một cách ít đột ngột nhất, em mình sẽ biết trước, và mọi thứ đều phải được chuẩn bị. Và mình vẫn chưa dám quyết định là khi đó có để cho bố mẹ mình biết sự thật không.

Hiện tại mình đang rất tuyệt vọng. Chẳng có gì cay đắng hơn khi biết mình chắc chắn sẽ chết trong vài năm tới, nhưng lại không biết chính xác khi nào mình sẽ chết, và lúc đó hình dạng của mình liệu trông có kinh tởm quá hay không. Rồi mình ở chung với gia đình, liệu có khi nào mình vô tình lây bệnh cho ai đó hay không. Nhiều lúc chỉ muốn chết luôn, nhưng lại không đành lòng để người còn sống phải đau khổ, và cũng vì mình chưa báo hiếu được gì cho bố mẹ cả.

Mình viết hơi dài, nhưng đây là tâm sự của một người vừa biết mình mang trong người căn bệnh thế kỉ được 2 ngày. Mình phải làm gì đây? Có thể làm gì đây?


Nếu a vẫn còn theo dõi diễn đàn cho em kết bạn với nhé! E cũng ở HN mail e là eyecandy.vietnam.91@gmail.com

Factory
04-01-2019, 23:17
Sao mình thấy mình uống arv và sức khỏe bình thường như mọi người mà ko hiểu sao nhiều người lại có suy nghĩ tiêu cực quá