PDA

View Full Version : Tôi sẽ viết gì đó ở đây



Jordan
12-01-2018, 20:19
Khi gõ những dòng này, tôi vẫn ko tin mình có h.
Đôi lúc tôi cố gắng nằm xuống. Hoang tưởng rằng mình sẽ ngủ 1 giấc để rồi tỉnh dậy, biết đâu mọi thứ chỉ là cơn ác mộng và tôi sẽ trở lại bình thường.

H đã đang gần như giết chết mọi thứ trong tôi, lòng kiêu hãnh, sự tự tin và cả tương lai phía trước.

Tôi là một Du học sinh. Hiện đang học tập tại nước ngoài. Sống tự lập. Hoà nhập tốt và có việc làm thêm tốt đủ để trang trải sinh hoạt mọi thứ. Tôi còn đang nộp đơn xin được thường trú vĩnh viễn. Đang hy vọng. Đang yêu đời. Luôn nói cười tự tin với mọi thứ xung quanh. Tôi còn được đánh giá là thông minh sáng dạ, ngoại hình ở mức khá nữa. Luôn có sẵn những anh chàng sẵn lòng theo đuổi đưa rước tôi đi chơi khắp những địa điểm ở đất nước xinh đẹp này, còn tôi đơn giản chỉ mặc sức mà kén cá chọn lựa...

Bởi tôi ít tin vào tình yêu ở giới này. Tôi thích tự do ko thích ràng buộc. Tôi tự tin rằng mình có cơ bản tốt, có ngoại hình và học vấn tốt, tôi có thể tự lập được không bao giờ thích ràng buộc với ai...
Vậy mà...

Đúng vào ngày đầu tiên của năm mới 1/1/2018, tôi xét nghiệm máu sau vài tuần thấy không khoẻ viêm họng nổi hạch và hay đau đầu. Cũng có lúc tôi nghĩ chắc mình đang bị virus gì đó (tất nhiên tôi chưa từng nghĩ đến HIV) ... và được chẩn đoán: strongly positive.

Ngày 2/1, tôi được bệnh viện gọi lại khẳng định và cho thuốc uống. Phác đồ Truvada + Raltegravir.

Mọi thứ diễn tiến nhanh như một cơn ác mộng đang thả dốc.

Tâm trạng tôi đặc quánh. Tôi không tin. Tôi nghẹn thở. Tôi phát rồ. Tôi ko thể bình tĩnh. Tôi phát cáu. Tôi nói bác sĩ có bị điên ko!?

HIV!? I got hiv!? Hãy nói cho tôi biết đây là đâu!? Tôi đang ở đâu!? Tôi đang làm gì!? Mọi thứ trở nên quá điên rồ!

Tôi oà khóc. Tôi ngã quỵ.

Chắc có lẽ cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên được giây phút đó. Thậm chí đến bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn có cảm giác tởm lợm và buồn nôn.

Tôi nhớ lại hành vi nguy cơ. Tháng 9 tôi có về VN chơi và đã quan hệ với 1 cậu nhóc cấp 3. Trong cơn hứng ko kiềm lại được tôi đã ko dùng bao (vị trí Top. Thực ra tôi là Vers).

Đó là lần duy nhất tôi ko dùng bcs và hiển nhiên gánh hậu quả quá nặng.

Một chuỗi ngày tâm lý tôi hoang mang giằng xé với triệu ngàn câu hỏi. Tự hỏi. Tự trả lời. Tự nói. Tự nhủ. Tự khóc. Tự cả cười.

Hôm nay là 12/1. Hơn 10 ngày mà tôi như xác không hồn. Tôi sút 4 kí lô. Nghỉ tập gym ( dù trước đây tôi tập nhẹ duy trì slim fit). Tôi bỏ ăn. Ăn nuốt không vô. Đang holiday nên tôi chưa phải nhập học nên chỉ đi làm thêm. Mà vừa làm là lại chảy nước mắt...

Tương lai của tôi. Mạng sống của tôi. Gia đình tôi. Anh chị tôi. Ai chấp nhận đây!?

Trời ơi mọi thứ như ở đáy vực. Nói với gia đình hay không nói với gia đình!?

Chia sẻ với ai!?

Khi nào tôi chết!?

Chuyện học hành!? Chuyện giấy tờ xin thường trú!?

Về VN biết sống ra sao!?

Phường xã ở vn có biết!? Thuốc thang mua thế nào!? Kỳ thị!?

Trời ơi chính ngay cả bản thân tôi trước đó còn kỳ thị (chỉ trong suy nghĩ. Còn trước mặt tôi vẫn bình thường) với người nhiễm H cơ mà!? Thì làm sao tôi chấp nhận được bản thân tôi!?

Tôi về nhà. Bữa ăn cơm chung với chị gái ( hiện tôi đang sống với người chị ở đây) tôi còn ko dám gắp chung đĩa đồ ăn. Tôi có lây cho người nhà không! Trời ơi. Tôi đang kỳ thị chính tôi!

Tôi phải làm sao đây!? Nếu cái chết là điều kỳ diệu nhất mà ông trời đang bạc đãi tôi. Thì tôi chết cho ổng vừa lòng chăng!?

Tôi lao vào tìm hiểu tất cả về HIV. Đến mức ngay lúc này hài hước mà nói rằng tôi có cảm giác như mình sắp thành chuyên gia về lĩnh vực này mất rồi...

Sáng nay 12/1. Bệnh viện gọi tôi quay lại. Cho tôi nói chuyện với 1 cô bé người Việt - trong nhóm giúp đỡ người có H.
Tôi nói: Em yên tâm. Anh ổn. Chia sẻ giúp đỡ tâm lý 1 bệnh nhân với những câu như anh không sao anh bình thường tương lai sẽ chữa được bla bla bla, em không cần nói làm gì, anh biết đó chỉ là 1 nghiệp vụ giúp bệnh nhân có H ổn định tinh thần. Anh không tin. Anh sẽ chết dần chết mòn. Mọi viễn cảnh trong tương lai chỉ là lừa dối. Mọi tác dụng của ARV chỉ là kiềm hãm cốt chỉ làm giảm tỉ lệ lây bệnh cho người khác. 10 năm 20 năm sống khoẻ chỉ là 1 cách nói.
Em không cần khuyên gì anh đâu. Anh ổn. Ổn ở đây là chấp nhận chứ không hy vọng. Vốn dĩ trước đây khi chưa nhiễm H, anh cũng chỉ mong mình sống tầm 40 tuổi thôi là anh hài lòng rồi. Anh không thích sống thọ. Là gay mà. Già nua xấu xí. Ai chăm!? Ai yêu!? Anh lại là người sợ xấu. Anh không muốn mình tàn tạ vì già xấu. Nên giờ may mắn bị H, cũng chỉ là cộng hưởng nhưng không ảnh hưởng.
Chỉ duy nhất 1 điều anh không ổn, là anh có được quyền giữ bí mật!? Anh ko muốn gia đình anh biết. Thứ nhất, anh không muốn họ vì thương anh mà suy sụp. Thứ hai, có thương cỡ nào, nhưng ẩn sâu cũng là sự kỳ thị. Anh là người nhạy cảm. Anh không muốn tổn thương vì 1 thái độ dù là không cố ý của những người trong gia đình. Chẳng hạn họ vẫn yêu thương anh. Nhưng có chắc họ dám uống ly nước mà anh vừa uống!? Có chắc họ sẽ hồn nhiên mà nằm vào chỗ mà anh vừa nằm!? Có chắc là họ vui vẻ khi mình bế hay nựng con họ!?
Dù rằng H ko lây qua những tiếp xúc đó. Nhưng trước kia chính anh còn ko dám uống chung 1 ly nước với người có H, huống hồ là...
Anh có thể chấp nhận anh có H. Nhưng anh không chấp nhận nổi sự thương-hại-kỳ-thị...

Vài tuần nữa tôi sẽ về VN ăn Tết với gia đình.
Tôi không ngờ rằng đây có lẽ là một cái Tết đau buồn nhất trong tâm tưởng tôi mang...

Rồi tôi sẽ lại quay lại đất nước này. Sẽ tiếp tục học. Nhưng tương lai sẽ ko biết được. Có thể tôi sẽ về lại VN... sẽ chết dần mòn với những viên thuốc chứa đầy tác dụng phụ ác nghiệt...

Hiện bên đây, theo tôi biết sau vài lần kiểm tra xét nghiệm nữa, họ sẽ cho tôi uống GENVOYA (free toàn bộ). Một loại thuốc mới ít tác dụng phụ... nhưng chẳng may nếu tôi “bị” trả về VN, thì làm sao có tiền mà mua nổi!?

Nếu thay đổi sang phác đồ 1F thì có ảnh hưởng gì không!? Giá cả bao nhiêu!? Tôi ko muốn thông qua BHYT vì nghiễm nhiên thông báo cho cả xã cả phường. Họ ác nghiệt lắm. Họ sẽ thông báo cho làng cho xóm...

Trước tháng 9 tôi có xn 1 lần và âm. Nên tôi khẳng định nguy cơ của tôi là tháng 9 và trong lần quan hệ không bcs đó.

Chỉ mới 4 tháng thôi sao CD4 của tôi thấp thế này!? Chỉ có 270!? Có quá kinh khủng không!? (Tải lượng virut sau 10 ngày uống thuốc hình như là 474)

Ngay lúc này đây không biết là tôi đang bi quan hay lạc quan nữa. Ổn hay không ổn cũng chỉ là đang lừa dối chính mình!?
Đang lừa dối chính mình. Lừa dối chính mình....

Minh1208
12-01-2018, 20:33
Khi gõ những dòng này, tôi vẫn ko tin mình có h.
Đôi lúc tôi cố gắng nằm xuống. Hoang tưởng rằng mình sẽ ngủ 1 giấc để rồi tỉnh dậy, biết đâu mọi thứ chỉ là cơn ác mộng và tôi sẽ trở lại bình thường.

H đã đang gần như giết chết mọi thứ trong tôi, lòng kiêu hãnh, sự tự tin và cả tương lai phía trước.

Tôi là một Du học sinh. Hiện đang học tập tại nước ngoài. Sống tự lập. Hoà nhập tốt và có việc làm thêm tốt đủ để trang trải sinh hoạt mọi thứ. Tôi còn đang nộp đơn xin được thường trú vĩnh viễn. Đang hy vọng. Đang yêu đời. Luôn nói cười tự tin với mọi thứ xung quanh. Tôi còn được đánh giá là thông minh sáng dạ, ngoại hình ở mức khá nữa. Luôn có sẵn những anh chàng sẵn lòng theo đuổi đưa rước tôi đi chơi khắp những địa điểm ở đất nước xinh đẹp này, còn tôi đơn giản chỉ mặc sức mà kén cá chọn lựa...

Bởi tôi ít tin vào tình yêu ở giới này. Tôi thích tự do ko thích ràng buộc. Tôi tự tin rằng mình có cơ bản tốt, có ngoại hình và học vấn tốt, tôi có thể tự lập được không bao giờ thích ràng buộc với ai...
Vậy mà...

Đúng vào ngày đầu tiên của năm mới 1/1/2018, tôi xét nghiệm máu sau vài tuần thấy không khoẻ viêm họng nổi hạch và hay đau đầu. Cũng có lúc tôi nghĩ chắc mình đang bị virus gì đó (tất nhiên tôi chưa từng nghĩ đến HIV) ... và được chẩn đoán: strongly positive.

Ngày 2/1, tôi được bệnh viện gọi lại khẳng định và cho thuốc uống. Phác đồ Truvada + Raltegravir.

Mọi thứ diễn tiến nhanh như một cơn ác mộng đang thả dốc.

Tâm trạng tôi đặc quánh. Tôi không tin. Tôi nghẹn thở. Tôi phát rồ. Tôi ko thể bình tĩnh. Tôi phát cáu. Tôi nói bác sĩ có bị điên ko!?

HIV!? I got hiv!? Hãy nói cho tôi biết đây là đâu!? Tôi đang ở đâu!? Tôi đang làm gì!? Mọi thứ trở nên quá điên rồ!

Tôi oà khóc. Tôi ngã quỵ.

Chắc có lẽ cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên được giây phút đó. Thậm chí đến bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn có cảm giác tởm lợm và buồn nôn.

Tôi nhớ lại hành vi nguy cơ. Tháng 9 tôi có về VN chơi và đã quan hệ với 1 cậu nhóc cấp 3. Trong cơn hứng ko kiềm lại được tôi đã ko dùng bao (vị trí Top. Thực ra tôi là Vers).

Đó là lần duy nhất tôi ko dùng bcs và hiển nhiên gánh hậu quả quá nặng.

Một chuỗi ngày tâm lý tôi hoang mang giằng xé với triệu ngàn câu hỏi. Tự hỏi. Tự trả lời. Tự nói. Tự nhủ. Tự khóc. Tự cả cười.

Hôm nay là 12/1. Hơn 10 ngày mà tôi như xác không hồn. Tôi sút 4 kí lô. Nghỉ tập gym ( dù trước đây tôi tập nhẹ duy trì slim fit). Tôi bỏ ăn. Ăn nuốt không vô. Đang holiday nên tôi chưa phải nhập học nên chỉ đi làm thêm. Mà vừa làm là lại chảy nước mắt...

Tương lai của tôi. Mạng sống của tôi. Gia đình tôi. Anh chị tôi. Ai chấp nhận đây!?

Trời ơi mọi thứ như ở đáy vực. Nói với gia đình hay không nói với gia đình!?

Chia sẻ với ai!?

Khi nào tôi chết!?

Chuyện học hành!? Chuyện giấy tờ xin thường trú!?

Về VN biết sống ra sao!?

Phường xã ở vn có biết!? Thuốc thang mua thế nào!? Kỳ thị!?

Trời ơi chính ngay cả bản thân tôi trước đó còn kỳ thị (chỉ trong suy nghĩ. Còn trước mặt tôi vẫn bình thường) với người nhiễm H cơ mà!? Thì làm sao tôi chấp nhận được bản thân tôi!?

Tôi về nhà. Bữa ăn cơm chung với chị gái ( hiện tôi đang sống với người chị ở đây) tôi còn ko dám gắp chung đĩa đồ ăn. Tôi có lây cho người nhà không! Trời ơi. Tôi đang kỳ thị chính tôi!

Tôi phải làm sao đây!? Nếu cái chết là điều kỳ diệu nhất mà ông trời đang bạc đãi tôi. Thì tôi chết cho ổng vừa lòng chăng!?

Tôi lao vào tìm hiểu tất cả về HIV. Đến mức ngay lúc này hài hước mà nói rằng tôi có cảm giác như mình sắp thành chuyên gia về lĩnh vực này mất rồi...

Sáng nay 12/1. Bệnh viện gọi tôi quay lại. Cho tôi nói chuyện với 1 cô bé người Việt - trong nhóm giúp đỡ người có H.
Tôi nói: Em yên tâm. Anh ổn. Chia sẻ giúp đỡ tâm lý 1 bệnh nhân với những câu như anh không sao anh bình thường tương lai sẽ chữa được bla bla bla, em không cần nói làm gì, anh biết đó chỉ là 1 nghiệp vụ giúp bệnh nhân có H ổn định tinh thần. Anh không tin. Anh sẽ chết dần chết mòn. Mọi viễn cảnh trong tương lai chỉ là lừa dối. Mọi tác dụng của ARV chỉ là kiềm hãm cốt chỉ làm giảm tỉ lệ lây bệnh cho người khác. 10 năm 20 năm sống khoẻ chỉ là 1 cách nói.
Em không cần khuyên gì anh đâu. Anh ổn. Ổn ở đây là chấp nhận chứ không hy vọng. Vốn dĩ trước đây khi chưa nhiễm H, anh cũng chỉ mong mình sống tầm 40 tuổi thôi là anh hài lòng rồi. Anh không thích sống thọ. Là gay mà. Già nua xấu xí. Ai chăm!? Ai yêu!? Anh lại là người sợ xấu. Anh không muốn mình tàn tạ vì già xấu. Nên giờ may mắn bị H, cũng chỉ là cộng hưởng nhưng không ảnh hưởng.
Chỉ duy nhất 1 điều anh không ổn, là anh có được quyền giữ bí mật!? Anh ko muốn gia đình anh biết. Thứ nhất, anh không muốn họ vì thương anh mà suy sụp. Thứ hai, có thương cỡ nào, nhưng ẩn sâu cũng là sự kỳ thị. Anh là người nhạy cảm. Anh không muốn tổn thương vì 1 thái độ dù là không cố ý của những người trong gia đình. Chẳng hạn họ vẫn yêu thương anh. Nhưng có chắc họ dám uống ly nước mà anh vừa uống!? Có chắc họ sẽ hồn nhiên mà nằm vào chỗ mà anh vừa nằm!? Có chắc là họ vui vẻ khi mình bế hay nựng con họ!?
Dù rằng H ko lây qua những tiếp xúc đó. Nhưng trước kia chính anh còn ko dám uống chung 1 ly nước với người có H, huống hồ là...
Anh có thể chấp nhận anh có H. Nhưng anh không chấp nhận nổi sự thương-hại-kỳ-thị...

Vài tuần nữa tôi sẽ về VN ăn Tết với gia đình.
Tôi không ngờ rằng đây có lẽ là một cái Tết đau buồn nhất trong tâm tưởng tôi mang...

Rồi tôi sẽ lại quay lại đất nước này. Sẽ tiếp tục học. Nhưng tương lai sẽ ko biết được. Có thể tôi sẽ về lại VN... sẽ chết dần mòn với những viên thuốc chứa đầy tác dụng phụ ác nghiệt...

Hiện bên đây, theo tôi biết sau vài lần kiểm tra xét nghiệm nữa, họ sẽ cho tôi uống GENVOYA (free toàn bộ). Một loại thuốc mới ít tác dụng phụ... nhưng chẳng may nếu tôi “bị” trả về VN, thì làm sao có tiền mà mua nổi!?

Nếu thay đổi sang phác đồ 1F thì có ảnh hưởng gì không!? Giá cả bao nhiêu!? Tôi ko muốn thông qua BHYT vì nghiễm nhiên thông báo cho cả xã cả phường. Họ ác nghiệt lắm. Họ sẽ thông báo cho làng cho xóm...

Trước tháng 9 tôi có xn 1 lần và âm. Nên tôi khẳng định nguy cơ của tôi là tháng 9 và trong lần quan hệ không bcs đó.

Chỉ mới 4 tháng thôi sao CD4 của tôi thấp thế này!? Chỉ có 270!? Có quá kinh khủng không!? (Tải lượng virut sau 10 ngày uống thuốc hình như là 474)

Ngay lúc này đây không biết là tôi đang bi quan hay lạc quan nữa. Ổn hay không ổn cũng chỉ là đang lừa dối chính mình!?
Đang lừa dối chính mình. Lừa dối chính mình....

Tôi không biết phải viết gì đây?
Mong rằng từ nay mọi điều tốt đẹp nhất sẽ đến với bạn

Jordan
12-01-2018, 21:02
Cám ơn bạn @minh1208

bluewiskey
12-01-2018, 21:20
K bik lúc đó mình có đủ can đảm viết giống bạn k nữa. Đọc bùn quá bạn ơi

edison
12-01-2018, 22:55
cuộc đời đôi khi ta học cách chấp nhận bạn àg. cứ vui vẻ lên mà sống thôi. ngày mai àg ko ai nói trc đc điều gì.đầy người khoẻ mạnh bỗng dưng gặp biến cố rồi ra đi.đầy người sống với bệnh tật nhưng sống được đến già.nên mình cứ lạc quan lên mà sống!

hoangtuan640
12-01-2018, 23:02
Bạn đang làm mình cũng bi quan theo, buồn quá bạn ơi, nhưng sống như thế này đâu còn ý nghĩa gì nữa, đôi khi chúng ta nên đặt niềm tin vào một cái gì đó cho dù là viễn vong để hy vọng mà bạn. Arv sẽ kiềm hãm được, nhiều người đã điều trị 7 8 năm cd4 vẫn cao, đó là thật tế mà, buồn rầu lo lắng chỉ làm ta giã từ cuộc sống này sớm hơn, sống ko chì vì bản thân mà còn vì những người thương yêu mình nữa, cố vượt qua bạn nhe.

Consokhong
12-01-2018, 23:43
Cố lên bạn ơi. Hy vọng tạo động lực cho ta sống tiếp
Sống thật ý nghĩa trong những thời gian còn lại mặc dù không biết nó ngắn hay dài.
Cùng nhau cố lên nhé

tôi ơi đừng tuyệt vọng
13-01-2018, 00:08
đời thay đổi khi chúng ta thay đổi
cố gắng lên bạn
"em hồn nhiên rồi em sẽ bình yên..."

Jordan
13-01-2018, 04:59
Cám ơn mọi lời khuyên chân thành. Mình sẽ tập vui vẻ mà sống. Uống thuốc cứ nghĩ uống vitamin....

VoviMhan
13-01-2018, 07:44
Mọi chuyện sẽ qua sau vài tháng tháng nữa. Đó là điều ai cũng phải trải qua khi phát hiện mình đã bị bệnh. Bạn là 1 người thông minh đọc những lời bạn viết mình thấy có mình trong đó những hy vọng những thất vọng những kỳ thị... Và giờ sau gần 2 năm mình đã lấy lại cân bằng, cân bằng trong cuộc sống nhưng nụ cười dù vô tư nhưng vẫn ẩn chứa nỗi đau, nỗi đau chỉ có mình mình hiểu.

CMM
13-01-2018, 08:42
Mình nhận dc mail của bạn rồi nè. Nhưng mình sau khi đọc xong những tâm sự của bạn...mình chỉ muốn chia sẻ là: Chỉ khi nào ko còn thương hại và kỳ thị chính bản thân mình thì mọi người sẽ ngưng kỳ thị và thương hại bạn. Nếu mình vẫn còn những suy nghĩ đó thì mình ko thể bắt buộc người ta hành động khác đi được ^^.

Nhuoclac
13-01-2018, 09:20
Chào bạn, mình không dám đưa ra lời khuyên gì cả vì thật sự bạn là người thông minh và đã tìm hiểu kĩ về những ảnh hưởng của H rồi. Cá nhân mình cũng đã từng trải qua giai đoạn hết sức tồi tệ như vậy, nhưng mình chỉ cho phép bản thân buồn và bi luỵ short-term thôi, thật ra thì mình có một khoảng thời gian cứ đêm đến là sẽ khóc rất nhiều cho mệt như kiểu bất tỉnh nhân sự rồi chìm vô giấc ngủ. Nhưng rồi mình nhận ra, cuộc sống hoàn toàn không như game, gameover thì không thể nào reset mà bắt đầu lại, tu biết bao nhiêu kiếp thì mới được hình hài và cuộc sống như thế này, vậy dại khờ chi mà cứ bi luỵ hoài phải không nè? Sống một ngày thì lỗ mất một ngày, vui một ngày thì lời thêm một ngày. Kệ we were born to die, cứ tận hưởng những ngày tháng êm đềm phía trước. Mà cũng lạ, từ ngày biết có bệnh mình cảm thấy cuộc sống thay đổi theo hướng tích cực, mình nhẹ nhàng và gần gũi với gia đình hơn, công việc cũng trôi chảy hơn. Đôi khi mình phải có sai, có vấp ngã để bà đời bả dạy mình lại, tập cho mình cách bước đi thận trọng hơn mà nôm na hiểu rằng đó là trưởng thành đó. Chúc bạn mau vượt qua biến cố này nha. Nếu cần tâm sự thì email mình nhuoclac123@gmail.com chắc có lẽ hoàn cảnh tụi mình cũng một chín một mười đó :)

Jordan
13-01-2018, 13:05
Cám ơn mọi lời an ủi động viên. Mình hiểu là ko ai trong số chúng ta muốn mình có h hết. Đó là điều quá sức đau thương mà chúng ta ai cũng đều có “cơ may” được trải nghiệm...
Nhưng với mình lúc này tập chấp nhận là một điều vô cùng tàn nhẫn...
Mình chỉ là một đứa trong mềm ngoài cứng. Những ngày tháng đơn độc chống đối lại bênh tật sẽ ra sao...
Mới cách đây tầm 2 tuần mình còn nói “yêu” với mẹ: mẹ thấy con ngoan ko!? Ko ăn chơi ko cờ bạc ko trai gái ko đàn đúm ko nhậu nhẹt ko hút chích... sao con trai của mẹ ngoan thế...
Mà nay sự thật lại quá đau lòng...

hoangtuan640
13-01-2018, 15:21
Đọc tâm sự của bạn, mình thấy mình trong đó, chỉ vì một phút nông nỗi mà bạn trai mình sa ngã lây sang mình, cũng đã từng hỏi mình đã làm sai điều gì, sống ác với ai bao giờ đâu mà ông trời lại trừng phạt mình như vậy, nhưng rồi mình cũng phải học cách chấp nhận, dù khó khăn thế nào, sống tiếp và tin tưởng vào arv, cuộc sống sẽ rồi gặp những khó khăn nhưng mình nghĩ khó khăn nhất là mình bỏ cuộc, mình tự tiềm kiếm những ý nghĩa để mình sông tiếp và mình nhận ra nguồn động lực đó chính là gia đình, là mẹ mình. Hãy cố gắng bạn nhé, đừng tự cô lập và kỳ thì chính bản thân mình nữa, bạn thử đặt trường hợp những người bạn yêu thương có H bạn có kỳ thị họ không hay thông cảm giúp đỡ và chia sẽ. Nỗi buồn rồi sẽ qua, hãy cho đi thật nhiều làm thật nhiều điều ý nghĩa, mình tin bằng một cách nào đó bạn sẽ nhận lại được những gì mà đã cho đi. Hãy trân quý cuộc sống này bạn nhé.

Jordan
13-01-2018, 15:40
Đọc tâm sự của bạn, mình thấy mình trong đó, chỉ vì một phút nông nỗi mà bạn trai mình sa ngã lây sang mình, cũng đã từng hỏi mình đã làm sai điều gì, sống ác với ai bao giờ đâu mà ông trời lại trừng phạt mình như vậy, nhưng rồi mình cũng phải học cách chấp nhận, dù khó khăn thế nào, sống tiếp và tin tưởng vào arv, cuộc sống sẽ rồi gặp những khó khăn nhưng mình nghĩ khó khăn nhất là mình bỏ cuộc, mình tự tiềm kiếm những ý nghĩa để mình sông tiếp và mình nhận ra nguồn động lực đó chính là gia đình, là mẹ mình. Hãy cố gắng bạn nhé, đừng tự cô lập và kỳ thì chính bản thân mình nữa, bạn thử đặt trường hợp những người bạn yêu thương có H bạn có kỳ thị họ không hay thông cảm giúp đỡ và chia sẽ. Nỗi buồn rồi sẽ qua, hãy cho đi thật nhiều làm thật nhiều điều ý nghĩa, mình tin bằng một cách nào đó bạn sẽ nhận lại được những gì mà đã cho đi. Hãy trân quý cuộc sống này bạn nhé.


Tình hình của bạn và bạn trai bạn sau 1 tháng dùng thuốc thế nào rồi!? Cd4 có tăng ko!? Bạn của bạn ổn chưa!? Còn sốt ko!? Còn bị sút kí ko!?

hoangtuan640
13-01-2018, 15:58
Bạn trai mình do cd4 thấp 175 nên phải uống thêm cotrim và inh, tác dụng phụ nhiều nhưng đã giảm nhiều rồi bạn, nhưng vẫn lên 1kg. Còn mình cd4 425 chỉ uống arv, thấy ăn ngon miệng, ko mắc thêm bệnh gì hết, hai đứa sống chung đôi lúc gặp sích mích cãi nhau, nhưng trong thâm tâm luôn cùng cố gắng vì nhau, động viên phải lạc quan, chú trọng ăn uống, giờ giấc. Hơn hết mình vẫn luôn tự động viên bản thân, ko tránh được suy nghĩ tới nó nhưng mình vẫn có niềm tin, cố gắng lên bạn nhe, mình lên tận 2kg lận đó hihi

Jordan
13-01-2018, 16:07
Bạn trai mình do cd4 thấp 175 nên phải uống thêm cotrim và inh, tác dụng phụ nhiều nhưng đã giảm nhiều rồi bạn, nhưng vẫn lên 1kg. Còn mình cd4 425 chỉ uống arv, thấy ăn ngon miệng, ko mắc thêm bệnh gì hết, hai đứa sống chung đôi lúc gặp sích mích cãi nhau, nhưng trong thâm tâm luôn cùng cố gắng vì nhau, động viên phải lạc quan, chú trọng ăn uống, giờ giấc. Hơn hết mình vẫn luôn tự động viên bản thân, ko tránh được suy nghĩ tới nó nhưng mình vẫn có niềm tin, cố gắng lên bạn nhe, mình lên tận 2kg lận đó hihi
Quá tốt rồi. Chúc các bạn mau khoẻ và yêu đời nhé. Dạo này mình ốm quá sút mấy kg lô. Nghỉ tập gym nên tay chân teo lại. Tết này mình về vn ăn Tết rồi nên cũng phải cố gắng chăm sóc bản thân thôi...

tôi ơi đừng tuyệt vọng
13-01-2018, 17:14
đúng rồi đó bạn
cố gắng lên jordan ơi

hoangtuan640
13-01-2018, 17:48
Cố gắng tuân thủ điều trị 100%. mạnh mẽ vượt qua bạn nhe, chúc bạn vui khoẻ

Hientai
13-01-2018, 23:55
Khi gõ những dòng này, tôi vẫn ko tin mình có h.
Đôi lúc tôi cố gắng nằm xuống. Hoang tưởng rằng mình sẽ ngủ 1 giấc để rồi tỉnh dậy, biết đâu mọi thứ chỉ là cơn ác mộng và tôi sẽ trở lại bình thường.

H đã đang gần như giết chết mọi thứ trong tôi, lòng kiêu hãnh, sự tự tin và cả tương lai phía trước.

Tôi là một Du học sinh. Hiện đang học tập tại nước ngoài. Sống tự lập. Hoà nhập tốt và có việc làm thêm tốt đủ để trang trải sinh hoạt mọi thứ. Tôi còn đang nộp đơn xin được thường trú vĩnh viễn. Đang hy vọng. Đang yêu đời. Luôn nói cười tự tin với mọi thứ xung quanh. Tôi còn được đánh giá là thông minh sáng dạ, ngoại hình ở mức khá nữa. Luôn có sẵn những anh chàng sẵn lòng theo đuổi đưa rước tôi đi chơi khắp những địa điểm ở đất nước xinh đẹp này, còn tôi đơn giản chỉ mặc sức mà kén cá chọn lựa...

Bởi tôi ít tin vào tình yêu ở giới này. Tôi thích tự do ko thích ràng buộc. Tôi tự tin rằng mình có cơ bản tốt, có ngoại hình và học vấn tốt, tôi có thể tự lập được không bao giờ thích ràng buộc với ai...
Vậy mà...

Đúng vào ngày đầu tiên của năm mới 1/1/2018, tôi xét nghiệm máu sau vài tuần thấy không khoẻ viêm họng nổi hạch và hay đau đầu. Cũng có lúc tôi nghĩ chắc mình đang bị virus gì đó (tất nhiên tôi chưa từng nghĩ đến HIV) ... và được chẩn đoán: strongly positive.

Ngày 2/1, tôi được bệnh viện gọi lại khẳng định và cho thuốc uống. Phác đồ Truvada + Raltegravir.

Mọi thứ diễn tiến nhanh như một cơn ác mộng đang thả dốc.

Tâm trạng tôi đặc quánh. Tôi không tin. Tôi nghẹn thở. Tôi phát rồ. Tôi ko thể bình tĩnh. Tôi phát cáu. Tôi nói bác sĩ có bị điên ko!?

HIV!? I got hiv!? Hãy nói cho tôi biết đây là đâu!? Tôi đang ở đâu!? Tôi đang làm gì!? Mọi thứ trở nên quá điên rồ!

Tôi oà khóc. Tôi ngã quỵ.

Chắc có lẽ cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên được giây phút đó. Thậm chí đến bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn có cảm giác tởm lợm và buồn nôn.

Tôi nhớ lại hành vi nguy cơ. Tháng 9 tôi có về VN chơi và đã quan hệ với 1 cậu nhóc cấp 3. Trong cơn hứng ko kiềm lại được tôi đã ko dùng bao (vị trí Top. Thực ra tôi là Vers).

Đó là lần duy nhất tôi ko dùng bcs và hiển nhiên gánh hậu quả quá nặng.

Một chuỗi ngày tâm lý tôi hoang mang giằng xé với triệu ngàn câu hỏi. Tự hỏi. Tự trả lời. Tự nói. Tự nhủ. Tự khóc. Tự cả cười.

Hôm nay là 12/1. Hơn 10 ngày mà tôi như xác không hồn. Tôi sút 4 kí lô. Nghỉ tập gym ( dù trước đây tôi tập nhẹ duy trì slim fit). Tôi bỏ ăn. Ăn nuốt không vô. Đang holiday nên tôi chưa phải nhập học nên chỉ đi làm thêm. Mà vừa làm là lại chảy nước mắt...

Tương lai của tôi. Mạng sống của tôi. Gia đình tôi. Anh chị tôi. Ai chấp nhận đây!?

Trời ơi mọi thứ như ở đáy vực. Nói với gia đình hay không nói với gia đình!?

Chia sẻ với ai!?

Khi nào tôi chết!?

Chuyện học hành!? Chuyện giấy tờ xin thường trú!?

Về VN biết sống ra sao!?

Phường xã ở vn có biết!? Thuốc thang mua thế nào!? Kỳ thị!?

Trời ơi chính ngay cả bản thân tôi trước đó còn kỳ thị (chỉ trong suy nghĩ. Còn trước mặt tôi vẫn bình thường) với người nhiễm H cơ mà!? Thì làm sao tôi chấp nhận được bản thân tôi!?

Tôi về nhà. Bữa ăn cơm chung với chị gái ( hiện tôi đang sống với người chị ở đây) tôi còn ko dám gắp chung đĩa đồ ăn. Tôi có lây cho người nhà không! Trời ơi. Tôi đang kỳ thị chính tôi!

Tôi phải làm sao đây!? Nếu cái chết là điều kỳ diệu nhất mà ông trời đang bạc đãi tôi. Thì tôi chết cho ổng vừa lòng chăng!?

Tôi lao vào tìm hiểu tất cả về HIV. Đến mức ngay lúc này hài hước mà nói rằng tôi có cảm giác như mình sắp thành chuyên gia về lĩnh vực này mất rồi...

Sáng nay 12/1. Bệnh viện gọi tôi quay lại. Cho tôi nói chuyện với 1 cô bé người Việt - trong nhóm giúp đỡ người có H.
Tôi nói: Em yên tâm. Anh ổn. Chia sẻ giúp đỡ tâm lý 1 bệnh nhân với những câu như anh không sao anh bình thường tương lai sẽ chữa được bla bla bla, em không cần nói làm gì, anh biết đó chỉ là 1 nghiệp vụ giúp bệnh nhân có H ổn định tinh thần. Anh không tin. Anh sẽ chết dần chết mòn. Mọi viễn cảnh trong tương lai chỉ là lừa dối. Mọi tác dụng của ARV chỉ là kiềm hãm cốt chỉ làm giảm tỉ lệ lây bệnh cho người khác. 10 năm 20 năm sống khoẻ chỉ là 1 cách nói.
Em không cần khuyên gì anh đâu. Anh ổn. Ổn ở đây là chấp nhận chứ không hy vọng. Vốn dĩ trước đây khi chưa nhiễm H, anh cũng chỉ mong mình sống tầm 40 tuổi thôi là anh hài lòng rồi. Anh không thích sống thọ. Là gay mà. Già nua xấu xí. Ai chăm!? Ai yêu!? Anh lại là người sợ xấu. Anh không muốn mình tàn tạ vì già xấu. Nên giờ may mắn bị H, cũng chỉ là cộng hưởng nhưng không ảnh hưởng.
Chỉ duy nhất 1 điều anh không ổn, là anh có được quyền giữ bí mật!? Anh ko muốn gia đình anh biết. Thứ nhất, anh không muốn họ vì thương anh mà suy sụp. Thứ hai, có thương cỡ nào, nhưng ẩn sâu cũng là sự kỳ thị. Anh là người nhạy cảm. Anh không muốn tổn thương vì 1 thái độ dù là không cố ý của những người trong gia đình. Chẳng hạn họ vẫn yêu thương anh. Nhưng có chắc họ dám uống ly nước mà anh vừa uống!? Có chắc họ sẽ hồn nhiên mà nằm vào chỗ mà anh vừa nằm!? Có chắc là họ vui vẻ khi mình bế hay nựng con họ!?
Dù rằng H ko lây qua những tiếp xúc đó. Nhưng trước kia chính anh còn ko dám uống chung 1 ly nước với người có H, huống hồ là...
Anh có thể chấp nhận anh có H. Nhưng anh không chấp nhận nổi sự thương-hại-kỳ-thị...

Vài tuần nữa tôi sẽ về VN ăn Tết với gia đình.
Tôi không ngờ rằng đây có lẽ là một cái Tết đau buồn nhất trong tâm tưởng tôi mang...

Rồi tôi sẽ lại quay lại đất nước này. Sẽ tiếp tục học. Nhưng tương lai sẽ ko biết được. Có thể tôi sẽ về lại VN... sẽ chết dần mòn với những viên thuốc chứa đầy tác dụng phụ ác nghiệt...

Hiện bên đây, theo tôi biết sau vài lần kiểm tra xét nghiệm nữa, họ sẽ cho tôi uống GENVOYA (free toàn bộ). Một loại thuốc mới ít tác dụng phụ... nhưng chẳng may nếu tôi “bị” trả về VN, thì làm sao có tiền mà mua nổi!?

Nếu thay đổi sang phác đồ 1F thì có ảnh hưởng gì không!? Giá cả bao nhiêu!? Tôi ko muốn thông qua BHYT vì nghiễm nhiên thông báo cho cả xã cả phường. Họ ác nghiệt lắm. Họ sẽ thông báo cho làng cho xóm...

Trước tháng 9 tôi có xn 1 lần và âm. Nên tôi khẳng định nguy cơ của tôi là tháng 9 và trong lần quan hệ không bcs đó.

Chỉ mới 4 tháng thôi sao CD4 của tôi thấp thế này!? Chỉ có 270!? Có quá kinh khủng không!? (Tải lượng virut sau 10 ngày uống thuốc hình như là 474)

Ngay lúc này đây không biết là tôi đang bi quan hay lạc quan nữa. Ổn hay không ổn cũng chỉ là đang lừa dối chính mình!?
Đang lừa dối chính mình. Lừa dối chính mình....

mà bị H thì người bị đầu tiên ở Việt Nam! Vẫn còn sống mà. Nên khoảng thời gian đầu còn hoang mang , nhưng vài tháng sẽ quen và chấp nhận thì sẽ nhẹ nhàng hơn
chúc bạn mau lấy lại tinh thần

sadboy_089
14-01-2018, 12:27
add mình nhé: hnam250189@gmail.com

Roger
14-01-2018, 22:26
Check mail nha Jordan

namct27
15-01-2018, 11:18
Ban Jordan (http://diendanhiv.vn/members/104047-Jordan) có thể add face để tâm sự ko?

Tommypham
15-01-2018, 18:38
Cuộc đời rất công bằng ... Dù có nghiệt ngã nhưng bản thân mình coi như mai mà mình còn phát hiện để điều trị, để thấy cuộc sống quý giá hơn và sống biết giữ gìn để hạn chế lây lan cho những người yêu thương mình.
Coi như mình được tái sinh lần nữa, cuộc sống có dài ngắn đến đâu thì mình cũng nên viết cuộc đời mình thật đẹp.

Mình cũng tương lai rộng mở so với đám bạn cùng trang lứa, rồi cũng phút chốc như ngã xuống vực sâu, nhưng xét lại cuộc sống của mình vẫn may mắn hơn nhiều người nên vì thế vẫn phải tiếp tục.

Cùng cố gâng nhé.

Có duyên thì có thể kết bạn.

Mình làm văn phòng, công việc ổn định, đàng hoàng và lịch sự.

Kenny tran
16-01-2018, 14:51
Ban quản trị xóa bài viết không có dấu.

1989
16-01-2018, 22:38
Khi đọc bài của bạn, mình cũng thấy mình trong đó. Mình cũng mới biết có H dc mấy tháng, lúc đầu cũng suy sụp và ko thể tin nữa, nhưng rồi cũng tập chấp nhận và sống với nó. Bjo thì cần thật cố gắng sống thật tốt vì gdinh và xhoi bạn ag. Rất mong làm quen bạn và nói chuyện. Mình hôm nay mới tham gia diễm đầm và đây là bài viết đầu. Rất vui nếu có thể quen biết thêm bạn bè đeẻ chia sẻ. Bạn cũng cố lên nhé !

Consokhong
17-01-2018, 00:12
Bạn trai mình do cd4 thấp 175 nên phải uống thêm cotrim và inh, tác dụng phụ nhiều nhưng đã giảm nhiều rồi bạn, nhưng vẫn lên 1kg. Còn mình cd4 425 chỉ uống arv, thấy ăn ngon miệng, ko mắc thêm bệnh gì hết, hai đứa sống chung đôi lúc gặp sích mích cãi nhau, nhưng trong thâm tâm luôn cùng cố gắng vì nhau, động viên phải lạc quan, chú trọng ăn uống, giờ giấc. Hơn hết mình vẫn luôn tự động viên bản thân, ko tránh được suy nghĩ tới nó nhưng mình vẫn có niềm tin, cố gắng lên bạn nhe, mình lên tận 2kg lận đó hihi

Chào. Bạn có thể cho mình email dc ko.
Mình có vài việc cần hỏi khi uống thuốc
Các bạn có thể ll qua mail. consokhong22@gmail.com
Rất vui khi làm quen.

safario
17-01-2018, 16:27
Cho email liên lạc nhe Jordan. Mình menly, gym 5 năm rồi, cũng thuộc dạng kén chọn và hậu quả thì y chang nhau haha

Jordan
18-01-2018, 09:00
Cám ơn mọi ng đã quan tâm an ủi!

Wannafly
22-01-2018, 13:11
Cố lên bạn nhé! Biết đâu nhờ mình bị như vậy mà làm cho mình thấy yêu cuộc đời này hơn. Mà hình như bạn ở Mỹ phải không?

Jordan
22-01-2018, 19:06
Cố lên bạn nhé! Biết đâu nhờ mình bị như vậy mà làm cho mình thấy yêu cuộc đời này hơn. Mà hình như bạn ở Mỹ phải không?
Bị như vậy làm cho mình yêu đời hơn?
Cám ơn bạn đã chia sẻ và mong mình cũng cố gắng được... yêu đời (?) như bạn :)

Wannafly
22-01-2018, 21:43
Bị như vậy làm cho mình yêu đời hơn?
Cám ơn bạn đã chia sẻ và mong mình cũng cố gắng được... yêu đời (?) như bạn :)

Sau khi bạn vượt qua được cái sự tủi thân, mặc cảm khi biết mình bị như vậy. Bạn mới thèm sống hơn trước kia, bạn thấy từng phút giây bạn sống bạn phải làm cho những phút giây đó có ý nghĩa vì bạn biết bạn không còn nhiều thời gian. 10 năm hay 20 năm, tự nhiên cũng chẳng còn quan trọng nữa. Ngày mai thức dậy, thấy mình còn thở thì mừng rồi. Còn sống thì cứ cố gắng sống cho trọn vẹn. (And stop being sassy!!!)
:))

binhyen2511
23-01-2018, 15:34
Khi gõ những dòng này, tôi vẫn ko tin mình có h.
Đôi lúc tôi cố gắng nằm xuống. Hoang tưởng rằng mình sẽ ngủ 1 giấc để rồi tỉnh dậy, biết đâu mọi thứ chỉ là cơn ác mộng và tôi sẽ trở lại bình thường.

H đã đang gần như giết chết mọi thứ trong tôi, lòng kiêu hãnh, sự tự tin và cả tương lai phía trước.

Tôi là một Du học sinh. Hiện đang học tập tại nước ngoài. Sống tự lập. Hoà nhập tốt và có việc làm thêm tốt đủ để trang trải sinh hoạt mọi thứ. Tôi còn đang nộp đơn xin được thường trú vĩnh viễn. Đang hy vọng. Đang yêu đời. Luôn nói cười tự tin với mọi thứ xung quanh. Tôi còn được đánh giá là thông minh sáng dạ, ngoại hình ở mức khá nữa. Luôn có sẵn những anh chàng sẵn lòng theo đuổi đưa rước tôi đi chơi khắp những địa điểm ở đất nước xinh đẹp này, còn tôi đơn giản chỉ mặc sức mà kén cá chọn lựa...

Bởi tôi ít tin vào tình yêu ở giới này. Tôi thích tự do ko thích ràng buộc. Tôi tự tin rằng mình có cơ bản tốt, có ngoại hình và học vấn tốt, tôi có thể tự lập được không bao giờ thích ràng buộc với ai...
Vậy mà...

Đúng vào ngày đầu tiên của năm mới 1/1/2018, tôi xét nghiệm máu sau vài tuần thấy không khoẻ viêm họng nổi hạch và hay đau đầu. Cũng có lúc tôi nghĩ chắc mình đang bị virus gì đó (tất nhiên tôi chưa từng nghĩ đến HIV) ... và được chẩn đoán: strongly positive.

Ngày 2/1, tôi được bệnh viện gọi lại khẳng định và cho thuốc uống. Phác đồ Truvada + Raltegravir.

Mọi thứ diễn tiến nhanh như một cơn ác mộng đang thả dốc.

Tâm trạng tôi đặc quánh. Tôi không tin. Tôi nghẹn thở. Tôi phát rồ. Tôi ko thể bình tĩnh. Tôi phát cáu. Tôi nói bác sĩ có bị điên ko!?

HIV!? I got hiv!? Hãy nói cho tôi biết đây là đâu!? Tôi đang ở đâu!? Tôi đang làm gì!? Mọi thứ trở nên quá điên rồ!

Tôi oà khóc. Tôi ngã quỵ.

Chắc có lẽ cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên được giây phút đó. Thậm chí đến bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn có cảm giác tởm lợm và buồn nôn.

Tôi nhớ lại hành vi nguy cơ. Tháng 9 tôi có về VN chơi và đã quan hệ với 1 cậu nhóc cấp 3. Trong cơn hứng ko kiềm lại được tôi đã ko dùng bao (vị trí Top. Thực ra tôi là Vers).

Đó là lần duy nhất tôi ko dùng bcs và hiển nhiên gánh hậu quả quá nặng.

Một chuỗi ngày tâm lý tôi hoang mang giằng xé với triệu ngàn câu hỏi. Tự hỏi. Tự trả lời. Tự nói. Tự nhủ. Tự khóc. Tự cả cười.

Hôm nay là 12/1. Hơn 10 ngày mà tôi như xác không hồn. Tôi sút 4 kí lô. Nghỉ tập gym ( dù trước đây tôi tập nhẹ duy trì slim fit). Tôi bỏ ăn. Ăn nuốt không vô. Đang holiday nên tôi chưa phải nhập học nên chỉ đi làm thêm. Mà vừa làm là lại chảy nước mắt...

Tương lai của tôi. Mạng sống của tôi. Gia đình tôi. Anh chị tôi. Ai chấp nhận đây!?

Trời ơi mọi thứ như ở đáy vực. Nói với gia đình hay không nói với gia đình!?

Chia sẻ với ai!?

Khi nào tôi chết!?

Chuyện học hành!? Chuyện giấy tờ xin thường trú!?

Về VN biết sống ra sao!?

Phường xã ở vn có biết!? Thuốc thang mua thế nào!? Kỳ thị!?

Trời ơi chính ngay cả bản thân tôi trước đó còn kỳ thị (chỉ trong suy nghĩ. Còn trước mặt tôi vẫn bình thường) với người nhiễm H cơ mà!? Thì làm sao tôi chấp nhận được bản thân tôi!?

Tôi về nhà. Bữa ăn cơm chung với chị gái ( hiện tôi đang sống với người chị ở đây) tôi còn ko dám gắp chung đĩa đồ ăn. Tôi có lây cho người nhà không! Trời ơi. Tôi đang kỳ thị chính tôi!

Tôi phải làm sao đây!? Nếu cái chết là điều kỳ diệu nhất mà ông trời đang bạc đãi tôi. Thì tôi chết cho ổng vừa lòng chăng!?

Tôi lao vào tìm hiểu tất cả về HIV. Đến mức ngay lúc này hài hước mà nói rằng tôi có cảm giác như mình sắp thành chuyên gia về lĩnh vực này mất rồi...

Sáng nay 12/1. Bệnh viện gọi tôi quay lại. Cho tôi nói chuyện với 1 cô bé người Việt - trong nhóm giúp đỡ người có H.
Tôi nói: Em yên tâm. Anh ổn. Chia sẻ giúp đỡ tâm lý 1 bệnh nhân với những câu như anh không sao anh bình thường tương lai sẽ chữa được bla bla bla, em không cần nói làm gì, anh biết đó chỉ là 1 nghiệp vụ giúp bệnh nhân có H ổn định tinh thần. Anh không tin. Anh sẽ chết dần chết mòn. Mọi viễn cảnh trong tương lai chỉ là lừa dối. Mọi tác dụng của ARV chỉ là kiềm hãm cốt chỉ làm giảm tỉ lệ lây bệnh cho người khác. 10 năm 20 năm sống khoẻ chỉ là 1 cách nói.
Em không cần khuyên gì anh đâu. Anh ổn. Ổn ở đây là chấp nhận chứ không hy vọng. Vốn dĩ trước đây khi chưa nhiễm H, anh cũng chỉ mong mình sống tầm 40 tuổi thôi là anh hài lòng rồi. Anh không thích sống thọ. Là gay mà. Già nua xấu xí. Ai chăm!? Ai yêu!? Anh lại là người sợ xấu. Anh không muốn mình tàn tạ vì già xấu. Nên giờ may mắn bị H, cũng chỉ là cộng hưởng nhưng không ảnh hưởng.
Chỉ duy nhất 1 điều anh không ổn, là anh có được quyền giữ bí mật!? Anh ko muốn gia đình anh biết. Thứ nhất, anh không muốn họ vì thương anh mà suy sụp. Thứ hai, có thương cỡ nào, nhưng ẩn sâu cũng là sự kỳ thị. Anh là người nhạy cảm. Anh không muốn tổn thương vì 1 thái độ dù là không cố ý của những người trong gia đình. Chẳng hạn họ vẫn yêu thương anh. Nhưng có chắc họ dám uống ly nước mà anh vừa uống!? Có chắc họ sẽ hồn nhiên mà nằm vào chỗ mà anh vừa nằm!? Có chắc là họ vui vẻ khi mình bế hay nựng con họ!?
Dù rằng H ko lây qua những tiếp xúc đó. Nhưng trước kia chính anh còn ko dám uống chung 1 ly nước với người có H, huống hồ là...
Anh có thể chấp nhận anh có H. Nhưng anh không chấp nhận nổi sự thương-hại-kỳ-thị...

Vài tuần nữa tôi sẽ về VN ăn Tết với gia đình.
Tôi không ngờ rằng đây có lẽ là một cái Tết đau buồn nhất trong tâm tưởng tôi mang...

Rồi tôi sẽ lại quay lại đất nước này. Sẽ tiếp tục học. Nhưng tương lai sẽ ko biết được. Có thể tôi sẽ về lại VN... sẽ chết dần mòn với những viên thuốc chứa đầy tác dụng phụ ác nghiệt...

Hiện bên đây, theo tôi biết sau vài lần kiểm tra xét nghiệm nữa, họ sẽ cho tôi uống GENVOYA (free toàn bộ). Một loại thuốc mới ít tác dụng phụ... nhưng chẳng may nếu tôi “bị” trả về VN, thì làm sao có tiền mà mua nổi!?

Nếu thay đổi sang phác đồ 1F thì có ảnh hưởng gì không!? Giá cả bao nhiêu!? Tôi ko muốn thông qua BHYT vì nghiễm nhiên thông báo cho cả xã cả phường. Họ ác nghiệt lắm. Họ sẽ thông báo cho làng cho xóm...

Trước tháng 9 tôi có xn 1 lần và âm. Nên tôi khẳng định nguy cơ của tôi là tháng 9 và trong lần quan hệ không bcs đó.

Chỉ mới 4 tháng thôi sao CD4 của tôi thấp thế này!? Chỉ có 270!? Có quá kinh khủng không!? (Tải lượng virut sau 10 ngày uống thuốc hình như là 474)

Ngay lúc này đây không biết là tôi đang bi quan hay lạc quan nữa. Ổn hay không ổn cũng chỉ là đang lừa dối chính mình!?
Đang lừa dối chính mình. Lừa dối chính mình....

Em cũng mới nhận dược kết quả là nhiễm H mọi thứ sụp đổ cgiac cũng như a đang sống tốt mới ra trưởng có 1 công vc ổn định 20t ngoại hình tốt v mà khi mọi thứ mới bdau thì cánh cửa đã đóng chặt lại k dám chi sẻ với ai và sau này sẽ phải ntn đây

nldangthuc
27-01-2018, 00:46
Mình có một vài suy nghĩ và chia sẻ muốn nói với bạn/ anh. Hi vọng trò chuyện có thể giúp bạn /anh cảm thấy khá hơn.
Email mình: hoatygon1955@gmail.com

Wannafly
21-02-2018, 12:20
Hy vọng có thể được làm quen, mình định ib nhưng không được 21tonyng @ gmail

Jordan
16-04-2018, 23:19
Kết bạn đi bà con cô bác ơi :) :d

Phoenix
17-04-2018, 06:28
Mình cũng từng có thời gian kỳ thị bản thân, nhưng sau đó mình đã tự nhủ phải quyêt định cuộc đời mình nên mạnh mẽ vượt qua tất cả. You are what you think. Lạc quan lên bạn nhé, email mình là phoenixera88@gmail.com nhé.

Men Health VN
18-04-2018, 14:57
Hi vọng làm quen cùng bạn email menhealthvn2018@gmail.com

Phuoc tsb
18-04-2018, 17:35
Khi gõ những dòng này, tôi vẫn ko tin mình có h.
Đôi lúc tôi cố gắng nằm xuống. Hoang tưởng rằng mình sẽ ngủ 1 giấc để rồi tỉnh dậy, biết đâu mọi thứ chỉ là cơn ác mộng và tôi sẽ trở lại bình thường.

H đã đang gần như giết chết mọi thứ trong tôi, lòng kiêu hãnh, sự tự tin và cả tương lai phía trước.

Tôi là một Du học sinh. Hiện đang học tập tại nước ngoài. Sống tự lập. Hoà nhập tốt và có việc làm thêm tốt đủ để trang trải sinh hoạt mọi thứ. Tôi còn đang nộp đơn xin được thường trú vĩnh viễn. Đang hy vọng. Đang yêu đời. Luôn nói cười tự tin với mọi thứ xung quanh. Tôi còn được đánh giá là thông minh sáng dạ, ngoại hình ở mức khá nữa. Luôn có sẵn những anh chàng sẵn lòng theo đuổi đưa rước tôi đi chơi khắp những địa điểm ở đất nước xinh đẹp này, còn tôi đơn giản chỉ mặc sức mà kén cá chọn lựa...

Bởi tôi ít tin vào tình yêu ở giới này. Tôi thích tự do ko thích ràng buộc. Tôi tự tin rằng mình có cơ bản tốt, có ngoại hình và học vấn tốt, tôi có thể tự lập được không bao giờ thích ràng buộc với ai...
Vậy mà...

Đúng vào ngày đầu tiên của năm mới 1/1/2018, tôi xét nghiệm máu sau vài tuần thấy không khoẻ viêm họng nổi hạch và hay đau đầu. Cũng có lúc tôi nghĩ chắc mình đang bị virus gì đó (tất nhiên tôi chưa từng nghĩ đến HIV) ... và được chẩn đoán: strongly positive.

Ngày 2/1, tôi được bệnh viện gọi lại khẳng định và cho thuốc uống. Phác đồ Truvada + Raltegravir.

Mọi thứ diễn tiến nhanh như một cơn ác mộng đang thả dốc.

Tâm trạng tôi đặc quánh. Tôi không tin. Tôi nghẹn thở. Tôi phát rồ. Tôi ko thể bình tĩnh. Tôi phát cáu. Tôi nói bác sĩ có bị điên ko!?

HIV!? I got hiv!? Hãy nói cho tôi biết đây là đâu!? Tôi đang ở đâu!? Tôi đang làm gì!? Mọi thứ trở nên quá điên rồ!

Tôi oà khóc. Tôi ngã quỵ.

Chắc có lẽ cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên được giây phút đó. Thậm chí đến bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn có cảm giác tởm lợm và buồn nôn.

Tôi nhớ lại hành vi nguy cơ. Tháng 9 tôi có về VN chơi và đã quan hệ với 1 cậu nhóc cấp 3. Trong cơn hứng ko kiềm lại được tôi đã ko dùng bao (vị trí Top. Thực ra tôi là Vers).

Đó là lần duy nhất tôi ko dùng bcs và hiển nhiên gánh hậu quả quá nặng.

Một chuỗi ngày tâm lý tôi hoang mang giằng xé với triệu ngàn câu hỏi. Tự hỏi. Tự trả lời. Tự nói. Tự nhủ. Tự khóc. Tự cả cười.

Hôm nay là 12/1. Hơn 10 ngày mà tôi như xác không hồn. Tôi sút 4 kí lô. Nghỉ tập gym ( dù trước đây tôi tập nhẹ duy trì slim fit). Tôi bỏ ăn. Ăn nuốt không vô. Đang holiday nên tôi chưa phải nhập học nên chỉ đi làm thêm. Mà vừa làm là lại chảy nước mắt...

Tương lai của tôi. Mạng sống của tôi. Gia đình tôi. Anh chị tôi. Ai chấp nhận đây!?

Trời ơi mọi thứ như ở đáy vực. Nói với gia đình hay không nói với gia đình!?

Chia sẻ với ai!?

Khi nào tôi chết!?

Chuyện học hành!? Chuyện giấy tờ xin thường trú!?

Về VN biết sống ra sao!?

Phường xã ở vn có biết!? Thuốc thang mua thế nào!? Kỳ thị!?

Trời ơi chính ngay cả bản thân tôi trước đó còn kỳ thị (chỉ trong suy nghĩ. Còn trước mặt tôi vẫn bình thường) với người nhiễm H cơ mà!? Thì làm sao tôi chấp nhận được bản thân tôi!?

Tôi về nhà. Bữa ăn cơm chung với chị gái ( hiện tôi đang sống với người chị ở đây) tôi còn ko dám gắp chung đĩa đồ ăn. Tôi có lây cho người nhà không! Trời ơi. Tôi đang kỳ thị chính tôi!

Tôi phải làm sao đây!? Nếu cái chết là điều kỳ diệu nhất mà ông trời đang bạc đãi tôi. Thì tôi chết cho ổng vừa lòng chăng!?

Tôi lao vào tìm hiểu tất cả về HIV. Đến mức ngay lúc này hài hước mà nói rằng tôi có cảm giác như mình sắp thành chuyên gia về lĩnh vực này mất rồi...

Sáng nay 12/1. Bệnh viện gọi tôi quay lại. Cho tôi nói chuyện với 1 cô bé người Việt - trong nhóm giúp đỡ người có H.
Tôi nói: Em yên tâm. Anh ổn. Chia sẻ giúp đỡ tâm lý 1 bệnh nhân với những câu như anh không sao anh bình thường tương lai sẽ chữa được bla bla bla, em không cần nói làm gì, anh biết đó chỉ là 1 nghiệp vụ giúp bệnh nhân có H ổn định tinh thần. Anh không tin. Anh sẽ chết dần chết mòn. Mọi viễn cảnh trong tương lai chỉ là lừa dối. Mọi tác dụng của ARV chỉ là kiềm hãm cốt chỉ làm giảm tỉ lệ lây bệnh cho người khác. 10 năm 20 năm sống khoẻ chỉ là 1 cách nói.
Em không cần khuyên gì anh đâu. Anh ổn. Ổn ở đây là chấp nhận chứ không hy vọng. Vốn dĩ trước đây khi chưa nhiễm H, anh cũng chỉ mong mình sống tầm 40 tuổi thôi là anh hài lòng rồi. Anh không thích sống thọ. Là gay mà. Già nua xấu xí. Ai chăm!? Ai yêu!? Anh lại là người sợ xấu. Anh không muốn mình tàn tạ vì già xấu. Nên giờ may mắn bị H, cũng chỉ là cộng hưởng nhưng không ảnh hưởng.
Chỉ duy nhất 1 điều anh không ổn, là anh có được quyền giữ bí mật!? Anh ko muốn gia đình anh biết. Thứ nhất, anh không muốn họ vì thương anh mà suy sụp. Thứ hai, có thương cỡ nào, nhưng ẩn sâu cũng là sự kỳ thị. Anh là người nhạy cảm. Anh không muốn tổn thương vì 1 thái độ dù là không cố ý của những người trong gia đình. Chẳng hạn họ vẫn yêu thương anh. Nhưng có chắc họ dám uống ly nước mà anh vừa uống!? Có chắc họ sẽ hồn nhiên mà nằm vào chỗ mà anh vừa nằm!? Có chắc là họ vui vẻ khi mình bế hay nựng con họ!?
Dù rằng H ko lây qua những tiếp xúc đó. Nhưng trước kia chính anh còn ko dám uống chung 1 ly nước với người có H, huống hồ là...
Anh có thể chấp nhận anh có H. Nhưng anh không chấp nhận nổi sự thương-hại-kỳ-thị...

Vài tuần nữa tôi sẽ về VN ăn Tết với gia đình.
Tôi không ngờ rằng đây có lẽ là một cái Tết đau buồn nhất trong tâm tưởng tôi mang...

Rồi tôi sẽ lại quay lại đất nước này. Sẽ tiếp tục học. Nhưng tương lai sẽ ko biết được. Có thể tôi sẽ về lại VN... sẽ chết dần mòn với những viên thuốc chứa đầy tác dụng phụ ác nghiệt...

Hiện bên đây, theo tôi biết sau vài lần kiểm tra xét nghiệm nữa, họ sẽ cho tôi uống GENVOYA (free toàn bộ). Một loại thuốc mới ít tác dụng phụ... nhưng chẳng may nếu tôi “bị” trả về VN, thì làm sao có tiền mà mua nổi!?

Nếu thay đổi sang phác đồ 1F thì có ảnh hưởng gì không!? Giá cả bao nhiêu!? Tôi ko muốn thông qua BHYT vì nghiễm nhiên thông báo cho cả xã cả phường. Họ ác nghiệt lắm. Họ sẽ thông báo cho làng cho xóm...

Trước tháng 9 tôi có xn 1 lần và âm. Nên tôi khẳng định nguy cơ của tôi là tháng 9 và trong lần quan hệ không bcs đó.

Chỉ mới 4 tháng thôi sao CD4 của tôi thấp thế này!? Chỉ có 270!? Có quá kinh khủng không!? (Tải lượng virut sau 10 ngày uống thuốc hình như là 474)

Ngay lúc này đây không biết là tôi đang bi quan hay lạc quan nữa. Ổn hay không ổn cũng chỉ là đang lừa dối chính mình!?
Đang lừa dối chính mình. Lừa dối chính mình....

Hãy mạnh mẽ lên. Tất cả chúng ta đều ngã quỵ khi biết đều tồi tệ này... nhưng hãy chịu trách nhiệm với chính mình. Hãy để tinh thần lạc quan lên. Đừng để yếu đuối hạ nóc ao bạn như vậy... hãy nghĩ như tôi từng nghĩ "TÔI THẬT MAI MẮN". (nếu mún bít đều mai mắn là gì có thể mail cho tôi : phuoctsb@gmail.com)
Cố lên nha

Hoàng Bảo Thiên
18-04-2018, 18:57
Mình cũng mới phát hiện ra mình mang H trong người được 2 tuần giờ vẫn đang điều trị. Còn CD4 của mk họ bảo chưa có. Tải lượng virut cũng chưa biết. Mk cũng là một học sinh sinh viên giỏi trong suốt thời gian học. Mk cũng từng nhận học bổng của Pháp. Năm cuối đại học mọi thứ sụp đổ trước mắt. Nhìn bạn bè với bao ước mơ còn mk thì đang phải chiến đấu với sự sống. Thật sự nhiều lúc mk cũng muốn tự tử cho xong. Nhưng lại chưa báo đáp gì cho bố mẹ. Nhưng cũng lại sợ bố mẹ biết ko biết sống như thế nào

Vui
18-04-2018, 23:13
Khi gõ những dòng này, tôi vẫn ko tin mình có h.
Đôi lúc tôi cố gắng nằm xuống. Hoang tưởng rằng mình sẽ ngủ 1 giấc để rồi tỉnh dậy, biết đâu mọi thứ chỉ là cơn ác mộng và tôi sẽ trở lại bình thường.

H đã đang gần như giết chết mọi thứ trong tôi, lòng kiêu hãnh, sự tự tin và cả tương lai phía trước.

Tôi là một Du học sinh. Hiện đang học tập tại nước ngoài. Sống tự lập. Hoà nhập tốt và có việc làm thêm tốt đủ để trang trải sinh hoạt mọi thứ. Tôi còn đang nộp đơn xin được thường trú vĩnh viễn. Đang hy vọng. Đang yêu đời. Luôn nói cười tự tin với mọi thứ xung quanh. Tôi còn được đánh giá là thông minh sáng dạ, ngoại hình ở mức khá nữa. Luôn có sẵn những anh chàng sẵn lòng theo đuổi đưa rước tôi đi chơi khắp những địa điểm ở đất nước xinh đẹp này, còn tôi đơn giản chỉ mặc sức mà kén cá chọn lựa...

Bởi tôi ít tin vào tình yêu ở giới này. Tôi thích tự do ko thích ràng buộc. Tôi tự tin rằng mình có cơ bản tốt, có ngoại hình và học vấn tốt, tôi có thể tự lập được không bao giờ thích ràng buộc với ai...
Vậy mà...

Đúng vào ngày đầu tiên của năm mới 1/1/2018, tôi xét nghiệm máu sau vài tuần thấy không khoẻ viêm họng nổi hạch và hay đau đầu. Cũng có lúc tôi nghĩ chắc mình đang bị virus gì đó (tất nhiên tôi chưa từng nghĩ đến HIV) ... và được chẩn đoán: strongly positive.

Ngày 2/1, tôi được bệnh viện gọi lại khẳng định và cho thuốc uống. Phác đồ Truvada + Raltegravir.

Mọi thứ diễn tiến nhanh như một cơn ác mộng đang thả dốc.

Tâm trạng tôi đặc quánh. Tôi không tin. Tôi nghẹn thở. Tôi phát rồ. Tôi ko thể bình tĩnh. Tôi phát cáu. Tôi nói bác sĩ có bị điên ko!?

HIV!? I got hiv!? Hãy nói cho tôi biết đây là đâu!? Tôi đang ở đâu!? Tôi đang làm gì!? Mọi thứ trở nên quá điên rồ!

Tôi oà khóc. Tôi ngã quỵ.

Chắc có lẽ cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên được giây phút đó. Thậm chí đến bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn có cảm giác tởm lợm và buồn nôn.

Tôi nhớ lại hành vi nguy cơ. Tháng 9 tôi có về VN chơi và đã quan hệ với 1 cậu nhóc cấp 3. Trong cơn hứng ko kiềm lại được tôi đã ko dùng bao (vị trí Top. Thực ra tôi là Vers).

Đó là lần duy nhất tôi ko dùng bcs và hiển nhiên gánh hậu quả quá nặng.

Một chuỗi ngày tâm lý tôi hoang mang giằng xé với triệu ngàn câu hỏi. Tự hỏi. Tự trả lời. Tự nói. Tự nhủ. Tự khóc. Tự cả cười.

Hôm nay là 12/1. Hơn 10 ngày mà tôi như xác không hồn. Tôi sút 4 kí lô. Nghỉ tập gym ( dù trước đây tôi tập nhẹ duy trì slim fit). Tôi bỏ ăn. Ăn nuốt không vô. Đang holiday nên tôi chưa phải nhập học nên chỉ đi làm thêm. Mà vừa làm là lại chảy nước mắt...

Tương lai của tôi. Mạng sống của tôi. Gia đình tôi. Anh chị tôi. Ai chấp nhận đây!?

Trời ơi mọi thứ như ở đáy vực. Nói với gia đình hay không nói với gia đình!?

Chia sẻ với ai!?

Khi nào tôi chết!?

Chuyện học hành!? Chuyện giấy tờ xin thường trú!?

Về VN biết sống ra sao!?

Phường xã ở vn có biết!? Thuốc thang mua thế nào!? Kỳ thị!?

Trời ơi chính ngay cả bản thân tôi trước đó còn kỳ thị (chỉ trong suy nghĩ. Còn trước mặt tôi vẫn bình thường) với người nhiễm H cơ mà!? Thì làm sao tôi chấp nhận được bản thân tôi!?

Tôi về nhà. Bữa ăn cơm chung với chị gái ( hiện tôi đang sống với người chị ở đây) tôi còn ko dám gắp chung đĩa đồ ăn. Tôi có lây cho người nhà không! Trời ơi. Tôi đang kỳ thị chính tôi!

Tôi phải làm sao đây!? Nếu cái chết là điều kỳ diệu nhất mà ông trời đang bạc đãi tôi. Thì tôi chết cho ổng vừa lòng chăng!?

Tôi lao vào tìm hiểu tất cả về HIV. Đến mức ngay lúc này hài hước mà nói rằng tôi có cảm giác như mình sắp thành chuyên gia về lĩnh vực này mất rồi...

Sáng nay 12/1. Bệnh viện gọi tôi quay lại. Cho tôi nói chuyện với 1 cô bé người Việt - trong nhóm giúp đỡ người có H.
Tôi nói: Em yên tâm. Anh ổn. Chia sẻ giúp đỡ tâm lý 1 bệnh nhân với những câu như anh không sao anh bình thường tương lai sẽ chữa được bla bla bla, em không cần nói làm gì, anh biết đó chỉ là 1 nghiệp vụ giúp bệnh nhân có H ổn định tinh thần. Anh không tin. Anh sẽ chết dần chết mòn. Mọi viễn cảnh trong tương lai chỉ là lừa dối. Mọi tác dụng của ARV chỉ là kiềm hãm cốt chỉ làm giảm tỉ lệ lây bệnh cho người khác. 10 năm 20 năm sống khoẻ chỉ là 1 cách nói.
Em không cần khuyên gì anh đâu. Anh ổn. Ổn ở đây là chấp nhận chứ không hy vọng. Vốn dĩ trước đây khi chưa nhiễm H, anh cũng chỉ mong mình sống tầm 40 tuổi thôi là anh hài lòng rồi. Anh không thích sống thọ. Là gay mà. Già nua xấu xí. Ai chăm!? Ai yêu!? Anh lại là người sợ xấu. Anh không muốn mình tàn tạ vì già xấu. Nên giờ may mắn bị H, cũng chỉ là cộng hưởng nhưng không ảnh hưởng.
Chỉ duy nhất 1 điều anh không ổn, là anh có được quyền giữ bí mật!? Anh ko muốn gia đình anh biết. Thứ nhất, anh không muốn họ vì thương anh mà suy sụp. Thứ hai, có thương cỡ nào, nhưng ẩn sâu cũng là sự kỳ thị. Anh là người nhạy cảm. Anh không muốn tổn thương vì 1 thái độ dù là không cố ý của những người trong gia đình. Chẳng hạn họ vẫn yêu thương anh. Nhưng có chắc họ dám uống ly nước mà anh vừa uống!? Có chắc họ sẽ hồn nhiên mà nằm vào chỗ mà anh vừa nằm!? Có chắc là họ vui vẻ khi mình bế hay nựng con họ!?
Dù rằng H ko lây qua những tiếp xúc đó. Nhưng trước kia chính anh còn ko dám uống chung 1 ly nước với người có H, huống hồ là...
Anh có thể chấp nhận anh có H. Nhưng anh không chấp nhận nổi sự thương-hại-kỳ-thị...

Vài tuần nữa tôi sẽ về VN ăn Tết với gia đình.
Tôi không ngờ rằng đây có lẽ là một cái Tết đau buồn nhất trong tâm tưởng tôi mang...

Rồi tôi sẽ lại quay lại đất nước này. Sẽ tiếp tục học. Nhưng tương lai sẽ ko biết được. Có thể tôi sẽ về lại VN... sẽ chết dần mòn với những viên thuốc chứa đầy tác dụng phụ ác nghiệt...

Hiện bên đây, theo tôi biết sau vài lần kiểm tra xét nghiệm nữa, họ sẽ cho tôi uống GENVOYA (free toàn bộ). Một loại thuốc mới ít tác dụng phụ... nhưng chẳng may nếu tôi “bị” trả về VN, thì làm sao có tiền mà mua nổi!?

Nếu thay đổi sang phác đồ 1F thì có ảnh hưởng gì không!? Giá cả bao nhiêu!? Tôi ko muốn thông qua BHYT vì nghiễm nhiên thông báo cho cả xã cả phường. Họ ác nghiệt lắm. Họ sẽ thông báo cho làng cho xóm...

Trước tháng 9 tôi có xn 1 lần và âm. Nên tôi khẳng định nguy cơ của tôi là tháng 9 và trong lần quan hệ không bcs đó.

Chỉ mới 4 tháng thôi sao CD4 của tôi thấp thế này!? Chỉ có 270!? Có quá kinh khủng không!? (Tải lượng virut sau 10 ngày uống thuốc hình như là 474)

Ngay lúc này đây không biết là tôi đang bi quan hay lạc quan nữa. Ổn hay không ổn cũng chỉ là đang lừa dối chính mình!?
Đang lừa dối chính mình. Lừa dối chính mình....
Mình chắc bây giờ tâm lý của bạn đã tạm ổn. Nên cũng không cần phải động viên nhiều nhỉ. Cố gắng theo đuổi phương pháp điều trị ở nước sở tại nhé. Đến đâu hay đến đó bạn ạ. Ở các nước tiên tiến HIV không bị kì thị như ở VN đâu vì đa số mọi người đều có trình độ nhất định, cập nhật kiến thức về căn bệnh này. Về đến Việt Nam thì theo phác đồ Việt Nam thôi, vẫn có rất nhiề người sống khoẻ trên chục năm với mức CD4 cao ngất ngưởng 1200 tb/ml máu và tải lượng suốt nhiều năm trời dưới ngưỡng phát hiện đấy. Riêng bản thân mình điều trị đến nay rất khoẻ, không bệnh vặt tập gym hùng hục ăn uống ào ào này. HIV bây giờ chẳng đáng sợ như nhiều loại bệnh quái ác khác đâu :).

Phuoc tsb
18-04-2018, 23:23
Mình cũng mới phát hiện ra mình mang H trong người được 2 tuần giờ vẫn đang điều trị. Còn CD4 của mk họ bảo chưa có. Tải lượng virut cũng chưa biết. Mk cũng là một học sinh sinh viên giỏi trong suốt thời gian học. Mk cũng từng nhận học bổng của Pháp. Năm cuối đại học mọi thứ sụp đổ trước mắt. Nhìn bạn bè với bao ước mơ còn mk thì đang phải chiến đấu với sự sống. Thật sự nhiều lúc mk cũng muốn tự tử cho xong. Nhưng lại chưa báo đáp gì cho bố mẹ. Nhưng cũng lại sợ bố mẹ biết ko biết sống như thế nào

Lạc quan lên. Chúng ta cùng chung dòng máu voi nhau mà. K ai lẻ loi.

Jordan
20-04-2018, 19:33
Các bạn mail cho tớ nhé: jordanngo26@gmail.com

Namm
21-04-2018, 15:12
Hi Jordan! Trước tiên mình xin chia buồn cùng bạn.
Mình từng trải qua thời gian như bạn nên mình hiểu cảm xúc của bạn ra sao.
Nhiễm H là một việc ko mong muốn, nhưng xét lại đó là nguyên nhân từ bạn, bạn đã lựa chọn quan hệ không an toàn nên hậu quả đến là điều đương nhiên. Về việc điều trị ở Việt Nam, bạn yên tâm bác sĩ sẽ giúp đỡ bạn, giữ bảo mật thông tin cho bạn, việc chuyển sang pháp đồ nào thì bạn phải gặp bác sĩ tư vấn chứ tự đặt ra mấy câu hỏi như vậy cũng không có giải quyết được gì. 4 tháng CD4 của mình 290, hơn bạn có 20 con thôi bạn ạ. Mọi chuyện đều có thể xảy ra, ít ra bạn cũng đã phát hiện và chưa lây cho ai, bạn nên vui vì điều đó. Mình từng gặp một trường hợp, có một anh tới lúc phát hiện mình bị H, CD4 chỉ còn 2 con số, hơn nữa anh ấy còn có một người vợ đang mang thai đứa con 3 tháng. Có nhiều người còn khó khăn hơn bạn Jordan ạ. Dù sao cũng hy vọng bạn điều trị thuận lợi, chúc bạn có tinh thần và sức khoẻ. Nếu cần nói chuyện có thể liên lạc qua mail cho mình. nnm12357@gmail.com. Thân!

Jordan
28-04-2018, 20:14
Hi Jordan! Trước tiên mình xin chia buồn cùng bạn.
Mình từng trải qua thời gian như bạn nên mình hiểu cảm xúc của bạn ra sao.
Nhiễm H là một việc ko mong muốn, nhưng xét lại đó là nguyên nhân từ bạn, bạn đã lựa chọn quan hệ không an toàn nên hậu quả đến là điều đương nhiên. Về việc điều trị ở Việt Nam, bạn yên tâm bác sĩ sẽ giúp đỡ bạn, giữ bảo mật thông tin cho bạn, việc chuyển sang pháp đồ nào thì bạn phải gặp bác sĩ tư vấn chứ tự đặt ra mấy câu hỏi như vậy cũng không có giải quyết được gì. 4 tháng CD4 của mình 290, hơn bạn có 20 con thôi bạn ạ. Mọi chuyện đều có thể xảy ra, ít ra bạn cũng đã phát hiện và chưa lây cho ai, bạn nên vui vì điều đó. Mình từng gặp một trường hợp, có một anh tới lúc phát hiện mình bị H, CD4 chỉ còn 2 con số, hơn nữa anh ấy còn có một người vợ đang mang thai đứa con 3 tháng. Có nhiều người còn khó khăn hơn bạn Jordan ạ. Dù sao cũng hy vọng bạn điều trị thuận lợi, chúc bạn có tinh thần và sức khoẻ. Nếu cần nói chuyện có thể liên lạc qua mail cho mình. nnm12357@gmail.com. Thân! cám
ơn bạn nhé!

VoviMhan
29-04-2018, 19:42
Cứ vui lên và an tâm sống. Tại sao tôi nói câu này vì năm 2016 lúc phát hiện bị nhiễm cd4 của tôi chỉ còn 3 nhưng bây giờ dù lên chậm do cơ địa nhưng cũng đã 500 và vẫn đi làm kiếm tiền và có cuộc sống tưởng đối ổn.
An tâm và vui lên bạn nhé vì niềm vui là phương thuốc vô giá và có hiệu nghiệm tuyệt vời.

LoBuoc87
09-05-2018, 01:47
Bạn ơi ko sao đâu, lúc đầu mình cũng như bạn, sắp nhẩy sông tự tử tới nơi rồi ấy chứ, lội xuống nước định đi ra giữa sông rùi mà chắc sợ chết sẽ xấu nên leo lên lại bờ ... 2 năm 3 tháng từ 200 con, bây giờ mình nuôi được gần 700 con rùi, vẫn chăm chỉ tập thể dục thể thao, đi làm kiếm sống hằng ngày, sắp thành 6 múi nữa chứ :)))) nhìn tươi tắn hơn xưa lun á bạn, hồi xưa béo mà chẳng bao giờ lo nghĩ và yêu quý bản thân. Có H bạn sẽ học được cách yêu quý bản thân bạn hơn :))) chúc bạn luôn điều trị tốt và lạc quan nhé

zacsanwell
12-05-2018, 23:03
Cho email liên lạc nhe Jordan. Mình menly, gym 5 năm rồi, cũng thuộc dạng kén chọn và hậu quả thì y chang nhau haha
nghe bảo mấy đứa kén chọn thì hay bị khổ vì tình lắm. xét thấy đúng

ndnam
13-05-2018, 13:54
Khi gõ những dòng này, tôi vẫn ko tin mình có h.
Đôi lúc tôi cố gắng nằm xuống. Hoang tưởng rằng mình sẽ ngủ 1 giấc để rồi tỉnh dậy, biết đâu mọi thứ chỉ là cơn ác mộng và tôi sẽ trở lại bình thường.

H đã đang gần như giết chết mọi thứ trong tôi, lòng kiêu hãnh, sự tự tin và cả tương lai phía trước.

Tôi là một Du học sinh. Hiện đang học tập tại nước ngoài. Sống tự lập. Hoà nhập tốt và có việc làm thêm tốt đủ để trang trải sinh hoạt mọi thứ. Tôi còn đang nộp đơn xin được thường trú vĩnh viễn. Đang hy vọng. Đang yêu đời. Luôn nói cười tự tin với mọi thứ xung quanh. Tôi còn được đánh giá là thông minh sáng dạ, ngoại hình ở mức khá nữa. Luôn có sẵn những anh chàng sẵn lòng theo đuổi đưa rước tôi đi chơi khắp những địa điểm ở đất nước xinh đẹp này, còn tôi đơn giản chỉ mặc sức mà kén cá chọn lựa...

Bởi tôi ít tin vào tình yêu ở giới này. Tôi thích tự do ko thích ràng buộc. Tôi tự tin rằng mình có cơ bản tốt, có ngoại hình và học vấn tốt, tôi có thể tự lập được không bao giờ thích ràng buộc với ai...
Vậy mà...

Đúng vào ngày đầu tiên của năm mới 1/1/2018, tôi xét nghiệm máu sau vài tuần thấy không khoẻ viêm họng nổi hạch và hay đau đầu. Cũng có lúc tôi nghĩ chắc mình đang bị virus gì đó (tất nhiên tôi chưa từng nghĩ đến HIV) ... và được chẩn đoán: strongly positive.

Ngày 2/1, tôi được bệnh viện gọi lại khẳng định và cho thuốc uống. Phác đồ Truvada + Raltegravir.

Mọi thứ diễn tiến nhanh như một cơn ác mộng đang thả dốc.

Tâm trạng tôi đặc quánh. Tôi không tin. Tôi nghẹn thở. Tôi phát rồ. Tôi ko thể bình tĩnh. Tôi phát cáu. Tôi nói bác sĩ có bị điên ko!?

HIV!? I got hiv!? Hãy nói cho tôi biết đây là đâu!? Tôi đang ở đâu!? Tôi đang làm gì!? Mọi thứ trở nên quá điên rồ!

Tôi oà khóc. Tôi ngã quỵ.

Chắc có lẽ cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên được giây phút đó. Thậm chí đến bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn có cảm giác tởm lợm và buồn nôn.

Tôi nhớ lại hành vi nguy cơ. Tháng 9 tôi có về VN chơi và đã quan hệ với 1 cậu nhóc cấp 3. Trong cơn hứng ko kiềm lại được tôi đã ko dùng bao (vị trí Top. Thực ra tôi là Vers).

Đó là lần duy nhất tôi ko dùng bcs và hiển nhiên gánh hậu quả quá nặng.

Một chuỗi ngày tâm lý tôi hoang mang giằng xé với triệu ngàn câu hỏi. Tự hỏi. Tự trả lời. Tự nói. Tự nhủ. Tự khóc. Tự cả cười.

Hôm nay là 12/1. Hơn 10 ngày mà tôi như xác không hồn. Tôi sút 4 kí lô. Nghỉ tập gym ( dù trước đây tôi tập nhẹ duy trì slim fit). Tôi bỏ ăn. Ăn nuốt không vô. Đang holiday nên tôi chưa phải nhập học nên chỉ đi làm thêm. Mà vừa làm là lại chảy nước mắt...

Tương lai của tôi. Mạng sống của tôi. Gia đình tôi. Anh chị tôi. Ai chấp nhận đây!?

Trời ơi mọi thứ như ở đáy vực. Nói với gia đình hay không nói với gia đình!?

Chia sẻ với ai!?

Khi nào tôi chết!?

Chuyện học hành!? Chuyện giấy tờ xin thường trú!?

Về VN biết sống ra sao!?

Phường xã ở vn có biết!? Thuốc thang mua thế nào!? Kỳ thị!?

Trời ơi chính ngay cả bản thân tôi trước đó còn kỳ thị (chỉ trong suy nghĩ. Còn trước mặt tôi vẫn bình thường) với người nhiễm H cơ mà!? Thì làm sao tôi chấp nhận được bản thân tôi!?

Tôi về nhà. Bữa ăn cơm chung với chị gái ( hiện tôi đang sống với người chị ở đây) tôi còn ko dám gắp chung đĩa đồ ăn. Tôi có lây cho người nhà không! Trời ơi. Tôi đang kỳ thị chính tôi!

Tôi phải làm sao đây!? Nếu cái chết là điều kỳ diệu nhất mà ông trời đang bạc đãi tôi. Thì tôi chết cho ổng vừa lòng chăng!?

Tôi lao vào tìm hiểu tất cả về HIV. Đến mức ngay lúc này hài hước mà nói rằng tôi có cảm giác như mình sắp thành chuyên gia về lĩnh vực này mất rồi...

Sáng nay 12/1. Bệnh viện gọi tôi quay lại. Cho tôi nói chuyện với 1 cô bé người Việt - trong nhóm giúp đỡ người có H.
Tôi nói: Em yên tâm. Anh ổn. Chia sẻ giúp đỡ tâm lý 1 bệnh nhân với những câu như anh không sao anh bình thường tương lai sẽ chữa được bla bla bla, em không cần nói làm gì, anh biết đó chỉ là 1 nghiệp vụ giúp bệnh nhân có H ổn định tinh thần. Anh không tin. Anh sẽ chết dần chết mòn. Mọi viễn cảnh trong tương lai chỉ là lừa dối. Mọi tác dụng của ARV chỉ là kiềm hãm cốt chỉ làm giảm tỉ lệ lây bệnh cho người khác. 10 năm 20 năm sống khoẻ chỉ là 1 cách nói.
Em không cần khuyên gì anh đâu. Anh ổn. Ổn ở đây là chấp nhận chứ không hy vọng. Vốn dĩ trước đây khi chưa nhiễm H, anh cũng chỉ mong mình sống tầm 40 tuổi thôi là anh hài lòng rồi. Anh không thích sống thọ. Là gay mà. Già nua xấu xí. Ai chăm!? Ai yêu!? Anh lại là người sợ xấu. Anh không muốn mình tàn tạ vì già xấu. Nên giờ may mắn bị H, cũng chỉ là cộng hưởng nhưng không ảnh hưởng.
Chỉ duy nhất 1 điều anh không ổn, là anh có được quyền giữ bí mật!? Anh ko muốn gia đình anh biết. Thứ nhất, anh không muốn họ vì thương anh mà suy sụp. Thứ hai, có thương cỡ nào, nhưng ẩn sâu cũng là sự kỳ thị. Anh là người nhạy cảm. Anh không muốn tổn thương vì 1 thái độ dù là không cố ý của những người trong gia đình. Chẳng hạn họ vẫn yêu thương anh. Nhưng có chắc họ dám uống ly nước mà anh vừa uống!? Có chắc họ sẽ hồn nhiên mà nằm vào chỗ mà anh vừa nằm!? Có chắc là họ vui vẻ khi mình bế hay nựng con họ!?
Dù rằng H ko lây qua những tiếp xúc đó. Nhưng trước kia chính anh còn ko dám uống chung 1 ly nước với người có H, huống hồ là...
Anh có thể chấp nhận anh có H. Nhưng anh không chấp nhận nổi sự thương-hại-kỳ-thị...

Vài tuần nữa tôi sẽ về VN ăn Tết với gia đình.
Tôi không ngờ rằng đây có lẽ là một cái Tết đau buồn nhất trong tâm tưởng tôi mang...

Rồi tôi sẽ lại quay lại đất nước này. Sẽ tiếp tục học. Nhưng tương lai sẽ ko biết được. Có thể tôi sẽ về lại VN... sẽ chết dần mòn với những viên thuốc chứa đầy tác dụng phụ ác nghiệt...

Hiện bên đây, theo tôi biết sau vài lần kiểm tra xét nghiệm nữa, họ sẽ cho tôi uống GENVOYA (free toàn bộ). Một loại thuốc mới ít tác dụng phụ... nhưng chẳng may nếu tôi “bị” trả về VN, thì làm sao có tiền mà mua nổi!?

Nếu thay đổi sang phác đồ 1F thì có ảnh hưởng gì không!? Giá cả bao nhiêu!? Tôi ko muốn thông qua BHYT vì nghiễm nhiên thông báo cho cả xã cả phường. Họ ác nghiệt lắm. Họ sẽ thông báo cho làng cho xóm...

Trước tháng 9 tôi có xn 1 lần và âm. Nên tôi khẳng định nguy cơ của tôi là tháng 9 và trong lần quan hệ không bcs đó.

Chỉ mới 4 tháng thôi sao CD4 của tôi thấp thế này!? Chỉ có 270!? Có quá kinh khủng không!? (Tải lượng virut sau 10 ngày uống thuốc hình như là 474)

Ngay lúc này đây không biết là tôi đang bi quan hay lạc quan nữa. Ổn hay không ổn cũng chỉ là đang lừa dối chính mình!?
Đang lừa dối chính mình. Lừa dối chính mình....

Cũng từng giống bạn. Đang trong thời kỳ đỉnh cao sự nghiệp, tương lai rộng mở nhưng mắc căn bệnh này cũng chỉ vì ko kiềm chế được bản thân. Chưa một lần sợ chết mà chỉ sợ người ta kỳ thị, nhất là người trong gia đình.

Giờ đây mỗi ngày đi làm ko chỉ phấn đấu vì công việc mà còn chật vật giấu giếm tình trạng sức khoẻ. Anyway, bị thì cũng đã bị rồi. Giờ chỉ còn cách tìm giải pháp sống chung với nó thôi. Quan trọng nhất là phải tự lo đc cho bản thân bằng công việc. Sau đó mới tính đc đến nhiều chuyện khác.

Niem tin va hy vong 1985
22-05-2018, 18:09
Mong làm quen với mọi người. Mong được chia sẻ. That sự mình thấy phía trước mù mịt quá. Gmail cua minh qtthuongcm@gmail.com. mong tin các bạn.

1984
26-05-2018, 20:25
Giống tâm trạng của mình lúc này quá

Sieudaochich
20-08-2018, 13:39
Cùng cảnh ngộ rồi ! Mình có thể kết bạn được không ?

Jordan
09-12-2018, 20:44
Cùng cảnh ngộ rồi ! Mình có thể kết bạn được không ? đc chứ bạn wel cờm :))

Cuocdoitrongmattoi
09-12-2018, 21:52
Cám ơn mọi lời an ủi động viên. Mình hiểu là ko ai trong số chúng ta muốn mình có h hết. Đó là điều quá sức đau thương mà chúng ta ai cũng đều có “cơ may” được trải nghiệm...
Nhưng với mình lúc này tập chấp nhận là một điều vô cùng tàn nhẫn...
Mình chỉ là một đứa trong mềm ngoài cứng. Những ngày tháng đơn độc chống đối lại bênh tật sẽ ra sao...
Mới cách đây tầm 2 tuần mình còn nói “yêu” với mẹ: mẹ thấy con ngoan ko!? Ko ăn chơi ko cờ bạc ko trai gái ko đàn đúm ko nhậu nhẹt ko hút chích... sao con trai của mẹ ngoan thế...
Mà nay sự thật lại quá đau lòng...

Nghĩ tới gia đình để lấy đó làm động lực là điều hoàn toàn đúng đắn, H không quá đáng sợ nếu chúng ta biết cách thích ứng và đáp ứng tốt trong quá trình uống thuốc. Kinh nghiệm bản thân mình những năm qua cho thấy-tinh thần là điều tiên quyết, cùng với những sinh hoạt lành mạnh.
Mình cũng đã từng nghĩ tới viễn cảnh những năm sau này, bề ngoài sẽ thay đổi ra sao, những biểu hiện trên da thịt, giai đoạn cuối tồi tệ, ai sẽ chăm sóc... rồi nghĩ về tuổi trẻ, tình yêu, có nhiều đêm sự cô đơn ùa về, thèm những nâng niu, cảm xúc lứa đôi.... rồi chìm vào giấc ngủ. Sáng mở mắt ra buộc mình phải quên hết những suy nghĩ khi tối. Tinh thần, sự quyết tâm lại lên dây cót 200% chứ không còn là 100% nữa.
Cố gắng nhé! Mình cũng đã từng hoang mang như bạn, và đã vượt qua được...

Nhanqua
09-12-2018, 22:24
Thấy bóng dáng mình trong đó... định nghĩa “ngoan hiền” của mình bị phá vỡ... bao nhiêu năm sống, cái gọi là nghiêm túc, nó đánh đổi bằng chữ H+ nhỏ nhoi, và giờ chỉ được gọi là tồn tại...29t, cái tuổi mà với bản thân mình sắp được ổn định. Giờ như người ngủ mê vừa bàng hoàng tỉnh giấc... chưa 1 viên thuốc, chưa lần điều trị... nhiều lúc tự hỏi thật sự có d đáng không, cho những yêu thương không hồi kết??? Thay vì quả ngọt, mình nhặt ngay trái đắng...


Chấp nhận, thay đổi suy nghĩ, hướng đạo... nhân ai nấy trả, quả ai nấy mang...có lẽ kiếp trả vay là đây... muộn phiền oán trách không thay đổi được phần số...cứ lầm lũi tiếp cuộc đời dang dở...

Cảm xúc của 1 người biết kết quả được 12 ngày!

Archiely
10-12-2018, 19:58
Khoẻ lên, vui lên nhiều chưa bạn oiii :d

King94
14-04-2019, 19:32
admin xóa giùm e bài cmt đăng sdt của tài khoản em dc k , e bữa có lỡ đăng zalo mà bây h xóa nhập sdt trên google vẫn ra. Giúp e đi ad

Jordan
13-09-2021, 01:04
Hi mọi người khoẻ ko :)

bien
15-09-2021, 10:58
Mình có thể email, trò chuyện cùng bạn ko?

TuanCT
26-09-2021, 19:59
mình cũng trường hợp tương tự … đang điều trị được 3 tháng cung. đang gym

TuanCT
27-09-2021, 19:16
nghe bảo mấy đứa kén chọn thì hay bị khổ vì tình lắm. xét thấy đúng

Nghe sao thấy giống mình quá đỗi :((

Vô thường lắm
30-09-2021, 18:08
Khi gõ những dòng này, tôi vẫn ko tin mình có h.
Đôi lúc tôi cố gắng nằm xuống. Hoang tưởng rằng mình sẽ ngủ 1 giấc để rồi tỉnh dậy, biết đâu mọi thứ chỉ là cơn ác mộng và tôi sẽ trở lại bình thường.

H đã đang gần như giết chết mọi thứ trong tôi, lòng kiêu hãnh, sự tự tin và cả tương lai phía trước.

Tôi là một Du học sinh. Hiện đang học tập tại nước ngoài. Sống tự lập. Hoà nhập tốt và có việc làm thêm tốt đủ để trang trải sinh hoạt mọi thứ. Tôi còn đang nộp đơn xin được thường trú vĩnh viễn. Đang hy vọng. Đang yêu đời. Luôn nói cười tự tin với mọi thứ xung quanh. Tôi còn được đánh giá là thông minh sáng dạ, ngoại hình ở mức khá nữa. Luôn có sẵn những anh chàng sẵn lòng theo đuổi đưa rước tôi đi chơi khắp những địa điểm ở đất nước xinh đẹp này, còn tôi đơn giản chỉ mặc sức mà kén cá chọn lựa...

Bởi tôi ít tin vào tình yêu ở giới này. Tôi thích tự do ko thích ràng buộc. Tôi tự tin rằng mình có cơ bản tốt, có ngoại hình và học vấn tốt, tôi có thể tự lập được không bao giờ thích ràng buộc với ai...
Vậy mà...

Đúng vào ngày đầu tiên của năm mới 1/1/2018, tôi xét nghiệm máu sau vài tuần thấy không khoẻ viêm họng nổi hạch và hay đau đầu. Cũng có lúc tôi nghĩ chắc mình đang bị virus gì đó (tất nhiên tôi chưa từng nghĩ đến HIV) ... và được chẩn đoán: strongly positive.

Ngày 2/1, tôi được bệnh viện gọi lại khẳng định và cho thuốc uống. Phác đồ Truvada + Raltegravir.

Mọi thứ diễn tiến nhanh như một cơn ác mộng đang thả dốc.

Tâm trạng tôi đặc quánh. Tôi không tin. Tôi nghẹn thở. Tôi phát rồ. Tôi ko thể bình tĩnh. Tôi phát cáu. Tôi nói bác sĩ có bị điên ko!?

HIV!? I got hiv!? Hãy nói cho tôi biết đây là đâu!? Tôi đang ở đâu!? Tôi đang làm gì!? Mọi thứ trở nên quá điên rồ!

Tôi oà khóc. Tôi ngã quỵ.

Chắc có lẽ cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên được giây phút đó. Thậm chí đến bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn có cảm giác tởm lợm và buồn nôn.

Tôi nhớ lại hành vi nguy cơ. Tháng 9 tôi có về VN chơi và đã quan hệ với 1 cậu nhóc cấp 3. Trong cơn hứng ko kiềm lại được tôi đã ko dùng bao (vị trí Top. Thực ra tôi là Vers).

Đó là lần duy nhất tôi ko dùng bcs và hiển nhiên gánh hậu quả quá nặng.

Một chuỗi ngày tâm lý tôi hoang mang giằng xé với triệu ngàn câu hỏi. Tự hỏi. Tự trả lời. Tự nói. Tự nhủ. Tự khóc. Tự cả cười.

Hôm nay là 12/1. Hơn 10 ngày mà tôi như xác không hồn. Tôi sút 4 kí lô. Nghỉ tập gym ( dù trước đây tôi tập nhẹ duy trì slim fit). Tôi bỏ ăn. Ăn nuốt không vô. Đang holiday nên tôi chưa phải nhập học nên chỉ đi làm thêm. Mà vừa làm là lại chảy nước mắt...

Tương lai của tôi. Mạng sống của tôi. Gia đình tôi. Anh chị tôi. Ai chấp nhận đây!?

Trời ơi mọi thứ như ở đáy vực. Nói với gia đình hay không nói với gia đình!?

Chia sẻ với ai!?

Khi nào tôi chết!?

Chuyện học hành!? Chuyện giấy tờ xin thường trú!?

Về VN biết sống ra sao!?

Phường xã ở vn có biết!? Thuốc thang mua thế nào!? Kỳ thị!?

Trời ơi chính ngay cả bản thân tôi trước đó còn kỳ thị (chỉ trong suy nghĩ. Còn trước mặt tôi vẫn bình thường) với người nhiễm H cơ mà!? Thì làm sao tôi chấp nhận được bản thân tôi!?

Tôi về nhà. Bữa ăn cơm chung với chị gái ( hiện tôi đang sống với người chị ở đây) tôi còn ko dám gắp chung đĩa đồ ăn. Tôi có lây cho người nhà không! Trời ơi. Tôi đang kỳ thị chính tôi!

Tôi phải làm sao đây!? Nếu cái chết là điều kỳ diệu nhất mà ông trời đang bạc đãi tôi. Thì tôi chết cho ổng vừa lòng chăng!?

Tôi lao vào tìm hiểu tất cả về HIV. Đến mức ngay lúc này hài hước mà nói rằng tôi có cảm giác như mình sắp thành chuyên gia về lĩnh vực này mất rồi...

Sáng nay 12/1. Bệnh viện gọi tôi quay lại. Cho tôi nói chuyện với 1 cô bé người Việt - trong nhóm giúp đỡ người có H.
Tôi nói: Em yên tâm. Anh ổn. Chia sẻ giúp đỡ tâm lý 1 bệnh nhân với những câu như anh không sao anh bình thường tương lai sẽ chữa được bla bla bla, em không cần nói làm gì, anh biết đó chỉ là 1 nghiệp vụ giúp bệnh nhân có H ổn định tinh thần. Anh không tin. Anh sẽ chết dần chết mòn. Mọi viễn cảnh trong tương lai chỉ là lừa dối. Mọi tác dụng của ARV chỉ là kiềm hãm cốt chỉ làm giảm tỉ lệ lây bệnh cho người khác. 10 năm 20 năm sống khoẻ chỉ là 1 cách nói.
Em không cần khuyên gì anh đâu. Anh ổn. Ổn ở đây là chấp nhận chứ không hy vọng. Vốn dĩ trước đây khi chưa nhiễm H, anh cũng chỉ mong mình sống tầm 40 tuổi thôi là anh hài lòng rồi. Anh không thích sống thọ. Là gay mà. Già nua xấu xí. Ai chăm!? Ai yêu!? Anh lại là người sợ xấu. Anh không muốn mình tàn tạ vì già xấu. Nên giờ may mắn bị H, cũng chỉ là cộng hưởng nhưng không ảnh hưởng.
Chỉ duy nhất 1 điều anh không ổn, là anh có được quyền giữ bí mật!? Anh ko muốn gia đình anh biết. Thứ nhất, anh không muốn họ vì thương anh mà suy sụp. Thứ hai, có thương cỡ nào, nhưng ẩn sâu cũng là sự kỳ thị. Anh là người nhạy cảm. Anh không muốn tổn thương vì 1 thái độ dù là không cố ý của những người trong gia đình. Chẳng hạn họ vẫn yêu thương anh. Nhưng có chắc họ dám uống ly nước mà anh vừa uống!? Có chắc họ sẽ hồn nhiên mà nằm vào chỗ mà anh vừa nằm!? Có chắc là họ vui vẻ khi mình bế hay nựng con họ!?
Dù rằng H ko lây qua những tiếp xúc đó. Nhưng trước kia chính anh còn ko dám uống chung 1 ly nước với người có H, huống hồ là...
Anh có thể chấp nhận anh có H. Nhưng anh không chấp nhận nổi sự thương-hại-kỳ-thị...

Vài tuần nữa tôi sẽ về VN ăn Tết với gia đình.
Tôi không ngờ rằng đây có lẽ là một cái Tết đau buồn nhất trong tâm tưởng tôi mang...

Rồi tôi sẽ lại quay lại đất nước này. Sẽ tiếp tục học. Nhưng tương lai sẽ ko biết được. Có thể tôi sẽ về lại VN... sẽ chết dần mòn với những viên thuốc chứa đầy tác dụng phụ ác nghiệt...

Hiện bên đây, theo tôi biết sau vài lần kiểm tra xét nghiệm nữa, họ sẽ cho tôi uống GENVOYA (free toàn bộ). Một loại thuốc mới ít tác dụng phụ... nhưng chẳng may nếu tôi “bị” trả về VN, thì làm sao có tiền mà mua nổi!?

Nếu thay đổi sang phác đồ 1F thì có ảnh hưởng gì không!? Giá cả bao nhiêu!? Tôi ko muốn thông qua BHYT vì nghiễm nhiên thông báo cho cả xã cả phường. Họ ác nghiệt lắm. Họ sẽ thông báo cho làng cho xóm...

Trước tháng 9 tôi có xn 1 lần và âm. Nên tôi khẳng định nguy cơ của tôi là tháng 9 và trong lần quan hệ không bcs đó.

Chỉ mới 4 tháng thôi sao CD4 của tôi thấp thế này!? Chỉ có 270!? Có quá kinh khủng không!? (Tải lượng virut sau 10 ngày uống thuốc hình như là 474)

Ngay lúc này đây không biết là tôi đang bi quan hay lạc quan nữa. Ổn hay không ổn cũng chỉ là đang lừa dối chính mình!?
Đang lừa dối chính mình. Lừa dối chính mình....

Làm quen cùng mọi người để chia sẻ buồn vui nhé Zalo 0878215069

DioHoang
03-01-2022, 23:18
Năm nay bạn có về VN không?

WhiteWolf1990
12-01-2022, 21:16
Cố lên bạn nha...rất đồng cảm với bạn.

Tuanky
21-02-2022, 00:10
Hi Cậu! Chúng ta có thể connect với nhau không?

Please take email mr_vyky@yahoo.com

Hope the best with you!

diendanhiv88
16-03-2022, 11:23
Vẫn phải sống và cống hiến cho đời!!!
Chúc bạn sức khoẻ và tuân thủ nhé