PDA

View Full Version : Vì mỗi cuộc sống là một bộ phim!



Andyly
20-08-2019, 21:43
Thấm thoát đã 8 năm kể từ ngày tôi bước chân vào thế giới thứ 3 này! Một, hai rồi ba cuộc tình đã đến với tôi, tôi thấy cuộc sống thật thú vị với những hỷ, nộ, ái, ố.. Nhưng rồi một ngày nọ, khi đang có cuộc sống như bao chàng gay khác mơ ước (được sống chung nhà với người mình yêu với sự chấp nhận của ba mẹ), thì tôi lỡ dại với 1 người lạ vừa mới quen. Và thế là sau vài tháng, tôi biết mình mang H trong người, tôi xấu hổ với những gì mình đã nhận được từ anh ấy, tôi xấu hổ với sự tin tưởng của ba mẹ, cả bầu trời sụp đổ. Từ bệnh viện, tôi cầm phong bì kết quả xét nghiệm với 2 chữ "dương tính" được tô đậm, tôi gọi cho anh và thông báo kết quả, giọng nói vẫn tỉnh, nhưng khi cúp máy và chạy xe về, tôi đã khóc như chưa có nỗi đau nào bằng. Giữa trưa nắng dịu của những ngày đầu năm mới (mùng 7 tết), tôi phóng xe như điên, vừa chạy vừa khóc, chắc có lẽ tôi không mún người xung quanh nhận ra tôi đang khóc, hay là tôi nghĩ lúc ấy mình đã mất tất cả... Và rồi tôi đưa anh ấy đi xét nghiệm ngay chiều hôm ấy. Thật may mắn, anh ấy ko mang bệnh như tôi. Tôi mừng đến rơi lệ. Và anh ấy quyết định rời xa tôi, tôi biết mình không có tư cách để níu giữ anh ấy. Tôi chỉ xin anh hãy ở với tôi trong thời gian vài tháng, để tâm trạng tôi ổn định mà điều trị. Tính đến nay đã 6 tháng kể từ ngày điều trị và...anh ấy vẫn ở bên tôi, chắc có lẽ ông trời cho tôi ân huệ cuối cùng của khoảng đời còn lại. Tôi nhận ra anh ấy vẫn thương tôi các bạn ạ! Nhưng tôi không hề vui vì điều đó, mà tôi lại cảm thấy xấu hổ, cảm thấy mình thật tồi tệ, cảm thấy mình thật sự không xứng đáng với tình cảm cao cả của anh ấy dành cho tôi. Mỗi ngày thức dậy, tôi đều ngồi nhìn anh một lúc, thay đồ đi làm xong tôi hôn anh 1 cái trong khi anh ấy còn say ngủ. Những ngày đầu khi biết mình nhiễm bệnh, tôi lạc quan lắm. Nhưng 1-2 tháng trở lại đây, tôi hoang mang lo sợ, tôi sợ ngày tôi nhìn thấy ánh dương không còn nhìu nữa. Tôi sợ phải xa ba mẹ, xa anh chị, xa cháu, và xa anh mãi mãi. "Có không giữ, mất đừng tìm" câu nói tôi thấy nhìu trên facebook, và giờ tôi đã thấm. Cái tôi mất không phải là tình yêu, mà cái tôi đánh mất chính là lòng tin của người mà mình yêu thương. Đau lắm, mỗi ngày tôi đều nghĩ về sự sống kết thúc, mặc dù tự nhủ, mình phải lạc quan, phải vui, phải tin vào khoa học. Biết đâu được một vài năm nữa sẽ có thuốc chữa khỏi những con virus tai hại này. Nhưng nghĩ là thế, và rồi mỗi tối, tôi lại nghĩ xấu đi mọi việc. Nghĩ về ba mẹ, tôi lại khóc một mình. Tôi đúng là một đứa bất hiếu vì đã phụ lòng tin của mẹ. Tôi nhớ rất rõ, ngày tôi nói với mẹ tôi làm gay, mẹ đã vui vẻ chấp nhận con người tôi với 1 câu nói : "cha mẹ sinh con không lựa chọn đựa giới tính cho mày, nhưng mà miễn sao đừng bậy bạ là được rồi, sống hạnh phúc là được rồi". Lúc nào trong đầu tôi cũng lẫn quẫn câu nói ấy, tôi xấu hổ lắm, mỗi ngày tôi không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ quá lâu, nghĩ về mẹ tôi lại mún khóc. CON XIN LỖI MẸ!

Niem tin va hy vong 1985
21-08-2019, 18:45
Thấm thoát đã 8 năm kể từ ngày tôi bước chân vào thế giới thứ 3 này! Một, hai rồi ba cuộc tình đã đến với tôi, tôi thấy cuộc sống thật thú vị với những hỷ, nộ, ái, ố.. Nhưng rồi một ngày nọ, khi đang có cuộc sống như bao chàng gay khác mơ ước (được sống chung nhà với người mình yêu với sự chấp nhận của ba mẹ), thì tôi lỡ dại với 1 người lạ vừa mới quen. Và thế là sau vài tháng, tôi biết mình mang H trong người, tôi xấu hổ với những gì mình đã nhận được từ anh ấy, tôi xấu hổ với sự tin tưởng của ba mẹ, cả bầu trời sụp đổ. Từ bệnh viện, tôi cầm phong bì kết quả xét nghiệm với 2 chữ "dương tính" được tô đậm, tôi gọi cho anh và thông báo kết quả, giọng nói vẫn tỉnh, nhưng khi cúp máy và chạy xe về, tôi đã khóc như chưa có nỗi đau nào bằng. Giữa trưa nắng dịu của những ngày đầu năm mới (mùng 7 tết), tôi phóng xe như điên, vừa chạy vừa khóc, chắc có lẽ tôi không mún người xung quanh nhận ra tôi đang khóc, hay là tôi nghĩ lúc ấy mình đã mất tất cả... Và rồi tôi đưa anh ấy đi xét nghiệm ngay chiều hôm ấy. Thật may mắn, anh ấy ko mang bệnh như tôi. Tôi mừng đến rơi lệ. Và anh ấy quyết định rời xa tôi, tôi biết mình không có tư cách để níu giữ anh ấy. Tôi chỉ xin anh hãy ở với tôi trong thời gian vài tháng, để tâm trạng tôi ổn định mà điều trị. Tính đến nay đã 6 tháng kể từ ngày điều trị và...anh ấy vẫn ở bên tôi, chắc có lẽ ông trời cho tôi ân huệ cuối cùng của khoảng đời còn lại. Tôi nhận ra anh ấy vẫn thương tôi các bạn ạ! Nhưng tôi không hề vui vì điều đó, mà tôi lại cảm thấy xấu hổ, cảm thấy mình thật tồi tệ, cảm thấy mình thật sự không xứng đáng với tình cảm cao cả của anh ấy dành cho tôi. Mỗi ngày thức dậy, tôi đều ngồi nhìn anh một lúc, thay đồ đi làm xong tôi hôn anh 1 cái trong khi anh ấy còn say ngủ. Những ngày đầu khi biết mình nhiễm bệnh, tôi lạc quan lắm. Nhưng 1-2 tháng trở lại đây, tôi hoang mang lo sợ, tôi sợ ngày tôi nhìn thấy ánh dương không còn nhìu nữa. Tôi sợ phải xa ba mẹ, xa anh chị, xa cháu, và xa anh mãi mãi. "Có không giữ, mất đừng tìm" câu nói tôi thấy nhìu trên facebook, và giờ tôi đã thấm. Cái tôi mất không phải là tình yêu, mà cái tôi đánh mất chính là lòng tin của người mà mình yêu thương. Đau lắm, mỗi ngày tôi đều nghĩ về sự sống kết thúc, mặc dù tự nhủ, mình phải lạc quan, phải vui, phải tin vào khoa học. Biết đâu được một vài năm nữa sẽ có thuốc chữa khỏi những con virus tai hại này. Nhưng nghĩ là thế, và rồi mỗi tối, tôi lại nghĩ xấu đi mọi việc. Nghĩ về ba mẹ, tôi lại khóc một mình. Tôi đúng là một đứa bất hiếu vì đã phụ lòng tin của mẹ. Tôi nhớ rất rõ, ngày tôi nói với mẹ tôi làm gay, mẹ đã vui vẻ chấp nhận con người tôi với 1 câu nói : "cha mẹ sinh con không lựa chọn đựa giới tính cho mày, nhưng mà miễn sao đừng bậy bạ là được rồi, sống hạnh phúc là được rồi". Lúc nào trong đầu tôi cũng lẫn quẫn câu nói ấy, tôi xấu hổ lắm, mỗi ngày tôi không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ quá lâu, nghĩ về mẹ tôi lại mún khóc. CON XIN LỖI MẸ!
Cố lên bạn nhé. Lạc quan lên.

Mrb20
21-08-2019, 20:24
Có người bên cạnh là tốt lắm rùi. Hãy dành tất cả yêu thương còn lại cho nguoi mình yêu đi bạn... đừng dai dứt vì sai là nhất thời. Nhận ra mình sai mới là đều trân trọng... đều trị tốt mình vẫn khỏe 10 năm 20 năm 30 năm vẫn ổn. Mình uong thuốc tốt sẽ k lây nhiễm. An tâm cho ng iu dùng prep lun thì iu va hạnh phúc vẫn nòng ấm.
Cố lên nha. Bạn hp hơn bao nhiu người ak. Giữ lấy t.y thật chặc nha

LoBuoc87
28-08-2019, 01:49
Ko sao đâu bạn, mình đã điều trị gần 4 năm rùi, CD4 khá cao trên 1000 rùi ... hiện tại mình vẫn đang sống cùng người yêu (âm tính), tính đến nay đã quen nhau hơn 10 năm rùi ... tích cực và lạc quan sẽ làm bạn quên đi bệnh tật, đẩy lùi H. Chúc bạn sớm bình tĩnh vượt qua và lun khoẻ mạnh

colentoi
28-08-2019, 17:44
Ko sao đâu bạn, mình đã điều trị gần 4 năm rùi, CD4 khá cao trên 1000 rùi ... hiện tại mình vẫn đang sống cùng người yêu (âm tính), tính đến nay đã quen nhau hơn 10 năm rùi ... tích cực và lạc quan sẽ làm bạn quên đi bệnh tật, đẩy lùi H. Chúc bạn sớm bình tĩnh vượt qua và lun khoẻ mạnh

Chào anh lobuoc87! Co the xin zalo anh de lam ban duoc khong a

Truong Xuan
28-08-2019, 17:52
Chào anh lobuoc87! Co the xin zalo anh de lam ban duoc khong a

Bạn lưu ý khi tham gia diễn đàn phải viết chữ Việt có dấu.