Những khoảng nghỉ tình dục “chết người”
	
	
		Những khoảng nghỉ tình dục “chết người”
              Thứ tư 02/03/2016 16:49
              Trong chuyện chăn gối khó  tránh “thời gian chết” hoặc khoảng nghỉ thường quy lúc ông bà chuyển tư  thế, nghỉ mệt, thay đổi không khí (chẳng hạn như thủ thỉ những lời có  cánh).
                            
Đã gọi khoảng nghỉ thì phải ngắn và quan trọng sau đó người trong cuộc phải quay lại “sàn đấu” để tiếp tục thượng đài. 
Với cánh mày râu trẻ khỏe, những khoảng  nghỉ chẳng thể làm khó họ, bởi độ cương, độ duy trì, khả năng tái khởi  động đang ở giai đoạn “hoàng kim” cho phép họ quay lại hiệp chính và đưa  mức sẵn sàng của phương tiện lên mức tải được gần như tức khắc. Cả  trường hợp bất khả kháng với khoảng nghỉ kéo dài (ví dụ ngừng… nghe điện  thoại) thì khả năng chuyển hộp số từ 0 sang 4 không phải là chuyện lớn.
Tình thế đổi thay khi người ta lớn tuổi,  mệt mỏi, bệnh tật (đặc biệt đái tháo đường), và một trong những nạn  nhân sớm nhất của suy thoái chính là khả năng xử lý thời gian chết. Cụ  thể, khi độ cương, duy trì và tái hồi của ông không còn như xưa thì  khoảng nghỉ dần dà sẽ trở thành ác mộng, bởi các ông phải trầy trật mới  quay lại được “vũ đài” hay tệ hơn là mất luôn số quân. Không cần tả tình  cảnh của nạn nhân khi phải ngậm ngùi thú thiệt cuộc yến oanh đến đây là  đứt gánh và… khất lại lần sau với bà xã.
Dễ hiểu, khi rơi vào tình thế “bứt gân”  này, cách đối phó thường thấy của các ông là tìm mọi cách duy trì hiệp  chính xuyên suốt để hạn chế tối đa thời gian lơi tay. Một giải pháp hiệu  quả, với điều kiện mức sa sút không lớn lắm, tức là các ông chỉ hơi vất  vả trong việc “đưa bóng vào cuộc” không đến nỗi cởi áo, tháo giày luôn  sau giờ giải lao giữa hiệp.
Bài toán dù sao cũng có lời giải. Vấn đề  là tồn tại khác với sống. Áp lực rút ngắn tối đa “thời gian chết” buộc  các ông phải chấp nhận số tư thế tối thiểu, có khi một kiểu toàn tập. Rõ  ràng, với kiểu ái ân như võ sĩ quyền Anh chỉ mỗi cú móc phải thì chẳng  những cuộc vui nghèo nàn mà “mặt mũi” các ông cũng chẳng vẻ vang gì  trước sự thất vọng của bà. Tương tự, để duy trì kích thích đủ giữ “công  cụ” không rã ngủ, các ông còn phải liên tục dụng công, vừa tốn sức vừa  vuột mất khả năng kiểm soát xuất tinh.
Vậy, làm thế nào để thoát cơn ác mộng  với khoảng nghỉ nếu có? Trước tiên có bệnh phải chữa. Nếu đó là kết quả  khó cưỡng của hóa công, tùy nặng nhẹ, ông bà vẫn có cách gỡ gạc. Nhiều  trường hợp, nếu khéo, việc vẫn có thể chạy tốt, không mười cũng tám chín  như thuở đất trời còn hoan ca:
Thu xếp sở đoản bằng cách bàn bạc, xếp  đặt trước. Chẳng hạn, bằng bản “hiệp đồng tác chiến” thảo sẵn: chỉ cần  ông ra hiệu chuyển thế thì lập tức bà trở bộ làm theo, theo đó thời gian  chết sẽ được kéo giảm đáng kể. Thực tế, bằng cách này, nhiều đôi uyên  tương chồng tung vợ hứng rốp rẻng khó ai biết họ đang tự cứu. Tương tự ,  cách ông bà thay ca, đổi tay lái tiếp sức liên tục cho “công cụ”của ông  sống còn.
Trong vấn nạn này của phái mày râu, vai  trò cộng hưởng và quan trọng là thái độ chia lửa của đối tác là vô cùng  lớn. Rõ ràng, mục tiêu giảm tối đa “thời gian chết” sẽ không có chỗ cho  sự chần chừ, giận dỗi, dùng dằng của chị em. BS. Đỗ Minh Tu
http://tiengchuong.vn/Kien-thuc-kinh...guoi/16877.vgp