cảm ơn bạn đã ghé thăm và có lời động viên, hì ngồi buồn nên viết thơ con cóc cho cs thêm màu sắc ý mà
Printable View
Vầng trăng nào tỏ những ngày qua
Soi rọi nỗi niềm mãi chẵng ra
Gió cuốn bụi bay mộng khỏa lắp
Mơ hồ ngày tháng hóa phôi pha
VỊNH THU
Thơ tự sáng tác
Cô đơn nhặt chiếc lá vàng
xé vụn tôi bỏ khẽ khàng vào thu
chộp vội cánh gió lãng du
níu chút xao xuyến tiếng ru ngày nào
chạy theo những tiếng lao xao
đưa tay tôi hứng nhét vào trong tim
chợt nghe thổn thức nỗi niềm
cô đơn trống vắng lặng im buồn buồn
kẻ tim hở, ngọn gió luồn
từng cơn nhứt nhối lệ tuôn cay nồng
đêm thu quạnh quẽ mênh mông
trăng dường vụn vỡ như lòng tôi đây
tôitìm mảnh vỡ trăng gầy
và đây cánh gió cùng đây lá vàng
tôi ghép tỉ mỉ nhẹ nhàng
trộn chung lệ đắng .tạo thành...mùa..thu
MỘT VÒNG TRÁI ĐẤT
Thơ tự sáng tác
Trái đất vẫn lặng lẽ quay
Tình đôi ta vẫn hao gầy người ơi
mặc dù chưa phải hai nơi
bên nhau mà thấy ngàn khơi xa mù
cứ xa như thế mặc dù
đôi tim còn nặng hẹn thề bên nhau
xa nhau thì sẽ khổ đau
còn khi ở cạnh thì sâu thẳm buồn
hợp ly hai ngõ cùng nguồn
con tim mắc giữa cạnh vuông cuộc đời
vòng tròn lệ đắng đầy vơi
tiến không đặng, lùi thời chẳng cam
Sợ vợ sống lâu để vợ bớt ưu sầu
Để vợ trên đầu là trường sinh bất tử
Đánh vợ nhừ tử đại nghịch bất đạo
Vợ hỏi mà nói xạo là trời đất bất dung
Chê vợ lung tung là ngậm máu phun người
Gặp vợ mà không cười là có mắt không tròng
Để vợ phiền lòng là tru di tam tộc
Vợ sai mà hằn học là trời đánh thánh đâm
Vợ gọi mà ngặm câm là lòng lang dạ sói
Để vợ nhịn đói là tội nhân thiên cổ
Để vợ chịu khổ là bất tài vô dụng
Trốn vợ ăn vụng là tứ mã phanh thay
Vợ hát mà khen hay là anh hùng tức thời
Khen vợ hết lời là thuần theo thiên lý
VỀ
Thơ tự sáng tác
về đi em ,đêm đã khuya rồi
trả đời anh lại với đơn côi
về đi kẻo để người ta dỗi
mặc kệ tình anh cứ nổi trôi
em chớ buồn chi , chớ nghĩ chi
đời anh tay trắng chẳng đáng gì
thôi thì tình ta đnàh khép lại
để mình anh khóc buổi chia ly
em về kẻo không người ấy chờ
cứ xem tình ấy chỉ là mơ
trăng đã lên cao khuya rồi đó
tình anh thôi đã lỡ chuyến đò
xa rồi cứ nhủ lỗi tại anh
để mà xây đắp mối duyên lành
cứ vui em nhé đừng suy nghĩ
còn anh.chôn lấp..mối tình xanh
....thôi mà về đi.......khuya rồi đó
hãy để tình ta tan thành tro
em và người ấy xin đừng đến
bến sông ngày trước ta hẹn hò
ngày mai ta đã xa nhau mãi
tình anh thay bởi bóng hình ai
tơ hồng trái ngang thì thôi nhé
tiếc nuối làm gì cũng phôi phai
Kon Tum 20/ 6/2000
CUNG ĐÀN BUỒN
Thơ tự sáng tác
tiếng đàn ai vẳng nơi xa
nghe như oán khúc trường ca não sầu
tiếng đàn tựa tiếng kinh cầu
khóc than tình đã nhuộm màu phôi pha
cung đàn mấy phím ngân nga
dường như oán trách người ta phụ phàng
đàn kêu ai nỡ sang ngang
ham mê phú quý phụ phàng nghĩa xưa
đàn kêu oán kẻ dối lừa
quay lưng quên ước nguyện xưa sao đành
đàn kêu duyên kiếp mong manh
kẻ đi người ở tan tành tim ai
đàn kêu tình đã phôi phai
thôi thì đau khổ dông dài mà chi
đàn kêu thôi hãy quên đi
để cho lệ khỏi hoen mi đêm trường
đàn kêu tình lắm đau thương
khổ đau trăm ngã là đường tình yêu
đàn kêu đừng cố chắc chiu
bao nhiêu kỉ niệm bấy nhiu luỵ sầu
CHỞ
Thơ tự sáng tác
mùa vàng nắng chở đi đâu
chiều buông 1 áng nước sầu long lanh
nẻo đường em chở tình anh
đẹp sao tràn ánh trăng thanh dịu hiền
ai bán cho tôi thuốc ''thời gian''
để chữa vết thương máu giụa giàn
ai có liều thuốc quên dĩ vãng
để tôi 1 lần quấn khăn tang
VÒNG TRÒN
Thơ Tự sáng tác
vòng đời luân chuyển vần xoay
xanh non mơn mởn mới đây đã vàng
thời gian ôi lắm bẽ bàng
mới vừa xuân đó, vội vàng đông qua
người nom mới đó đã già
lệ nhoà tiếc nuối.... cũng là nhân sinh
lá xanh rồi cũng gieo mình
trở về trong đất, rùng mình phôi pha
em hãy về đi
Thơ tự sáng tác
Về đi em ,đêm đã khuya rồi
trả đời anh lại với đơn côi
về đi kẻo để người ta dỗi
mặc kệ tình anh cứ nổi trôi
em chớ buồn chi chớ nghĩ chi
đời anh tay trắng chẳng đáng gì
thôi thì tình ta đành khép lại
để mình anh khóc buổi chia ly
em về kẻo không người ấy chờ
tình ta ngày đó chỉ là mơ
trăng đã lên cao khuya rồi đó
tình ta thôi đã lỡ chuyến đò
xa rồi cứ nhủ lỗi tại anh
để mà xây đắp mối duyên lành
cứ vui em nhé đừng suy nghĩ
còn anh..chôn lấp tuổi xuân xanh
ru anh
Thơ tự sáng tác
tình em như chén rượu đầy
anh chưa uống đã thấy ngây ngất lòng
tình em là cánh rừng thông
nhẹ mang tiếng hát ru nồng giấc hoa
tình em là những câu hò
là dòng sông rộng con đò anh trôi
đò anh cứ mãi trôi êm
trên sông lộng gió êm đềm tình em
Thôi ta đành phải xa nhau
Có duyên không nợ trầu câu cũng thừa
Cho qua chuyện của ngày xưa
Quên đi cái thuở nắng mưa đợi chờ
tình đôi ta chỉ là mơ
Giữ làm chi nữa bài thơ hôm nào
Gặp nhau xin cúi đầu chào
Nhưng đừng oán trách vì sao chia lìa
TÌNH CHẾT
Thơ tự sáng tác
tình đã chết còn gì đâu em hỡi
tiếc nuối gì 2 đứa cũng 2 nơi
anh không muốn em thấy lệ anh rơi
nên hãy bước thật nhanh đừng ngoảnh lại
đừng nhìn anh bằng ánh mắt thương hại
hãy về đi tình đã hóa rêu phai
nghĩa gì đâu chỉ là mối tình trai
đời vẫn thế tìm đâu ra vĩnh cửu
hãy về đi đừng để người ta đợi
anh sợ mình là vách cản niềm vui
đời anh đã quen cay đắng ngậm ngùi
đừng vì anh mà người ta hờn tủi
Giọt sầu nào đọng khóe môi
Phải chăng vương vấn 1 thời đam mê?
Giọt buồn nào trải lối về
Hay tim con nặng hẹn thề khi xưa?
Giọt đau quằn quại dưới mưa
Ta mòn mỏi đợi , người chưa thấy về
( cảm ơn bạn vì 1 bài thơ hay, xin lỗi đã đường đột đối đáp thơ của bạn, nếu có gì mạo phạm xin đừng cười chê và buồn tôi nhé)
Gửi báo Nhi đồng đi anh Lục giang.kekeke
thứ tha
thơ tự sáng tác
xin hãy tha thứ cho nhau
để tâm hồn khỏi ưu sầu em ơi
tha thứ , lòng sẽ thảnh thơi
để em nhẹ bước về nơi xứ người
THU BUỒN
Thơ tự sáng tác
mấy thu rồi nhỉ ta xa nhau
mấy thu rồi nhỉ trăng nhạt màu?
mấy thu một nửa hồn tôi chết?
gọi mãi tên người lòng quặn đau
ngày ấy tôi nhớ chính mùa thu
trời gió lạnh se giỡn mây mù
người đnàh bước đi không nuối tiếc
từ ấy tôi thành ''gã mộng du''
ôi mùa thu ấy mùa thu ấy
mãi là mùa thu đến hôm nay
4 mùa giờ chỉ thu ở lại
ngọn gió vô tình cuốn lá bay
biển vắng
thơ tự sáng tác
em bước lang thang, biển vắng tanh
da diết dâng tràn nỗi nhớ anh
cát mịn vờn lên bàn chân lạnh
lệ đẫm nhạt nhoà dưới trăng thanh
yêu lắm kỉ niệm biển đêm ơi
cái lạnh xiết da của ngàn khơi
rêu phong êm ái , em vào mộng
sóng biển làm thơ, ru giấc nồng
bãi cát trắng đưa hồn về cõi nhớ
dã tràng ới lấp biển đến bao giờ?
tình ta lấp tháng năm người không hiểu
đại dương kia, lòng người vẫn im trơ
VÔ ĐỀ
thơ tự sáng tác
Hững hờ sao nỡ người ơi
để ta thổn thức, lệ rơi góc nằm
nỗi đau cứ thế âm thầm
nhói đau như thể mang dầm trong tim
Tôi muốn say hoài say,say mãi
Để quên quá khứ lẫn tương lai
Trong cơn say bỗng tô oà khóc
Nhìn lại quanh mình chẳng còn ai
CÔ ĐƠN
thơ: tự sáng tác
Nhịp chẵn nhịp lẽ vẫn đan xen
phập phồng lòng ngực những rối ren
đôi khi nức nở nghe nghèn nghẹn
yêu và đau khổ vẫn đua chen
là bao thổn thức đêm khuya vắng
lệ đẵm cay xòe dưới ánh trăng
là trên mái tóc bao vệt trắng
ướt lạnh sương khuya nỗi nhọc nhằn
còn là chi hỡi ôi kỉ niệm
ân tình xưa ấy tựa cánh chim
bỗng giật mình nghe tim chết lịm
tình nơi đâu ta mãi đi tìm?
có bao nhiêu vết thương oằn trĩu
khóc khô đời nặng ghánh vẹo xiêu
ôi bước chân ta nay đơn điệu
ta đi tìm mảnh vỡ tình yêu
Ta buồn vì mưa phải hay không
Hay sầu nảy nở tự trong lòng
Người buồn cảnh có vui đâu nhỉ
Chuyện đời muôn thuở lắm long đong
Giọt tròn mặn đáng khoé môi
Sầu vương khoé mắt xa rồi tình ơi
Người đi tựa cánh chim trời
Mình ta lặng đứng chơi vơi giữa đời
Về đây em
Thơ: tự sáng tác
Em đừng đứng trước gió
Hỏi anh đang ở đâu
Em đừng đứng trước biển
Mỗi chiều gọi tên anh
Em đừng đếm sao trời
Để đong đo nỗi nhớ
Em đừng nhặt lá khô
Để dâng trào nuối tiếc
Hãy về đi em hỡi
Để anh lau lệ nhoà
Những lỗi làm ngày đó
Anh sẽ đốt thành tro
Hãy về hàn vết rạn
Của nỗi đau ngày nào
Tim anh luôn rộng mở
Chờ ôm chặt tình em
Tiếng lá vàng xào xạc bên hiên vắng
Tôi ngỡ người trở về với đời tôi
Tôi thét gào gọi em trong nỗi nhớ
Mới biết rằng lòng còn quá yêu em
Lục phủ ngũ tạng nay còn chi
Phổi kia khói thuốc nhuộm đen xì
Gan thâm rượu ngấm đau âm ỉ
Bao tử lỗ chỗ thủng miệng ly
Ta muốn say hoài, say say mãi
Để quên quá khứ lẫn tương lai
Trong cơn say bỗng ta oà khóc
Nhìn lại quanh mình chẳnh còn ai
Điếu thuốc tàn theo từng làn khói trắng
Ta nhả ra bao cay đắng đời mình
Thuốc tàn rồi ta mồi thêm điếu nữa
Đời dần tàn ai níu kéo được đâu
Ly rượu vơi, vơi theo từng ngụm nhỏ
Ta giam mình trong men đắng tê môi
Rượu cạn rồi ta kowif ta ly nữa
Đời còn gì với 1 kẻ trắng tay
Tha thứ
thơ tự sáng tác
xin hãy tha thứ cho nhau
để tâm hồn khỏi ưu sầu em ơi
tha thứ , lòng sẽ thảnh thơi
để em nhẹ bước về nơi xứ người
ĐỘC THOẠI
thơ tự snág tác
Ngồi buồn góc quán cà phê
tình ơi tình hỡi biết về nơi đâu?
tôi như chiếc lá úa màu
sức tàn cố bám cành gầy khẳng khiu
thu chi cho cảnh đìu hiu
thu làm lá úa cho chiều lạnh căm
đâu rồi người hỡi tri âm
đâu rồi thề ước trăm năm bạc đầu
tình người tựa ánh trăng thâu
thu qua trăng cũng nhạt màu người ơi
Kon Tum : 6/6/2005
Mất rồi một thuở đam mê
để sầu quen lối tìm về đêm đêm
vầng trăng lẻ bóng bên thềm
cô đơn tìm đến rủ thêm buồn về
Hững hờ sao nỡ người ơ
để ta thổn thức, lệ rơi góc nằm
nỗi đau cứ thế âm thầm
nhói đau như thể mang dầm trong tim
mấy thu rồi nhỉ ta xa nhau
mấy thu rồi nhỉ trăng nhạt màu?
mấy thu một nửa hồn tôi chết?
gọi mãi tên người lòng quặn đau
ngày ấy tôi nhớ chính mùa thu
trời gió lạnh se giỡn mây mù
người đnàh bước đi không nuối tiếc
từ ấy tôi thành ''gã mộng du''
ôi mùa thu ấy mùa thu ấy
mãi là mùa thu đến hôm nay
4 mùa giờ chỉ thu ở lại
ngọn gió vô tình cuốn lá bay
thơ tình ngày không em
Thơ: tự snág tác
nếu biết rằng ta chẳng gặp lại nhau
thì anh sẽ không âu sầu tiếc nuối
sẽ không phải bao đêm anh lầm lũi
bước nhọc nhằn trên con phố khắc tên em
nếu anh biết phía trước chỉ màu đen
và duyên tình đôi ta không hy vọng
thì đã lâu anh thôi không mơ mộng
về 1 ngày ta sẽ bước cùng nhau
nếu biết trước, ừ giá mà biết trước
anh sẽ chôn sâu thẳm 1 cuộc tình
để ngẩng mặt nhìn ngắm ánh bình minh
và đóng cửa chôn chữ tình vĩnh viễn