Hãy chia sẻ những gì mà bạn đã trải qua trong cuộc sống. Bạn đã làm gì để sống khi bạn mang trong mình B20 . Công việc tình yêu có làm bạn hài lòng . Cả ngàn câu hỏi vây quanh trong khi mình đôi lúc chẳng hiểu mình muốn gì.
Printable View
Hãy chia sẻ những gì mà bạn đã trải qua trong cuộc sống. Bạn đã làm gì để sống khi bạn mang trong mình B20 . Công việc tình yêu có làm bạn hài lòng . Cả ngàn câu hỏi vây quanh trong khi mình đôi lúc chẳng hiểu mình muốn gì.
Tâm lý chán nản đó là bệnh chung khi mọi người mắc bệnh. Phó mặc cuộc sống tự kỷ ..vv..và...vv . Gia đình tôi cũng không phải giàu có hay có của ăn của để . Nhưng có lẽ do bản tính bất cần của mình đôi lúc đã khiến tôi phải trả giá thật đắt. Mọi sai lầm đều trả giá băng tiền mặt. Đó là qui luật sống hiện nay . Giờ đây khi đối diện với căn phòng và 4 bức tường mới thấy mình đã mất đi cái quí giá nhất là gia đình. Hãy trân trọng những gì mình đang có đó là bài học tôi nhận được. Sao trống rỗng quá trong đầu rất nhiều ý nghĩ nhưng lại không thể viết ra mọi thứ đảo lộn. Gần 9 năm nay tôi chưa hề làm bất kể điều gì có ích cho gia đình . Vì trong suy nghĩ mình chăng sống được bao lâu nên tôi sẽ chọn con đường kiếm tiền nhanh nhất. Là người từng trải không phải tự hào tôi đã tưng ở trong nhưng hoàn cảnh đến giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy lanh sống lưng. Năm 1997 lúc đó tôi được 18 tuổi năm đấy cơn lốc heroin đang tàn phá giới trẻ Hà Nội . Tôi cũng không ngoại lệ . Bố mẹ ly hôn lúc 11 tuổi đó cũng là cái cớ để tôi ăn chơi . Dính vào ma tuý sau khi quay quắt hết ở nhà thì tất nhiên phải xuống đường. Trộm cắp tôi không thể làm được nhưng cướp thi lại thừa bản lĩnh. Và sẵn sàng chém ai đó để thoả mãn nhu cầu. Những trận đòn khiến tôi trở nên liều lĩnh . Cái gì cũng có giá của nó... Trong lúc cùng quẫn đó la khoảng cuối tháng 10 năm 1999 . Sau khi rủ 1 thằng bạn đi cướp cái bưu điện nhưng nó từ chối tôi quyết định làm 1 mình. Có thể các bạn nghĩ bưu điện thì có gì mà cướp. Chỗ tôi ở gần 3 trường đại học có lần đi gửi thư tôi đã tận mắt nhin thấy nhân viên bê hàng khay tiền xếp vào chiếc tủ sắt. Thế là ý nghĩ đã nung nấu từ đó .oh my chúa mõi tay vãi nghỉ xem có ai đọc không đã
Đêm qua buồn chẳng ngủ được hì hục 1h30p viết trên di động xong không post bài được thế là xong hôm nay buồn lại mò vào viết mấy dòng
hay.....bạn kể típ đi.mình đang mún nghe.
Viết đêm qua nhưng không post lên được. Xài di động có lưu được đâu nên thấy oải quá . Mình viết thật lòng đây là những gì trực tiếp trải qua . Nhưng trình độ kém văn quá đọc thấy mắc cười .
Mình nhớ như in đó là ngày 23.10.1999 ngày mà cuộc đời mình rẽ sang 1 trang mới. Một ngõ cụt mất hết tương lai. Đêm hôm trước đói thuốc vật vã khiến mình không thể nghĩ đươc gì hơn . Buổi sáng mình dậy rất sớm dắt dao trong người và quyết định đi cướp bưu điện . Buổi sang hôm đấy trời mưa phùn do vật thuốc hay do thời tiết se lạnh làm minh cảm thấy nhụt chí . Bưu điện chưa mở cửa lạnh và không có 1 nghin trong người mình ngồi tại 1 trạm xe buýt đối diện và đợi . Lúc đó đấu tranh tư tưởng ghê lắm nhưng .... Mình đâu có ngờ đấy là quyết định khiến cả đời ân hận
6h kém 15 mình thấy nhân viên bắt đầu mở cửa . Là 1 cô gái khoảng 20 đến 22 tuổi mình vào và nói cho tôi goi điện thoại . Rồi viết bừa số vào đưa cô ấy . Số máy fax anh ơi không ai nhấc máy của anh 2 nghìn đó là những gì cô ấy nói. Trong người không có một đồng tôi đã nghĩ hay bỏ đi không làm nữa . Nhưng làm sao đây gió điều hoà ma tôi toát mồ hôi . Rút dao ra đứng lên thì có người đi vào . Một người khách mua tem gửi thư và đi ngay . Cơ hội đã đến không có thời gian do dự tôi lao qua cửa dí dao vào cổ khống chế cô gái từ đằng sau . Tôi gằn giọng tiền của nhà nước nhưng mạng là của mày kêu lên tao cắt cổ. Mặt cô ta cắt không còn giọt máu gật đầu nhìn xuống cổ có sợi day chuyền khoảng 5 chỉ tôi nói tao không lấy của mày cái dây mày đi vào nhà vệ sinh đẩy cô ấy vào nhà vệ sinh tôi hỏi chia khoá đâu. Cô ấy lắm bắp em là nhân viên không có chìa khoá . Thôi xong tôi bất giác nghĩ ra điều này . Chị thủ quĩ cầm chìa khoá . Ơ đẹp .......
Tai tôi ù đi không thể đi tay không tôi chốt cửa nhà vệ sinh lao ra ngoài tìm chìa khoá lục tung mọi thứ chỉ thấy ít tiền lẻ tôi không nhớ la bao nhiêu . Bỏ vào túi tôi quay ra phía sau vừa sợ cô ấy kêu lên vừa sợ co người khác vào . Cô gái ấy noi với tôi anh lấy 5 trăm đi đến tháng em lĩnh lương em bù vào . Có lẽ cô ấy nói thật đến lúc tôi bị bắt mới biết cô ấy tên la Huyền . Giả vờ chưa đi tôi nói vọng vào uhm anh có tiền sẽ quay lại trả em . Thật nhẹ nhàng tôi bước ra ngoài coi như không có chuyện gì . Cô gái ấy sợ đến nỗi 15 phút sau khi tôi đi vẫn ở trong nhà vệ sinh . Chỉ khi 1 đông nghiệp nữa đến thấy cô vẫn ngồi xụt xịt trong nhà vệ sinh ... Sau nay lúc thành án mấy anh em vẫn trêu nó có ngon không sao không xyz....acb nó luôn đi . Tôi chỉ cười ......
Có tiền tôi bắt xe ôm đi xuống thanh nhàn 1 tụ điểm bán ma tuý mệnh danh xóm liều nhưng năm đó . Những năm đó heroin đắt nên tôi chuyển sang chích đen va thuốc tây sen và đô . Nhọ thật hôm đó xóm bị quây không lấy được ra phía sau tôi gặp mấy người nên lấy bừa thuốc của họ . Sau khi đâm xong tôi không nhớ gì nữa tỉnh dậy tôi thấy mình nằm ở công viên mất sạch cả dép cũng mất . Của thiên giả địa người ngợm lấm lem . Tôi bắt xe ôm về nhà mọi chuyện tôi nghĩ thật đơn giản . Mẹ ở nhà bà khóc rất nhiều vì tôi mẹ mới mổ được 1 tháng ung thư . Nước mắt của mẹ đánh thức phần người trong tôi ma bao lâu nay đã bị phần Con vùi lấp . Tôi quyết đinh xích chân và cai nghiện .... Đươc 3 ngày vào buổi tối hôm thứ 3 có tiếng gõ cửa tôi nằm trên gác mẹ tôi xuống mở cửa thì có mấy người đến hỏi xin tôi cái mũ mà hôm qua tôi cướp của họ. Ngơ ngác không hiểu chuyện gì mẹ nói tôi không có nhà . Mấy người đó bỏ đi 10 phút sau công an khu vực đến tôi mới biết đấy là công an hình sự của quận đến thăm dò vì tôi bị chim lợn báo rồi . Họ đưa tôi lên xe đưa qua phường báo là mời tôi lên quận có gì thì đưa tôi đi tập chung cai nghiện luôn. Mẹ đi theo tôi quay lại dặn dò coi như con đi cai mẹ yên tâm . Tôi vẫn chưa nghĩ là mình đã gây ra một chuyện rất lớn. Vì vụ cướp của tôi mà tất cả bưu điện không được để tiền qua đêm ở lại . Và 1 cơ số người lên quận điều tra và đi cai nghiện . Trong đó có thằng đã đổi vụ khai ra tôi để thoát cái tập chung thằng bạn nghiện bán đứng tôi
Lên quận các bạn từng trải hiểu ... Ép cung miễn bàn luận ... Tôi nhận quyết đinh khởi tố tội danh . Cướp tài sản xã hội chủ nghĩa khoản 2 . Mức hình phạt là 12 năm đến chung thân và dựa cột . Mọi thứ đấy là do anh em trong khu tạm giam kể lại nhưng vẫn phải đợi có cáo trạng của viên kiểm soát . Sau hơn 1 tháng ở quận tôi bị chuyển đến hoả lò mới tại xuân phương . Đấy chưa phải là ngã rẽ thật sự của cuộc đời tôi . Cuộc sông trong tù bạn muốn nghe không ..... Thôi dừng đã mỏi tay quá rồi.....
Em rât muon nghe tiêp cau chuyen cua anh
Hôm nay nhà có nhiều chuyện quá tâm trạng không được vui . Chẳng muốn viết gì buồn quá lại mò mẫm vào xem có gì hót không.
Một ngày như mọi ngày đợi giờ uống thuốc vào xem có gì mới không .
Câu chuyện của bạn chắc còn rất dài, một câu chuyện mà bạn đã từng nếm trải... Chờ đọc đoạn kết cũng hồi hộp thật.
Ra tập tiếp theo đi anh trai. li kì quá
Hoả lò cái tên nói lên tất cả... Đây la trai tạm giam số 1 của hà nội năm tôi lên là đầu tháng 12 năm 1999 . Nó đã bình hơn so với hoả lò cũ. Nó đươc chia làm 2 khu bên số chẵn và số lẻ . Dãy 10 đến 24 là dành cho người tiền án tiền sự đầu nằm trên tầng 2 các khu dưới gọi là K danh cho người nhiều tiền án và án đặc biệt nguy hiểm . Trong K 1 buồng chỉ có 2 người trên buồng chung là nơi tạm giam tập thể. Dãy 20 và 18 dành cho người đã thành án và có khu nữ riêng là khu 12 và 14 Dưới dãy 20 là K của nữ có án tử hình . Các khu nữ quây tôn kín mít để tránh tình trạng vẫy vẽ. Dẫy 6 và 8 là dành cho người có 2 tiền án trờ lên . Và nó ở dưới không nhưng các dãy khác . Buồng chung là nơi giam những người chưa có án sau khi đi xử thành án họ sẽ bị chuyển đi dãy khác . Sơ sơ la vậy trong buồng thì thương có từ 50 đến 70 phạm nhân có những lúc cao điểm lên đến cả trăm
Tôi bị đưa đến buồng 10 nhìn bề ngoài sáng sủa tôi đươcj đưa vào buông 10a theo dãy thứ tự a b c d bao gồm 4 buồng . Và buồng A là buồng phủ vì có phạm nhân phục vụ cán bộ nôm na gọi là chạy ngoài . Tất cả phạm nhân buông phủ đa số là có điều kiện gia đình thăm nom quà cáp đầy đủ . Thủ tục nhập buồng cũng đơn giản tối hôm đầu tiên tôi bị 1 trận cũng tương đối đau nó chung bất kể ai cũng bị như vậy không chỉ mình tôi . Các tầng lớp trong buồng bao gồm 1 trực buồng 1 trách nhiệm sau đó đến bộ đội chiến đấu và bộ đội đóng tiền lực lượng vệ sinh và cuối cùng là dân đen . Và 1 người chuyên phục vụ trực buồng gọi là Xe .
Hôm nay phê như con tê tê vào xem có gì mới không . Nhớ con quá ....
Hôm nay là một ngày thật dài . Sáng cãi nhau với ông già 1 trận bét nhè kết quả là dân phòng vào chắc mai là cakv nữa . Bố bênh vợ có lẽ đang tìm cách hất mình ra đường . Xin lỗi cuộc đời luôn sao phải soắn
Cuộc sống thật k dễ dàng gì anh nhỉ, nhưng anh vẫn còn một tài sản rất lớn đó là đưá con bé bỏng của anh ,đó sẽ là niềm tin để anh vượt qua mọi khó khăn trong cs, chúc anh sớm có việc làm ổn định
Gặp được con vui nhưng cũng buồn . Chẳng thể làm sao được cuộc sống bấp bênh quá giờ phải đi tìm nhà để thuê đã . Dù là mảnh đất khắc nghiệt đầy bon chen nhưng có lẽ hà nội vẫn là cái gì đó trong tôi kỷ niệm , niềm vui, hạnh phúc . Tất cả cuộc sống này cứ như là mớ bòng bong không thể gỡ ra.
Sinh hoạt thường ngày trong trại giam cứu.... Sáng tầm 7h bắt đầu 1 ngày bó gối ..... 1 điếu thuốc lào hay còn gọi là sâu kèn chào buổi sáng . Phê cứ gọi là hơn con tê tê nhiều người phê quá còn sui cả bọt mép nhìn hết hồn. Nhưng không có la chịu không nổi. Sau đó là đến giờ vệ sinh các ông tướng ông tá trước sau cùng đến dân đen . Chỉ dàn trên mới có bàn chải còn dưới dân thì chung 1 cái cắt cụt chuôi . Đề phòng mài để đâm nhau nhưng trong suốt thời gian gần 2 năm ở đó tôi chưa gặp trường hợp nào . Sau đó là ăn sáng và điểm lại quân số buồng giam ngày điểm danh 2 lần nhưng đa số buổi sáng qua loa thôi chỉ buổi chiều mới thực sự . Chỉ có dàn trên là được đi lại trong buồng còn dân thì bó gối gần như 8 tiếng 1 ngày . Đến tầm 10 h thì lực lượng ưu tiên nói chung là vệ sinh được ra lông chia cơm vào từng bát nhựa thường gọi là Bo
Cơm chưa đến cổ đã thấy sâu kèn và khi trách nhiệm buồng hồ Nội vụ tất cả dàn dưới ngồi đạp chân vào tường . Và nó hô ngất là tất cả nằm đều tăm tắm . Không những thế phần dân đen là khổ buồng đông chỉ được nằm úp thìa có nghĩa là nằm nghiêng . Ngủ hay không ngủ cũng không được nói chuyện trong khi đó bọn kia chém gió ầm ầm. Lực lương bộ đội thì được ngồi nhưng không được Bon có nghĩa là đi lại lộn xộn . Đái ỉa thì phải có giờ chứ không phải thích là được . Chỉ có dàn trách nhiệm và bộ đội đánh người là muốn làm gì thì làm . Các mâm cơm cũng chia thành từng nhóm riêng biệt . Kể ra nó cũng như 1 thế giới thu nhỏ
Ôi trời nóng gần chết cả ngày trong điều hoà 4 h ra đường suýt nữa đặng thị tèo .
HN đón anh bằng cái nóng mùa hè có vẻ k dễ chịu chút nào nhỉ,em thấyHN chỉ đáng yêu nhất khi tiết trời vào thu thôi, hoa sữa thơm khắp mọi nẻo đường rất lãng mạn và khó quên
Sau 1 ngày lăn lộn vất vả đợi thuốc ngấm để đi ngủ . Quên đi những nhọc nhằn của cuộc sống cảm thấy buồn vì chẳng thể nói ra cùng ai . Ngày tháng trôi thật nặng nề giá như .... Nhưng được gì chứ có quay lại được không . Có lẽ nên tự thưởng cho mình một giấc ngủ thật sâu . Ngày mai trời lại sáng ....
Vẫn như mọi ngày chờ đợi là hạnh phúc có lẽ đổi giờ uống thuốc sớm tý buồn ngủ quá mà cứ phai đợi 10h mới nhục. Vào viết mấy dòng coi như giết thời gian . Nhà đã tìm được vậy là có chỗ trú chân còn mỗi thuốc men nữa là ok . Mong sao mai xin được giấy chuyển cho đỡ đau đầu
Tóm lại cuộc sống của anh tuy buồn nhưg có hạnh phúc hong.chúc a luôn vui ve khongcanten