.................
Printable View
.................
Cứ sống vui vẻ là tâm sẽ an lạc... Riết rồi cũng nguôi ngoai. Mình đã làm được thì hy vọng bạn cũng làm được nếu bạn thấy buồn hay cần nói chuyện thì nhắn tin mình nhé.
01 năm kể từ ngày dừng lại. Và thật sự có 1 năm sống thật sự lạc trôi. Mà chính xác hơn là tồn tại chứ không phải là sống. Chật vật để trở lại với cuộc sống vốn có. Nếu ngày đó cứ cố gắng, cứ bường mãi thì có lẽ hôm nay đã không còn có thể ngồi đây mà viết lên những dòng này. Có lẽ thế giới bên kia đã âm thầm chào đón, và bản thân ra đi cũng không biết nguyên nhân gì. Có lẽ cũng là 1 sự may mắn còn sót lại. Dù khó khăn nhưng cũng sẽ cố để bắt đầu lại, thực hiện nốt những điều dang dở cần làm. Chạy đua với thời gian để hoàn thành những deadline cuộc đời. Rời Sài Gòn với bao nhiêu ám ảnh, muộn phiền. Cứ ngỡ sẽ không còn mải mai gì về chốn đó. Ấy vậy mà, những lúc này đây nhớ đến lạ lùng. Những con đường quen thuộc, những gốc đường quen ngày trước cứ lần lượt hiển hiện trong đầu. Một nỗi nhớ da diết, một cuộc sống tự do tự chủ. Thỉnh thoảng sẽ có những buổi tụ họp, với một ít hải sản, hoặc nồi lẩu dê đêm muộn. Hoặc tự kỉ hơn 1 chút 12h đêm bon bon đi xem suất chiếu phim cuối cùng của ngày. Một cuộc sống khá êm đẹp, vì một chút dở dang trong tình cảm. Thế mới gọi là cuộc đời trọn vẹn quá lại chẳng có điều thú vị. Và tự bản thân ngay từ lúc đầu cũng không kiên trì đến cùng với nhận định mình không phù hợp với chữ yêu thương. Nhưng vẫn cố mà theo đuổi trong phút chốc, để gọi là cái tuổi trẻ có cái nhớ về. Và trọn vẹn với cuộc sống cá nhân của mình. Nhưng có lẽ nếu kiên trì như lúc đầu thì hiện tại đã không phải chơi vơi nhai kẹo mỗi ngày, những ký ức trở nên day dứt. Không thiếu thốn mà quá dư thừa điều cần lưu giữ. Thành thật mà nói thấy ai khóc mình lại thấy ngưỡng mộ, lại thấy ghen tị. Vì hình như mình chẳng thể làm điều đó, dù là 1 mình đi nữa. Dù những lúc đau buồn, cùng cực như hiện tại...mình vẫn không thể khóc. Không thể khóc cho nhẹ đi cái cảm xúc chật vật trong tâm hồn. Bạn biết không mình sợ phải đến nơi đông đúc, sợ phải đứng gần những người xa lạ... vì mình đánh mất cái tự tin ngày trước. Đang lầm lũi và luôn có cái gì đó giấu giếm đó là cái điều kió khăn với mình. Những ngày trước mình rất trông mong vào những bài báo có thông tin gieo nhiều hy vọng. Nhưng đến hiện tại chỉ là cái liếc ngang. Vì có lẽ ngày đó là 1 ngày xa lắm. Và nếu ngày đó hiện hữu, có lẽ mình đã quá già để bắt đầu lại với sự hừng hực của tuổi trẻ. Còn hiện tại, mình đang ngủ quên. Ngủ cho quên!
https://news.zing.vn/bac-si-viet-nam...st1011112.html
Rãnh là đi lụm lặt thông tin xem có gì mới không. :)).
So với việc bệnh tật, thì bản thân tự buông xuôi, thả trôi theo dòng đời nó đáng sợ hơn. Nếu đã chọn sống thì phải là sống thực sự, làm những điều ý nghĩa, viết tiếp những điều dang dỡ. Dẫu biết rằng cuộc đời sang trang mới, khó khăn hơn, và day dứt nhiều hơn.
Dù biết rằng mình sẽ có niềm tin sống với H đến khi mình già. Nhưng cuộc sống k còn vui vẻ như xưa nữa. Mọi thứ mình thấy hay mình làm cũng đều mang một nỗi niềm chán chường. Mình điều trị được hơn 2 tháng à. Nhưng mình bị đau đầu suốt, k biết td phụ của Inh hay là contrim?
Nếu bạn đã trở lại sức khoẻ bình thường thì cố gắng lên bạn nhé. Mình sống k phải chỉ cho riêng mình mà còn vì mọi người xung quanh nữa!
Mình cả năm rồi, hôm nào ăn đồ béo là uống thuốc xong tầm 1h là cái đầu nó nặng trĩu, như say rượu. Có hôm thức sáng đêm không bị gì. Có hôm ngủ nữa đêm bật dậy không nổi :)). Nên bạn mới 2 tháng chưa có gì đâu kkk.
Nói chứ ăn uống đủ chất vô sẽ đỡ, nhức đầu quá dùng thêm paradol giảm liền. Từ từ rồi quen. Cái này do cơ địa mỗi người đó, có người không bị gì, có người đủ thứ trên đời luôn.
Đêm là thánh địa của nỗi buồn, sự cô đơn...:). ngoài kia tiếng dế kêu, âm thanh cứ lanh lãnh vang lên. Như rót thêm vào lòng những tự sự, làm tăng thêm cái cảm giác chơi vơi. Nhiều lúc tự hỏi, bản thân mình đã vượt qua chưa, đã bắt đầu lại được chưa mà chia với sẽ. Thành thật mà nói là chưa, chưa hề nguôi ngoai khoảnh khắc nào. Phía trước cứ tăm tối như bầu trời đêm không ánh đèn, không trăng sao soi gọi. Những bước chân nhích dần rồi khựng lại, chẳng thể nào đi tiếp. Bất giác tự hỏi, tôi là ai? Đang tồn tại nơi này? Hôm nay trăng sáng, gọi sáng cả một vùng trời, nhưng tôi lại chẳng thể thấy được mình. Không thể thấy được mình.
Lại mất ngủ, thuốc tan nhanh vào người, cảm giác như nóng rang, có gì đó rung chuyển, chạy rần rần trên mặt. Hơi nặng đầu, hơi qua mắt 1 xíu. Nhưng vẫn không ngủ được. Ta cười cho cuộc đời ta đầy nham nhở, điều tiếng ngày càng nhiều. biết phải ra sao. Ôi ngày mai, những ngày mai còn lại... đến bao giờ những cảm giác này không còn nữa. 01 năm trôi qua, thoáng nhìn tưởng rằng yên lặng, bình an. Nhưng có giờ phút nào trong lòng không đầy giông bão. Ôi những điều tích cực còn lại trong tôi???
Còn đúng 1 tuần nữa là tròn 1 năm, ngày mà nó cầm trên tay kết quả xét nghiệm. Cái thời khắc mà nó hầu như có tất cả, một công việc ổn, một mức thu nhập khá tốt, một cuộc sống có lẽ rất đẹp đẽ sắp tới. Nhưng đó là khoảnh khắc bắt đầu của những chuỗi ngày rơi tự do, khá u uất trong lòng. Mà hầu như chẳng chia sẽ nào có thể vựt dậy, chỉ có thể tự bản thân mình lần mò leo lên. Mọi thứ bắt đầu lại từ con số 0. Đó là những kỷ niệm cũ đã qua, cái mà chẳng thể nào thay đổi giống như cái bệnh mà nó đang có, không hẹn ngày chữa khỏi. Nhưng có may mắn thay nó vẫn còn thời gian để làm lại, và nó sẽ bắt đầu lại. 01 năm qua đã đủ để nó trượt dài, chịu nhiều điều tiếng, và khó khăn... hơn 10 năm qua, lần đầu tiên nó được nghỉ dài như vậy, lần đầu tiên nó thấy tệ hại đến nỗi chẳng tạo ra được đồng nào. Sẽ là bài học để nó cố gắng hơn ở ngày mai.
Thi thoảng tôi vẫn nghe được câu nói: “Bắt đầu không khi nào là muộn, cố gắng sẽ thành công”. Nhưng trong tôi vẫn đọng lại vài dòng suy nghĩ. Rằng tôi còn có thể chăng? Một cái bắt đầu của tuổi giao thời, của ngưỡng cửa cuộc đời... và của những lần vấp ngã...
Hôm nay tôi lẳng lặng vào xem những thông tin của nơi tôi từng gắn bó. Màu áo, nụ cười, sự vui vẻ, lẫn những lúc mệt mỏi... như chỉ mới hôm qua đây tôi còn. Những thước phim cứ lũ lượt kéo về. Tôi nhớ ngày tháng đó, và tôi biết rằng cũng chẳng thể nào quay lại. Ôm 1 tình yêu to lớn, 1 ước muốn cao xa hơn...nhưng tôi không còn đủ sức để mà có thể gọi là cống hiến. Có thể ở 1 nơi nào đó quá lâu, làm bản thân tôi chưa thể bước chân vào cánh cửa khác. Bắt đầu lại với con số 0 tròn trĩnh, tính chất công việc, đồng lương và cả cái vị trí...và cái sức khoẻ hiện tại dường như tôi không đủ để mà máu lửa như tôi đã từng. Trong khi ở tận sâu trong tâm tôi vẫn còn tham vọng ở ngày mai. Một năm qua, những sự thương hại, nhòm ngó, dè bỉu...và tự dằn vặt mình. Có những lúc cô đơn, thật sự cô đơn đến nghẹn lòng, chẳng biết bám víu vào ai, và sẽ chia điều gì...vì ngay cả sự chia sẽ, lời động viên mình cũng lười nói và nghe...
Tôi của những ngày tồn tại...
http://m.kenh14.vn/cau-chuyen-tinh-h...4204953238.chn
Thỉnh thoảng vẫn có những tin hay. Cuộc đời vẫn đẹp!
Đánh dấu 1 chặn đường. Ngày này năm trước ngày cầm trên tay cái kết quả xét nghiệm, với ánh nhìn ái ngại của kỹ thuật viên xét nghiệm. Cuộc đời đổi thay từ ngày hôm ấy :). Sẽ còn bao năm nữa, bao giờ trị khỏi??? :)))
Tròn 01 năm ngày ngậm viên kẹo đầu tiên. Thỉnh thoảng vẫn có cảm giác hơi lâng lâng trong người...
Bắt đầu đánh dấu những cột mốc bằng năm. Ngày hôm qua đọc được câu: có lẽ vì yếu đuối nên không thể vượt qua...và có lẽ bản thân cũng chưa đủ mạnh mẽ để tự tin trở lại, trọn vẹn 1 năm làm bạn với 4 bức tường. Chỉ ra ngoài khi đến nơi lãnh kẹo... có lẽ phải khác đi, vì ta còn sống!!!
1 năm rồi mà bạn còn thế. Mình thì chỉ mới 3 tháng.
cũng giống như bạn khá nhiều. Biệt lập trong phòng, 4 bức tường và thật sự lết thay đi lãnh thuốc nó mới kéo mình ra thỏi khoảng không gian u uất.
mệt mỏi vì thuốc rất nhiều nhưng điều mệt mỏi nhất là lâu lâu lại mang trong đầu sự mặc cảm, tự ti bản thân. Tự mình cảm giác bất an lo sợ. nhất là khi típ xúc với người thân trong gia đình. Hàng tháng vẫn nhận điều điều mấy cái thiệp cưới, bạn mình nó dần dần có gia đình, ng yêu và cả con cái. Còn mình chả dám tin là có dc ai đó ngó ngàng huống gì yêu đương. Vì thật sự mình cảm giác mình muốn nhiều ng lãng quên mình đi, dần dần cho đến khi mình biến mất và họ cũng kh cần biết mình tồn tại đã là may mắn. Mình sợ cách mà người đời họ tự xì xào hay đặt ngi vấn cho mọi người bị nhiễm cái này.
mình cũng chẳng biết là do đâu, chắc 1 lần nào đó quan hệ kg an toàn, hay sao sao đó nhưng cũng mấy năm trước rồi. Bản thân mình cũng chưa bao giờ cảm nhận dc cuộc sống này đầy đủ và thăng hoa... cho đến khi mình cầm trên tay tờ giấy oan ngiệt đó. Kh chảy dc 1 giọt nước mắt nào, chỉ như đứa vô hồn kg còn tin vào điều gì cả.
3 tháng nay ngày nào cũng ngậm kẹo, lâng lâng, lúc vội vàng đi ngủ vì mắc ối, lúc thì kg ngủ dc, lúc lại cảm giác lo âu. Nhưng chung qui lại cái lí do chúng ta vẫn típ tục là muốn dc tỉnh giấc, tỉnh táo đón nhận 1 ngày mới. Chả biết lúc mình ra đi cơ thể mình nó bị tàn phá ra sao, chỉ biết nếu ngay bây giờ chấp nhập từ bỏ thì kh cam tâm.
nhớ lúc trước mình cũng đang bất đầu cho mục tiêu, rồi giờ mục tiêu duy nhất là muốn mình sống và ra đi lành lặn. Sẽ kg ai còn chịu đựng cho mình, 1 mình chấp nhận cảm giác này đủ rồi. Chưa bao giờ dám trách móc ai, vì mình hiểu mọi thứ là ở mình. Mọi thông tin về bệnh luac đầu cũng nghe nhiều nhưng giờ cũng kg quan tâm nữa. Chỉ sợ 1 ngày nào đó kg còn đủ nhớ tới giờ ngậm kẹo, tới giờ mở mắt thức dậy.... sợ cảm giác rời xa ba mẹ mà chưa bao giờ làm dc điều j ý nghĩa trên đời.
Mình tệ quá phải kg? Cũng chẳng biết lúc mình rời đi liệu người đời họ có buông tha hay lại xì xào nặng lòng người ở lại.
ung thư thì thoáng cái chết liền , họ chia sẻ họ cảm thông. Còn chúng ta trót dại mang dngf máu này- vẫn tồn tài đó nhưng sẽ luôn nhận lấy những lời miệt thị, hoặc họ luôn nghĩ mình hư đốn, ăn chơi! Dù sự thật đôi khi kẻ trong cuộc vẫn luôn hoài nghi và chẳng biết tại sao mình lại như vậy!
đời mình đã chấm dứt kể từ ngày đó. Và từ hôm đó là 1 người hoàn toàn khác, xa lạ và khép kín hơn. Cũng kg còn soi gương, tự tin về bản thân ngoài sợ thấy mình gầy đi, da dẻ xanh xao và tóc tai kg dc chăm chút j. Mỗi bước đi tiếp theo của mình là 1 kẻ chỉ trong chờ dc tái sinh bởi thuốc, bám víu vào thực tại bằng sự cô đơn. Giữa đám đông xô bồ vẫn thấy mình như kẻ xa lạ.
Những ngày gần đây luôn có những nỗi buồn vô cớ, bất an và đầy lo lắng. Rất mông lung về ngày mai, hình như không còn trông đợi những phép màu nào ở ngày mai nữa.
Những tiếng cười rộn rã, giòn tan... những cảm xúc vui tươi, hạnh phúc. Mọi lo lắng đều để lại phía sau. Riêng nó cười nhép miệng, lặng lẽ không ồn ào. Cũng hoà vào dòng người đông đúc thấp hương thành khẩn khấn vái cho cuộc đời bình an. Rất nhanh rất vội vã vì xung quanh quá ồn ào. Mà bản thân hầu như cũng không còn phù hợp với những ồn ào đó nữa. Hơn nữa đời người đã qua, gọi gọn lại là những cảm xúc bất chợt, cứ lên và xuống như con nước ngoài kia. Chỉ khác là không bến không bờ. Muốn đoạn tuyệt quá khứ... cảm thán vẫn còn nơi để chia sẽ...
Lại là những trăn trở, bất an trong lòng. Cơ hồ chẳng còn ai để mà tỉ tê tâm sự. Phương hướng của ngày mai??? Đi đâu làm gì? sống ra sao?
Có lẽ câu nói khó khăn nhất khoảng thời gian này được thốt ra: tao bệnh rồi..v.vv...thằng bạn bảo không sao đâu. Uk thì đúng là đâu có sao, chỉ là bạn nó bật tin từ hôm ấy. Đó là cái dại đi tìm điểm tựa thực tế giữa cuộc sống, gần 20 năm thân thiết... đời có nhân có quả :)
Còn yêu được không, một cuộc đời khác. Nhiều lo toan, trăn trở...đã qua rồi tuổi mộng ngày xanh, một cuộc đời rất khác...rất khác...
Câu nói đó cứ nghèn nghẹn nơi cổ: “mẹ con bệnh rồi”. Nhưng so với việc nếu nhỡ mai để mẹ phát hiện từ người khác, thì thà rằng tự bản thân mình nói. Chỉ vỏn vẹn vài câu:” uh, còn sống với mẹ là được, 5 năm 10 năm nữa mẹ đi, con đi theo mẹ cũng được”. Tôi đã tự chôn mình thời gian quá dài, tròn 01 năm qua, với nhiều cái cớ và lý do khác nhau. Để rồi nhận ra rằng, bản thân đi quá xa và ngày càng tệ hơn... rất thiếu tự tin và ngại ngần giao tiếp với bất cứ ai. Cứ như cuộc sống chỉ cần 01 mình 01 gốc là cảm giác an toàn nhất. Nhưng làm sao? Ngày mai vẫn phải mở mắt ra, vẫn phải cố gắng để tìm lại mình từ những thất bại, ê chề và tệ hại của bản thân. Để giá trị mình không hao mòn đi nữa. Năm ấy có người bảo rằng, tôi có đôi mắt mơ, rất mơ màng ít ra là trong giây phút nào đó. Nhưng giờ đây tôi đang sống cuộc đời mơ hồ hơn cả đôi mắt ấy...
Say, không phải say bia say rượu. Say vì thuốc, một cảm giác lâng lâng, không cồn vẫn say...cái cảm giác chả êm đẹp chút nào...
Bước qua bóng tối tìm đường đi mới...
Người người nhà nhà một câu chuyện dịch - không buôn bán được...
Mình cũng câu chuyện, xin việc chưa được... mà lâu lâu rồi không nghe thông tin gì mới về H nữa hết, để ngóng trông hy vọng nhiều hơn...
Hãy tử tế khi còn có thể.
Một cuộc đời dù dài hay ngắn, vẫn mong là trọn vẹn. Nhiều tiếng cười, ngập tràn hạnh phúc, và nước mắt đong đầy cho những cảm xúc thăng hoa vui sướng... không ai cầu mong đau khổ, khó khăn...nhưng con đường nào trãi đầy hoa đỏ, con đường nào mà chẳng nhấp nhô, quanh co khúc khỉu. Việc cần làm là hướng tới, vượt qua...đích đến là ở kia.
Ngày hôm ấy tôi bảo, tự tôi còn cảm thấy tự ti và kỳ thị chính mình. Bạn nói rằng ngay cả bản thân mình còn vậy, trách hờn ai có cái nhìn không tốt về mình. Có những lúc thấy bản thân cực kỳ mạnh mẽ, nhưng giá mà nó kéo dài được lâu hơn.
Cứ mỗi lần cố gắng bước đi, thì hầu như mọi cánh cửa cứ đóng sầm lại. Chẳng vui vẻ gì đâu. Đã từng có rất nhiều bạn cùng cười vui...
Tối nay trời rất mát, trái hẳn với cái nắng gay gắt của ngày. Chợt những hình ảnh ngày đó cứ lần lượt ùa về. Cả những khoảnh khắc đẹp, và những điều không muốn nhớ.
Có những lúc bản thân thương cảm cho những phận người trót mang điều bất hạnh, đau khổ không mong muốn. Người mẹ tảo tần dắt theo đứa con trai tuổi lớn, được bác sĩ hướng dẫn qua nơi khác để chuẩn đoán tốt hơn, vì có những dấu hiệu nghi ngờ... trong dạ, tôi thầm thương cảm... còn trẻ quá. Mong là không phải như những gì tôi nghĩ...
Thời điểm bản thân sụt cân trầm trọng mà hình như tự bản thân không nhìn ra được. Cho đến khi đồng nghiệp, bạn bè lên tiếng... chỉ là đùa thôi... si ...da...hả mạy... tôi cũng hùa theo, ừ giai đoạn cuối rồi. Có lẽ sau câu nói đó, tự bản thân tôi cũng không nghĩ rằng... câu nói ấy vận đúng vào người. Tôi vinh dự được liệt kê vào hàng ngũ những con người mang dòng máu quý tộc, cho không ai dám nhận, vì quá cao quý... cao quý hơn cả nhóm máu cao thượng của bản thân mình đang có. Lúc đó, tôi cười, chẳng biết có méo mó hay không...nhưng thật sự tôi cười, chỉ xém chút thôi là bặc ra thành tiếng... tôi tự hỏi, chắc đâu đó cũng có người đang thương cảm cho mình, như chính mình đã từng... những biến cố trong đời, một là quật ngã mình luôn, hai là cho mình động lực mới, cố gắng hơn, sống trọn vẹn hơn...
Mọi việc khá yên ổn, chỉ là những giấc mơ không mời gọi, những đêm thức trắng không cần thiết, những cơn say nhè nhẹ dù chẳng có vị men...những người bạn cùng cảnh, cùng chia sẽ, cùng động viên, và cũng lần lượt im lặng... có lẽ khi đã đủ mạnh mẽ, thì chẳng ai còn cần ai bên cạnh. Mà nôm na, tôi hay gọi là Nhạt.
Ngoài kia đang oằn mình vì dịch bệnh, hơn hết là sự tính toán trục lợi cá nhân, hay sự ích kỷ bản thân, và kì thị xã hội... đời người ngắn dài có lẽ đều đã có định số, hãy thương yêu khi còn có thể...cầu mong mọi việc an yên!
Viết cho đêm đen, với những mong lung cuộc đời...
Giá mà không mang cái dòng máu quý tộc này, có lẽ ngã ra sao cũng dễ dàng bắt đầu lại... những hạn chế công việc, những rào cản...
Chiều nay, mẹ buộc miệng bảo cầu sao cho dịch nhanh qua, và có thuốc trị dứt bệnh con...câu nói của sự lo lắng, bất an, quan tâm, cũng là trách móc... ước muốn của biết bao người cùng cảnh. Lẳng lặng quay lưng bước đi, không nói, không nhìn... niềm tự hào của mẹ có lẽ đã chôn vùi ngay từ khi mình nói... cái cam kết không bí mật nào được giữ...giá mà không giữ lời cam kết...
Sáng sớm mở mắt ra, đọc tin HVTN 702 dừng thí nghiệm vì không tác dụng... lại một hy vọng vụt tắt...
Buồn.
Ngày mai là ngày sẽ ra sao?
Có những ngày ngay cả một người để nói chuyện cũng là xa xỉ...tối nay gió rất dịu, rất mát...
mình 1 năm rưỡi rồi trioday ăn sinh hoạt bt ngủ k sâu đi bộ quá trời mà mình teo cơ hết đây đùi teo mặt hốc hác hết, mà kệ sống đến đâu thì sống niệm phật trả xong nghiệp thì ra đi chả phải thuốc gì nữa. 26t chả tha thiết hơn thua gì cả
Mỗi người đều có cho mình bóng tối, người bước ra, kẻ ngại ngần. Cũng chỉ là những câu chuyện đã cũ của hơn 01 năm qua...nhưng chẳng thể nào bỏ được.
Từ ngày hôm đó, những cảm giác yêu thương nó trở nên không cần thiết, ngại ngùng, và là vết hằn trong cuộc đời. Vốn dĩ chỉ muốn chia sẽ những cảm giác chơi vơi, những điều thầm kín, bí mật mà chỉ người cùng cảnh có thể hiểu nhau. Không phải là những lời mời chào, gắn bó... nhưng hầu như qua cơn khủng hoảng, rồi ai cũng dần thấy cô đơn, và muốn tìm những nơi cùng nhau gắn kết... cũng tốt, nhưng chỉ là không đúng đối tượng. Rất chán nản, chẳng mong muốn gì, nhưng mọi thứ cứ vờn vập nhau, rồi đâu lại vào đó. Lại quay về với những ngày tự buồn, tự nói, tự nghe, tự hiểu... và tự mình cười mình. Thật cũng chẳng muốn nói điều tiêu cực, nhưng khá mệt mõi. Ai không có lòng dị kỉ của bản thân? Cái khác là tính cách... mong lung những thứ không đáng có trong đầu. Một chút ganh tị, một chút khinh thường, một chút giận, một chút thương... cuộc đời mà... cứ vậy thôi.
Mỗi một lựa chọn!
Và tôi chọn khép mình hơn nữa sau lần va vấp ấy. Vì bản thân bây giờ cũng không còn tự tin tự nhiên như ngày trước, luôn cảm thấy có cái gì đó dơ bẩn trong người. Thôi thì ngay khi chưa bắt đầu, hãy đặt cho nó dấu chấm hết. Không phiền luỵ, không vấn vương, không hy vọng, không sợ hãi...cho cả tôi và bạn. Giá như tôi vẫn còn lành lặng như xưa... ít nhất là đến thời điểm này, tôi vẫn không có được tự tin để thật sự bình thường, có một tình cảm bình thường nữa. Nên những khoảng cách là điều hiện tại tôi có thể làm. Tôi hơi ích kỷ cho bản thân, tôi sợ mình phải sống trong cảm giác giấu giấu diếm diếm, tôi sợ mình phải gánh chịu việc làm tổn thương 01 ai khác. Thời gian đã lấy đi của tôi những tươi trẻ, cũng cho tôi những hành trang trong đời. Đủ để cho tôi biết hôm nay mình nên thế nào? Tôi muốn thành thật, nhưng sự thành thật này có lẽ sẽ là sự xa lánh, sợ hãi... nhưng nếu không thành thật thì tôi chẳng thể mang cảm giác mang cái bí mật không hề dễ chịu này mà vui vẻ. Đúng là khi con người ta có nhiều điều lo lắng, ái ngại thì bản thân chẳng có dũng khí để làm gì. Như một trò đùa của tạo hoá, ông biết cách trêu đùa nhân thế... hay là duyên số định sẵn, số phận an bày, kiếp trả vay...luật nhân quả. Tôi sợ nên tôi chỉ có thể hèn nhát mà thu mình lại. Tôi sợ mình vay quá nhiều, mà kiếp này không còn kịp để trả... kiếp sau nếu có tôi lại phải trả nợ đã vay. Nợ ai lời xin lỗi, và nợ chính mình!
Tâm trạng ngày càng tệ, thật rất tệ.
.................................................. ......
... Lại sắp đến ngày ấy... hehe... ngày đi lãnh kẹo. Gần năm rưỡi rồi, cứ đều đều 28 ngày lại xe ta bon bon đi xếp hàng. Tới nơi gửi xe, nộp sổ, gọi tên, lấy sổ, ký tên, nhận thuốc, lấy xe, về uống thuốc...hình thành 1 chu kỳ. Cũng có thăm khám gì đâu, giá mà lãnh được lần nhiều 1 chút, đôi ba tháng đi lần cho khoẻ. Mỗi lần đến nơi cũng kha khá là ám ảnh, tại cái tính mình nó kỳ cục thôi. Chắc không ai giống vậy. Mỗi ngày mình chỉ nhớ mình bệnh vào lúc nuốt kẹo thôi. Mà mỗi lần mình đi lãnh kẹo là tâm trạng mình lại xuống 1 chút. Éo le ghê. Bỏ tánh đó nghe...kỳ cục.
...Gần đây cô V thăm nôm rầm rộ, mọi việc đều lấy đó làm ưu tiên, cảm giác bệnh mình không còn quan trọng...lãng quên... lại là cái cảm giác kỳ cục kẹo. Người gì quá kì...
...Một cảm giác cô đơn nhen nhóm, có tí tẹo thôi... không quan trọng, chỉ là muốn nói ra ấy. Tánh khí khó ở lắm.
...Có quá nhiều thứ muốn buông bỏ!!! :)
Viết cho một ngày nắng nhẹ, trời sắp chuyển cơn mưa...
Đọc đâu đó những lời kêu gọi hiến máu tình nguyện, hay khi bước vào bệnh viện - rảo bước ngang khu vực hiến máu... một cảm giác khó tả, không nói nên lời. Từng thấy nhóm máu mình khá đẹp, thời còn ngồi trên ghế nhà trường, cũng rất máu me tham gia cho có cái gọi là... nhưng tất cả chỉ dừng lại con số 05, và sẽ không có lần thứ 6 nào được nữa. Một chút bùi ngùi, từ sự cảm thấy nhóm máu mình có người ta gọi là cao thượng, chuyển sang giai cấp Quý tộc này. Nghe thì có vẻ liên quan, nhưng là 02 thái cực hoàn toàn khác nhau. Chút tự hào, giờ chỉ còn là sự tự ti. Muốn làm gì đó có ích cũng khó khăn.
Và những rào cản công việc, những cơn say nhẹ và những lần tụt cảm xúc. Mất 01 năm để lấy lại sức khoẻ, vẻ ngoài tạm ổn, và tâm lý trở lại. Chưa kịp comeback, chị Vy đã không mời mà đến. Và như bao người rất ư là ngụp lặn, mệt mỏi.
Đôi lúc muốn nói mình ổn, nhưng cũng lười để nói.
Hôm nay lần đầu tiên được phát kẹo 02 tháng - trớ trêu là nhờ chị Vy cả. Thanh toán bù vài chục vì chi phí kẹo cho 02 tháng hơn mức quy định chi trả của bhyt. Giá mà sau khi chị Vy đi, dù có bù tiền nhưng được nhận nhiều kẹo hơn thì cũng rất là ok. Chỉ tiếc là sau đó vẫn là 28v / lần. :)... có nên cám ơn chị Vy 01 lần không nhỉ?
Ngày mai ơi,...
Trong khi mọi người đều tìm thấy được niềm vui mới, trong công việc... còn nó tâm trạng cứ ngày càng đi xuống. Cảm giác như đã rơi vào bế tắc. Những ngày tháng này nó mệt mỏi hơn cả cái ngày nó cầm trên tay kết quả xét nghiệm... ngày ấy nó cứ trơ ra, vẫn nuôi hy vọng ở ngày mai rất nhiều... nó tin nó sẽ tiếp tục tốt hơn, con đường phía trước của nó đang rộng mở, chỉ là thêm vài viên thuốc thôi mà. Nó tin vậy, cho đến khi những biến cố lớn hơn đến với nó, mất công việc, mất thu nhập, mất cả niềm tin bản thân... nó còn lại gì? Bắt đầu nó trốn tránh, lầm lũi, và rất mệt nhọc trong cuộc sống hiện tại... nó ngưỡng mộ những con người ngoài kia, những người cùng cảnh như nó, họ nghị lực, mạnh mẽ, tích cực lạc quan dù trong bất cứ hoàn cảnh nào... nó đã không còn là người truyền lửa, tiếp động lực cho ai khác... khi chính nó phải vật lộn từng ngày... ở ngưỡng cửa đời người nó ngã mà không dậy nổi... nó bế tắc với mọi thứ xung quanh...
Cố gắng lên bạn nhé. Hãy luôn tin rằng với sự tiến bộ của y học, một ngày nào đó sẽ có thuốc trị dứt điểm bệnh này.