Kết quả 1 đến 4 của 4

Chủ đề: Gia tăng các cặp vợ chồng HIV "trái dấu"

Threaded View

  1. #3
    Thành Viên Mới mai hi vong's Avatar
    Ngày tham gia
    17-06-2014
    Giới tính
    Nữ
    Đến từ
    tphcm
    Bài viết
    1
    Cảm ơn
    2
    Được cảm ơn 1 lần.

    Tình yêu đích thực không phân biệt bệnh tật

    Tôi và chồng tôi học cùng trường cao đẳng, anh hơn tôi 3 khóa. Nhưng suốt thời gian chung trường chúng tôi chưa từng quen biết, cũng có thể vài lần chạm tráng nhưng không để lại ấn tượng gì về nhau trong quá khứ.
    Mãi sau 2 năm ra trường (tức là anh đã ra trường 5 năm) anh lại tình cờ là khách hàng thân thiết nơi tôi làm việc, nhưng suốt hơn 1 năm tôi chẳng có ấn tượng gì về anh ngoài 1 anh chàng đẹp trai trắng trẻo, rất tây. Rồi 1 ngày anh ngoài suốt buổi chiều để cưa cẩm tôi (thật ra thì làm khó) rồi anh xin số điện thoại. Sau đó thì mời tôi đi cafe ăn uống, tôi chưa bao giờ nghĩ anh sẽ trở thành chồng tôi, trong con người anh luôn mang một nổi u uất khó tả. Sau này thân thiện hơn tôi thường hỏi anh lý do anh trầm tư, anh nói mình bệnh ung thư sắp chết, chỉ còn khoảng vài năm nữa thôi, anh chỉ buồn là chưa thể làm gì cho gia đình anh khi họ kỳ vọng rất nhiều ở anh.
    Tôi đồng cảm và chia sẻ cùng anh, nhưng trong tôi luôn có cảm giác anh nói không thực, rồi 1 ngày tôi tìm thấy đc quyển sổ điều trị của anh. Ký hiệu B20 đập vào mắt tôi, tôi cũng mơ hồ nhận ra nó là căn bệnh nguy hiểm và bị kỳ thị, tôi chọn đứa bạn thân nhất làm y tế, nó cho tôi biết anh bị "H", 1 nổi buồn khó tả xâm nhập vào hồn tôi, nhưng tôi rất bình tỉnh và không hề lo sợ, tôi hỏi anh và anh xác nhận đó là sự thật. Anh sợ tôi xa lánh nên không dám nói sự thật về mình.
    Tôi vẫn bên anh ngày ngày, khuyên anh và cùng anh đi khám khi rảnh, tôi tiếp thêm cho anh sức mạnh, có lẽ chính vì nhận được sự đồng cảm mà anh ngày càng vui và yêu đời hơn. Tôi cũng biết được anh xuất thân trong 1 gia đình giàu có và là người con được thương yêu và kỳ vọng nhất của gia đình, nhưng vì tủi thân mang bệnh nên anh không dám sống gần gia đình mà đơn thân ở nơi xứ người. Và anh bị nhiễm H không phải vì ăn chơi trụy lạc mà vì anh cứu 1 người bạn bị thương trong thời gian hai người cùng làm việc và sống chung phòng trọ. Nhưng anh không hề hay biết người đó mang trong người căn bệnh thế kỷ, chỉ khi người đó mất sau 2 năm người đó về quê sống, anh đến dự đám tang và được người nhà cho biết người đó mất vì biết mình bệnh nhưng không chịu điều trị (anh vẫn vô tư không nghĩ rằng mình bị lây bệnh trong lần cứu anh đó và bị mảnh vỡ thủy tinh cắt vào chân), sau 1 năm anh thấy yếu dần và có những biểu hiện của bệnh, anh đi xét nghiệm và biết mình cũng nhiễm. Đau khổ tột cùng nhưng anh vẫn cố sống và hoàn thành tâm niệm của mình, anh vẫn làm việc ở 1 công ty hàng đầu và được đánh giá cao trong năng lực quản lý.
    Rồi 1 ngày anh ngỏ lời cầu hôn tôi, tôi gật đầu đồng ý, tiệc cưới diễn ra trong niềm hân hoan của 2 gia đình nhưng tất cả họ điều không biết bệnh tình của anh. Hiện nay chúng tôi sống rất hạnh phúc và đang dự định sẽ sinh con.
    Trước đây tôi chưa từng nghĩ mình sẽ sống cùng nhà với 1 người có H chứ đừng nói chi đến lấy chồng bị H, nhưng khi yêu anh tôi mới biết rằng H không đáng sợ như nhiều người vẫn nghĩ. Tôi chỉ ước mong anh luôn sống khỏe mạnh để làm tròn bổn phận với cha mẹ và chào đón đứa con của chúng tôi trong tương lai.
    Lần sửa cuối bởi songchungvoi_HIV, ngày 16-07-2014 lúc 11:12.

  2. Những thành viên đã cảm ơn mai hi vong cho bài viết này:

    songchungvoi_HIV (16-07-2014)

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •