Muỗi đốt

Anh đến bên em lúc nửa đêm
Nồng say hôn má thắm môi mềm
Bình minh thức giấc anh đi mất
Phải chăng giấc mộng tím êm đềm?
Nhưng không, vệt máu vẫn còn đây
Cả vết hôn sâu khắp chân tay
Đêm qua hẳn là anh sung sướng
Bỏ đi ngay lúc đã no đầy.
Còn em hằn lại những vết thương
Tủi thân suýt khóc ở trên giường
Trách mình lười biếng, màn không mắc
Để giờ mang tiếng "Mụn- cô nương”