Trang 2 của 5 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối
Kết quả 21 đến 40 của 90

Chủ đề: Cuộc sống cơ cực của gái bán dâm

Hybrid View

  1. #1
    Thành viên năng động nhiệt tình.
    Ngày tham gia
    18-07-2009
    Giới tính
    Nam
    Đến từ
    Tp.HCM
    Bài viết
    47,922
    Cảm ơn
    2,578
    Được cảm ơn: 11,970 lần
    Chuyện về “nữ hoàng lầu xanh" lừng danh nhất trong lịch sử nước Mỹ

    Thứ bảy 27/12/2014 14:10

    Bằng nhiều chiêu lọc lõi trong ngành kinh doanh mại dâm, Polly Adler mở hàng tá “lầu xanh” trên khắp khu phố giàu có Manhattan (Mỹ).



    Chỉ sau một thời gian hoạt động, Polly Adler nhanh chóng trở thành “tú bà” quyền lực nhất và được phong là “nữ hoàng lầu xanh”, tiếng tăm vang danh khắp nước Mỹ. Có thể nói, xuyên suốt chiều dài lịch sử hơn 300 năm của nước Mỹ, không ai có thể qua mặt được Polly Adler về "nghề kinh doanh" nhạy cảm này.


    Bị cưỡng hiếp và phá thai khi 17 tuổi


    Trong giấy khai sinh, Polly Adler tên thật là Pearl Adler, chào đời ngày 16/4/1900 tại Yanow (Nga). Polly Adler là con gái đầu trong một gia đình có 9 người con. Khi được 5 tuổi, cha của Polly Adler vốn là một thợ may quyết định chuyển cả gia đình đến Mỹ sinh sống. Tuy nhiên, do điều kiện vào Mỹ khá ngặt nghèo nên cha Polly Adler quyết định đưa từng người đi. Và Polly Adler là người đầu tiên trong gia đình đến Mỹ trước tiên.



    Polly Adler dùng tay che mặt khi ra tòa

    Lúc đầu, Polly Adler sống cùng với gia đình những người bạn bè thân thiết của gia đình ở Holyoke (tiểu bang Massachusetts, Mỹ). Hằng tháng, Polly Adler vẫn nhận được tiền chu cấp từ quê nhà của cha. Tuy nhiên, trong thời gian này, Thế chiến I bùng nổ nên khoản tiền do cha chu cấp từ quê nhà đã bị cắt giảm một nửa. Không còn nhiều tiền để trang trải, buộc Polly Adler phải chuyển đến sống với người anh họ ở Brooklyn (TP New York). Do hoàn cảnh ngày càng khó khăn, Polly Adler phải xin việc tại một nhà máy sản xuất áo nịt ngực với mức lương 5 USD/tuần.


    Với một cô gái 17 tuổi xinh đẹp, thân hình phổng phao, Polly Adler nhanh chóng lọt vào “mắt xanh” của lão quản đốc nhà máy. Do còn quá non nớt nên Polly Adler chưa hiểu được những nguy hiểm từ lão quản đốc khi liên tục có các hành động sờ mó, âu yếm với mình. Cuối cùng, cơn ác mộng cũng đến với Polly Adler. Lợi dụng lúc Polly Adler làm việc ca đêm, lão quản đốc lôi cô vào một căn phòng vắng người rồi cưỡng hiếp.


    Không chỉ bị cưỡng hiếp, Polly Adler còn bị lão quản đốc đuổi việc. Đau đớn hơn, hai tháng sau, Polly Adler bàng hoàng khi nhận được tin mình mang bầu. Do chưa trở thành công dân chính thức của Mỹ nên Polly Adler đành phải yên lặng để được tiếp tục ở lại Mỹ. Khi cái thai ngày một lớn, không thể giấu được nữa, Polly Adler đau đớn tìm gặp một bác sĩ để làm thủ tục nạo phá thai. Khi biết cô em họ mang thai, người anh họ của Polly Adler đã đuổi cô ra khỏi nhà.


    Trở thành “bà trùm” đế chế “lầu xanh”


    Nghèo khó, túng bấn, không một xu dính túi, Polly Adler lê từng bước chân khó nhọc tìm đến Manhattan và tiếp tục kiếm sống bằng cách làm ở một nhà máy cho mãi đến năm 1920, khi một người bạn cùng phòng giới thiệu Polly Adler với một người buôn rượu lậu tên là Tony. Tony tâm sự với Polly Adler rằng mình đã có mối tình với một người phụ nữ nổi tiếng đã có chồng, và muốn tách ra khỏi người đàn bà này để đến với mối tình mới. Tony thỏ thẻ nếu Polly Adler đồng ý làm người tình của Tony thì người đàn ông này sẽ thuê nhà và trả tiền thuê nhà hằng tháng cho cô.


    Nghe những lời đề nghị của Tony, Polly Adler đồng ý ngay. Bởi, trong hoàn cảnh vô gia cư của Polly Adler lúc ấy thì sự giúp đỡ của Tony là một điều vượt sức tưởng tượng. Sau đó, Polly Adler được Tony thuê cho một căn hộ 2 phòng trên đường Riverside. Tuy nhiên, khi ở căn hộ này một thời gian, Polly Adler phát hiện ra Tony là một “ông trùm” môi giới mại dâm. Khi bị Polly Adler phát giác, Tony nói thẳng công việc của anh ta và đề nghị Polly Adler tham gia "tìm kiếm" những phụ nữ trẻ cung cấp cho Tony để làm gái mại dâm.


    Nhờ những nỗ lực "không mệt mỏi", Polly Adler đưa về cho Tony hàng chục cô gái trẻ, đẹp. Trung bình mỗi tuần, Polly Adler kiếm được 100 USD. Đây là một số tiền khá lớn đối với thu nhập của công chức Mỹ thời kỳ đó. Làm việc với Tony được một thời gian, Polly Adler phát hiện ra những món lợi béo bở từ lĩnh vực cung cấp gái mại dâm cho “khách làng chơi”. Sau khi không hợp tác với Tony nữa, Polly Adler bắt đầu mở một “lầu xanh” của riêng mình tại một căn hộ chung cư. Để che đậy các hoạt động mại dâm của mình, Pearl Adler tìm cách kết bạn với cảnh sát, mỗi vụ Polly Adler gần như bị bắt giữ thì ả đã "lót tay" cho cảnh sát 100 USD, sau đó vụ việc lại chìm xuồng.


    Khi công việc "kinh doanh" phát đạt, Polly Adler lại thuê nhiều căn hộ lớn hơn. Tại mỗi căn hộ, Polly Adler cho thiết kế nhiều cầu thang chìm và các căn phòng bí mật để phục vụ cho các hoạt động mại dâm. Chỉ sau vài năm hoạt động, Polly Adler có trong tay hàng tá “lầu xanh” tại các khu chung cư, phục vụ các “khách làng chơi” có thu nhập thấp, trung bình. Nhận thấy nhu cầu của một bộ phận “khách làng chơi” giàu có, Polly Adler còn cho mở hàng loạt “lầu xanh” cao cấp chuyên cung cấp những gái “mại dâm” trẻ, đẹp nhất.


    Bằng nhiều chiêu lọc lõi trong ngành kinh doanh xác thịt, Polly Adler nhanh chóng trở thành “tú bà” quyền lực nhất và được phong là “nữ hoàng lầu xanh”, tiếng tăm vang danh khắp nước Mỹ. Sau khi thị trường chứng khoán Mỹ bị sụp đổ vào năm 1929, Polly Adler e sợ ngành "kinh doanh" của mình sẽ không đứng vững được doanh số, nhưng trái ngược lại chuyện kinh doanh của Polly Adler phát đạt khủng khiếp. Hàng tá đàn ông đứng chờ ngoài cửa khu nhà Polly Adler, họ hy vọng sẽ được "vui vẻ" nhằm quên đi sự mất mát về tài sản.


    Mục tiêu cuối đời


    Tháng 8/1930, Tòa án Tối cao TP. New York đã bổ nhiệm thẩm phán Samuel Seabury nhằm tiến hành một cuộc điều tra quy mô lớn nhất trong lịch sử Mỹ về nạn tham nhũng của giới chức địa phương. Sau khi được bổ nhiệm, thẩm phán Samuel Seabury rất muốn biết lý do tại sao Polly Adler chưa một lần bị truy tố vì tội Tổ chức mại dâm dù đã bị bắt rất nhiều lần. Thẩm phán Samuel Seabury nhận định rằng, nạn tham nhũng của giới chức địa phương có liên quan đến các “lầu xanh” do Polly Adler làm chủ.


    Trong khi thẩm phán Samuel Seabury đang tiến hành công việc điều tra của mình thì Polly Adler nhận được “mật báo” về việc sắp bị nhà chức trách bắt giữ để điều tra hành vi tổ chức mại dâm. Pearl Adler đã "lặn" đến Miami và tạm trú trong một khách sạn tại đây dưới cái tên giả. Sau 6 tháng lẩn trốn, Polly Adler quay về lại New York vào tháng 5/1931 để tiếp tục điều hành “đế chế lầu xanh” của mình. Tuy nhiên, sáng ngày kế tiếp, khi Polly Adler vừa choàng tỉnh giấc, đã có 2 viên chức từ thẩm phán Samuel Seabury xuất hiện ngay ngưỡng cửa căn hộ đưa ngay trát hầu tòa.


    Tại Tòa, thẩm phán Samuel Seabury cáo buộc Polly Adler tổ chức những bữa tiệc “sex” với sự tham gia của thị trưởng Walker và các chính trị gia khác tại Tòa thị chính Tammany. Sau bữa tiệc này, các quan chức đã chi ra những tấm séc thanh toán trị giá cả chục ngàn USD cho Polly Adler. Trước các cáo buộc, Polly Adler đều bác bỏ. Để khiến cho Polly Adler nhận tội, thẩm phán Samuel Seabury đưa ra hàng loạt danh sách các cảnh sát đã làm công việc “bảo kê” cho các “lầu xanh” của Polly Adler đã bị kết án.


    Tuy nhiên, Polly Adler thể hiện là một “tú bà” ma mãnh nhất nước Mỹ khi kiên quyết phủ nhận. Đồng thời, Polly Adler “cầu cứu” đến các quan chức “cấp cao”, những người từng sử dụng miễn phí dịch vụ “mại dâm cao cấp” của “tú bà” này để can thiệp. Sau đó, Polly Adler thoát khỏi những cáo buộc của thẩm phán Samuel Seabury một cách bất ngờ. Mặc cho thẩm phán Samuel Seabury tiếp tục công việc điều tra của mình, Polly Adler tiếp tục cho các “lầu xanh” của mình hoạt động trở lại.


    Nhưng Pearl Adler đã không may mắn dưới thời kỳ thắng cử của thị trưởng Fiorello LaGuardia. Sau khi đắc cử, thị trưởng Fiorello LaGuardia tuyên bố sẽ "cải tạo rác rưởi làm trong lành New York". Đúng như dự đoán của nhiều người, vào tháng 7/1936, Pearl (Polly) Adler bị bắt giữ để điều tra về hành vi tổ chức mại dâm và bị tống giam. Sau khi được phóng thích, Pearl Adler quay lại tìm kiếm một công việc hợp pháp. Năm 1943, Pearl chuyển tới sinh sống tại bang California. Trước khi qua đời vì căn bệnh ung thư vào năm 1962, Polly Adler mới muộn màng nhận ra mục tiêu cao quý nhất của đời mình là hoàn thành cấp Trung học.


    Theo Công lý

  2. #2
    Thành viên năng động nhiệt tình.
    Ngày tham gia
    18-07-2009
    Giới tính
    Nam
    Đến từ
    Tp.HCM
    Bài viết
    47,922
    Cảm ơn
    2,578
    Được cảm ơn: 11,970 lần
    Phố đèn đỏ lâu đời tại Ấn Độ sẽ bị xoá sổ?

    Thứ năm 08/01/2015 08:00Bất động sản khởi sắc khiến cho khu đèn đỏ Kamathipura ở Mumbai, Ấn Độ, sắp biến thành các tòa nhà văn phòng và khu căn hộ.



    Trời nhá nhem tối, trong các con hẻm nhỏ ảm đạm, những người phụ nữ trải tấm nhựa phía trước tòa nhà ọp ẹp, nơi mà họ vừa dùng để sinh sống, vừa hành nghề mại dâm. Họ cùng ăn một bữa tối thanh đạm. Các căn phòng ở đây có giá thuê 300 rupee (khoảng 4,6 USD) một ngày nhưng nhỏ tới mức gia chủ không thể mời ai đó ăn cùng một bữa cơm trong nhà.

    [TR]
    [TD="align: center"][/TD]
    [/TR]
    [TR]
    [TD="class: desc, align: center"]Một phụ nữ mại dâm tại khu đèn đỏ Kamathipura. Ảnh AFP[/TD]
    [/TR]

    Đây là cảnh tượng thường thấy tại quận Kamathipura, trung tâm thành phố Mumbai, thủ đô thương mại của Ấn Độ. Từ thế kỷ 18, khu phố trở thành trung tâm của hoạt động mại dâm và buôn bán người khét tiếng.


    "Thời hoàng kim đã qua. Mọi thứ đang đóng lại. Đã đến hồi kết của phố đèn đỏ Kamathipura. Kamathipura là một nơi kinh khủng ", Hasina, 38 tuổi, nói. Hasina sống và hành nghề ở khu này suốt hai thập kỷ qua.

    Mumbai hiện có giá bất động sản vào hàng đắt đỏ nhất thế giới. Nhu cầu đất đai ở thành phố đông đúc với khoảng 20 triệu người này rất cao. Các chuyên gia phát triển đô thị từ lâu đã để mắt tới khu Kamathipura, tuy nhiên, do tăng trưởng kinh tế thấp trong những năm gần đây, cộng với thiếu vốn đầu tư khiến họ đành phải lùi lại mọi dự định. Dù khu này hầu như đã bị mua sạch vào thời điểm cao trào của bong bóng kinh tế, nhưng các dự án chuyển đổi nhà thổ, quán cà phê, cửa hàng tạp hóa và nhà xưởng thành văn phòng, trung tâm thương mại hay căn hộ chưa bao giờ được triển khai.

    Tuy nhiên, với lời hứa thay đổi lớn của chính phủ mới, sự tự tin về kinh tế đang ấm trở lại, các dự án phát triển lên kế hoạch cách đây một thập kỷ cũng đang bắt đầu được khởi động.

    "Mọi thứ đang chuyển động trở lại. Nhiều tờ thông báo mới được dán trên những tòa nhà từng là nơi hành nghề mại dâm. Chúng nhắc nhở mọi người ở đây rằng đã đến lúc phải chuyển đi", Pravin Patkar, người đứng đầu tổ chức chống buôn người Prerana ở khu vực ngoại ô Kamathipura, nói.

    Với Fatima, gái mại dâm 32 tuổi, cô chưa biết sẽ đi đâu. "Tôi không có gia đình, tiền tiết kiệm hay bất cứ thứ gì, ngoài cậu con trai 9 tuổi phải chăm sóc", Fatima chia sẻ. Fatima bị chị gái bán vào nhà thổ từ khi 12 tuổi.

    Khoảng 10.000 phụ nữ hành nghề bán dâm sống tại Kamathipura. Họ đến từ khắp nơi trong đất nước Ấn Độ và cả các nước láng giềng như Nepal, Bangladesh. Hầu hết trong số họ đều từng trở thành món hàng của bọn buôn người do người thân bán hoặc nghe theo những lời hứa hẹn hão huyền của những tên đàn ông rằng họ sẽ có một cuộc sống tốt hơn ở Mumbai. Cảnh sát nhận đút lót và nhắm mắt làm ngơ. Tòa án đặc biệt về buôn người chỉ ngăn chặn các vụ nhỏ.

    Chủ nhà chứa thường tống giam những phụ nữ trẻ mới đến đây vào một căn phòng nhỏ suốt nhiều tuần hoặc nhiều tháng. Cô Sati Sheikh, 27 tuổi, luôn phải chịu những đe dọa bạo lực với hai đứa con nhỏ để ép cô tiếp khách trong các nhà thổ.

    "Tôi phục vụ khoảng 6 khách mỗi ngày. Nếu không, họ dọa sẽ bán hai đứa bé", Sheikh nói.

    Nếu rơi vào tay bọn buôn người, hầu hết các cô gái đều có chung số phận. Họ chỉ có vài lựa chọn. Những ông chủ địa phương cũng từ chối tuyển họ làm việc, ngay cả những công việc lao động chân tay.

    "Nhiều người còn không đồng ý cho chúng tôi làm công việc dọn dẹp. Liệu họ có coi chúng tôi là con người?", Sheikh tâm sự.

    Một cách giúp những người phụ nữ thoát nạn là dựa vào con cái họ. Các tổ chức phi chính phủ giúp con cái họ tới trường. Khi đủ tuổi, các em bắt đầu làm việc, có tiền chuộc mẹ ra khỏi nhà chứa.

    "Tôi đã phải làm công viêc tủi nhục suốt 20 năm nên con gái tôi sẽ không phải làm việc này. Con trai tôi đang học đại học và làm tại một tiệm kem. Nó đang cố gắng kiếm tiền đưa tôi ra khỏi nhà thổ", cô Devi, 36 tuổi, cho biết.

    Gái mại dâm hành nghề ở Kamathipura phải trả một khoản phí 1.500 rupee (khoảng 23 USD) trong hai tuần cho cảnh sát địa phương để tránh họ quấy nhiễu.

    Tệ nạn mại dâm tràn lan trên toàn thành phố khiến các tổ chức phi chính phủ rất khó tiếp cận với những phụ nữ bị tổn thương và con cái của họ

    Tòa án tối cao Ấn Độ đang xem xét việc có nên hợp pháp hóa mại dâm hoặc làm rõ tình tạng pháp lý của nó.

    Nhật Thy

    Theo The Guardian

  3. #3
    Thành viên năng động nhiệt tình.
    Ngày tham gia
    18-07-2009
    Giới tính
    Nam
    Đến từ
    Tp.HCM
    Bài viết
    47,922
    Cảm ơn
    2,578
    Được cảm ơn: 11,970 lần
    Góc tối mại dâm chuyển giới tại Trung Quốc

    Thứ hai 19/01/2015 16:33


    Lao động tình dục chuyển giới tại Trung Quốc là những đối tượng bị xã hội kỳ thị mạnh mẽ nhất. Họ phải đối mặt với nhiều nguy cơ như tỷ lệ lây nhiễm HIV cao, bị lạm dụng tình dục.



    Asia Catalyst, một tổ chức phi chính phủ Mỹ chuyên tập trung vào vấn đề y tế, nhân quyền ở Trung Quốc và Đông Nam Á mới đây đã công bố báo cáo 79 trang với tựa đề tựa đề “Cuộc sống chìm trong tăm tối”, nói về điều kiện sống của những người chuyển giới nữ làm nghề mại dâm tại Bắc Kinh và Thượng Hải.

    Ảnh minh hoạ

    Asia Catalyst đã hợp tác cùng hai tổ chức phi chính phủ tại địa phương là Trung tâm tư vấn và thông tin Zuoyou Bắc Kinh và Trung tâm CSW and MSM Thượng Hải để tiến hành đợt phỏng vấn 70 lao động tình dục chuyển giới trong giai đoạn từ tháng 12/2013 tới tháng 9/2014. Kết quả là tất cả những người tham gia đều nói rằng, họ sinh ra là nam, nhưng "hành nghề" theo cách của nữ giới.


    Trong báo cáo, một người chuyển giới tên Xia Yu (tên nhân vật đã được thay đổi) cho hay, cô không dám về thăm gia đình vì e ngại chuyện người thân sẽ cảm thấy xấu hổ về thân phận thực của cô. Một người chuyển giới khác phải xuống tàu điện ngầm để tránh ánh mắt “soi mói” của nhiều người. Trong khi đó, một người khác từng bị cảnh sát đánh.


    Theo Asia Catalyst, những lao động tình dục chuyển giới là nhóm người chịu thiệt thòi và dễ tổn thương nhất tại Trung Quốc.


    Việc thiếu luật chống phân biệt đối xử với người thuộc giới tính thứ 3 cùng những nguồn lực y tế cơ bản, khiến nhiều người chuyển giới tại Trung Quốc cảm thấy bị mắc kẹt tại nấc thang dưới cùng của xã hội.


    Người Trung Quốc khó chấp nhận việc chuyển đổi giới tính. Sự kỳ thị của xã hội đã buộc nhiều người chuyển giới phải sống ẩn dật. 97% số người chuyển giới tham gia cuộc khảo sát cho biết họ phải rời xa gia đình vì ánh mắt kỳ thị của cộng đồng.


    Hơn 60% người được phỏng vấn cho biết đã từng bị bắt giữ. Nhiều người nói rằng họ đã bị đánh đập hoặc bị đe dọa bằng bạo lực thể chất. Họ cũng thường xuyên bị khách hàng bạo lực tình dục.


    Báo cáo của Asia Catalyst cũng tiết lộ một tỷ lệ đáng kể người chuyển giới nữ trong khu vực châu Á - Thái Bình Dương hành nghề mại dâm để kiếm tiền hoặc vì nhiều động cơ khác.


    “Những người chuyển giới nói rằng họ sẽ kiếm được nhiều tiền hơn sau khi ăn mặc như phụ nữ", Shen Tingting, Giám đốc chương trình vận động của tổ chức Asia Catalyst, nói. Theo Shen, nhiều người trong số họ không thể tìm việc khác, trong khi đó, một "cô gái" tin rằng nghề mại dâm sẽ giúp cô kiếm được một đối tác ưng ý.


    Báo cáo cũng cho biết, khả năng nhiễm HIV trong nhóm mại dâm chuyển giới cao gấp 49 lần so với cộng đồng và gấp 9 lần so với mại dâm nữ.


    Gia Toại

    Theo The Guardian
    Lần sửa cuối bởi songchungvoi_HIV, ngày 19-01-2015 lúc 16:27.

  4. #4
    Thành viên năng động nhiệt tình.
    Ngày tham gia
    18-07-2009
    Giới tính
    Nam
    Đến từ
    Tp.HCM
    Bài viết
    47,922
    Cảm ơn
    2,578
    Được cảm ơn: 11,970 lần
    Cuộc sống tủi hổ của người chuyển giới ở quốc gia Hồi giáo Pakistan

    Thứ 5, 22-01-2015 08:57:05 am
    Những người chuyển giới ở các nước Hồi giáo như Pakistan luôn phải chịu đựng sự khinh miệt và chối bỏ của cộng đồng, đôi khi họ còn phải đối mặt với nguy hiểm đến tính mạng.


    Akram trong hai thân phận của mình

    Ban ngày, chàng trai 27 tuổi Waseem Akram bán phụ kiện điện thoại trong một con hẻm nhỏ ở thành phố Rawalpindi. Nhưng mỗi khi đêm xuống, anh lại đứng trước gương để cạo râu, trang điểm và biến thành cô gái mang tên Rani - nữ vũ công chuyên nhảy múa tại đám cưới.



    Ban ngày anh bán điện thoại trong một con hẻm nhỏ










    Đêm xuống, anh trang điểm, mặc những bộ đồ vũ nữ truyền thống


    Và đi kiếm tiền bằng việc nhảy múa trong những bữa tiệc



    "Cuộc sống của tôi khó khăn lắm, làm một nghề không đủ để trang trải đâu, làm vũ công kiếm được nhiều tiền hơn bán điện thoại đấy" - Akram chia sẻ.




    "Nhưng tôi không phải là người chuyển giới đâu, chỉ đơn giản là tôi thích khiêu vũ và nếu muốn kiếm được tiền từ sở thích đó, tôi buộc phải ăn mặc như phụ nữ, vậy thôi" - Akram tiết lộ thêm.





    Amjad Mahmoud, một người chuyển giới lớn tuổi đang sống tại thành phố Rawalpindi, Pakistan



    Tại Pakistan, những người như Akram vẫn phải chịu đựng sự ruồng bỏ của cộng đồng Hồi giáo, thậm chí những kẻ cực đoan còn thường xuyên tấn công, thế nên đa số họ vẫn phải sống cả 2 cuộc đời, ban ngày là nam, đêm xuống họ mới dám trở thành những cô gái đeo mạng che mặt.





    Những người như Riasat Hussein phải đối mặt với nhiều chỉ trích và miệt thị của cộng đồng



    Vì vai trò của nam và nữ trong xã hội Hồi giáo được phân định rất rõ ràng, nên những người chuyển giới thường bị gia đình hắt hủi và đuổi đi từ khi còn rất trẻ, phần lớn trong số họ đi đến những thành phố lớn, giấu kín danh tính thực và hành nghề vũ công, thậm chí là ăn xin và mại dâm.





    Arfeen Nasar năm nay đã 49 tuổi, ông đã công khai giới tính từ khi còn rất trẻ



    Trong số 180 triệu công dân Pakistan, có hàng ngàn người công khai chuyển giới, họ được gọi với cái tên riêng: Hijra




    Bakhtawar Ijar năm nay đã 43 tuổi, ông sống cùng vài người bạn cũng là người chuyển giới, Ijar cho biết, ông cảm thấy an toàn và được tôn trọng khi sống cùng những người giống mình.






    Bakhtawar Ijar tạo dáng bên ngoài căn nhà trọ của mình




    Tuy nhiên, không phải lúc nào họ cũng bị hắt hủi, ở các quốc gia Hồi giáo, người ta tin rằng những người kém may mắn, ở đây là những người chuyển giới, sẽ nhận được phước lành từ chúa trời, thế nên những người như Abbas thường được mời đến để làm phước cho trẻ em mới sinh.





    Tahir Abbas đã mang giới tính nữ trong chứng minh nhân dân kể từ năm 2011



    Một bức tường dán đầy ảnh các vũ công chuyển giới trong một căn phòng trọ tại thành phố Rawalpindi




    Năm 2011, Tòa án tối cao Pakistan đã cho phép người chuyển giới thay đổi tên tuổi trong chứng minh thư, cho phép họ đi bầu cử với giới tính nữ, mới đây, một chính trị gia chuyển giới đã ra tranh cử, điều này cho thấy một bước tiến lớn về sự hội nhập của người chuyển giới trong xã hội Hồi giáo.




    (Nguồn: AP)


    Theo Hoàng Ân / Trí Thức Trẻ

  5. #5
    Thành viên năng động nhiệt tình.
    Ngày tham gia
    18-07-2009
    Giới tính
    Nam
    Đến từ
    Tp.HCM
    Bài viết
    47,922
    Cảm ơn
    2,578
    Được cảm ơn: 11,970 lần
    Hy Lạp: Mại dâm tăng 150% do khủng hoảng kinh tế

    Thứ hai 09/02/2015 11:37

    Chìm trong khủng hoảng kinh tế suốt 6 năm với tỷ lệ thất nghiệp cao cộng với chính sách thắt lưng buộc bụng của Chính phủ, nhiều phụ nữ Hy Lạp đã phải tìm đến con đường mại dâm để mưu sinh và giúp đỡ gia đình.



    Theo Trung tâm Nghiên cứu Xã hội Quốc gia của Hy Lạp (EKKE), tỷ lệ gái mại dâm ở nước này đã tăng vọt 150% trong khủng hoảng kinh tế. Hiện có khoảng 20.000 phụ nữ hành nghề mại dâm ở nước này. Trong số đó, chỉ chưa đầy 1.000 người hành nghề trong các nhà chứa có đăng ký và được nhà nước cấp phép, quản lý, kiểm tra.

    Tại Hy Lạp, nhiều phụ nữ có chồng đã phải bán thân để phụ giúp gia đình

    Theo Luật pháp Hy Lạp, từ năm 1999, các nhà thổ phải có giấy phép hoạt động. Muốn hành nghề trong các nhà chứa có giấy phép này, phụ nữ phải trên 18 tuổi, sống và làm việc tại Hy Lạp, không có bệnh truyền nhiễm qua đường tình dục, không nghiện ma túy, không bị tâm thần, không bị kết án, chưa kết hôn. Phụ nữ phải có thẻ khám sức khỏe và phải khám 2 tuần/lần.
    Tuy nhiên, do kinh tế khó khăn, luật pháp Hy Lạp vẫn không thể ngăn phụ nữ có gia đình làm nghề này.

    Soula Alevridou, chủ một nhà chứa hợp pháp nói với BBC rằng, tình hình của các phụ nữ có gia đình rất khắc nghiệt. Soula Alevridou cho hay, nhiều phụ nữ có gia đình tìm đến nhà chứa của cô nhưng cô phải từ chối vì nếu bị chính quyền phát hiện, nhà chứa sẽ bị tước giấy đăng ký.

    “Họ ở trong tình cảnh túng quẫn đến nỗi không có tiền cho con ăn sáng trước giờ đi học”, Soula Alevridou nói.

    Không thể làm một cách hợp pháp trong nhà chứa có đăng ký, họ buộc phải ra đứng đường tự tìm khách, trở thành gái mại dâm bất hợp pháp, đặt cược tính mạng của mình để kiếm tiền mưu sinh.


    Nhiều trong số những phụ nữ đã có gia đình hành nghề mại dâm là tri thức trẻ thuộc mọi lĩnh vực. Như trường hợp một bác sĩ tên Georgia, cô cũng phải kiếm sống bằng cách đứng đường khi phòng khám tư của cô chỉ có 3 bệnh nhân mỗi tuần, không thể đủ để trả tiền thuê nhà và nuôi bố mẹ già. Cô thừa nhận: “Tôi sống cuộc đời hai mặt và chỉ có tôi biết điều này. Tôi đã xin việc trong ngành y khắp nơi và chờ thư trả lời từng ngày”.


    Georgia chỉ là một trong số rất nhiều phụ nữ Hy Lạp bán thân để lấy tiền phụ thêm vào cuộc sống cho gia đình. Hành động của những người phụ nữ này không chỉ khiến hạnh phúc gia đình của họ có nguy cơ đổ vỡ mà còn khiến họ lây nhiễm các bệnh lây truyên qua đường tình dục, trong đó có HIV. Theo thống kê, số trường hợp nhiễm HIV ở Hy Lạp đã tăng 200% trong 4 năm qua.
    Nhật Thy

    Theo Telegraph

  6. #6
    Thành viên năng động nhiệt tình.
    Ngày tham gia
    18-07-2009
    Giới tính
    Nam
    Đến từ
    Tp.HCM
    Bài viết
    47,922
    Cảm ơn
    2,578
    Được cảm ơn: 11,970 lần
    Những phận người bị bán làm “nô lệ tình dục” tuổi 17

    Thứ năm 07/05/2015 17:29

    Tin vào mức lương tương đương 8 triệu đồng/tháng với công việc phụ bán cà phê ở Malaysia, cô bé 17 tuổi nghe lời đường mật của tên “quỷ đội lốt người” sang đất khách và bị đẩy vào ổ mại dâm, trở thành nô lệ tình dục…



    Chị P. bị lừa sang Malaysia bán dâm gần 1 năm

    Ngày cuối tháng 4, chúng tôi tìm đến những nạn nhân từng bị lừa đưa sang nước ngoài bán dâm. Những gương mặt khắc khổ vẫn chưa hết hãi hùng khi kể về chuỗi ngày tủi nhục trên đất khách.

    Cột nạn nhân vào "nợ"

    Hiện đang ngụ tại quận 6 (TP.HCM), cô gái 17 tuổi có gương mặt ưa nhìn nhưng đầy vẻ u uất sau khi trải qua chuỗi ngày kinh hoàng trong động mại dâm ở Malaysia, Ngọc rơm rớm nước mắt khi kể lại thời gian bị “ma cô” hành hạ khi không làm vừa lòng khách làng chơi.

    Trước khi sa chân vào ổ quỷ, Ngọc quen Nguyễn Thị Phương Long thông qua người bạn. Thấy Ngọc có bề ngoài ưa nhìn, Long dụ dỗ Ngọc sang Malaysia bán quán cà phê với mức lương 8 triệu/tháng, được bao chi phí chuyện ăn ở, và hứa sẽ cho về Việt Nam thăm nhà mỗi tháng một lần.

    Trong khi gia đình đang gặp khó khăn, nợ nần chồng chất, lại đang rỗi việc, nghe việc làm lương cao và điều kiện hấp dẫn, Ngọc quyết định theo Long sang Malaysia làm ăn, kiếm tiền giúp cha mẹ trả nợ và dành ít vốn làm ăn sau này.

    Để có tiền lo chi phí sang Malaysia, Ngọc cũng như các nạn nhân khác phải mượn Long 11 triệu đồng. Tuy nhiên, ngay khi vừa bước xuống sân bay Kuala Lumpur, Long quy số tiền trên thành 24 triệu đồng, cộng thêm chi phí ăn ở. Vì thế, mỗi cô gái được Long đưa sang Malaysia mang khoản nợ hàng chục triệu đồng.

    Sau khi đưa các nạn nhân về nhà trọ của mình, Long thu toàn bộ giấy tờ tùy thân của các cô, rồi ép phải đi tiếp khách ở quán rượu cách khu nhà trọ 7 km.

    Ngọc cay đắng kể, mỗi lần không chịu tiếp khách, Long cho những quản lý cao to, xăm đầy mình những hình thù dữ tợn với khuôn mặt bặm trợn đến dọa dẫm, rồi đánh đập dã man, buộc phải tiếp khách bằng được để “trả nợ”.

    Bị đánh đập đến khi phải chấp nhận làm nô lệ

    Những ngày đầu bị đẩy vào “động quỷ”, đa số các cô gái không chịu tiếp khách, thường khóc lóc van xin. Tuy nhiên, chủ chứa và những tên “ma cô” vẫn không tha. Họ đe dọa, đánh đập khiến các nạn nhân phải chấp nhận làm nô lệ tình dục, trở thành những “cái máy in tiền” cho lũ quỷ đội lốt người trong động mại dâm.

    Nạn nhân N. bị bán sang ở mại dâm ở Malaysia khi 17 tuổi

    Ngọc cho biết, mỗi ngày cô phải tiếp hơn chục khách làng chơi. “Họ xem tụi em như một công cụ, thậm chí hơn một con vật. Có người còn cấu xé, hành hạ khi quan hệ, khiến tụi em rất đau đớn. Dù có khóc thét cầu xin thì họ cũng chẳng quan tâm, sau khi thỏa mãn dục vọng thì họ nhếch mép ra về”, Ngọc cay đắng kể.

    Với nét mặt chưa hết hãi hung, Ngọc nhớ lại: “Có người không cho dùng bao cao su, xé toạc trước mặt em. Nếu lỡ có thai hoặc bệnh xã hội thì mình phải chịu”.

    Có tháng Ngọc đến kỳ phụ nữ, tú bà bắt nhét bông gòn vào “chỗ kín” để phục vụ khách, còn chuyện bắt uống thuốc tránh thai nhằm làm chậm ngày hành kinh để tiếp khách làng chơi cũng diễn ra thường xuyên.

    Cùng cảnh ngộ với Ngọc, Phương, 26 tuổi, quê Quảng Bình cho biết, mỗi lần “đi khách” được trả tương đương 2 triệu đồng, nhưng Phương chỉ nhận được 500 nghìn đồng, còn lại Long và những người quản lý chia nhau. Nhưng số tiền còn lại đó Phương cũng chẳng thể giữ cho mình, vì phải dành dụm để trả nợ cho Long.

    Mỗi ngày, các cô gái phải tiếp khách từ 11 giờ sáng đến 4 giờ sáng hôm sau mới được nghỉ. Cứ mỗi lần có khách, Long cho người chở từng nhân viên đến quán để không cho nạn nhân có cơ hội bỏ trốn.

    “Chỉ tính trung bình mỗi ngày 5 lần tiếp khách thì tôi phải tiếp không dưới 2.000 khách trong thời gian ở trong động mại dâm đó”, Phương nhẩm tính số lần mình phải phục vụ khách ở xứ người.

    Theo số liệu thống kê của Ban chỉ đạo Phòng chống tội phạm, trong hơn 4 năm từ 2011-2015, các địa phương đã phát hiện gần 2.000 vụ mua bán người với hơn 3.800 nạn nhân. Số nạn nhân tăng 11 % so với cùng thời gian trước (giai đoạn 2006 - 2010). Lực lượng công an đã điều tra khám phá gần 1.200 vụ và bắt trên 2.000 đối tượng. Bên cạnh đó, lực lượng biên phòng đã bắt 510 đối tượng, trực tiếp giải cứu 564 nạn nhân và tiếp nhận gần 500 nạn nhân khác.

    Trà My

    Theo Báo Thanh Niên

  7. #7
    Thành viên năng động nhiệt tình.
    Ngày tham gia
    18-07-2009
    Giới tính
    Nam
    Đến từ
    Tp.HCM
    Bài viết
    47,922
    Cảm ơn
    2,578
    Được cảm ơn: 11,970 lần
    Gái mại dâm U80 – bi kịch thời đại ở Hàn Quốc

    Thứ sáu, ngày 13 tháng 11 năm 2015 | 9:17
    Ở độ tuổi đáng ra phải được nghỉ ngơi, an dưỡng, nhiều cụ bà Hàn Quốc vẫn phải vật lộn mưu sinh bằng cái nghề “bán hoa” đầy tủi nhục.

    Khoảng chục người đàn ông tụ tập ở một trung tâm thương mại nhỏ gần rạp chiếu phim của Hàn Quốc tán gẫu hoặc ngắm người qua lại. Vài phụ nữ cao tuổi lẫn vào trong đó, thi thoảng gạ gẫm người qua đường “vui vẻ” với mình tại các nhà nghỉ xung quanh.

    “Này, anh có muốn đi với tôi không? Tôi sẽ chiều anh hết mình” – một cụ bà 76 tuổi, chân tập tễnh, ngỏ lời khi một phóng viên tới gần. Bà là một trong nhiều phụ nữ già đang chật vật kiếm sống qua ngày bằng nghề bán dâm ở trung tâm Thủ đô Seoul (Hàn Quốc).


    Dù hồi đầu năm, cảnh sát Hàn Quốc đã tổ chức trấn áp và bắt giữ 33 đối tượng, trong đó có một cụ bà 84 tuổi, nhưng những phụ nữ bán dâm này vẫn thường xuyên xuất hiện quanh rạp Piccadilly ở khu Jongno, thành phố Seoul. Họ được gọi là “những bà cô Bacchus”, xuất phát từ tên của một loại nước tăng cường sinh lực mà các gái mại dâm thường bán cho khách hàng.
    Một phụ nữ già đứng trước rạp Piccadilly ở Seoul, nơi các gái bán dâm cao tuổi chào mời khách. (Ảnh: AP)

    Góc khuất của xã hội


    Những cụ bà bán dâm và cả các khách hàng của họ vừa đáng thương, vừa bị khinh bỉ tại đất nước nặng tính bảo thủ này. Họ là góc khuất sau sự phát triển kinh tế nhanh chóng của Hàn Quốc, cũng như sự suy thoái trong mối quan hệ cha mẹ – con cái truyền thống. Khi những người thuộc tầng lớp trung lưu quá bận bịu với công việc và thăng tiến, cũng là lúc những người già và người nghèo bị bỏ mặc và phải tự lo cho cuộc sống của mình.


    Dù nền kinh tế Hàn Quốc tăng trưởng mạnh mẽ sau cuộc chiến tranh năm 1950–1953, nhưng rất nhiều phụ nữ nước này không được hưởng những cơ hội giáo dục và việc làm bình đẳng từ khi còn trẻ, do văn hóa trọng nam khinh nữ.Đến khi đã cao tuổi, họ phải đối mặt với những tình cảnh như mất chồng, ly hôn hoặc bị con cái bỏ rơi, không được hưởng chế độ xã hội đầy đủ. Cực chẳng đã, họ bị đẩy vào con đường mại dâm. Một số phụ nữ thì kiếm tiền bằng cách uống rượu với những người đàn ông già và thỉnh thoảng cũng quan hệ tình dục với họ.

    Giáo sư Lee Hosun của Đại học Soongsil Cyber Hàn Quốc nói về thực trạng gái bán dâm cao tuổi ở nước này

    Từ cuối năm 2013 đến đầu năm 2014, chỉ riêng tại khu vực Jongno, số lượng các “bà cô Bacchus” đã đạt tới con số 300–400 người, theo Lee Hosun – Giáo sư đại học Soongsil Cyber Hàn Quốc – người đã trực tiếp phỏng vấn hàng chục phụ nữ trong số đó. Hiện nay, sau cuộc truy quét của cảnh sát, con số này đã giảm xuống còn khoảng 200 người, hầu hết trong độ tuổi 60–70. Hàng trăm “bà cô Bacchus” khác được cho là đang kiếm sống trên khắp cả nước.


    Mại dâm là hoạt động bất hợp pháp ở Hàn Quốc. Các khu phố đèn đỏ truyền thống cũng đang dần biến mất, khi những dự án tái quy hoạch đô thị diễn ra ở những khu dân cư cũ. Tuy nhiên, bất chấp những cuộc trấn áp của cảnh sát, những “bà cô Bacchus” vẫn lén lút hoạt động. Tôi biết là không nên làm điều này”, cụ bà bán dâm với đôi chân tập tễnh đồng ý trò chuyện với phóng viên ở một quán cafe vì đang “ế khách”. “Nhưng không làm thế này thì chỉ có chết đói!” – người phụ nữ chua xót nói tiếp.


    Bà không dám nói tên vì sợ gia đình phát hiện ra mình hành nghề mại dâm. Khoảng 20 năm trước, người phụ nữ bắt đầu bán thức uống tăng lực Bacchus. Vài năm sau, bà bắt đầu bán dâm cho đến tận bây giờ, để có tiền điều trị bệnh viêm khớp – tiêu tốn khoảng 250 USD mỗi tháng. Bà và chồng sống cùng con trai – một công nhân với đồng lương ít ỏi và gia đình anh cũng phải sống dựa một phần vào trợ cấp của chính phủ.


    Không con cái, không tiền bạc


    Những người già ngồi chơi cờ ở công viên Jongmyo (Seoul), một trong những địa bàn chính của các gái bán dâm cao tuổi. (Ảnh: AP)

    Mỗi người phụ nữ bán dâm đều có hoàn cảnh riêng của mình. Người có mẹ già đau yếu, người có con bị tàn tật, người thì mù chữ, thất học, người lại bị con cái bỏ rơi. Cũng có người là di dân gốc Triều Tiên từ Trung Quốc đến Seoul để tìm kiếm một cuộc sống tốt hơn.


    “Đó là một bi kịch”, giáo sư Lee cay đắng nhận xét. Bà nhấn mạnh sự thật phũ phàng: “Những bà mẹ của chúng ta phải vén váy lên để kiếm tiền, vì con cái không thể nuôi họ”


    Theo tư tưởng Nho giáo, con cái phải phụng dưỡng cha mẹ. Suốt nhiều thế kỷ qua, con trai lớn bao giờ cũng phải đưa cha mẹ về sống cùng và chăm nom họ tới lúc mồ yên mả đẹp. Tuy nhiên, khi xã hội ngày càng hiện đại hóa, các lớp thanh niên đua nhau lên thành phố học tập và làm việc, bỏ lại cha mẹ già ở quê nhà. Có những người thậm chí không còn quan tâm đến đấng sinh thành của mình.


    “2 con tôi lấy hết tiền của tôi rồi. Tôi đã mua một căn nhà cho con trai khi nó lấy vợ, và tôi cũng tốn rất nhiều tiền cho con gái cưới chồng” – một cụ bà 71 tuổi đã ly hôn kể lại. “Giờ đây, chúng tôi không nói chuyện với nhau nữa. Tôi đã bị bỏ lại một mình bấy lâu nay”.


    Người phụ nữ cũng giấu tên vì xấu hổ, và cho biết bà đã bán dâm được nhiều năm. “Năm đầu tiên, tôi xấu hổ vô cùng. Tôi không thể nào ngủ ngon vì dằn vặt liệu mình có nên làm việc này không. Thậm chí đến giờ tôi vẫn không thể ngủ ngon được” – bà tâm sự.



    Những người già ngồi nghỉ ở công viên Tapgol (Seoul), cũng là nơi các gái bán dâm cao tuổi hoạt động. (Ảnh: AP)

    Người phụ nữ mặc chiếc áo khoác tối màu và đi đôi giày đỏ cho hay: 10 ngày nay bà không có khách hàng nào. Tình trạng tương tự cũng xảy ra với các gái mại dâm khác trong bối cảnh nền kinh tế đang chững lại. “Một số phụ nữ ở đây phải bỏ bữa. Họ làm sao có tiền mua thức ăn khi còn không đủ trả tiền thuê nhà?” – bà chia sẻ.


    Hầu hết gái bán dâm có tuổi ở đây kiếm được khoảng 200.000–300.000 won (hơn 250 USD) mỗi tháng, nhưng những người thực sự già thì chỉ kiếm được tầm 10.000 won (8 USD) bằng việc bán thân.


    Trong khi đó, những người đàn ông cao tuổi góa vợ hoặc đã ly hôn muốn tìm đến những gái mại dâm này để thỏa mãn nhu cầu tình dục hoặc vượt qua sự cô đơn, khi phải sống trong xã hội đầy rẫy định kiến về việc tái hôn và hẹn hò giữa những người già.


    Nhiều người trong số đó đã hy sinh cả tuổi thanh xuân cho sự nghiệp, và phải giấu kín cảm xúc của mình. Sau khi nghỉ hưu, họ phải đấu tranh để sống qua ngày.


    Một cụ ông 78 tuổi đã ly hôn cho biết, ông đến rạp Piccadilly hàng ngày để giết thời gian. Ông không còn liên lạc với 2 cậu con trai lớn và gia đình họ. Thi thoảng, ông tìm một góc khuất yên tĩnh để trò chuyện với một “bà cô Bacchus” và trả 10.000 won để được chạm vào tay và ngực họ.


    “Tôi đã sống cô đơn suốt một thời gian dài, nên điều này khiến tôi thấy tươi mới hơn”, ông nói. Ông kể rằng, mình thường quan hệ tình dục với những phụ nữ già với giá 30.000 won (25 USD) và phụ nữ trẻ hơn là 50.000 won (42 USD).


    Ở Hàn Quốc, tư tưởng bảo thủ nặng nề khiến người già khó có cơ hội tìm đến nhau

    Trước cuộc trấn áp của cảnh sát, một ga tàu điện ngầm gần trung tâm thương mại trên và một công viên gần đền Jongmyo – di sản Thế giới được UNESCO công nhận, chính là những địa bàn chính của các “bà cô Bacchus”.


    Thực tế, sau các cuộc truy quét, cảnh sát thường yêu cầu những “bà cô Bacchus” nộp phạt một khoản tiền nhỏ hoặc cảnh cáo họ. Cảnh sát hiểu rằng họ đã quá già để có thể bắt đầu một cuộc đời mới. “Tôi thực sự thấy thương họ” – một cảnh sát tên Jeong cho hay.


    Theo Giáo sư Lee, phần lớn những cụ bà được hỏi đều bước chân vào con đường mại dâm khi họ làm việc tại các quán karaoke và quán trà thời còn trẻ. “Không ai trong số họ nói thích công việc này. Xét cho cùng, tình cảnh này xuất phát từ bản thân họ hay do định kiến của người ngoài? Tôi nghĩ, đây là một vấn nạn của xã hội đất nước tôi” – bà khẳng định.

    Mặc dù là một quốc gia có dân số già, nhưng lương hưu và phúc lợi cho người già Hàn Quốc lại đứng sau nhiều quốc gia khác. Thống kê cho thấy: tỷ lệ phụ nữ nghèo trên 65 tuổi ở nước này đang ở mức 47,2% – cao nhất trong Hiệp hội Các nước phát triển (OECD). Đáng buồn hơn, đối với những phụ nữ đơn thân, tỷ lệ này còn tăng mạnh tới 76,6%. Thực trạng này đang góp phần đẩy phụ nữ cao tuổi Hàn Quốc vào con đường mại dâm đầy bi kịch.

    Hồng Anh
    http://thoidai.com.vn/Gai-mai-dam-U8...406-21890.html

  8. #8
    Thành viên năng động nhiệt tình.
    Ngày tham gia
    18-07-2009
    Giới tính
    Nam
    Đến từ
    Tp.HCM
    Bài viết
    47,922
    Cảm ơn
    2,578
    Được cảm ơn: 11,970 lần
    Câu chuyện đẫm nước mắt của những phụ nữ bán dâm

    Thứ năm 17/12/2015 13:13


    “Có những người (phụ nữ bán dâm bị bạo hành) nhiều đêm giật mình hoảng hốt thậm chí tè dầm ra. Họ luôn phải sống trong sự lo lắng, ám ảnh, khiếp sợ”.


    Lời kể của cán bộ dự án từ một tổ chức phi chính phủ trong nước làm việc với người bán dâm ở trên mới chỉ nói lên phần nào những nối ám ảnh mà phụ nữ bán dâm phải đối mặt trên con đường “mưu sinh” của mình.

    Những câu chuyện đau lòng


    Chị T, thành viên “Nơi bình yên” (nhóm hỗ trợ những phụ nữ bán dâm tại Hà Nội) chia sẻ, chị đi làm nghề này 15 năm và trong quãng thời gian đó, chị đã trải qua tất cả các hình thức về bạo lực như: bị đánh đập, chửi bới, bóc lột tình dục, ép buộc quan hệ.


    Chị T (áo xanh) kể về câu chuyện cuộc đời mình. Ảnh Nhật Thy

    “Một lần tôi bị nhóm 5 người đưa ra bãi tha ma, quan hệ với tôi xong, họ không đưa cho tôi một đồng nào và cũng không chở tôi về, vì họ sợ ra đường có ánh sáng thì tôi sẽ kêu. Quan hệ như vậy phần đa là không có bao cao su. Cứ người này xong thì người kia đứng ở bên cạnh và quan hệ tiếp luôn với mình. Tôi bò lên mặt đường quốc lộ, sau gần 1 giờ thì có 1 xe tải đi qua. Tôi vẫy đi nhờ. Đi được khoảng 15 phút thì anh lái xe bắt phải cho quan hệ nếu không thì đuổi xuống. Và tôi phải “chiều” nốt người lái xe ô tô đó để anh đưa về bến xe Giáp Bát”, chị T đau đớn nhớ lại.

    Một lần khác, chị T kể, khi đó chị làm ở nhà hàng, khách rủ chị đi hát rồi chở sang Gia Lâm, đến một nhà nghỉ rồi bắt phải quan hệ với 9 người. "Họ mở luôn cửa phòng, không thèm đóng lại nữa. Có gã tay cầm con dao lam, bảo nếu chống cự thì rạch nát mặt. Đến người cuối cùng thấy tôi nằm khóc thì cho tôi 100.000 đồng. Năm tờ 20.000 đồng ấy đến giờ tôi còn nhớ rõ", chị kể.

    Còn chị H, một phụ nữ mại dâm tại Hà Nội, kể: “Lúc đến nhà nghỉ nó vào nhà vệ sinh, nó lấy ống nhựa, dụng cụ chích ma túy ra. Mình thấy sợ mới bảo “Anh ơi cho em xuống lấy nước. Xong hắn bảo “Mày định dở trò à, muốn chết không. Mày mà vớ vẩn tao đâm chết”".


    Cùng cảnh ngộ với chị H, chị M, mới ở quê ra cũng bị “toàn một hội dùng chất kích thích, nó bắt làm gì cũng phải chiều”.Ngoài các hình thức bạo lực kể trên, theo một cán bộ dự án, chị em đôi khi còn bị dọa là sẽ báo về gia đình “là mày đi bán dâm” hoặc gọi về phường, để bắt chị em phải đưa tiền ra.

    Bảo vệ dựa vào bản thân và may mắn


    Chị T bảo, nếu nói bị chửi, bị đánh, bị ép buộc làm những thứ mình không muốn… là bạo lực thì ngày nào những phụ nữ mại dâm cũng bị bạo lực

    “Thực ra, khi đi làm những công việc này bản thân chỉ luôn hy vọng rằng người khách này sẽ là người tử tế, không đánh, không chửi mình”, chị T nói.

    Chị T cũng như các chị em khác chỉ biết hy vọng chứ không biết làm gì để đối phó, để tránh được. Họ luôn cam chịu, chỉ hy vọng mọi thứ đến với mình là sự may mắn, chỉ mong người ta đừng đánh mình, trả tiền sòng phẳng.

    “Mình phải tự bảo vệ mình. Còn chờ người khác bảo vệ mình thì họ cũng đánh mình xong rồi. Cũng chẳng kịp tìm đến ai nữa cả. Ai đến thì cũng là xong rồi”, một phụ nữ bán dâm khác nói.

    “Bị quỵt tiền còn nhẹ. Có nhiều chị bị 5-6 tên ma cô đánh đập giữa đường, bao nhiêu người đi qua, khi nhìn những cô gái ăn mặc hở hang, phản cảm... thì nghĩ ngay tới những phụ nữ bán dâm, thế nên họ chẳng thiết can ngăn, thương xót. Nhiều lúc cảm thấy nhục nhã, nhưng từ bỏ nghề thì liệu có cách nào kiếm được việc làm? Nghĩ tới gia đình lại phải nhắm mắt đưa chân...”, người phụ nữ này chia sẻ.

    Xin kết thúc câu chuyện bằng lời của một cán bộ dự án làm việc với người bán dâm: “Bản thân họ bị bạo lực thì sức khỏe của họ bị ảnh hưởng. Họ phải điều trị tốn kém về tiền của, tốn kém về kinh tế bản thân và gia đình. Điều này sẽ làm cho dịch vụ y tế của chúng ta thêm nhiều gánh nặng, phải điều trị các bệnh phức tạp và có thể lây lan. Công việc của họ liên quan đến tình dục nên có thể bị lây bệnh và từ đó lại lan ra những người khác, tạo nên gánh nặng cho xã hội”.
    Nhật Thy
    http://tiengchuong.vn/Mai-dam/Cau-ch...-dam/16163.vgp

  9. #9
    Thành viên năng động nhiệt tình.
    Ngày tham gia
    18-07-2009
    Giới tính
    Nam
    Đến từ
    Tp.HCM
    Bài viết
    47,922
    Cảm ơn
    2,578
    Được cảm ơn: 11,970 lần
    Ngày Thế giới phòng chống bạo lực đối với người bán dâm

    Thứ năm 17/12/2015 15:00


    Từ năm 2003, ngày 17 tháng 12 hàng năm được chọn là Ngày Thế giới phòng chống bạo lực đối với người bán dâm. Ngày này hơn 10 năm trước, cả thế giới cầu nguyện cho gần 50 phụ nữ mại dâm là nạn nhân của kẻ giết người hàng loạt trên sông Green ở Seattle Washington, Mỹ. Đây được coi là vụ án chấn động thế giới khi đó.


    Ngày Thế giới phòng chống bạo lực đối với người bán dâm kêu gọi sự chú ý đến các tội ác đối với phụ nữ mại dâm trên toàn thế giới, cũng như sự cần thiết phải loại bỏ sự kỳ thị xã hội và phân biệt đối xử đối với nhóm người yếu thế này.





    Chiếc ô màu đỏ là biểu tượng cho quyền lợi của các công nhân tình dục và được sử dụng cho các sự kiện được tổ chức vào ngày 17/12. Hình ảnh chiếc ô màu đỏ lần đầu tiên được sử dụng tại các nhà chứa ở Venice, Italy vào năm 2001. Nghệ sĩ Slovenian Tadej Pogacar mời những phụ nữ mại dâm làm người mẫu trong một triển lãm nghệ thuật sắp đặt tại Liên hoan nghệ thuật Venice Biennale of Art lần thứ 49. Trong một cuộc biểu tình đường phố, nhiều phụ nữ mại dâm cũng dùng ô đỏ để phản đối điều kiện làm việc vô nhân đạo và vi phạm nhân quyền.

    Năm 2005, Ủy ban Quốc tế về Quyền của lao động tình dục ở châu Âu (ICRSE) đã thông qua việc dùng chiếc ô màu đỏ là biểu tượng của việc đấu tranh chống phân biệt đối xử.


    Nhật Thy
    http://tiengchuong.vn/Tin-tuc-su-kie...-dam/16166.vgp

  10. #10
    Thành viên năng động nhiệt tình.
    Ngày tham gia
    18-07-2009
    Giới tính
    Nam
    Đến từ
    Tp.HCM
    Bài viết
    47,922
    Cảm ơn
    2,578
    Được cảm ơn: 11,970 lần
    Góc khuất bên trong cuộc sống của gái mại dâm ở Brazil

    Thứ năm 17/03/2016 08:00


    Brazil nổi tiếng là một quốc gia tự do tình dục và vì vậy không có gì quá ngạc nhiên khi số lượng gái mại dâm hoạt động tại đây lên tới hàng nghìn người. Thế nhưng tư tưởng cởi mở này lại không dành cho những người chuyển giới ở Rio De Janeiro.



    Sự thật trên đã được hé lộ trong chuỗi phóng sự có tên “Sex in Strange Places” của Stacey Dooley thực hiện cho kênh BBC Three.

    Có khoảng 1 triệu người chuyển giới đang sinh sống tại Brazil nhưng nhiều người trong số họ phải đối mặt với sự thành kiến sâu sắc và phải dựa vào việc bán dâm để kiếm sống.



    Barbara cho biết nghề nghiệp gái mại dâm đã được “gắn mắc” cho những người chuyền giới như cô (Ảnh: BBC)

    Stacey đã gặp được Barbara, một vũ công nổi tiếng và là người phụ nữ chuyển giới đầu tiên được dẫn đầu trong cuộc diễu hành ở lễ hội hóa trang Rio Carnival. Tuy nhiên, cho dù khá thành công trong nghề nhưng Barbara thừa nhận rằng cô ấy vẫn phải vật lộn để kiếm sống sau khi kết thúc công việc trong đoàn diễu hành.

    Trong mắt những người bên ngoài thì cuộc sống của Barbara dường như rất lộng lẫy nhưng thực tế cô phải nuôi mẹ già và người mà cô đang sống cùng tại một khu lao động ở ngoại ô Rio.


    Barbara tiết lộ rằng có đến 90% những người phụ nữ chuyển giới phải hành nghề mại dâm và họ không còn sự lựa chọn nào khác. Cô chia sẻ:

    “Tôi rất sợ nhưng vẫn buộc phải làm. Hiện tuy tôi không còn làm thường xuyên như trước nữa nhưng tôi vẫn làm. Chúng tôi cần tiền để mua thực phẩm và thanh toán các hóa đơn. Vì vậy tôi vẫn phải làm bởi đó là lựa chọn duy nhất mà tôi có”.

    “Nếu ai đó gặp người chuyển giới họ sẽ nghĩ ngay rằng người đó hẳn phải hành nghề mại dâm cho dù điều này không chính xác bởi đó là cái mác luôn được gắn lên chúng tôi. Tôi từng hỏi bạn mình rằng liệu tôi có thể làm công việc hỗ trợ vệ sinh, chẳng hạn như lau chùi sàn nhà hay không. Và anh ấy đã cười vào tôi và nói rằng: “Barbara, em trông không giống lao công”. Tôi nói rằng: “Em cần phải làm việc”. Chúng tôi muốn có công bằng xã hội”.

    Tuy nhiên phóng sự của Stacey cho biết không chỉ những người chuyển giới bán dâm phải hứng chịu những vất vả, khó khăn của nghề này. Cô phát hiện thấy kể cả những người phụ nữ bình thường cũng phải đối mặt với muôn vàn khó khăn.

    Stacey đã tới khu phố đèn đỏ Villa Mimosa, nơi mỗi đêm quy tụ cả nghìn gái mại dâm được quản lý bởi một lực lượng dân quân vũ trang địa phương, những người hoạt động bất chấp luật pháp.Các cô gái làm việc cùng chủ các quán bar, nơi cung cấp nhưng căn phòng chật hẹp cho các chuyến “tàu nhanh” khoảng 20 phút.

    Tại đây, một cô gái mà Stacey bắt chuyện được cho biết những ngày trong tuần cô đều ở nhà chăm sóc 3 đứa con của mình và cứ cuối tuần lại tới Villa Mimosa để làm việc. Cô chia sẻ rằng để kiếm sống, có lần cô “đi” tới 30 khách chỉ trong 1 đêm trong những điều kiện chật chội tại bar. Nhưng chủ quán bar là Carla cho biết “làm việc” tại chỗ của cô còn an toàn hơn nhiều so với việc đợi khách trên phố.

    “Nếu chỗ của tôi bị mất giấy phép, các cô gái sẽ phải ra ngoài đường và mạo hiểm cuộc sống của họ với những điều kinh khủng khó lường, thậm chí họ có thể mất mạng bởi các khách trên phố sẽ làm bất cứ điều gì mà họ muốn với những cô gái họ mua. Nhưng ở đây các cô gái được an toàn” – Carla nói.

    Ở đầu kia của khu phố là một khách sạn hạng sang dành cho gái mại dâm có tên là Bahamas Night Club, được điều hành bởi doanh nhân Oscar Maroni. Khách sạn có tất cả 33 phòng và các bức tường trong mỗi phòng đều được ốp gương để khách hàng có thể được giải trí cùng với những cô gái của mình.

    Oscar tự nhận khách sạn của mình như một “Disneyland về mại dâm” và nói rằng: “Bạn sẽ không thể tìm được bất kỳ khuôn mặt kém vui nào ở đây. Bạn sẽ thấy những cô gái đang đợi sẵn ngoài cửa đề chào đón các vị khách tới chơi. Họ là những người phụ nữ tự do và cởi mở. Tình dục tốt cho sức khỏe và nóng bỏng cho dù ở bất cứ kiểu nào”.

    Nhưng Stacey thấy rằng điều này không đúng với một số phụ nữ làm việc tại câu lạc bộ của Oscar. Lara mới làm ở đây được 3 tháng nhưng cô cho biết quyết định này là phương án cuối cùng của mình. “Tôi có một quầy văn phòng phẩm nhưng không kiếm đủ tiền để trả chi phí thuê cửa hàng. Cả cuộc đời mình tôi không bao giờ muốn xuất hiện tại đây”.

    Lara cũng cho biết cô đã có bạn trai và 1 con gái 9 tuổi, và cả hai đều không biết gì về việc cô làm. “Hàng đêm, khi tôi nằm với một gã nào đó tôi chỉ nghĩ “Lạy chúa, mình đang làm gì ở đây thế này?”. Tôi chỉ muốn được ở với bạn trai của mình và không hề muốn phải đến câu lạc bộ hàng đêm để nghĩ cách kiếm tiền và “quan hệ” với những gã già nua xấu xí. Trong đầu tôi chỉ là một mớ hỗn độn”.

    Tuy nhiên, Oscar đã lập tức bảo vệ CLB quý báu của mình: “Tôi coi việc các cô gái đang làm là một nghề. Mọi nghề nghiệp đều có ưu và nhược điểm của nó và ở câu lạc bộ Bahamas các cô gái điếm có thể tự mua cho mình những chiếc xe BMW, những chiếc túi Louis Vuittons và cả những ngôi nhà. Họ kiếm được rất nhiều tiền và họ kiếm được nhờ quan hệ tình dục”.
    Theo Daily Mail

  11. #11
    Thành viên năng động nhiệt tình.
    Ngày tham gia
    18-07-2009
    Giới tính
    Nam
    Đến từ
    Tp.HCM
    Bài viết
    47,922
    Cảm ơn
    2,578
    Được cảm ơn: 11,970 lần
    Nỗi đau muốn chết của cô gái từng phải tiếp khách 13 giờ/ngày

    19-03-2016 00:22 - Theo: kienthuc.net.vn

    Sau hai năm thoát khỏi động mại dâm, Alejandra Rodriguez lần đầu tiên chia sẻ về chặng đường 3 năm làm gái mại dâm đầy oan nghiệt.


    Nỗi đau mối tình đầu



    Sau hai năm thoát khỏi động mại dâm, Alejandra Rodriguez lần đầu tiên chia sẻ về chặng đường 3 năm làm gái mại dâm đầy oan nghiệt.


    Năm 19 tuổi, cô gặp Francisco, một người đàn ông có vẻ ngoài hào hoa và hiền lành. Ở tuổi chập chững bước vào đời, cô tin đây là người đàn ông yêu cô chân thành. Cô nhận lời yêu người đàn ông này chỉ sau 8 ngày gặp gỡ. Người đàn ông này nói rằng yêu cô, muốn cưới cô và cô tin điều này tuyệt đối. Người đàn ông này cũng chính là mối tình đầu mà cô từng đặt nhiều kỳ vọng.




    Sau hai năm thoát khỏi động mại dâm, Alejandra Rodriguez lần đầu tiên chia sẻ về chặng đường 3 năm làm gái mại dâm đầy oan nghiệt.

    Francisco đã thuyết phục cô đến sống cùng với cha mẹ gã ở căn hộ tại Tenancingo, Mexico. Không nghi ngờ gì, cô đồng ý ngay. “Tôi đã nghĩ rằng anh ấy rất yêu tôi cho đến khi tôi chứng kiến việc anh ta quyến rũ các cô gái khác giống như cách anh ta làm với tôi thì tôi mới biết anh ta đang giăng bẫy các cô gái trẻ và tôi chỉ là một nạn nhân”, cô nhớ lại.



    Một lần, trong căn hộ của bố mẹ anh ta, khi chỉ có hai người ở nhà, anh ta mới lộ rõ bản chất. Anh ta khóa, nhốt cô cả ngày trong nhà và cấm ra khỏi nhà.

    “Mẹ anh ta và bố anh ta rất lịch sự với tôi nhưng tôi không bao giờ được phép rời nhà và họ cũng không bao giờ giải thích lý do”, cô kể.


    Ngay sau đó, Francisco và cha mẹ anh ta đã buộc cô phải làm gái mại dâm. Cô được đưa tới một khách sạn ở thành phố Puebla ở Mexico. Tại đây cô phải tiếp khách suốt từ 10h đêm đến 10h sáng.




    “Đêm đầu tiên của cuộc đời làm gái mại dâm, tôi đã cố gắng trốn thoát nhưng Francisco đã đánh tôi rất đau và buộc tôi phải trở lại phòng tiếp khách. Có những lúc tôi phải cùng lúc tiếp cả hai khách mua dâm và tính ra chỉ trong hai tháng ở Puebla, tôi đã phải bán thân 1.200 lần”, cô kể.


    Cầu xin khách cho cơ hội từ giã cuộc đời



    “Thời gian đầu tôi đau đớn và không thể chịu đựng được tần suất tiếp khách quá lớn. Tôi ốm, kiệt sức nhưng Francisco không tha. Hắn bắt đầu mở khóa đào tạo, huấn luyện tôi tiếp khách. Hắn cưỡng hiếp tôi hàng ngày, ngày nhiều lần để “cho quen”. Đồng thời với đó hắn cũng sỉ nhục tôi rằng tôi chẳng có giá trị gì ngoài chuyện nằm ngửa tiếp khách”, cô nhớ lại.


    Sau hai tháng huấn luyện, Francisco đưa cô đến Mỹ bằng con đường vượt biên bất hợp pháp. Sau 5 ngày đi bộ đường sa mạc, cô được đưa đến một ổ chứa gái mại dâm. Tại đây, cô chứng kiến rất nhiều cô gái bị giết, bị đánh đập vì cố gắng chạy trốn. Một lần, do khách quá thô lỗ trong khi hành sự, cô đã không kiềm chế nổi mà cắn vào tai vị khách này. Vì lỗi đó mà cô bị Francisco bắn cảnh cáo sượt qua đầu. Từ đây, cô hiểu rằng muốn sống thì chỉ có phục tùng mà thôi.



    “Có những ngày tôi phải tiếp tới 60 khách. Ước tính rằng trong 3 năm tôi đã phải bán thân hơn 40,000 lần và điều đó có nghĩa rằng Francisco đã kiếm được hơn 1 triệu đô từ việc bán thân của tôi ở Mỹ”, cô cho biết.


    Một lần một vị khách trong lúc cưỡng hiếp cô có cầm kè kè khẩu súng kề miệng cô. Trong cơn bĩ cực, cô cầu xin khách kéo cò để cô thoát khỏi cuộc đời bế tắc nhưng cô đã bị vị khách này từ chối. Và cô phải tiếp tục cuộc sống ô nhục.


    Theo thỏa thuận, Francisco trả 30 USD cho mỗi lần tiếp khách và nếu tính với lượng khách của 14 giờ làm việc mỗi ngày, khoản tiền công cô được trả không hề nhỏ. Tuy nhiên, thực tế, chưa bao giờ cô nhận được đồng tiền nào cả.


    Alejandra chỉ được đưa trở lại Mexico khi cô có thai với Francisco, sau 3 năm ở Georgia. Khi đứa trẻ được sinh ra, bé được chuyển thẳng về gia đình Francisco nuôi còn cô lại được gửi tới Mexico để hành nghề.


    Sau 7 năm, cô được đưa qua không bao nhiêu nhà thổ và khách sạn để tiếp khách. Năm 29 tuổi, cô quyết định trốn thoát và may mắn cô trốn thoát thành công.


    Giờ, dù đã được tự do, được sống trong vòng tay gia đình, bố mẹ đẻ nhưng cô không nguôi thương nhớ con. Giờ cô có thừa khả năng tố cáo kẻ đã làm hại cuộc đời mình nhưng cô đành ngậm bồ hòn làm ngọt vì cô biết điều ấy có thể khiến con cô gặp hại bất cứ lúc nào dưới chính bàn tay người cha đẻ của nó. Bi kịch cuộc đời cô vì vậy vẫn chưa được khép lại.

  12. #12
    Admin diendanhiv.vn
    ( Sanh năm 1971 ) 18 năm trong chuyên môn tư vấn HIV miễn phí
    Tuanmecsedec's Avatar
    Ngày tham gia
    29-08-2007
    Giới tính
    Nam
    Đến từ
    Giấy chứng nhận tham vấn số : 041/UB AIDS - TV do ủy ban phòng chống HIV/AIDS TPHCM.
    Bài viết
    107,805
    Cảm ơn
    1,952
    Được cảm ơn: 21,657 lần

    Chuyện đời của một gái bán dâm mắc AIDS

    Chuyện đời của một gái bán dâm mắc AIDS


    Thứ Tư, 17/09/2014 10:04 (GMT+7)

    GiadinhNet - Ban ngày điều trị AIDS giai đoạn cuối, đêm xuống đường làm gái bán hoa, hơn 7 năm nay chị Nguyễn Thùy Linh 30 tuổi (Hà Nội) buộc phải làm nghề này kiếm sống.

    Chị Nguyễn Thùy Linh, 30 tuổi làm nghề mại dâm 7 năm. Những ngày bệnh cuối đời, chị muốn bỏ về, sống lương thiện cùng con. Ảnh: PD


    Một ngày làm việc của gái bán dâm "quá đát"

    Hết ngày điều trị ở Bệnh viện 09, Hà Đông (bệnh viện chăm sóc bệnh nhân AIDS giai đoạn cuối), Thùy Linh về một phòng trọ nhỏ trên phố Kim Liên. Chị tắm rửa, mặc một chiếc quần bò, áo phông sặc sỡ, xỏ chân vào đôi giày cao gót, cuốc bộ sang đường Lê Duẩn bắt đầu cuộc sống về đêm. Vóc dáng gầy gò, khuôn mặt trắng bệch không tô son, điểm phấn, chốc chốc run lên vì mưa lạnh. Cách đó không xa, những bạn nghề của chị đang cầm ô, chờ đón khách làng chơi từ dòng người qua lại.

    "Trong một đêm nếu may mắn em có thể đón được 2 đến 3 khách. Khách đi nhanh sẽ trả em 200.000 đồng.Với khách qua đêm, người hào phóng có thể trả em khoảng 1 triệu, những khách như vậy thường rất hiếm hoi. Em trích ra một khoản trả tiền phòng", người phụ nữ có 7 năm đứng đường làm nghề mại dâm chia sẻ. Đấy là may mắn, trên thực tế mỗi ngày chị chấp nhận đi khách với giá vài chục ngàn, còn hơn rất nhiều đêm di chuyển vài địa điểm vẫn ế.

    Những ngày đầu làm nghề, Linh thấy tội lỗi nhiều lắm.Chị luôn tự nhủ cái thân thể này không thuộc về mình, sẽ không còn thấy nhơ nhuốc. Khi quen rồi chị xem đây là công việc kiếm tiền khả dĩ nhất, trung bình mỗi ngày thu được 200.000 đồng. Không giống gái gọi cao cấp, Linh tự ra đường bắt khách và đối mặt nhiều rủi ro. Địa điểm hành nghề thường là khu vực công viên Thống Nhất, hồ Thiền Quang, Bác Cổ hay vườn hoa YecXanh. Trước chị phục vụ cả đàn ông trẻ, giờ chỉ nhận khách từ 50 đến 70 tuổi, do cơ thể ngày một tàn tạ.

    Trong lúc làm nghề, Linh không nói mình có AIDS, cũng không nói tuổi thật. Song có một nguyên tắc cố hữu 7 năm nay của chị là bắt buộc đối phương phải đeo bao cao su. Đa phần các “quý ông” sẽ tuân thủ, có người dùng tận 2 cái, nhưng một số khác biết mình có bệnh nhất quyết không sử dụng. Trong tình huống đó, Linh cũng không thiết phục vụ họ nữa. Chị từng bỏ khoảng chục khách vì thái độ không tôn trọng nguyên tắc này.

    “Em bán thân nuôi miệng nhưng nhận đồng tiền cũng rất nhục nhã. Nhiều lần em bị khách quỵt tiền hoặc chỉ trả bèo bọt vài chục nghìn. Có những khách còn đánh em thâm tím mặt mày”, Linh nói từng câu đứt quãng. Đau đớn nhất là những khi phải gặp phải mấy ông thích cấy bi vào “cậu nhỏ”, vùng kín chị em làm nghề này bị giày xéo đau đớn. Có bận, Linh phải nghỉ làm vài tuần cho vết thương nguôi ngoai, lành lặn.

    Mờ sáng hôm sau, Linh lê cái thân xơ xác trở lại bệnh viện. Ở đây, người bệnh được nuôi cơm ngày ba bữa. Chị dùng phần lớn số tiền làm được mua thêm sữa, bánh kẹo để tăng cường sức khỏe.

    Đoạn đời lầm lạc

    Bệnh viện 09 Hà Đông hửng nắng sau những ngày mưa tầm tã. Dọc các hành lang có những bóng người da bọc xương, đôi mắt lõm sâu, vô hồn, dặt dẹo sưởi nắng. Thùy Linh tựa mình vào cây cột trước phòng hồi sức - cấp cứu. Mái tóc ngắn, vàng hoe, với một thân hình gầy đét, da mặt lỗ chỗ, nhăn nheo, nhìn chị già nua như phụ nữ ngũ tuần.

    "Bệnh tật tàn phá, đâu còn ra hình người nữa. Ngày xưa em béo, nặng gần 60 kg, da mịn lắm", Linh nói, kéo theo một cơn ho khan dữ dội. Sau cơn ho lao, mặt chị đỏ bừng, càng làm da mặt rỗ căng lên đáng sợ.

    Người phụ nữ 30 tuổi đắn đo không biết bắt đầu kể cuộc đời mình từ đâu. Chị nhớ đến thuở 20 lây HIV từ chồng, rồi lắc đầu nguầy nguậy chắc phải từ rất lâu trước đó, năm chị 12 tuổi. “Em học dốt lắm, không vào đầu được chữ nào. Học đến lớp 6 thì bà già bắt bỏ, em còn sung sướng vì thế”, chị chốt lại rằng đây là dấu mốc mở đầu cuộc đời thảm bại của mình.

    Nhà ở đường Bưởi, bố mẹ Linh là viên chức nhà nước trong ngành bảo hiểm. Hai người anh trai làm bảo hiểm, ngân hàng; còn Linh xin được chân thổi cơm trong cơ quan của bố. Tuổi đôi mươi Linh yêu một anh chàng hơn 3 tuổi, nhà ở Kim Liên mà không hay biết người đó nghiện hút. Tận khi mang bầu tháng thứ tư, chị mới vô tình thấy chồng cùng một người họ hàng chích ma túy. Linh hoảng sợ bỏ về nhà ngoại, cũng chẳng được mấy hôm vì nghĩa vợ chồng mà quay về.

    Hai tháng sau, chồng Linh bị lên zona tái đi phát lại. Hai người đi khám, bàng hoàng nhận cái tin cả vợ chồng và đứa con trong bụng đều bị nhiễm HIV. Vượt lên đau đớn, chị sinh con, cố gắng nuôi nấng. Đứa bé ở với chị được 18 tháng thì qua đời. Người chồng cũng chết theo vài tháng sau đó. Gia đình kỳ thị, người quen tránh như tránh hủi. Chị đành bỏ việc, dạt nhà đi làm nghề mại dâm từ đó.

    Năm 2009, khi làm việc ở khu vực Ngọc Hồi, Linh quen với người chồng thứ 2. Một người mua dâm, một người bán dâm thấy hợp tính mà nhanh chóng đăng ký kết hôn về sống cùng nhau. Ước ao một đứa con, Linh đến bệnh viện ngay từ đầu để được điều trị dự phòng lây nhiễm HIV từ mẹ sang con. Sau bất hạnh lần đầu, chị thực sự hy vọng có một mái ấm hạnh phúc.

    Mùa xuân năm 2010, cu Tít, con chị, chào đời khỏe mạnh. Khi con chưa đầy tháng thì chồng bị bắt vì sử dụng và tàng trữ ma túy. Linh đồng thời cũng nhận được bản án tử - HIV đã chuyển sang giai đoạn AIDS. Mái ấm hạnh phúc không còn, người phụ nữ bất hạnh bỏ con 4 tháng để cho bà nội chăm sóc, quay lại bán dâm để có tiền nuôi thân bệnh và con nhỏ. Giáp Tết năm 2013, chị thường bị sốt, hạch mọc ở nách, cổ, bẹn. Mười năm chống chọi, căn bệnh thế kỷ đã đến giai đoạn cuối. Nguyễn Thùy Linh được vào Bệnh viện 09 điều trị. Ngày ở viện, đêm chị lại đứng đường.

    Từ khi dính vào căn bệnh này, hai anh trai kỳ thị xa lánh, bố mẹ đẻ hững hờ. Tám tháng nằm viện, mẹ Linh chỉ đáo qua đây một lần tiếp tế đồ ăn rồi đi ngay. Cách đây vài ngày Linh về nhà lấy đồ, được bố mẹ hứa khi nào chị khỏi lao sẽ cho dọn về sống với ông bà.

    Những ngày ở bệnh viện, chị càng nhớ con nhiều. Giấc mơ được bế ẵm cu Tít vào lòng mà hôn hít cho thỏa cứ lặp lại. Nhưng chị không dám về thăm con vì sợ lây lao. Năm nay Tít 5 tuổi, đã biết hết mặt chữ. Bà nội tách cháu khỏi Linh từ sớm, để tránh đi theo vết xe đổ của bố mẹ và Linh luôn cảm ơn bà vì điều đó. “Hôm trước nhớ con quá em trốn viện về thăm. Thằng bé ngoan lắm, nó lao ra ôm mẹ, nhưng em lùi xa, vẫn bịt khẩu trang nói chuyện với con. Lâu rồi hai mẹ con chưa ăn cơm cùng nhau”, Linh nói, trên đôi mắt vô hồn đã rớm lệ.

    Mấy ngày nay, tâm trạng Linh không tốt. Hai người bạn bệnh, trong đó có một người cùng tuổi với chị vừa chết. Chị buồn chán, cả ngày ủ rũ, không thiết đi làm nữa. Chị mong nhanh đến tháng 12, lúc đó chữa xong lao sẽ được về sống với con. Những ngày cuối đời, chị muốn ở bên, bù đắp cho đứa con của mình ít tình thương.

    Khuôn mặt rỗ, vóc dáng gầy gò nhưng ở người phụ nữ 7 năm làm nghề mại dâm vẫn có cái giọng trong trẻo, tâm hồn chân chất - điều vốn không nên có ở một gái bán hoa. * Tên nhân vật đã thay đổi.

    Phan Dương (Bài đạt giải Ba cuộc thi)

    http://giadinh.net.vn/xa-hoi/chuyen-...7080214725.htm

  13. #13
    Thành viên năng động nhiệt tình.
    Ngày tham gia
    18-07-2009
    Giới tính
    Nam
    Đến từ
    Tp.HCM
    Bài viết
    47,922
    Cảm ơn
    2,578
    Được cảm ơn: 11,970 lần
    Sững sờ với tần suất "yêu" của gái mại dâm: 4 giờ, tiếp hơn 10 khách


    16/9/2014 19:04
    Với quy chế xử lý hiện hành, nhiều gái mại dâm và cả chủ chăn dắt cố tình cho rằng, đã được "cho phép" hoạt động nên càng công khai và lộng hành hơn.



    21 giờ ngày 12-9, chúng tôi có mặt trên đường Nguyễn Bỉnh Khiêm (quận 1, TP. Hồ Chí Minh). Không mấy khó khăn để nhận ra những cô gái hành nghề mại dâm đang lao xe vùn vụt đi tìm khách. Lúc này, ngã tư Nguyễn Bỉnh Khiêm và Nguyễn Đình Chiểu có công an và dân phòng đang đứng chốt nên các cô gái chỉ dám chạy trong vòng mấy trăm mét, từ ngã tư này đến đoạn giaoNguyễn Thị Minh Khai. Nhìn từ xa, đập vào mắt chúng tôi ở phía bên kia đường có một cô gái bán dâm hiện hình với chiếc "quần nát" đầy ấn tượng. Thấy bất cứ người đàn ông nào đi xe chầm chậm trên tuyến đường này, cô gái này (tạm gọi là Hà Mi) sẽ ép sát xe họ vào lề đường và ra sức "lả lơi mời gọi". Và đến 22 giờ, cô gái mới có người khách đầu tiên.


    Gái mại dâm lượn lờ mời chào khách.

    Địa điểm "giao dịch" là khách sạn T.H (Tây Hồ), nằm đầu đường Nguyễn Đình Chiểu, giáp với đường Hoàng Sa, phường Đa Kao (quận 1). Khoảng 20 phút sau, người đàn ông đi ra. Hà Mi đứng ngay giữa cửa khách sạn chỉnh chu trang phục rồi lao ra đường, tiếp tục mời chào khách làng chơi. Tính đến gần 2 giờ sáng, Hà Mi dẫn hơn chục người đàn ông vào khách sạn. Hà Mi rời khỏi khách sạn với vẻ mặt còn đầy mệt mỏi, tay xách đôi guốc đỏ chậm rãi đi đến cột đèn tín hiệu giao thông ngã tư Nguyễn Đình Chiểu - Nguyễn Bỉnh Khiêm, có một người đàn ông đang chờ sẵn và Hà Mi rút trong ví đưa tiền cho anh ta. Đó là Đ. (Đức), một tay "nài gà" quen mặt với dân cư ở khu vực này và cả cơ quan chức năng. Đ. nhỏ con, da trắng, chạy chiếc xe XL màu trắng biển số 59B1 - 055.xx. Hằng đêm, Đ. chạy xe theo các cô gái để "chỉ đạo", canh gác, báo động và thu tiền.

    Theo tìm hiểu, hiện Đ. đang chăn dắt 5 - 6 cô gái và 21 giờ sẽ tung ra hai đào chạy lòng vòng trong lãnh địa của mình quản lý, sau 22 giờ, tất cả "bướm đêm" sẽ được thả ra để đi tìm khách. Gái của Đ. sẽ dẫn khách về khách sạn T.H. Càng về đêm, lượng khách đi càng dày hơn, Đ. lui về khách sạn và ngồi ở dưới. Hễ cô gái nào tiếp khách xong là Đ. thu tiền ngay.

    Riêng khu Nguyễn Chí Thanh (từ Công viên Hòa Bình đến vòng xoay Ngô Gia Tự), thì bất kể ngày hay đêm, lúc nào cũng náo nhiệt. Dù còn sớm nhưng gái bán dâm đã tập trung tại đây rất đông. Kẻ đứng lề đường, người ngồi gốc cây, kẻ đi xe đạp bịt khẩu trang kín mít và phần lớn là các cô gái chạy xe tay ga lao vùn vụt ngoài đường. Họ mời chào bất cứ người đàn ông nào đi xe một mình trên đoạn đường này, thậm chí, có người đang chở con nhỏ phía sau, họ cũng không tha.

    Kiên quyết xử lý nhưng còn vướng mắc...

    Để giải quyết vấn nạn mại dâm, hiện nay, Công an phường Đa Kao, phường Bến Nghé (quận 1) và Công an phường 17 (quận Bình Thạnh) đang phối hợp chốt chặn, tuần tra tại các "điểm nóng". Một cán bộ công an phường Đa Kao cho biết, gái mại dâm hoạt động rất tinh vi. Hễ thấy lực lượng phối hợp chốt ở điểm này thì họ lại chạy xe qua điểm khác bắt khách.


    Gái mại dâm đứng đường đón khách.

    Lực lượng quá mỏng nên không thể nào bao hết cả khu vực được. Còn khi công an kiểm tra hành chính thì các cô gái này có đầy đủ các loại giấy tờ. Thỉnh thoảng có người không có bảo hiểm xe máy thì công an giữ xe, mà theo quy định cũng chỉ giữ trong vòng 5 ngày. Nhưng khi cơ quan chức năng giữ xe này, các cô gái lại thuê xe khác để chạy nên rất khó kiểm soát. Công an phường cũng đã từng tiếp nhận những trường hợp gái mại dâm bị bọn chăn dắt "ăn" tiền, đã xử lý gái mại dâm đưa vào trại cải tạo. Nhưng khi được thả, họ lại tiếp tục nghề cũ.

    Theo quy định trước đây, đa số gái mại dâm khi bị bắt đều bị xử phạt hành chính, cho người bảo lãnh về. Bọn chăn dắt lợi dụng sự kém hiểu biết về pháp luật của các cô gái mại dâm nên chúng đe dọa nếu không chung chi tiền cho công an sẽ bị đưa đi trại. Thực ra đó chỉ là trò lừa bịp của chúng để moi tiền các cô gái. Công an không ai chung chi tiền với bọn chúng nhưng chúng cứ chặn đầu gái mại dâm, yêu cầu trả số tiền chung chi từ 7 đến hàng chục triệu đồng. Cái khó trong việc này là khi bị bắt quả tang, các cô gái được đưa đi trung tâm phục hồi nhân phẩm, sau đó rồi lại thả ra.

    Hơn một năm nay, trên địa bàn TP. Hồ Chí Minh chưa đưa được trường hợp nào vào trung tâm giáo dục vì vướng vào Nghị định 111/2013/NĐ-CP, có hiệu lực từ ngày 1-7-2013. Theo quy định mới này, không bắt buộc phải đưa gái mại dâm vào trung tâm phục hồi nhân phẩm hoặc các trại giáo dưỡng, các cơ sở chữa bệnh bắt buộc như trước đây mà chỉ bị phạt hành chính từ 100.000 đến 300.000 đồng và thời gian tạm giữ không quá 24 giờ là phải thả. Một cán bộ công an phường Đa Kao chia sẻ, quy định mới này nêu rõ cơ quan công an chỉ được tạm giữ hành chính gái mại dâm trong vòng 24 tiếng, nếu họ không có tiền nộp phạt thì vẫn phải thả.

    Vì thế, cả chủ chăn dắt lẫn gái mại dâm hoạt động công khai hơn vì biết nếu bị bắt quả tang cũng chỉ bị xử phạt hành chính chứ không áp dụng biện pháp giáo dục tại xã, phường, thị trấn và đưa vào cơ sở chữa bệnh như trước. Rõ ràng, quy định mới này rất có tính nhân văn, tuy nhiên, khi đi vào thực tế, vẫn có quá nhiều bất cập, gây khó khăn cho lực lượng chức năng khi truy quét, xử lý nạn mại dâm. Khi quy định mới được áp dụng, nhiều người, trong đó cả chủ chăn dắt và gái bán dâm, cố tình lầm tưởng việc không đưa người bán dâm vào cơ sở giáo dục lao động xã hội là "cho phép" mại dâm, nhưng thực chất, đây chỉ là sự thay đổi phương thức quản lý.


    Theo Kinh Tế Nông Thôn

    Theo 2sao.vn

  14. #14
    Thành viên năng động nhiệt tình.
    Ngày tham gia
    18-07-2009
    Giới tính
    Nam
    Đến từ
    Tp.HCM
    Bài viết
    47,922
    Cảm ơn
    2,578
    Được cảm ơn: 11,970 lần
    Thời 'hoàng kim' của kiều nữ quán bar Sài Gòn bị AIDS


    18/9/2014 06:40
    Trở thành kiều nữ quán bar khi 17 tuổi, Dương cưới được đại gia người Philippines.



    Nhưng khi phát hiện cô đốt đời theo "nàng tiên nâu", đại gia lập tức dứt nghĩa vợ chồng. Hiện ở tuổi 30, Dương đang đối mặt với cái chết vì căn bệnh thế kỷ.

    Đang điều trị bệnh AIDS giai đoạn cuối ở BV Nhân Ái (thôn Cây Da, xã Phú Văn, huyện Phước Long, tỉnh Bình Phước), nữ bệnh nhân Nguyễn Thị Thùy Dương (ngụ Q.Tân Bình, TP.HCM) đang cố trang điểm vớt vát lại ít nhan sắc còn lại của tuổi thanh xuân.
    "Không trang điểm nhìn tôi như bà già ấy", Dương than thở. Lật lại từng tấm hình cũ, cô khoe: "Chị nhìn hình tôi mà xem, ngày xưa da thịt căng tròn tràn đầy sức sống. Ước gì…". Rồi giọng chùng xuống, Dương bắt đầu nhớ lại những ký ức về một thời trẻ trung, tươi đẹp, "hoành tráng" của mình.
    Tấm hình chụp ở thời con gái của kiều nữ Dương.
    Cô sinh ra trong một gia đình có 5 chị em gái, nhưng mỗi người có một người cha khác nhau. Không được cha mẹ đùm bọc, 10 tuổi Dương phải tự lăn vào đời kiếm sống. Bước vào tuổi dậy thì, nhờ có chút nhan sắc, cô xin vào làm phục vụ trong quán cà phê. Lớn thêm chút nữa, được bạn bè giới thiệu, Dương bước vào "thiên đường" của dân chơi ở quán bar, vũ trường.
    Để đủ "tầm" sánh bước bên các đại gia, hàng đêm Dương được ông chủ cho vay tiền để "nâng cấp" nhan sắc. Lúc đầu Dương nghĩ đời mình gặp may nhưng càng lún sâu vào cô mới nhận ra các ông chủ đang làm giàu trên thân xác của mình.
    "Quăng vào mặt mình 10 triệu họ phải thu về gấp 5 - 6 lần. Để có tiền trả cho chủ, các kiều nữ trong bar phải biết moi tiền của khách. Phải thuyết phục làm sao khách chịu "chơi" mở các loại rượu đắt tiền. Sau đó phải "nốc" cho nhanh hết rồi khiêu khích, thách thức khách mở chai thứ 2, thứ 3.

    Làm sao để tới khi tàn cuộc chơi, hóa đơn vượt lên con số 10 triệu thì chủ thưởng cho 10%. Ở thời điểm năm 1996, tính ra mỗi đêm tôi kiếm được 50 - 60 USD", Dương nhớ lại.
    Thân hình đầy đặn, tràn đầy sức sống của Dương giờ đã trờ thành dĩ vãng.
    Bán thân xác kiếm được nhiều tiền nhưng vẫn không đủ để trả tiền vay mượn, cứ thế lãi mẹ đẻ lãi con, phận kiều nữ coi đó món nợ đời (trả cả đời không hết) nên rất khó rút chân ra khỏi đám "bùn lầy".
    Không chỉ bán thân xác làm giàu cho chủ bằng các loại rượu mạnh mà mỗi khi có "hàng", cô nào cũng phải dụ khách chơi "kẹo" (hồng phiến, thuốc lắc). Nếu không làm theo lời quản lý thì bị bảo kê đánh bầm dập.
    Cũng nhờ ở chốn "thiên đường" ăn chơi ấy, Dương đã gặp được chồng - một người Philippinesgiàu có. Cánh cửa hạnh phúc bắt đầu hé sáng khi cô cũng bước lên xe hoa như bao người. Chồng thuê cho Dương một căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố. Rồi cô mang thai.
    Hình cưới của Dương với chồng đại gia người Philippines.
    Nhưng sau vài tháng chung sống, chồng phát hiện Dương nghiện ma túy. Không chấp nhận được điều đó, sau khi sinh con, anh bắt cô đi cai nghiện. Nghe lời chồng, cô đến trường cai nghiện. 2 đứa con sinh đôi một tay do anh chăm sóc.

    Trong thời gian cô ở trường cai nghiện thì anh mang 2 con về nước, thi thoảng mới qua thăm. Sau đó anh ta không qua nữa và 2 con của cô cũng không biết mặt mẹ.
    Cai nghiện xong cô quay về với mong ước làm lại cuộc đời. Nhưng trớ trêu thay là cô không xin được việc làm có thu nhập ổn định để nuôi con (cô còn 1 đứa con trai với người khác), quay trở lại vũ trường xin việc thì quản lý chê "gái già".
    "Ở thế đường cùng, tôi đi bán dâm. Cứ 5h sáng thì ra vỉa hè, công viên ngồi đón khách. Ngày nào nhiều thì cũng đi được 3 "dù" (3 lượt đi khách), trung bình mỗi dù cũng được 300.000 - 400.000 đồng, trừ tiền thuê phòng 40.000 đồng thì còn dư gần 1 triệu đồng.

    Đứng đường đón khách được một thời gian tôi bị bị bắt vào trung tâm phục hồi nhân phẩm. Vào trong này tôi mới biết mình bị nhiễm HIV", Dương kể.
    Đang điều trị bệnh AIDS giai đoạn cuối với thân xác tàn tạ nên ngày nào Dương cũng trang điểm để vớt vát lại chút nhan sắc, níu kéo tuổi thanh xuân.
    Ngân ngấn nước mắt, kiều nữ một thời ở Sài Gòn tâm sự tiếp: "Bây giờ đã là giai đoạn cuối rồi, không biết sống được bao lâu nữa. Chỉ thương cho đứa con trai 8 tuổi đang bị tâm thần do trong lúc mang thai tôi hít ma túy đá quá nhiều. Giờ tôi nằm đây chờ chết, bà ngoại nó qua đời không biết con bấu víu vào đâu?".
    * Tên nhân vật đã được thay đổi.


  15. #15
    Thành viên năng động nhiệt tình.
    Ngày tham gia
    18-07-2009
    Giới tính
    Nam
    Đến từ
    Tp.HCM
    Bài viết
    47,922
    Cảm ơn
    2,578
    Được cảm ơn: 11,970 lần
    Tự sự của người phụ nữ từng "làm gái" 17 năm


    10/9/2014 10:47

    Tôi bán trinh để kiếm tiền nuôi những đứa em rách rưới đói khát, khác cha khác cả mẹ, chẳng chút máu mủ gì với đời tôi! Tôi bán trinh vì ba tôi đã bỏ rơi má tôi, má tôi bỏ rơi chúng tôi, những đứa em khác cha khác mẹ cùng khổ dồn vào đời tôi, lẽ nào tôi sẽ bỏ rơi chúng nó? Từ đó cuộc đời tôi gắn với nghề làm gái.


    Chị Trương Thị Hồng Tâm - nhân vật trong bài viết (Ảnh do nhân vật cung cấp)
    Dưới đây là câu chuyện về cuộc đời chị Trương Thị Hồng Tâm được nhà văn Trang Hạ ghi lại. Chị Tâm đã từng đi 'làm gái' trong nửa cuộc đời mình- nay là tình nguyện viên của Ủy ban phòng chống AIDS, chị nhận nuôi nhiều em nhỏ bị nhiễm HIV.
    Tôi sinh năm 1956, tôi tên là Tâm.
    Tôi có sáu bà má. Má cả, các dì ghẻ và cả má đẻ, người đã ruồng rẫy bỏ mặc tôi khi tôi không còn có thể đi làm gái điếm, bán thân xác đổi lấy tiền cho bà nữa!
    Tôi có bốn ông cha, cha đẻ với vài cha dượng, có người đã chết lúc nào tôi cũng không hề hay biết!
    Tám tuổi, em trai chết cứng ngay trong tay tôi, mà hồi đó tôi còn chưa biết cái chết nghĩa là gì!
    Mười bốn tuổi, tôi đã lăn lộn khắp Sài Thành. Dân chơi ma túy khu Lê Lai hay gái vũ trường quận Nhất đều quen mặt biết tên tôi. Nhưng khi đó, tôi chơi với dân anh chị song tôi chưa đi làm gái. Tôi xà quần với đám cô hồn nhưng tôi chưa hề nghiện ngập. Không ai hay biết tôi là trinh nữ duy nhất trong đám bụi đời ấy.
    Nhưng tôi chỉ giữ được tới năm mười bảy tuổi. Tôi bán trinh để kiếm tiền nuôi những đứa em rách rưới đói khát, khác cha khác cả mẹ, chẳng chút máu mủ gì với đời tôi! Tôi bán trinh vì ba tôi đã bỏ rơi má tôi, má tôi bỏ rơi chúng tôi, những đứa em khác cha khác mẹ cùng khổ dồn vào đời tôi, lẽ nào tôi sẽ bỏ rơi chúng nó? Từ đó cuộc đời tôi gắn với nghề làm gái.
    Cuộc sống hai mươi năm lặn lội dưới tận đáy cặn rác rưởi của Sài Gòn khiến tôi đánh mất tất cả những gì tốt đẹp còn sót lại trong tâm hồn và thân xác. Bây giờ thì tôi đã biết chết là gì, chết hóa ra là thứ sung sướng hơn sống như thế này!
    Ba mươi bảy tuổi, tôi lần đầu tiên phải vật vã với cay đắng và nhục nhã để tìm lại những thứ gì tôi đã bị cướp mất khỏi cuộc đời này: niềm tin, tình yêu thương, niềm khao khát sống, hình dạng một con người. Giờ thì tôi biết cái chết là một cõi khác. Chết, thật dễ! Sống một cách tử tế thì khó hơn rất nhiều!
    Hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi chính là những ngày tháng Sài Gòn giải phóng. Tôi được xuống đường cùng các anh chị sinh viên Sài Gòn biểu tình, đi giữa đường hô vang khẩu hiệu, giương cờ và biểu ngữ. Không ai biết tôi là một cô gái điếm, một con nghiện ma túy, một kẻ sống trong bóng tối. Tôi cảm giác tôi cũng là một con người được đi giữa đám sinh viên, tự do, mạnh mẽ và sung sướng, đi dưới nắng mặt trời, ngẩng mặt lên nhìn mọi người. Tôi như trở thành một con người khác hẳn.
    Nhưng đời tôi chỉ có vài ngày hạnh phúc. Sau đó là bóng tối. Những đêm bắt khách quanh đường Lê Lợi, những cuộc bắt bớ. Những ngày tháng kéo lết từ trại phục hồi nhân phẩm tới trường giáo dưỡng, từ trại Xuân Lộc qua Thủ Đức, hết năm này qua năm khác. Những cuộc trốn trại bị cưỡng hiếp, những chuyến gian nan quay về thành phố để… lại ra vỉa hè làm gái.
    Tôi cũng từng có người thương, tôi cũng từng thương một người. Những thứ đó đã biến mất hoàn toàn trong bóng tối của cuộc đời tôi. Năm 1990, khi đó đã 34 tuổi, tôi vẫn đang làm gái điếm quanh quẩn nội đô Sài Gòn, tôi gặp một tình nguyện viên của Ủy ban phòng chống AIDS. Từ đó tôi không đi khách và xa ma túy để trở thành tình nguyện viên tuyên truyền. Vì thế, má tôi đã chính thức đuổi tôi đi khỏi đời má.
    Giá có thể kể thì cuộc đời tôi là một tiểu thuyết dài tập, trùng điệp những nỗi khổ đau ngay từ khi tôi chưa sinh ra. Má tôi hắt tôi ra khỏi gầm cầu thang chung cư mà hai mẹ con đang sống. Má tôi chửi, mày không kiếm được đồng nào thì mày đi chết đi! Nhìn con nhà người ta đi khách kìa, kiếm tiền cho má nó cờ bạc kìa!
    Tôi khóc, tôi nói má ơi con đã làm điếm trọn một nửa cuộc đời của con rồi. Giờ đáng lẽ má phải mừng cho con chứ, hay má có phải má đẻ của con không? Tôi vừa khóc, vừa ra đi giữa cơn mưa tầm tã của Sài Gòn và cơn sốt. May còn có các tình nguyện viên, có nhà Mở, có nhà Hạnh phúc, có anh Francisco Hùng…
    Tôi đã dành phần đời còn lại của tôi để làm một người đàn bà lương thiện. Tôi đã gặp biết bao nhiêu số phận còn khổ đau hơn cuộc đời tôi gấp nhiều lần. Có nhiều cô gái điếm mắc AIDS, trao đứa con vào tay tôi nuôi, lần sau gặp lại, cô ấy đã chỉ còn là một nấm mồ mới đắp. Trong số những đứa trẻ con - sản phẩm của ma túy và mại dâm Sài Gòn - tôi nhớ nhất một đứa con gái, ngang ngược khó bảo, bất cần ngông ngênh.
    Nhưng nó không ma túy mại dâm và chết như bố mẹ nó. Nó tự sắm cho đời nó một cái xe đẩy, chiều chiều ra Hồ Con Rùa bán bò bía. Đời không ai bắt nạt được nó, xã hội bẩn thỉu hay tươi sáng, nó cũng không bị nhuộm màu. Trong tay tôi, cũng có những đứa trẻ lìa đời vì AIDS. Tôi nhận nuôi biết bao đứa trẻ bị bố mẹ bỏ rơi vì tù tội và HIV. Từ khi tôi nuôi chúng, không ai cho tôi thuê nhà cả. Tôi phải trọ một căn phòng tồi tàn cách Sài Gòn hơn hai mươi cây số, phải đi qua xóm đạo ngoại ô, băng qua nghĩa địa mới tới chỗ tôi ở.
    Cũng không ai thuê tôi giúp việc nhà nữa, họ sợ người mẹ nuôi các con bị HIV thì sờ vào đồ đạc nhà họ cũng không được. Tôi từng thử bán gạo. Một tháng đã lỗ hết sạch vốn. Chỉ vì cứ nhìn thấy người đói, người bệnh đi qua là tôi xúc gạo cho họ. Mà một ngày, biết bao nhiêu cảnh khổ đi qua con đường Sài Gòn, đi qua chỗ tôi ngồi.
    Nhưng cay đắng nhất là sau mười mấy năm nuôi các con nhiễm HIV, năm 2009, tôi đã xét nghiệm dương tính với HIV. Trong nhà có một con bị bệnh nặng, khi con qua đời, thì tôi đã nhiễm virus HIV trong lúc chăm con… Đau đớn làm sao, gần hai mươi năm làm điếm và hút chích thì lại may mắn không lây bệnh Si-đa, nhưng khi tôi làm người tử tế thì lại bị nhiễm HIV. Cái giá phải trả để một con điếm được sống như một con người sao mà đau đớn thế!
    Tôi không biết tôi sẽ sống được bao năm nữa. Tôi không biết ngày mai khi tôi chết, tôi có được chôn như một người Sài Gòn hay không. Vì cho đến hôm nay, tôi đã lạy van nhiều nơi, thưa đơn khắp mọi cửa, cũng không hề được cấp Chứng minh nhân dân. Tôi là một người vô thừa nhận ở Việt Nam. Sao má đặt tên tôi là Tâm làm chi. Giá không có chữ Tâm, tôi đã đâu phải sống giữa những bi kịch trùng điệp của đời mình?
    Nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để được sống, như một con người, không phụ lòng ai cả. Tôi luôn nhớ lại giây phút hạnh phúc nhất cuộc đời tôi. Khi còn trẻ, tôi đã được đi giữa những sinh viên Sài Gòn, ngẩng mặt hô to yêu nước, mà không ai nhận ra tôi là một con nghiện, một con điếm, một kẻ bị đạp xuống tận đáy.
    Năm 2013, chị Trương Thị Hồng Tâm là một trong 20 gương mặt vượt lên số phận để giao lưu với Nick Vujicic tại Việt Nam, đã được truyền hình trực tiếp trên VTV.


    Theo maskonline.vn

  16. #16
    Thành viên năng động nhiệt tình.
    Ngày tham gia
    18-07-2009
    Giới tính
    Nam
    Đến từ
    Tp.HCM
    Bài viết
    47,922
    Cảm ơn
    2,578
    Được cảm ơn: 11,970 lần
    Ký ức kinh hoàng của cô gái bị ép khỏa thân, ra đường bán dâm


    18/9/2014 21:29
    Qua Malaysia, Diễm và 2 thiếu nữ bị bán vào động chứa, buộc phải khỏa thân, uống thuốc lắc để phục vụ khách làng chơi. Các cô cũng bị ép ra đường bán dâm.



    Trong đơn trình báo cơ quan cơ quan công an, Diễm (27 tuổi, ngụ TP.Cần Thơ) cho biết khoảng năm 2013, con gái của ông Nguyễn Bảo Lâm (ngụ cùng địa phương) tên Ngoan cùng chồng đang cư trú bên Malaysia và một người phụ nữ Malaysia về Việt Nam thăm nhà.
    Nghe lời Ngoan dụ dỗ, qua Malaysia làm tiếp viên, mỗi tháng 15 -20 triệu đồng. Buồn chán cảnh cuộc sống ở quê khó khăn và muốn kiếm tiền phụ giúp gia đình, Diễm đồng ý đi. Cô làm các thủ tục ra nước ngoài, với hình thức du lịch. Sau khi hoàn tất thủ tục, ngày 17/11/2013, Diễm và 2 cô gái cùng với vợ chồng Nga lên máy bay.Tuy nhiên, trái với viễn cảnh giàu sang, làm việc lương cao thì Diễm và 2 cô bạn bị bán vào động chứa và sống trong những ngày tủi nhục.
    Mỗi đêm "phục vụ" chục lượt khách
    Khi vừa qua đến Malaysia, Diễm cùng 2 cô gái khác bật khóc khi được thông báo mình đã bị bán với giá khoảng 20 triệu đồng. Phần không biết tiếng địa phương và không thể chạy trốn, Diễm và 2 cô gái phải lên xe theo người phụ nữ về nhà bà ta ở tạm.Dù rất sợ hãi, cô cố bình tĩnh, tìm cách gọi điện cho mẹ ở Việt Nam thông báo bị lừa ép sang Malaysia bán dâm. Tại đây, mỗi ngày, "chủ chứa" buộc các cô gái phải ra đứng đường chờ kháchbán dâm trả nợ. "Nếu không muốn làm việc ở đây nữa thì thanh toán hết mọi chi phí khoảng 20 triệu đồng. Còn không hãy ngoan ngoãn làm việc... Còn nếu các cô không đồng ý nữa thì tôi sẽ bán sang động mại dâm khác", chủ chứa nói với Diễm.Theo lời kể của Diễm, tại "động chứa", có hàng chục cô gái nhưng không ai được nói chuyện với nhau và luôn bị kìm kẹp bởi những người đàn ông to cao, mặt dữ tợn. "Nếu ai có ý định bỏ trốn hay từ chối đi khách, ngay lập tức, bọn em sẽ bị bỏ đói, hăm dọa giết chết", Diễm kể.Mỗi tối đến, Diễm cùng các cô gái ở đây bị đưa ra các tuyến đường trong thành phố để tìm khách mua dâm. Là "lính mới", cô luôn được khách lựa chọn, có đêm phải phục vụ đến hàng chục lượt.Toàn bộ số tiền bán thân, Diễm không được giữ đồng nào. Thể xác rã rời, kiệt quệ nhưng nếu không làm khách vừa lòng thì có thể nhận những trận đòn không ghê tay từ những ông khách "ma cô" dắt gái.
    Khỏa thân, uống thuốc lắc
    Sau hơn 5 tháng sống trong tủi nhục, Diễm tưởng được về lại quê nhà khi đã trả hết số tiền cho chủ chứa. Tuy nhiên, giấc mơ vụt tắt khi cô biết mình bị bán sang một động chứa khác là một cơ sở massge trá hình, với giá 3.000 Ringgit (tiền Malaysia), tương đương gần 20 triệu đồng.Tại "chỗ làm mới", hàng ngày Diễm bị chủ và quản lý bắt buộc cùng với khoảng 40 nhân viên nữ khác uống bia, thuốc lắc để tiếp khách "tới bến". Theo lời kể của Diễm, khi khách có nhu cầu, các cô phải trần truồng và thác loạn tập thể.
    Diễm và chủ chứa Malaysia.
    Tại nơi làm mới, mỗi đêm Diễm phải làm phục vụ khách trong quán bar. "Ở quán bar, đêm nào tụi em cũng phải tiếp khách chơi ma túy, thuốc lắc và hàng đá. Sau cuộc chơi, tụi em còn phải tiếp tục đi bán dâm cho bọn họ", Diễm kể nghẹn nghào.Không chịu nổi cảnh sống tủi nhục nơi xứ người, Diễm tìm cách bỏ trốn. Cuối tháng 8/2014, một lần ra ngoài mua đồ, cô bỏ trốn và tìm đường về Việt Nam, làm đơn tố cáo kẻ đã lừa bán mình. Theo lời Diễm, 2 cô gái cùng bị bán với mình thì có 1 người được gia đình gởi tiền qua chuộc với giá 60 triệu đồng; người còn lại hiện chưa rõ thế nào.Mẹ của Diễm nghẹn ngào kể: "Sau khi nghe con Diễm gọi điện về báo là bị ép đi bán dâm, tôi đã xỉu lên ngất xuống suốt mấy ngày. Tôi tìm gặp ông Lâm xin được rước con về thì ông này đòi 25 triệu tiền chuộc. Khi tôi đi vay mượn đủ số tiền trên thì ông ta đòi 40 triệu. Nghe vậy, tôi gọi cho con Diễm khuyên nó trốn đi".Một cán bộ điều tra công an TP.Cần Thơ cho biết đã tiếp nhận đơn tố giác của nạn nhân và đang vào cuộc xác minh làm rõ vụ việc.
    * Tên nhân vật trong bài đã được thay đổi.
    Theo Tri Thức Trực Tuyến
    Theo www.nguoiduatin.vn

  17. #17
    Thành viên năng động nhiệt tình.
    Ngày tham gia
    18-07-2009
    Giới tính
    Nam
    Đến từ
    Tp.HCM
    Bài viết
    47,922
    Cảm ơn
    2,578
    Được cảm ơn: 11,970 lần
    Kết cục bi thảm của những pê đê bán buôn "thân xác"

    20/09/2014 08:18
    ANTĐ - Vào giai đoạn cuối, những vết lở loét tràn ngập khắp cơ thể, không còn khả năng đi khách nữa và để mau chết, Bông điên cuồng hút chích ma túy. Bông đã chết đớn đau trong cảnh khô tàn của thân xác.Bằng mối liên hệ thân quen, chúng tôi đã tìm gặp những "bóng" đang kề cận cái chết, để rùng mình trước đoạn kết đớn đau của phận pê-đê bán dâm. Sau những lần "hoan lạc" tứa máu, họ bị nhiễm HIV/AIDS. Có người ngắc ngoải sống, có người điên loạn trả thù đời. Có người đâm kim tiêm, chơi ma túy cuồng dại cho da thịt chóng lở loét, tươm máu, rỉ mủ trên bộ xương khô. Để cuối cùng, rữa thân trong góc tối, chẳng ai đoái hoài đến họ...
    Tâm sự tê đại của "cô gái" nhiễm "ết"
    Đời "bán hoa" của hệ mại dâm chuyển giới từ lâu vẫn còn là một bí ẩn, mà nhiều người chưa biết. Và để có cuộc gặp với nhân vật đặc biệt mà chúng tôi sắp kể ra dưới đây, không phải là điều dễ. Chúng tôi đã phải năm lần bảy lượt đưa ra đề nghị, chỉ đến khi có người thật sự uy tín bảo lãnh, kèm theo một người vô cùng tin tưởng tháp tùng, cô ta mới gật đầu.Thanh Đề, 45 tuổi, nhiễm HIV/AIDS. Mặt phấn, môi son và nhả khói thuốc phì phèo. Chốc chốc, cô lại soi gương, dặm phấn nhằm khỏa lấp những "ổ voi, ổ gà" trên mặt. Thanh Đề đã là đàn bà "chính hiệu", nghĩa là đã phẫu thuật từ A đến Z chứ không "trên bà, dưới ông" như Yu Ky và Tú Jenly (đã nhắc đến trong loạt bài trước). Thanh Đề nhà ở đường Cô Giang (quận 1), lên TP Hồ Chí Minh đã lâu, nhưng giọng rặt miền Tây. Đêm đêm, cô vẫn đứng đường bắt khách ở Công viên 23-9 và một số cung đường khác.Thanh Đề bơm ngực khi mới 16 tuổi. Nhưng nhìn trên thì ngực đồ sộ, dưới lai là "bộ ấm chén" lồm cồm, Thanh Đề tủi lắm. Cô hát đám ma, đóng tuồng cải lương, múa lửa, ăn than và bán dâm quần quật quanh năm suốt tháng, để dành tiền sang Thái Lan phẫu thuật chuyển giới, khát khao thành người đàn bà "chính hiệu".Năm 2006, trở về sau ca phẫu thuât đầy đau đớn với giá hơn 2000 USD, cô bị sốt cao, tiêu chảy ròng rã một tháng. Khi không chiu nổi nữa, Thanh Đề lê lết đến Bệnh viện Phạm Ngọc Thạch. Xét nghiệm xong, bác sĩ nhìn cô hỏi khẽ: "Em có sợ bị nhiễm HIV không?". Thanh Đề thấy mình như ngã quỵ, cô gắt lên trong nước mắt: "Có gì bác sĩ nói ra đi. Em bị nhiễm HIV phải không?"! Vị bác sĩ thoáng ngạc nhiên. Nhưng rồi nhìn Đề đang mở trừng đôi mắt chờ đợi mình, ông sửa lại gọng kính, lặng lẽ gật đầu. Cái gật đầu của vị bác sĩ nhẹ bẫng thế mà đẩy cô rơi xuống vực thẳm. "Tại sao mình lại bị nhiễm. Mình không hút chích, xì ke gì hết. Mình bán dâm đều dùng bao cao su cẩn thận". Đã bao lần Thanh Đề gào lên như thế.Thanh Đề hoàn toàn không biết mình nhiễm HIV khi nào. Bởi khi sang phẫu thuật tại Thái Lan, cô chỉ việc ký giấy cam kết sinh tử là lên bàn mổ, không cần thử máu. Thanh Đề chợt giật mình nhớ lại những lần lâm trận cuồng bạo của "quái khách". Khi chưa chuyển giới hoàn toàn, Thanh Đề bán dâm bằng đường hậu môn và miệng như Yu Ky và Tú Jenly. Lần nào cô cũng yêu cầu khách mang bao cao su, khách không dùng thì cô không chịu.Khi bị nhiễm HIV, lần nào bước ra lan can bệnh viện, cô cũng muốn nhảy xuống chết quách đi cho xong. Đằng nào cũng chết. Bác sĩ lần nào vào thăm khám cũng can ngăn: "Em đừng có nghĩ quẩn, rồi sẽ có thuốc chữa trị cho em khỏi". Lời khuyên tận tình của bác sĩ, đã khiến Thanh Đề tiếp tục sống. Ngày nào đúng 21h, cô cũng uống thuốc ARV kháng virus.Khi sức khỏe ổn định hơn, không có gì nuôi miệng và lo thuốc thang, Thanh Đề gượng dậy đi làm. Hễ làm gì có tiền là Thanh Đề làm liền. Cho ít tiền, cô sẵn sàng xé toạc áo quần cho đám đông xăm soi từng ngóc ngách nhạy cảm của mình để họ thỏa trí tò mỏ về thân thể của người chuyển giới. Hết tiền, cô tiếp tục đứng đường. Khách của cô đủ già, trẻ, gay, nhưng chủ yếu là đàn ông đích thực vì với họ, Đề mới có cảm giác. Biết mình mang căn bệnh thế kỷ, cô nhất quyết bắt khách phải dùng bao cao su, không dùng thì không "chơi" bởi đơn giản, Thanh Đề không muốn trả thù đời.

    Ảnh minh họa
    Án tử trên giường
    Thanh Đề ao ước có một công việc ổn định miễn sao đủ nuôi miệng, số ít thân phận như Thanh Đề có thêm nghề làm tạp vụ, xem bói... khi thân đã tàn, xác đã kiệt. Một số bạn đồng nghiệp của Thanh Đề biết mình bị nhiễm HIV đã sống buông thả bất cần. Họ cay cú và tỏ ra hận thù đời và ngày càng sa đọa vào con đường thất đức.

    Một cô bạn Thanh Đề tên Bông vốn là một "bóng" hoạt động mại dâm từ thủa đôi mươi. Cô ta phát hiện mình bị nhiễm "H" trong một lần đi khám bệnh do bị sốt. Bông cay cú, hận thù tất cả những khách làng chơi đã qua tay "ả". Ả giấu nhẹm chuyện dính "ết", âm thầm sang Thái Lan phẫu thuật chuyển đổi hoàn toàn giới tính. Sau khi "lột xác" trở thành một ả đàn bà thật sự, quay về Sài thành, Bông "chườm" thân ong bướm ra đường chào mời khách. Không cần biết khách đó là ai, giàu nghèo, lớn bé, ả "chơi" tuốt. Thời gian đầu, khi thân hình còn bóng bẩy, con "ết" chưa xâm lấn thì Bông mặc sức đi khách, đi khi nào kiệt sức mới thôi. Biết bao "quý khách" đã mắc bẫy của ả, mắc phải căn bệnh thể kỷ sau một lần "sung sướng".
    Vừa trả thù đời, Bông vừa chơi xì ke. Trong suy nghĩ của ả đã chả còn gì để mất, bệnh viện hỗ trợ thuốc kháng thể virus ARV, Bông không bao giờ uống. Cơ thể Bông ngày càng suy sụp. Vào giai đoạn cuối, những vết lở loét tràn ngập khắp cơ thể, ả không còn khả năng đi khách nữa, và để mau chết, Bông điên cuồng hút chích ma túy. Bông đã chết đớn đau trong cảnh khô tàn của thân xác.Những trường hợp sống buông thả, bất cần như Bông không phải hiếm. Do thất học từ nhỏ, lại sa chân vào con đường nhầy nhụa của kiếp bán hoa từ rất sớm mà nhiều người chuyển giới không có kiến thức về xã hội cũng như y học. Một khi phát hiện nhiễm "H" là đồng nghĩa với việc thần chết đã gõ cửa, thế nên sống và hưởng thụ, trả nợ ân oán với đời là việc các cô phải thực hiện.

    Diễm Hương, một pêđê nức tiếng xinh đẹp quê ở Long An, sau khi phát hiện mình bị lây "H", cô ta bỏ xứ, sang Singapore phẫu thuật chuyển đổi hoàn toàn. Tại đây, có chút nhan sắc đã "mài dũa" qua dao kéo, lại được vài mối "sộp" để mắt, cô ả "đóng đô" tại đất Singapore làm nghề "bán hoa". Khi "con ết" chính thức quật ngã sức khỏe, cô ta không thể hành nghề được nữa, thì những khách làng chơi mới vỡ lở, tá hỏa đi xét nghiệm. Diễm Hương đã gửi cái "thân tàn ma dại" nơi đất khách quê người sau thời gian "trả nợ ân oán cuộc đời".

    Những người bạn xấu số của Thanh Đề ra đi trong cảnh nhục nhã, ê chề vì lầm lỡ với "H". Thanh Đề là cô gái dũng cảm hơn, ít nhiều có cái nhìn đời lạc quan hơn mấy người bạn của cô. Mặc dù nhiễm "H" đã gần chục năm, nhưng nhờ tích cực uống thuốc và chăm sóc bản thân, nên hiện giờ sức khỏe của cô vẫn tương đối. Đề vẫn có thể gào khóc ỉ ôi trong đám ma, hay chiều khách tới bến mỗi độ bán dâm. Đề bảo, đời cô chỉ có thể làm cái nghề nhục nhã này thôi, cô không thể làm việc gì ngoài ánh sáng, bởi hễ thấy "con ết" tới là người ta bỏ chạy, thậm chí người thân xa lánh.

    Bà Nguyễn Thị Huệ, Trưởng phòng can thiệp giảm tác hại, ủy ban phòng, chống HIV/AIDS TP. Hồ Chí Minh:
    Thực tế, việc người chuyển giới hành nghề mại dâm nhiễm HIV/AIDS trên địa bàn thành phố là có. Nhưng hiện tại, chúng tôi chỉ nghiên cứu chung về cộng đồng MSM (nam tình dục với nam) nhiễm HIV/AIDS chứ không nghiên cứu sâu về người chuyến giới hành nghề mại dâm nhiễm HIV. Do đó, không thể nắm được số liệu cụ thể cũng như thực trạng của họ.
    CẦN CAN THIỆP ĐỂ NGĂN CHẶN SỰ LÂY LAN HIV TỪ MẠI DÂM CHUYỂN GIỚI
    Những tình dục đồng giới cần nhất là sự hỗ trợ tâm lý, đây là nhóm rất nhạy cảm. Một khi phát hiện nhiễm "H" họ sẵn sàng sống "xả thân" mà xã hội không thề nào ngăn chặn được. Làm nghề mại dâm, sự kỳ thị kép khiến người ta cô lập với gia đình, xã hội. Họ không dám thổ lộ với những người xung quạnh, CLB Bầu trời xanh tiếp cận để chia sẻ giúp họ tập huấn các biện pháp dự phòng tránh lây nhiễm cho những người xung quanh. Ngoài CLB Bầu trời xanh, chúng tôi còn thành lập nhóm Tự lực (đây là nhóm quy tụ đa phần những người chuyển giới có "H"). Tuy nhiên, vì không có nguồn kinh phí nên chúng tôi chỉ hội họp để chia sẻ thông tin cũng như hoàn cảnh của mỗi số phận nhiễm HIV.
    Anh Nguyễn Thành Hoàng - Thành viên dự án Bầu trời xanh (CLB can thiệp dự phòng HIV cho những người đồng tính nam) kiêm trưởng nhóm Tự lực
    Theo Cảnh Sát Toàn Cầu

  18. #18
    Thành viên năng động nhiệt tình.
    Ngày tham gia
    18-07-2009
    Giới tính
    Nam
    Đến từ
    Tp.HCM
    Bài viết
    47,922
    Cảm ơn
    2,578
    Được cảm ơn: 11,970 lần
    Số phận người đàn bà xứ Thanh 18 năm bị lừa bán sang Trung Quốc

    20/9/2014 14:54
    Họ đã ôm nhau khóc, khóc như chưa bao giờ được khóc vậy, rồi họ thức trắng đêm để ở bên nhau cho thỏa nỗi nhớ, để kể những câu chuyện đã 18 năm qua họ chưa có dịp kể cho nhau nghe... Đó là hôm cô gái Bùi Thị Lập ở thôn Chanh, xã Cẩm Thành (Cẩm Thủy, Thanh Hóa) bỗng trở về sau 18 năm biệt tích.


    Nhà chị Lập cách nhà tôi không xa, hồi đó tôi còn rất bé, nhưng đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ như in, buổi chiều hôm đó, khi tôi đuổi trâu đến đầu làng thì nghe tin dữ: "Chị Lập bị bọn buôn người lừa bán sang Trung Quốc (TQ) rồi". Ngôi nhà nhỏ chật kín người lớn, trẻ em đến thăm hỏi, động viên chị Lập. (Ảnh: Nam Tùng Sơn)

    Rồi năm này qua năm khác chẳng thấy tin tức gì về chị, nên bản thân tôi và mọi người trong làng ai cũng nghĩ là chị không còn nữa. 5 năm, 10 năm, rồi 15 năm quãng thời gian không dài, nhưng cũng không ngắn cho một hy vọng có ngày chị sẽ trở lại. Chỉ riêng bà
    Bùi Thị Sen, mẹ chị là hay nhắc và khóc, nhất là mỗi lần gặp bạn bè của con. Ấy thế mà, khi bà đã ngả bóng xế chiều thì chị bỗng trở về, bằng xương bằng thịt.

    Khi có người đến báo tin bà Sen vẫn còn bán tín bán nghi: "Chúng mày chớ trêu bà. Mà không hiểu sao mấy hôm nay bà toàn mơ thấy nó suốt, nó bảo ở xa lắm không về được. Hay nó "báo mộng" về thật sao?" - bà Sen nói. Về đến nhà, đứa con gái ngày ra đi mới mười tám đôi mươi, giờ đã luống tuổi đứng sờ sờ trước mặt, mà bà cứ ngỡ như trong mơ. "Lập phải không con, cha mẹ mày sao mày bỏ tao đi biệt tích vậy?". Rồi hai mẹ con ôm nhau khóc nức nở. Bà con lối xóm biết tin, kéo đến chật kín ngôi nhà nhỏ chưa đầy 20m2.

    Buổi chiều định mệnh

    Mãi hôm sau, tôi mới có dịp hỏi về nguyên do mất tích và cuộc sống của chị suốt 18 năm nơi đất khách quê người. Chị Lập bảo, chị còn nhớ rất rõ hôm đó là ngày 26 tháng 8 âm lịch, khi chị vừa đi làm đồng về thì được một người bạn tên Mười ở xã bên rủ xuống thành phố làm thuê cho một quán ăn, nghe nói công việc nhàn mà lương cũng khá. "Ngày đó gia đình khó khăn lắm, phải ăn đong từng bữa, nên tôi cũng muốn đi làm kiếm tiền giúp đỡ gia đình. Vừa dứt bữa cơm trưa, tôi gấp được 2 bộ quần áo gọi là lành lành một chút đựng vào cái túi cói xách đi, không ngờ chiều hôm đó trở thành buổi chiều định mệnh của đời mình" - chị Lập bồi hồi nhớ lại.
    Chị Bùi Thị Lập (Áo đỏ) (Ảnh: Nam Tùng Sơn)

    Chị kể tiếp: Thực tình từ bé đến lúc đó tôi cũng chưa hề biết thành phố Thanh Hóa như thế nào, ngồi lên xe ca tôi lại say xe nên cứ thế nó chở đi, đến lúc mở mắt ra trời đã tối mịt. Mười đưa tôi vào một nhà trọ bình dân, hai đứa ăn cơm xong, vừa lên giường chợp mắt thì Mười gọi dậy bảo ra bến xe đi không muộn. Sáng hôm sau, khi xe dừng lại tôi nhìn xung quanh thì biết mình đang ở của khẩu Móng Cái (Quảng Ninh).

    Tôi hỏi Mười sao lại đi ra Quảng Ninh, thì Mười bảo, ở đây có người quen, họ bảo ra bán hàng lương cao hơn. Đến lúc này, tôi vẫn không mảy may nghĩ rằng Mười định bán tôi sang TQ. Mười dẫn tôi vào một quán nhỏ ven đường, rồi bảo tôi ngồi đó uống nước chờ ả ra cây điện thoại công cộng (hồi đó điện thoại di động chưa phổ biến như bây giờ - PV) điện cho người quen đến đón. Tôi uống hết nửa cốc nước chanh đường, thì bỗng thấy hoa mắt, chóng mặt, rồi không biết gì nữa. Khi mở mắt ra, trước mắt tôi là một căn phòng sang trọng và toàn những người hạ hoắc, đến lúc này tôi mới biết mình đã bị lừa sang TQ.

    Đến đây bỗng mắt chị rớm lệ, giọng nghẹn đắng, chị thút thít kể: Ngày hôm sau, chúng đưa tôi vào "động quỷ", bắt đi khách, biết khó thoát khỏi vòng vây của chúng, tôi đành cắn răng chịu đựng, chờ cơ hội thoát thân. Nhưng tất cả không đơn giản như tôi nghĩ, chúng canh gác rất chặt chẽ, nhiều vòng, suốt hơn một tháng trời tôi chỉ ở quanh quẩn trong khu "động quỷ" không được bén mảng ra khỏi cửa. Bất lực, tôi nhiều lần định tìm đến cái chết, nhưng nghĩ thương mẹ già, tôi lại gồng mình lên để chờ cơ hội khác.

    Gần 3 tháng trong "động quỷ", tôi không nhớ nổi mình đã gặp bao nhiêu người đàn ông lạ. Nhưng rồi đến một hôm, có một gã đàn ông vào gặp tôi, khác hẳn với những gã đàn ông khác, gã chỉ nhìn tôi và nói luyến thoắng gì đó tôi không hiểu, nhưng khi gã dùng cử chỉ tay chân thì tôi hiểu, gã có ý định muốn cứu tôi. Tôi như người chết đuối vớ được cọc, tôi gật đầu theo ý gã. Hình như gã xuống quầy lễ tân, giao dịch gì đó với bà chủ, sau đó tôi được gã đưa đến một thị trấn nhỏ ở tỉnh Quảng Đông ngay trong đêm đó…
    May mắn hơn vạn người

    Chị kể tiếp, gã đàn ông cứu chị ra khỏi "động quỷ" tên là Chao Dong. Gã có vợ con, vẫn định "mua" chị về làm giúp việc. Nhưng chị ở được độ 1 tháng thì hai vợ chồng xảy ra chuyện, hình như vợ gã ghen. "Buổi chiều hôm đó, gã mua cho tôi một bộ quần áo mới, rồi dẫn tôi ra một chiếc xe khách, gã nói gì tôi không hiểu, nhưng trông vẻ mặt hơi buồn. Bỗng có một gã đàn ông lạ trông rất nông dân đến, Chao Dong cầm tay tôi đặt vào tay gã đàn ông kia, rồi quay xe ra về" - chị Lập kể.
    Hóa ra gã đàn ông cứu chị ra khỏi "động quỷ" đã "bán" chị cho một người đàn ông khác để gỡ lại một khoản tiền gã đã mua chị. Dù sao chị cũng rất cảm ơn Chao Dong đã cứu chị ra khỏi "động quỷ". Nhờ gã mà cuộc đời chị sang một trang khác. Người đàn ông lạ đưa chị về một vùng quê hẻo lánh ở tỉnh Quảng Đông và nên vợ chồng. Mãi sau này, khi biết ít tiếng TQ, chị mới biết, Suhao - chồng chị bây giờ - đã mua lại chị với giá tính ra bằng 5 tấn thóc lúc bấy giờ.

    "Nhà nó (Suhao) cũng nghèo lắm, ở tận trong rừng, lại đông anh em. Được cái nó tốt bụng, không hay đánh đập. Nó dạy mình học tiếng, dạy trồng táo, cà chua... Thú thực, tôi chấp nhận làm vợ nó cũng là bất khả kháng, nhưng vì không biết tiếng, không có tiền, nơi ở lại xa đường nên có muốn trốn cũng chẳng biết đi đường nào. Với lại ở lâu tôi thấy thương nó, đã ngoài 40 tuổi rồi nhưng vẫn độc thân vì không đủ tiền cưới vợ. Chúng tôi có hai đứa con trai, đứa lớn năm nay 14 tuổi, đứa thứ hai 11 tuổi. Ở bên TQ họ rất phân biệt, thích con trai nên từ khi tôi sinh con trai cũng được quan tâm hơn".

    Chị cho hay, mặc dù đã có với nhau hai mặt con, nhưng Suhao vẫn sợ chị trốn về nước. Nhưng không hiểu sao, khi sự kiện TQ đưa giàn khoan Hải Dương 981 vào vùng biển nước ta, hắn bỗng đổi ý định cho chị tiền, vàng để về thăm quê hương...

    Chị bảo chị không muốn trở lại TQ nữa, nhưng nghĩ lại thương 2 đứa con vì chúng rất yêu thương chị. Trước lúc chia tay chị nói với tôi rằng: "Có lẽ tôi vẫn phải trở lại TQ, dù số phận, hoàn cảnh đưa đẩy thế nào đi chăng nữa, nhưng hai đứa con vẫn do tôi đứt ruột đẻ ra, tôi không muốn chúng thiếu thốn tình cảm của mẹ". Chị đưa mắt nhìn sang người mẹ già phơ phơ tóc trắng, rồi rưng rưng nói: "Mẹ già rồi con không thể đưa mẹ sang bên đó được. Con sẽ ở với mẹ vài tháng khi nào mẹ đỡ nhớ, con mới đi. Sang đó con sẽ cố gắng dành dụm tiền thi thoảng về thăm mẹ!".

    Bà Sen mắt đỏ hoe không nói nên lời. Có lẽ bà là người thấu hiểu nỗi lòng của một người mẹ xa con hơn ai hết.

    Theo danviet.vn

  19. #19
    Thành viên năng động nhiệt tình.
    Ngày tham gia
    18-07-2009
    Giới tính
    Nam
    Đến từ
    Tp.HCM
    Bài viết
    47,922
    Cảm ơn
    2,578
    Được cảm ơn: 11,970 lần
    Cuộc sống đớn đau của cô gái mang căn bệnh thế kỷ

    Mọi thứ trước mắt như sụp đổ khi Trinh phát hiện ra mình đã mang trong người căn bệnh thế kỷ HIV trước ngày lên xe hoa về nhà chồng.
    Trước mặt chúng tôi là Nguyễn Thị Trinh (SN 1989, quê Sóc Trăng), một cô gái xinh đẹp và có học thức. Sở dĩ tôi quen cô là vì chúng tôi ở chung xóm trọ thời sinh viên tại Q.1 (TPHCM). Hồi đó, Trinh rất xinh với làn da trắng hồng, má lúm đồng tiền và đặc biệt giọng nói rất dễ thương. Chính vì thế, đám con trai trong xóm trọ rất nhiều người yên mến và trồng cây si trước cửa xin “chết” vì cô gái quê mùa này. Sau một thời gian, Trinh thuê nhà ở một khu vực khác nhưng vẫn thường xuyên liên lạc với các chàng trai trong xóm trọ. Thấm thoát đã ba năm, qua thông tin của một người bạn, chúng tôi biết cô bị ốm nên đếm thăm. Trong phút giây đó, chúng tôi đã biết được quá khứ của cô, một quá khứ đau lòng mà có mằm mơ cũng không thể nghĩ đến được. Cuộc đời cô đầy sương gió và hậu quả mà giờ đây dù đã có đầy đủ vật chất nhưng cũng không sao bù đắp được. Trinh đã mang trong người căn bệnh HIV.
    <>Vừa học vừa làm gái bán dâm
    Sau hồi lâu ngồi nói chuyện với Trinh, chúng tôi trở nên thân thiết. Như một lẽ rất tự nhiên, cô tâm sự tất cả những nỗi đau về cuộc đời mình. Gạt dòng nước mắt, Trinh kể lại: “Nhà em nghèo dữ lắm. Cha mẹ mặc dù đầu tắt mặt tối làm mướn quanh năm nhưng không đủ tiền nuôi bốn miệng ăn. Ngoài lúc đi học, em phải mò lươn bắt lịch phụ giúp bố mẹ. Cuộc sống khổ cực nhưng gia đình em hạnh phúc bên nhau. Còn bây giờ, có tiền, có đầy đủ mọi thứ nhưng vẫn khổ và nhục nhã lắm anh à”.Như đoán được suy nghĩ của tôi cô gái cười buồn, kể chuyện đời mình sau tiếng thở dài. Năm lớp 6, Trinh đã phải xa gia đình ra thị xã Sóc Trăng học tập. Ở nhà ông bà ngoại nuôi, mặc dù không tốn tiền nhà nhưng cô phải tự lo tiền ăn tiêu. Thương cha mẹ nghèo khó nên trong khi các bạn chỉ đến trường học tập thì cô vừa học vừa đi làm ở một quán nhậu.Thời gian trôi nhanh, 3 năm sau cô gái nhỏ nhắn, đen đúa ngày nào đã trở thành thiếu nữ xinh đẹp. Lúc này, người ông ngoại nuôi đốn mạt của Trinh bắt đầu để ý. Những lúc không có ai ở nhà, người đàn ông này thường tìm cách tiếp cận cô. “Bữa đó em đang ngủ trưa thì bỗng nhiên có bàn tay động vào người em. Em bật dậy và chạy ra ngoài. Mặc dù sau đó em hoảng loạn nhưng không dám nói với ai vì sợ người ta không tin sẽ mắng chửi”. Trinh cho biết. Chính vì áp lực đó mà Trinh dọn ra ngoài ở với số tiền bao năm dành dụm. Cũng từ đây, cuộc đời cô gái trẻ đã bước sang một lối khác. Những điều không may mắn liên tiếp đổ ập xuống đầu gái mới lớn, nhấn chìm và đưa cô vào mê cung không có đường trở về.Sau khi dọn ra khỏi nhà ông ngoại, Trinh vẫn đi làm ở quán nhậu và quen biết với một người đàn ông tên Phương. Ban đầu cô chỉ biết người đàn ông này làm bảo vệ ở một khách sạn. Phương thường cho cô tiền ăn học, gửi về nhà và thường xuyên đưa đi chơi. Với bản chất của một cô gái thơ ngây đối mặt với sự sành sỏi của người đàn ông khôn khéo, Trinh nhanh chóng trao cuộc đời con gái cho hắn. Sau đó cô mới té ngửa khi biết Phương là ma cô chuyên dắt gái. Nhưng đã quá muộn, số tiền cô lấy sài và gửi về cho gia đình được hắn tính vào sổ nợ lúc nào không hay. Phương năm lần bảy lượt dụ dỗ Trinh vào động quỷ nhưng nhất quyết cô từ chối. Nhiều lần Trinh quỳ gối van xin nhưng hắn chẳng mảy may động lòng. Hắn ra tay đánh đập và đe dọa. Cuối cùng, cô đành nhắm mắt chấp nhận vào đường dây mại dâm của Phương.

    Ảnh minh họa
    <>Bi kịch gia đình của cô gái trẻ
    Không như những cô gái khác, Trinh vừa đi học vừa bị ép làm gái bán dâm. Phương rất ưu ái Trinh, chỉ điều cô đi với khách VIP nhưng rất có chừng mực. Những đồng tiền tủi nhục mà cô kiếm được trên thân xác của mình một phần nộp cho Phương một phần cô gửi về gia đình. Cha mẹ cô lúc này không hề biết con mình đã sa chân làm trò vui cho bao kẻ lạ.Trong một lần đi khách, Trinh gặp được một người khách tốt bụng. Sau khi biết được phần nào hoàn cảnh của cô gái tội nghiệp, ông ta cho một số tiền để gửi về quê cho ba má. Trinh cho biết: “Ông ấy rất tốt, khuyên em nên chú tâm học hành đừng làm cái nghề này nữa. Tuy nhiên em không biết ông ở đâu, làm gì. Mãi sau này mới biết ông ở Mỹ lâu lâu mới về Việt Nam. Lần nào về ông cũng đến tìm và cho em tiền”. Nhờ vào cái duyên và tài ăn nói khéo léo, Trinh dần dần biết hết về vị ân nhân đặc biệt này. Hai người thường xuyên liên lạc qua điện thoại và cô đã trở thành bồ nhí của vị đại gia này.Từ đó, cuộc sống của Trinh và gia đình cô bước sang một trang mới. Cô thường xuyên gửi tiền về nhà và đặc biệt không phải đi khách nữa mà chỉ chuyên tâm học hành. Trong thời gian này, Phương thường xuyên ghé qua lấy tiền của Trinh. Nhờ số tiền con gái gửi về họ xây nhà lớn, cha cô nuôi tôm, mua sắm đồ đạc. Hàng xóm lờ mờ đoán được cô làm gì ở thị xã để có nhiều tiền như thế và họ bắt đầu đồn đoán. Với tâm trạng luôn lo lắng sợ gia đình biết sự thật, Trinh luôn bất an và tìm cách để làm lại cuộc đời. Cơ hội đó đã đến khi học xong lớp 12, đại gia tốt bụng trên đã khuyên Trinh lên Sài gòn học cao đẳng để thoát khỏi bàn tay Phương. Tuy nhiên, bất cứ Trinh ở đâu Phương cũng bám theo cô. Lâu lâu hắn lại tìm đến để lấy tiền, cô không thể dứt ra khỏi guồng máy vì sợ thế lực và sự tàn độc của tên ma cô này. Và Trinh đã tiếp tục đi vào vết xe đổ của chính mình.Tâm sự với chúng tôi, nói về vị đại gia nuôi và động viên mình đi học, Trinh cho biết, ông ấy không những giúp gia đình em rất nhiều mà còn rất quan tâm đến tương lai của em. Rất nhiều lần người này khuyên em cố gắng học và động viên em nên lấy một người chồng yêu thương mình. Tất cả vấn đề gì về kinh tế, ông ấy sẽ giúp đỡ. Trinh nghe theo và quen một anh chàng học cùng trường dự định sau khi tốt nghiệp sẽ tiến đến hôn nhân. Một là vì hạnh phúc và tình yêu, hai là để cho hàng xóm không bàn tán về mình nữa. Tương lai đã định hình tốt đẹp trong suy nghĩ của cô gái bao năm chịu tiếng của người đời nhưng chính lúc này Trinh đau đớn phát hiện mình đã bị nhiễm HIV.

    Nhiều cô gái trẻ trót sa chân vào tệ nạn để rồi không dứt nổi mình ra (Ảnh minh họa)
    Nói đến đây, những giọt nước mắt lại tuôn dài trên khuôn mặt của cô gái đang đợi thần chết đến đón. Trinh đau đớn chia sẻ: “Chuyện này em không dám nói cho ai biết vì sợ bố mẹ sẽ sốc và làng xóm khinh bỉ. Giờ đây nhan sắc tàn tạ, sức khỏe tiều tụy, đi đâu cũng không tự tin, em không biết phải làm sau nữa. Số tiền bao năm dành dụm em đem mua thuốc chữa trị nhưng chỉ thấy ngày càng mệt hơn”. Bỗng nhiên Trinh òa khóc khiến chúng tôi tôi cảm thấy chạnh lòng. Khi biết bản thân bị nhiễm bệnh, biết mình không thể lấy chồng được nữa, Trinh chủ động chia tay chàng sinh viên thật thà. Không lâu sau, em trai của Trinh đang ở tuổi 17 bị chết trong một vụ tai nạn giao thông để lại cho gia đình cô một nỗi đau không thể nào bù đắp được. Lấy chiếc khăn giấy lau nước mắt, Trinh bảo: “Thằng nhỏ dễ thương lắm, nó hiền như cục đất, ai cũng thương. Bố mẹ em đã chịu nỗi đau quá lớn rồi nếu bây giờ biết em mắc căn bệnh thế kỷ chắc hai người không sống được”. Khi về đám tang em trai, mặc dù đã cố giấu thân hình tiều tụy và gầy yếu của mình với mọi người, nhưng hàng xóm để ý và phát hiện ra cô không bình thường như trước. Những tin đồn trước kia lại càng rộ lên. Nhiều người cho rằng, Trinh ham giàu, cướp chồng người khác nên em trai cô phải trả giá và cô phải mang bệnh. Từ khi em trai Trinh mất, cha cô uống rượu rất nhiều, ít khi tỉnh táo. Nghe những lời bàn tán của hàng xóm và nhớ đứa con trai duy nhất đã mất, ông ngày càng tiều tụy lúc này tất cả mọi tội lỗi ông đều đổ lên đầu con gái. Những khi uống rượu, ông thường chủi Trinh là đĩ này, đĩ nọ và làm em trai vì em mà chết. Thậm chí nhiều khi ông còn đuổi đánh con gái rất thậm tệ. Từ đó, Trinh không dám quay về nhà nữa.<>
    <>Công Đại

    Nguồn : Nguoiduatin.vn

  20. #20
    Thành viên năng động nhiệt tình.
    Ngày tham gia
    18-07-2009
    Giới tính
    Nam
    Đến từ
    Tp.HCM
    Bài viết
    47,922
    Cảm ơn
    2,578
    Được cảm ơn: 11,970 lần
    Thâm nhập ổ mại dâm "quý bà" U50 sẵn sàng phục vụ "lộ thiên" ở Biên Hòa


    21/9/2014 19:02
    Dọc theo quốc lộ 1A đoạn từ ngã tư Vũng Tàu (phường Long Bình, TP.Biên Hòa, tỉnh Đồng Nai) đến ngã tư Khu công nghiệp AMATA (phường Tân Hiệp, TP.Biên Hòa) có thể bắt gặp hàng chục phụ nữ luống tuổi hành nghề bán dâm. Tại đây, việc mua bán dâm diễn ra công khai, người bán tiến hành phục vụ khách mua ngay tại các nhà nghỉ rẻ tiền hoặc các bụi rậm ven quốc lộ.



    Để "thâm nhập" vào khu vực mại dâm, chúng tôi nhờ một thanh niên tên Nguyễn Xuân Q hành nghề xe ôm tại khu vực phường An Bình (TP.Biên Hòa) đưa đường.

    "Nhà hạnh phúc" bằng khóm cọ

    Q nói: "Các "quý bà" U50 bán dâm di động ven quốc lộ đều có sự bảo kê của những tay côn đồ hung hãn. Nếu chúng để ý, phát hiện thấy khách mua dâm có biểu hiện khác thường là ngay lập tức sẽ tiến hành dàn cảnh đụng độ để hành hung… Do vậy, để tránh bị nghi ngờ, trong quá trình thâm nhập phải cẩn trọng. Nếu muốn quay phim, chụp ảnh thì phải tuyệt đối kín đáo để tránh rủi ro".
    Sau khi đã thống nhất các phương án, Q yêu cầu chúng tôi đúng 21 giờ có mặt tại ngã tư Bồn Nước (phường An Bình) để bắt đầu cuộc hành trình tác nghiệp.

    Cận cảnh "túp lều" cọ được các "quý bà" tạo dựng để bán dâm vào ban đêm ven quốc lộ 1A (đoạn thuộc
    KCN Biên Hòa 2, Đồng Nai). Ảnh: Minh Hậu
    Đúng 21 giờ tối, chúng tôi có mặt tại điểm hẹn và cùng Q bắt đầu cuộc thâm nhập. Q cho biết, những phụ nữ bán dâm ven quốc lộ 1A thường hoạt động mạnh trong khoảng thời gian từ 21 giờ đến 23 giờ nên nếu đi sớm hoặc muộn hơn khoảng thời gian đó sẽ rất khó tìm "hàng".

    Sau khi khởi động chiếc xe Dream II cũ, anh Q lái xe đưa chúng tôi vào đoạn đường đất lởm chởm ổ gà ven Quốc lộ 1A đoạn trước cổng bến xe Đồng Nai (phường An Bình). Chạy được khoảng hơn 100m thì có một phụ nữ đã luống tuổi, mặt hoa da phấn, thân hình to béo đứng sát bên lề đường vẫy tay mời gọi.
    Ngay lúc này, Q đánh xe sát người phụ nữ rồi cất tiếng hỏi: "Đi vui vẻ bao nhiêu?". Không ngần ngừ, người phụ nữ đon đả: "Rẻ lắm anh ơi! Nếu anh đi tàu nhanh (mua dâm khoảng 30 phút đến 1 tiếng - PV), em chỉ lấy anh 150K (150 ngàn đồng - PV). Còn đi vui vẻ qua đêm thì 500K". Nghe chúng tôi chê đắt, người phụ nữ thanh minh: "Số tiền đó em phải trích ra để trả tiền thuê nhà nghỉ. Nếu anh tự bỏ tiền thuê phòng thì em lấy giá khác".

    Trong lúc chúng tôi đang "kỳ kèo bớt một thêm hai" thì có một thanh niên khác chạy xe đến "tìm hàng" nên người phụ nữ quay sang mời chào người mới. Sau khi đạt được "hợp đồng", người phụ nữ lên xe của người mới rồi hai người cùng vào nhà nghỉ có tên "Hotel 5 S.V" gần đó để thực hiện "giao dịch". Cũng lúc này, anh Q phóng xe đưa chúng tôi về phía trước thì phát hiện hai bên đường đất có khoảng 4 đến 5 phụ nữ vẫy tay ra hiệu chào mời.

    Rời bến xe Đồng Nai, Q đưa chúng tôi xuống ngã tư Vũng Tàu (ngay trước cổng Khu công nghiệp Biên Hòa 2) "săn hàng". Tại đây, có khoảng 4 phụ nữ trạc tuổi 45 - 50 hành nghề bán dâm. Thấy xe chúng tôi tà tà ven đường, một phụ nữ trong bộ quần áo hoa, thân mình gầy mảnh, đầu đội nón vải lụp sụp cất tiếng mời chào.
    Như lần trước, sau những dò hỏi của chúng tôi, người phụ nữ bán dâm trả lời: "Đi tàu nhanh thì 90k! Làm tình tại bãi". Nói xong, người phụ nữ vừa chỉ tay vào những khóm cây rậm ven đường vừa ra lời trấn an: "Anh yên tâm, bụi cây rất tối nên làm tình không ai biết".

    Sau khi thỏa thuận, người phụ nữ yêu cầu chúng tôi tắt máy và dắt bộ xe theo lối mòn trên cỏ để vào phía trong. Đúng như lời người phụ nữ, những bãi cỏ được chọn làm nơi hành lạc đều rất kín bởi những vườn hoa giấy, khóm cọ lùm xùm che chắn. Trong khi người bán dâm đang sửa soạn "giường" thì chúng tôi tìm cách hủy "hợp đồng" với lý do địa điểm hành lạc quá ẩm ướt và bẩn.
    Thấy chúng tôi quay đi, người phụ nữ tức giận, vụt đứng dậy níu chặt tay áo rồi đòi chúng tôi phải trả tiền dù không "vui vẻ". Lo sợ bị bảo kê làm phiền nên chúng tôi quyết định đưa tiền cho người phụ nữ rồi dắt xe ra đường bỏ đi.

    Chân dài phố vẫy "mác" công nhân

    Ngoài hai tụ điểm mại dâm U50 ở cổng Khu công nghiệp Biên Hòa 2 và Bến xe Đồng Nai, tụ điểm bán dâm tại ngã tư AMATA (quốc lộ 1A đoạn thuộc Khu công nghiệp AMATA, phường Tân Hiệp) cũng diễn ra sôi động. Tại đây, "đội ngũ" bán dâm không phải là phụ nữ luống tuổi mà chính là những cô gái trẻ, tuổi còn đôi mươi. Những cô gái bán dâm tại ngã tư AMATA đều lấy mác là công nhân, bán dâm với giá cao và hoạt động có phần kín đáo.
    Anh Q giải thích cho tôi: "Những cô gái bán dâm ngồi theo tốp, nói chuyện rôm rả như người bình thường. Hơn nữa, những cô gái này không chủ động mời gọi mà chỉ lặng lẽ "gật đầu" hoặc rất kiệm lời mỗi khi có khách đến hỏi nên rất ít người biết".

    Hai phụ nữ trạc tuổi U50 đón khách để bán dâm trên quốc lộ 1A đoạn thuộc Khu công nghiệp Biên Hòa 2, TP.Biên Hòa, Đồng Nai. Ảnh: Minh Hậu

    Để chúng tôi "mục sở thị" cảnh bán dâm kín đáo này, anh Q đánh xe về đoạn đường trước cổng siêu thị Lotte Mart.Thấy 3 cô gái trẻ ăn vận váy quần lả lơi đứng dưới gốc cây xà cừ, anh lại gần nói nhỏ: "Anh có người bạn muốn đi "vui vẻ" qua đêm, có em nào muốn đi không?". Anh Q vừa nói xong thì một cô gái đang bấm điện thoại liền ngưng tay nói: "Qua đêm tại nhà nghỉ 700 ngàn, bạn anh tự lo tiền nhà nghỉ". Nghe nói vậy, Q tỏ vẻ ngần ngừ thì cô gái tiếp tục: "Tụi em là công nhân, không phải mấy cô gái chuyên nghiệp (gái bán dâm chuyên nghiệp - PV) nên giá tiền đó là quá rẻ". Để rút lui, chúng tôi tiếp tục chê đắt.TP.Biên Hòa, không những "nóng" nạn mại dâm mà các quán cà phê, cắt tóc kích dục cũng mọc lên như nấm sau mưa. Điển hình là đường Đồng Khởi kéo dài (đoạn thuộc địa phận phường Trảng Dài, TP.Biên Hòa). Tại đây, có đến hàng chục quán cà phê đèn mờ, tiệm cắt tóc luôn có các cô gái chân dài, gợi cảm phục vụ kích dục cho khách với giá 100.000 đồng.

    Sau những dò hỏi của chúng tôi, người phụ nữ bán dâm trả lời: "Đi tàu nhanh thì 90K! Làm tình tại bãi". Nói xong, người phụ nữ vừa chỉ tay vào những khóm cây rậm ven đường vừa ra lời trấn an: "Anh yên tâm, bụi cây rất tối nên chẳng ai nhìn thấy đâu".
    Độc chiêu "né"… lực lượng chức năng

    Mặc dù hoạt động mại dâm ở những cung đường trên diễn ra rầm rộ nhiều năm nay nhưng lực lượng chức năng vẫn chưa thể khống chế. Theo anh Q, các "quý bà" hoạt động mại dâm đều có "bí quyết nghề" và luôn dùng "độc chiêu" để né sự kiểm soát của công an.
    Những phụ nữ U50 bán dâm ven quốc lộ 1A (trước khu công nghiệp Biên Hòa 2) thường không tô điểm, áo quần bình thường và luôn giả dạng người bán hàng rong. Mỗi khi có công an, họ sẽ xách làn nhựa, túi nylon đựng đầy kẹo cao su, thuốc lá, nước uống đóng chai… đi rao bán cho những người đi đường. Khi vắng bóng công an, họ lại trở về thân phận của những phụ nữ bán dâm.

    Đối với những "quý bà" bán dâm tại Bến xe Đồng Nai lại có một "ngón võ" vô cùng hoàn hảo. Anh Q cho biết, tại hai đầu của con đường đất trước bến xe luôn có người cảnh giới, hễ thấy bóng dáng lực lượng công an là họ sẽ nhắn tin cho các "quý bà" biết để đối phó. Thông thường, mỗi khi gặp công an tuần tra, họ thường ngụy trang bằng cách biến mình thành những người đi tập thể dục buổi tối. Nếu mặc quần áo quá ngắn, không thể ngụy trang thì những "quý bà" này sẽ lẩn vào những con hẻm sâu hoặc trốn đi chỗ khác.

    Không giống với chiêu thức của hai tụ điểm mại dâm U50, những cô gái trẻ bán dâm tại ngã tư AMATA (trước cổng siêu thị Lotter Mart) lại "ngụy trang" trong vỏ bọc những cô gái đi chơi đêm. Hơn nữa, địa điểm này khá sầm uất, đông đảo người qua lại, nhiều công nhân đi mua sắm… nên các "chân dài" bán dâm vô tình được bảo vệ trước sự tuần tra của công an.
    Anh Q cho biết: "Người không để ý sẽ nhầm tưởng họ là những cô gái đứng chờ bạn trai tới đón đi chơi". Cũng chính vì những cô gái này lợi dụng lúc đông người để tìm khách nên khi vắng bóng người qua lại thì họ cũng ngưng "làm việc". Nếu hoạt động khuya, không được người đi đường "ngụy trang", họ sẽ bị lực lượng chức năng "sờ gáy", truy quét.


Trang 2 của 5 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •