26/12/2014

Anh không đẹp trai cũng không giàu. Anh sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo miền Trung. Anh không có gì ngoài ý chí và tình yêu chân thành anh dành cho tôi. Anh chỉ có vậy nhưng tôi đã đến với anh vì tin và yêu anh.

Ảnh minh họa
Hôn lễ của chúng tôi được tổ chức theo ý nguyện của gia đình anh, không cầu kỳ, đó là một hôn lễ ngọt; mặc dù bố mẹ tôi là những thương gia có tiếng ở Hà Nội.


Sau một năm ngày cưới, tôi đã sinh cho anh một bé trai kháu khỉnh. Ai cũng bảo con giống anh ở cái mũi, vầng trán và nhất là đôi mắt sáng, nhân từ. Thế nhưng, ngày sinh con, anh bận phải đi công tác tận Sài Gòn. Tôi sinh con được một tuần thì anh về.


Sau hơn sáu tháng sinh con, tôi có triệu chứng mà theo sách báo viết là người có biểu hiện mắc AIDS. Tôi hay ra mồ hôi đêm, đau họng và thường xuyên nhức đầu. Tôi âm thầm mang con đi khám. Bác sĩ kết luận con tôi không việc gì, nhưng tôi bị nhiễm HIV giai đoạn đầu và phải thường xuyên đến bệnh viện kiểm tra, xét nghiệm.

Tôi đã sụp đổ hoàn toàn. Nhưng vì con, tôi lại ép mình thành một người mẹ lành lặn để cất lời ru ngọt ngào, âu yếm con. Nước mắt tôi luôn ràn rụa khi nhìn vào mắt con. Nhiều đêm, tôi nằm bên anh mà nước mắt đầm đìa gối. Anh không hay biết gì trong giấc ngủ say sau một ngày làm việc mệt mỏi. Tôi ít âu yếm anh hơn. Mỗi lần anh muốn làm “chuyện đó”, tôi lại từ chối khéo, hay bắt anh phải đeo bao. Anh có vẻ khó chịu nhưng vì quá yêu tôi mà anh mỉm cười tuân lệnh.


Anh khuyên tôi không đi làm, ít nhất là trong một năm để ở nhà chăm sóc con. Anh bảo: “Con với mẹ như cá với nước. Một năm em đi làm có thể kiếm được nhiều tiền, nhưng sau này, số tiền em kiếm được đó không bao giờ mua được lòng hiếu thảo con dành cho em”. Tôi nghe anh ở nhà chăm sóc con. Mỗi lần anh đi làm, tôi lại sống thật với chính mình, đó là sống trong đau khổ. Tiếng con khóc oe lên, tôi lại gạt những giọt nước mắt bất hạnh để vỗ về con.


Hôm ấy, ngày mùng 10 tháng 5, ngày sinh nhật tôi tròn hai mươi ba tuổi, nhưng tôi không nhớ. Buổi tối, đi làm về, anh đã làm tôi òa khóc trong hạnh phúc. Anh mang về một chiếc bánh sinh nhật, hai mươi ba cây nến vàng, một cây nến xanh và một cây nến hồng. Ngôi nhà bé nhỏ của ba người căng tràn hạnh phúc. Tôi quên mọi khổ đau để đáp nhận tình cảm của anh và con dành cho.


Đêm đó, anh làm “chuyện ấy” với tôi. Và anh lại mỉm cười tuân lệnh mệnh lệnh do tôi đặt ra. Hạnh phúc hòa lẫn khổ đau, tôi không thốt ra được lời nào. Nửa đêm, như có ai xui khiến, tôi gọi anh dậy. Trong im lặng, anh đã biết tôi đang có chuyện buồn vô hạn. Anh hỏi tôi, và trong những giọt nước mắt, tôi đã nói thật cho anh. Anh ôm chầm lấy tôi, nước mắt anh thấm đìa vai tôi.


Tiếng con khóc oe lên, tôi buông anh trong lạc lõng, cô độc. Tôi cất lên lời ru ngọt ngào đưa con vào giấc ngủ say. Anh nhìn tôi. Cái nhìn trong đêm lạnh lẽo làm sao. Cái nhìn như muốn van xin điều gì đó. Anh úp mặt vào đôi bàn tay. Cả hai im lặng cho đến khi trời sáng.


Đến giờ đi làm nhưng anh không đi, tôi nhắc anh, anh vẫn im lặng. Tôi biết anh đang buồn vì căn bệnh thế kỷ tôi mắc phải. Hạnh phúc, tôi và anh chung sức xây dựng dường như đã đổ vỡ. Những mảnh vỡ ấy không bao giờ lắp ghép lại được dù cho có muôn vàn cách sắp xếp.


Tôi thều thào nói : “Hôm nay, anh thích ăn gì, em làm cho”. Anh vẫn im lặng, nhưng lúc này, anh ôm chầm lấy tôi. Tôi thút thít nói: “Không sao đâu anh, miễn là anh và con được bình an”. Một lúc sau, anh buông tôi ra, nói: “Mọi chuyện là do anh, do anh. Tất cả là do anh. Anh đã làm khổ đời em. Chính anh là kẻ đang rắp tâm phá vỡ ngôi nhà hạnh phúc này. Chính anh…, trời ơi, chính anh, anh…”. Tôi không hiểu anh đang nói gì. Tôi đau khổ nhìn anh trách cứ, dằn vặt mình.


Tôi nói trong sợ hãi: “Anh sao vậy, có em đây mà. Có gì anh nói đi”. Anh ngập ngừng: “Anh…anh”. “Anh nói đi”, im lặng một lúc, anh mạnh dạn nói tiếp: “Em có nhớ lần anh đi công tác Sài Gòn đó không”, tôi gật đầu- “Lần đó, trong lúc say, anh đã quan hệ với cô đồng nghiệp người miền Tây”. Tôi nghẹn ngào nhìn anh như ngọn lửa bị dập tắt bởi dòng sông băng. Trong giây phút đó, tôi đang trách cứ anh, nhưng giây phút đó không lâu, tôi lại yêu, tin anh như ngày nào.


Giờ đây, ngôi nhà hạnh phúc của chúng tôi luôn được sưởi ấm bằng ba ngọn lửa lung linh. Chúng tôi vẫn âm thầm điều trị. Tôi luôn tin tình yêu sẽ chiến thắng tất cả, dù đó là AIDS_ căn bệnh thế kỷ mà tôi và anh đang mắc phải.


Theo VNE