Trang 1 của 2 12 CuốiCuối
Kết quả 1 đến 20 của 27

Chủ đề: Series "Nói không với AIDS"

  1. #1
    Admin diendanhiv.vn
    ( Sanh năm 1971 ) 17 năm trong chuyên môn tư vấn HIV miễn phí
    Tuanmecsedec's Avatar
    Ngày tham gia
    29-08-2007
    Giới tính
    Nam
    Đến từ
    Giấy chứng nhận tham vấn số : 041/UB AIDS - TV do ủy ban phòng chống HIV/AIDS TPHCM.
    Bài viết
    103,925
    Cảm ơn
    1,921
    Được cảm ơn: 21,170 lần

    Series "Nói không với AIDS"

    Series "Nói không với AIDS- bài 1"

    Mong rằng, qua series “Nói không với AIDS” của chúng tôi, nhiều bạn trẻ có thể rút ra được những bài học biết tự bảo vệ mình, hoặc nếu không may nhiễm HIV, cũng biết cách tránh lây lan cho cộng đồng, làm chậm quá trình chuyển từ HIV sang AIDS.

    Tôi là một người vừa có kết quả xét nghiệm HIV dương tính! Cuộc đời tôi sắp tới sẽ là những chuỗi ngày khủng khiếp, sẽ triền miên trong niềm tuyệt vọng !

    3 tháng trước đây, tôi đã có quan hệ tình dục với gái mại dâm. Như giao kèo, công việc của cô ta chỉ dừng ở việc dùng miệng để kích thích dương vật của khách cho đến khi xuất tinh (còn gọi đó là oral sex).


    Tuy vậy, khi thực hiện hành vi đó với tôi, sau một khoảng thời gian khá lâu (với những động tác mạnh mẽ dần), cô ta đã không thể làm tôi xuất tinh. Để sớm hoàn thành phần việc của mình (hoặc có lẽ vì những lý do khác), cô ta gợi ý QHTD qua âm đạo.


    Tôi đã đồng ý ngay, mà không ý thức rằng trong người mình không có sẵn bao cao su, rằng quá trình oral sex trước đó, dương vật của tôi ít nhiều đã bị sướt sát. Tôi đã QHTD với cô ta mà không biết tự bảo vệ chính mình..


    3 tháng sau đó là 3 tháng đày đọa khủng khiếp về tinh thần. Tôi chưa thể đi xét nghiệm HIV ngay vì sau 3 tháng có hành vi nguy cơ, kết quả xét nghiệm mới chính xác. Thời gian đó là quãng thời gian sống trong địa ngục. Tôi đã cầu nguyện, tôi mong mỏi vận may, tôi cầu xin một kết quả âm tính...!!!


    Nhưng tôi đã không còn bất cứ một cơ hội nào để lấy lại những gì đã có, được là một con người bình thường như trướcđây.


    Bác sĩ tư vấn đã động viên tôi rất nhiều, song tôi hiểu, lời tư vấn như một lời thương hại, và còn nhằm cho tôi ko có hành vi lây truyền HIV cho người khác.


    Tôi không còn biết cuộc đời sắp tới của tôi sẽ ra sao. Tôi mất mọi cơ hội, tôi không thể lập gia đình vì không thể nhẫn tâm tiếp tục truyền HIV cho người khác, mọi kế hoạch cho cuộc sống của tôi trở thành vô nghĩa, tôi lo sợ khi mình chết đi, người thân của tôi phải gánh chịu điều tiếng gia đình của một thằng bị AIDS.


    Tôi viết câu chuyện của mình lên diễn đàn xin có một tiếng nói, gọi là giúp anh em cảnh giác để giữ mình, tránh khỏi kết cục khốn nạn như tôi. Sex đúng là một phần tất yếu của cuộc sống! Tôi chỉ xin diễn đàn đưa thêm phần cảnh báo về HIV/AIDS.

    Tôi chỉ muốn rằng, làm sao đó, để anh em vẫn được sống cùng Sex, một nhu cầu chính đáng, nhưng phải bảo vệ được mình. Tôi mong lời tâm sự của mình được anh em chấp nhận, qua đó tạo cho bản thân tôi một chút phúc quả, giúp cho tôi sớm được cứu rỗi !

    (viết bởi dacam- diễn đàn Eva.vn)

  2. Những thành viên đã cảm ơn Tuanmecsedec cho bài viết này:

    Prayquink (02-10-2013)

  3. #2
    Admin diendanhiv.vn
    ( Sanh năm 1971 ) 17 năm trong chuyên môn tư vấn HIV miễn phí
    Tuanmecsedec's Avatar
    Ngày tham gia
    29-08-2007
    Giới tính
    Nam
    Đến từ
    Giấy chứng nhận tham vấn số : 041/UB AIDS - TV do ủy ban phòng chống HIV/AIDS TPHCM.
    Bài viết
    103,925
    Cảm ơn
    1,921
    Được cảm ơn: 21,170 lần
    Một lần thử… (Nói không với AIDS - bài 2)

    (Eva.vn) Đến bây giờ tôi mới nhận ra rằng, cuộc đời thật ngắn ngủi, có những phép thử không cho ta cơ hội để làm lại…

    Tôi, một chàng trai 24 tuổi, cái tuổi đáng để có đầy đủ những mơ ước, khát khao cuộc sống. Vậy mà, tự tôi đã tước bỏ tất cả cơ hội biến những mơ ước, khát khao hạnh phúc thành sự thật. Chuyện bắt đầu từ khi quen Kha.

    Kha hơn tôi một tuổi, là con nhà giàu. Bố mẹ Kha đều có chức quyền, nhưng ham địa vị và làm giàu, bố mẹ Kha tối ngày đi làm, rồi giao du, rồi hội họp. Mình Kha như cái bóng vật vờ trong chính ngôi nhà rộng thênh thang, đầy đủ tiện nghi. Kha bắt đầu kết bạn, giao du với nhiều tầng lớp ngoài xã hội… Sẵn tiền của bố mẹ, Kha lấy bao bạn bè và nhanh chóng trở thành tay anh chị có nhiều đệ tử ruột…

    Tôi quen Kha qua anh của thằng bạn thân. Kha cứ hỉnh mũi cười bảo tôi giống thằng ngố, ngơ ngơ ngác ngác đến tội nghiệp. Kha dành cho tôi một tình cảm đặc biệt vì Kha bảo thời nay, khó kiếm được một thằng chân thật như tôi.

    Bất ngờ, từ phía sau, một đồng đảng của Kha vén ngược tay áo tôi lên...


    Rồi Kha tìm cách lôi kéo tôi vào những cuộc chơi, tôi nhút nhát, vả lại cũng không thích chơi thâu đêm suốt sáng. Kha cứ nhìn tôi cười ha hả bảo một lúc nào đó sẽ cho tôi biết những mùi thú vị hơn của cuộc đời…

    Mùi thú vị đó Kha bảo còn hơn những nhậu nhẹt, gái gú, hay những buổi đi “vỉa” (đua xe) thâu đêm, suốt sáng…

    Sinh nhât, Kha bao trọn nhà hàng karaoke một buổi tối, rượu ngoại, bia, đồ nhắm, mang ra ào ào. Kha nói cứ nhậu thả ga, hết bao nhiêu Kha bao…

    Khi tất cả đã lướt khướt, Kha lôi hết bạn bè về nhà. Trong tiếng nhạc xập xình, cả bọn quay cuồng nhảy múa. Rồi họ lôi những gói gì trăng trắng, mà lúc say tôi không thể đoán được, pha vào những cốc bia để uống, rồi hút, rồi chích…

    Thấy tôi thờ ơ ngoài cuộc, bọn họ khiêu khích tôi thử. Kha đến bên vỗ vai: “Thử đi chú em, sẽ biết cảm giác lên tiên là thế nào…”. Không hiểu sao nghe tiếng hò reo, khiêu khích của bọn họ, tôi cũng gật đầu. Bất ngờ, từ phía sau, một đồng đảng của Kha vén ngược tay áo tôi lên, châm luôn cái bơm tiêm còn dính máu vào chích cho tôi “một cữ”.

    ... châm luôn cái bơm tiêm còn dính máu vào chích cho tôi “một cữ”...


    Hình như cũng có cảm giác lâng lâng, say say, rồi tôi mê đi… Thật sự tôi ước giá như lần đó tôi có thể ngủ lịm đi một giấc mãi mãi mà không tình dậy, để khỏi phải biết một sự thật đau lòng là tôi nhiễm HIV, chỉ từ một lần thử đó…

    Kha săn đón tôi hơn. Nhưng khi biết rằng, Kha và đồng bọn tiêu thụ tàng trữ ma túy trái phép, tôi tìm mọi cách để lẩn tránh. Kha cười khảy: “Được rồi, chỉ vài tháng nữa thôi, chú mày lại không đến quỳ dưới chân anh mà xin xỏ mới lạ…”.

    Lúc đó tôi không để ý đến những lời đầy ẩn ý của Kha. Cho đến mấy tháng sau, trường tôi phát động phong trào hiến máu nhân đạo, tôi cũng đăng ký tham gia. Kết quả xét nghiệm máu làm tôi choáng váng, tôi bị nhiễm HIV.

    Tôi như điên cuồng, đập phá, căm hận. Tôi định đến tìm bè đảng của Kha để sống mái với chúng. Nhưng thật may, người yêu tôi đã kịp thời đến khuyên giải, ngăn chặn những hành động bột phát của tôi…

    ... tôi đã tự tước đi mọi khát vọng hạnh phúc, chỉ sau một lần thử đó...


    … Vậy đó, tôi đã tự khép cuộc đời mình lại chỉ sau một lần thử cảm giác của ma túy. Tôi suy sụp, tiều tụy, nhưng người yêu tôi đã cùng tôi vượt qua những khó khăn đó... Hiện tại tôi tham gia những lớp đổng đẳng để tuyên truyền về phòng chống HIV- AIDS.

    Tôi đã chủ động nói lời chia tay với người yêu, dù cô ấy nói sẽ cùng tôi vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống. Nhưng tôi không đủ can đảm… Có lẽ tôi không còn cơ hội xây dựng hạnh phúc gia đình nữa rồi…

  4. Những thành viên đã cảm ơn Tuanmecsedec cho bài viết này:

    Prayquink (02-10-2013)

  5. #3
    Admin diendanhiv.vn
    ( Sanh năm 1971 ) 17 năm trong chuyên môn tư vấn HIV miễn phí
    Tuanmecsedec's Avatar
    Ngày tham gia
    29-08-2007
    Giới tính
    Nam
    Đến từ
    Giấy chứng nhận tham vấn số : 041/UB AIDS - TV do ủy ban phòng chống HIV/AIDS TPHCM.
    Bài viết
    103,925
    Cảm ơn
    1,921
    Được cảm ơn: 21,170 lần
    Phút mê cuồng... (Nói không với AIDS - bài 3)

    Bất ngờ em gặp tôi, ríu rít như chưa hề xa cách. Em, niềm khao khát của tôi từ thời trai trẻ…

    Tôi đã nghĩ không bao giờ gặp lại em, sau khi theo gia đình chuyển lên thành phố…

    … Ngày ấy, dưới mái trường làng, ở độ tuổi trăng rằm, Thùy nức tiếng vì xinh đẹp, em khiến trái tim bao gã trai mới lớn, không ngày nào ngủ yên. Nhà em ở sát nhà tôi, cách hàng rào có rặng dâm bụt đỏ hoa quanh năm, mà mỗi buổi chiều hai đứa vẫn ngấp nghé hỏi bài nhau và mút hoa dâm bụt, để cho vị ngọt thanh tan ra nơi đầu lưỡi. Thế rồi, năm lớp 11, tôi theo gia đình chuyển lên thành phố. Tôi xa em mà tiếng yêu chưa gọi thành tên, chỉ lưu giữ trong miền kí ức, mái tóc em thơm trong gió mỗi lần hai đứa đạp xe trên đê tới trường…





    Gặp lại em...


    Em bây giờ vẫn xinh đẹp, nhưng dáng hình gầy guộc, mong manh như nén tiếng thở dài. Em rưng rưng kể cho tôi nghe về kiếp “hồng nhan bạc mệnh” của mình. Sau khi gia đình tôi chuyển đi hai năm, mẹ em mất vì căn bệnh ung thư ruột. Bố em phải lòng người đàn bà góa làng bên, tình nguyện ôm quần áo theo người tình, rồi họ phiêu bạt nơi nào em cũng không rõ. Căn nhà nhỏ còn lại mình em và cậu em trai mới bước vào cấp 2. Để kiếm tiền, em ra chợ bán hoa quả, lãi đâu chẳng thấy, còn bị lừa mất cả xe, cả vốn. Cùng đường, em gửi lại cậu em trai cho người dì ruột rồi lên thành phố kiếm việc…


    … Nhìn em len lén chấm những giọt nước mắt, tôi thương em vô hạn. Bất giác, tôi muốn đánh đổi cả thế giới này để em được hạnh phúc. Tôi muốn ghì chặt em trong lòng, hôn lên mái tóc dịu mềm để che chở cho em và thỏa mãn nỗi khát khao dục vọng, được hun đúc từ hồi tôi còn thích theo lũ bạn cởi trần tắm mưa, lại vừa chợt trỗi dậy, căng tràn trong mạch máu nóng hổi…


    ... tôi như rơi vào mê cung...


    Tối ấy, chúng tôi sánh bước bên nhau dạo giữa chộn rộn phố phường. Em tin cậy ngả đầu vào vai tôi, khiến trái tim thằng đàn ông sắp có vợ như tôi lại trở lên loạn nhịp. Bên nhau ôn lại bao kỷ niệm vui buồn, rồi chúng tôi kết thúc cuộc hành trình… trong nhà nghỉ, như một lẽ tự nhiên. Tỉnh giấc, em đã đi tự khi nào, chỉ để lại cho tôi mẩu giấy ngắn ngủi: “Em mượn tạm của anh 500 nghìn. Cảm ơn anh nhiều!”. Tôi mở ví, cười nhạt: “Em = 500 nghìn?”


    Bẵng đi một tuần, tôi gặp Hải, bạn học cùng lớp với Thùy, giờ là phóng viên báo Xã hội. Vừa gặp, cậu bạn thân từ hồi nối khố đã thì thầm vào tai tôi: “Mày biết không? Hôm qua đi làm phóng sự, tao gặp em Thùy, cái con bé hoa khôi ngày xưa mày chết mê chết mệt ấy…”. “Ờ thì sao?”. “Em giờ là cave, mới bị công an ‘quét’ về đồn. Em là một trong số những cave đang bị nghi nhiễm AIDS…”.


    ... quên đi cả người vợ sắp thành hôn...


    Nghe Hải kể, mắt tôi hoa lên, tai ù đi, còn tim thì đập loạn xạ, đầu óc quay cuồng: “Sao em lại sa chân làm gái? Sao em không thú thật với tôi? Sao lại lên giường với tôi dễ dàng như thế mà không nhắc tôi ‘phòng bị…???” Nếu Thùy bị AIDS, chắc chắn cô ấy đã truyền HIV sang tôi, trong lần quan hệ không dùng bao cao su ấy?

    Tôi phải làm sao bây giờ? Tôi đã có vợ sắp cưới. Vợ sắp cưới của tôi là người tốt. Tôi không muốn gây tai họa cho cô ấy? Tôi có nên trì hoãn kết hôn để chờ kết quả xét nghiệm sau 3 tháng nữa? Tôi phải lấy lý do gì để vợ sắp cưới và gia đình cô ấy thông cảm cho tôi? Chúng tôi đã ăn hỏi xong, ảnh cưới cũng chụp xong, cỗ bàn cũng đã đặt sẵn…

    Rainy


  6. #4
    Admin diendanhiv.vn
    ( Sanh năm 1971 ) 17 năm trong chuyên môn tư vấn HIV miễn phí
    Tuanmecsedec's Avatar
    Ngày tham gia
    29-08-2007
    Giới tính
    Nam
    Đến từ
    Giấy chứng nhận tham vấn số : 041/UB AIDS - TV do ủy ban phòng chống HIV/AIDS TPHCM.
    Bài viết
    103,925
    Cảm ơn
    1,921
    Được cảm ơn: 21,170 lần
    Ham vui (Nói không với AIDS- bài 4)

    Em rất lo lắng, không biết tử thần có đến gõ cửa cuộc đời em? Chỉ một lần ham vui, giờ đây lòng em nặng trĩu ưu phiền…

    Em là một cậu con trai khỏe mạnh, sống nhiệt tình. Chỉ vì nhà quá nghèo, em theo lũ bạn lên thành phố kiếm tiền. Ban đầu là lang thang đầu đường, xó chợ, đánh giày kiếm sống qua ngày. Sau thật may mắn, em được một người nhận làm con nuôi cho đi học nghề lái taxi.

    Rồi em cũng xin được vào một hãng để lái xe. Một lần, em lái xe cho một vị giám đốc kinh doanh, thấy em hiền lành, trung thực, ông ấy muốn em về làm lái xe riêng, trả lương gấp đôi. Em nhận lời.

    Nhậu nhẹt là một phần 'công việc' của sếp...


    Từ đó công việc của em hàng ngày là đưa đón sếp đến công ty, hoặc đến chỗ đối tác, ngoài thời gian đó, em có thể về nhà nghỉ ngơi, bấm giờ sếp về đến đón.


    Ông sếp của em đặc biệt thoải mái, lịch sự, nhưng cũng rất ăn chơi. Rất nhiều lần ông sếp rủ em vào nhà hàng, hát karaoke ôm và uống bia ôm với các sếp. Em từ chối, ông ta cứ bảo em đần quá.

    Rồi một lần, em theo sếp ra Quảng Ninh. Sếp tiếp khách liên miên từ sáng tới trưa, rồi đến tận chiều tối, Thương em mệt, sếp cứ kéo vào ngồi ăn cùng. Rượu vào, lời ra, các sếp khoe chuyện làm ăn, những chiến tích chinh phục các em chân dài, rồi họ khích bác nhau để uống…


    ... chinh phục gái đẹp là niềm vui của sếp...


    Khi tất cả đã lè nhè, giọng lạc đi vì say xỉn, một tốp các em tiếp viên, chân dài, áo ngắn, son phấn lòe loẹt kéo vào ngả ngốn ngồi lên đùi các sếp. Em cũng được một cô gái trẻ trung, khoảng 20 tuổi chăm sóc rất nhiệt tình, Có tí men rượu, cộng với những khiêu khích của mọi người, em đồng ý qua đêm với cô gái. Thú thật cô nàng vô cùng điệu nghệ, đã cuốn em vào mê trận của tình dục.


    Khi tỉnh táo hẳn, em mới hoảng khi biết mình vừa qua đêm với một cô gái nhà hàng. Biết bao người đàn ông đã qua tay cô ấy nhỉ? Liệu cô ấy có bệnh tật gì không? Có lây nhiễm cho em không?

    ...và, sau bữa nhậu, thường kết thúc bằng việc lên giường với các em chân dài...


    Em lo lắng quá. Chỉ mới gần một tháng mà em sút mấy cân. Lúc nào em cũng hoảng hốt, lo sợ, tâm lý không ổn định. Em có hỏi một số nơi, người ta nói, nếu bệnh lây nhiễm tình dục thông thường thì điều trị được, còn nếu nhiễm HIV thì chỉ có chết, mà tận sau 3 tháng sau khi quan hệ mới biết được mình có nhiễm HIV hay không…

    Em không biết phải làm thế nào để cân bằng lại tâm lý của mình. Nếu bị nhiễm HIV, có phải là đời em đã khép lại rồi không…???

    Hạ Tím

  7. Những thành viên đã cảm ơn Tuanmecsedec cho bài viết này:

    Prayquink (02-10-2013)

  8. #5
    Admin diendanhiv.vn
    ( Sanh năm 1971 ) 17 năm trong chuyên môn tư vấn HIV miễn phí
    Tuanmecsedec's Avatar
    Ngày tham gia
    29-08-2007
    Giới tính
    Nam
    Đến từ
    Giấy chứng nhận tham vấn số : 041/UB AIDS - TV do ủy ban phòng chống HIV/AIDS TPHCM.
    Bài viết
    103,925
    Cảm ơn
    1,921
    Được cảm ơn: 21,170 lần
    Hãy giúp mẹ con tôi! (Nói không với AIDS - bài 5)

    Nhìn con đau đớn, lòng tôi quặn thắt, tình mẫu tử xui khiến tôi nghe theo cháu, nhưng nỗi lo sợ mơ hồ ngăn tôi lại...

    Cháu út nhà tôi năm nay vừa tròn 17 tuổi, đang ở trong trại cai nghiện ma túy. Tôi còn một cô con gái lớn đã lấy chồng xa, một ông chồng mắc bệnh tim mãn tính, đau ốm liên miên. Vì vậy, mọi gánh nặng thăm nuôi con trong trại đều dồn lên vai tôi.Trước đây, cháu rất ngoan và biết vâng lời cha mẹ. Từ hồi học lên PTTH, cháu đua đòi, học hành chểnh mảng, thích chơi bời với nhóm bạn xấu. Không ít lần, tôi nhận được giấy triệu tập của cô chủ nhiệm gọi họp riêng vì cháu không chịu chép bài, còn dùng bật lửa đốt giấy, ném lên bục giảng giáo viên. Lần khác, cháu còn nghịch ngợm dùng điếu thuốc đang cháy dở châm vào chiếc áo dài của một bạn gái cùng lớp…

    Tôi đâu có ngờ, sự chủ quan của mình...


    Mọi chuyện lên tới đỉnh điểm khi chiều hôm ấy, tôi đang cho chồng uống thuốc thì cháu bị hai chú công an phường giải về. Choáng váng, tôi chỉ nghe công an thông báo, cháu đang cùng nhóm bạn sử dụng một loại thuốc lá chứa heroin quấn vào giấy để hút.

    Công an yêu cầu tôi dẫn họ lên phòng cháu, họ phát hiện những điếu thuốc quấn chứa heroin nằm lẫn trong vỏ thuốc lá dưới chân giường. Tôi giật mình, vì thỉnh thoảng, dọn phòng cho cháu, tôi có ngửi thấy mùi thuốc lá rất lạ. Nhưng khi tra hỏi, cháu chối bay chối biến. Nhìn khuôn mặt cháu đờ đẫn, đôi mắt vô hồn, tôi cứ nghĩ cháu chăm chỉ học hành nên mới suy sụp sức khỏe. Nào ngờ, sự chủ quan của tôi đã tiếp tay cho con trai sa chân vào con đường hút hít.


    … Cái tin cháu nghiện lan dần ra cả phố. Mỗi lần đi chợ, tôi len lén, cúi đầu bước thật nhanh để tránh ánh nhìn thương hại và cả những câu xoi mói của mọi người. Họ hàng, bạn bè, hàng xóm bắt đầu ngại sang nhà tôi, họ khinh nhà tôi có thằng nghiện hút.

    ... đã vô tình đẩy con trai vào con đường nghiện hút...


    Chồng tôi nghe tin dữ rất sốc, ốm thập tử nhất sinh. Còn cháu, bị buộc phải thôi học, vào trại cai nghiện ma túy.


    Cứ đều đặn hàng tuần, tôi lại vào thăm con trong trại. Lần nào gặp mặt, thằng bé cũng quỳ xuống van xin: “Mẹ cho con về nhà đi. Ở trong đây con bị một nhóm bạn xấu bắt nạt”. Cháu khóc, rồi vạch cho tôi xem những vết thêm tím trên lưng- kết quả của những lần cháu bị bạn trong phòng “đánh tập thể”. Bọn bạn xấu dán băng keo vào mồm và đe nẹt, nếu thông báo cho cán bộ của trại, chúng sẽ ‘tiêu diệt’ cháu. Quà bánh, thức ăn tôi mang đến để bồi dưỡng cho cháu, đều bị bọn xấu ‘trấn lột’ hết…

    Nhìn con, trái tim tôi như có ngàn vết kim đâm đau nhói. Tôi định báo cáo với cán bộ của trại, thì cháu bảo: “Con không muốn ở đây nữa vì còn ở trong trại ngày nào thì con còn ‘chết’ với bọn nó ngày ấy…”. Xong, cháu ghé tai tôi thì thầm: “Mẹ giả vờ bị ngất đi. Nhân cơ hội đưa mẹ đi viện, con sẽ trốn khỏi trại cai nghiện…”.


    ... Và, đến bây giờ, tôi thực sự không biết giúp con như thế nào...!!!


    Thấy con van nài, lại thấy cháu phải chịu đựng nhiều nguy hiểm, tôi cũng muốn đồng ý với ‘kế sách’ của con, nhưng tôi cũng rất lo sợ. Tôi có nên nghe theo mưu kế của con, để cháu thoát ra ngoài, sau rồi sẽ gửi cháu lên cai nghiện tại nhà một người họ hàng ở tỉnh xa.

    Hay là tôi cứ nói thật với cán bộ trại? Nếu vậy, tính mạng của con tôi có được an toàn không…???
    Mộc Lan

  9. #6
    Admin diendanhiv.vn
    ( Sanh năm 1971 ) 17 năm trong chuyên môn tư vấn HIV miễn phí
    Tuanmecsedec's Avatar
    Ngày tham gia
    29-08-2007
    Giới tính
    Nam
    Đến từ
    Giấy chứng nhận tham vấn số : 041/UB AIDS - TV do ủy ban phòng chống HIV/AIDS TPHCM.
    Bài viết
    103,925
    Cảm ơn
    1,921
    Được cảm ơn: 21,170 lần
    Trái đắng... (Nói không với AIDS - bài 6)

    Duyên mồ côi mẹ. Bố Duyên đi theo một người đàn bà khác, mấy năm liền chẳng ngó ngàng gì đến con. Có thể ông ấy quên rằng đời mình còn một đứa con gái, cũng có thể cuộc sống của ông quá nghèo…




    18 tuổi, cái tuổi đẹp nhất đời con gái, không được học hành, Duyên đã phải lam lũ kiếm tiền. Nhìn vẻ chịu thương chịu khó của cô, nhiều chàng trai đem lòng cảm mến, nhưng họ đều là những chàng trai nghèo quá, lấy họ làm sao mà sống nổi.

    Thiện đến, vẻ đẹp trai, hoạt bát của anh ta đã làm Duyên mềm lòng. Thiện cũng không có nghề nghiệp ổn định, lúc làm việc này, lúc làm việc khác. Yêu nhau, Thiện và Duyên dắt nhau lên thành phố kiếm việc. Thiện làm xe ôm, còn Duyên phục vụ cho một quán phở, chắt bóp dành dụm cũng đủ nuôi nhau.


    Duyên đã nghĩ rằng, tình yêu giúp cuộc đời của cô rẽ sang một trang hạnh phúc...


    Nhưng đi xe được một thời gian, Thiện đã bài bạc, đua đòi rượu chè, nhậu nhẹt, tiền kiếm cả ngày không đủ cho Thiện đánh bài một buổi tối. Đánh bài riết đâm mê, Thiện bỏ bê làm việc, suốt ngày ngồi tìm vận may trong canh bạc đỏ đen… Thiện nợ chồng nợ chất, càng nợ hắn càng ham gỡ, gỡ mãi lại không ra. Thiện nợ nhiều như chúa chổm, không cách gì trả được…

    Một lần gã chủ nợ đến tận nhà Thiện bắt nợ, thấy nhà chẳng có gì gã tức giận, đang định châm một mồi lửa để thiêu cái lều rách, tiện thể ‘thiêu luôn thằng chúa chổm’ thì Duyên về. Nhìn vẻ tươi trẻ vẫn ánh lên sau lớp áo cũ nhàu nhĩ của Duyên, gã chủ nợ cười khảy hết sức bí hiểm. Gã gọi Thiện ra một chỗ, chỉ thấy hai người to nhỏ một lúc rồi gã chủ nợ phóng xe về.

    Sáng hôm sau, Thiện bảo Duyên xin nghỉ việc một ngày để anh ta đèo đi có chút công chuyện. Thiện đèo thẳng Duyên đến nhà gã chủ nợ, rồi kiếm cớ ra ngoài… Khi còn lại mình Duyên, gã chủ nợ nhanh chóng khóa trái cửa, lộ rõ ý muốn chiếm đoạt cô.

    Nhưng, người Duyên tin yêu nhất lại lỡ tâm gán nợ cô cho một kẻ dâm ô...


    Mặc Duyên van xin gã hành hạ cô như một gái điếm thực sự. Xong việc, gã đưa cho Duyên một số tiền và nói: “Đây chính là ý muốn của chồng cô. Thằng Thiện còn nợ tôi gần ba mươi triệu, nếu cô chấp nhận ngủ với tôi mười lần, thì không những xóa được nợ cho chồng, tôi còn cho thêm cô một số tiền...”.

    Duyên cay đắng ra về, định bụng sẽ chửi mắng vào mặt Thiện cho bõ hận. Nhưng nhìn anh ta đập đầu khóc lóc van xin, Duyên lại nguôi ngoai. Không thể kiếm đâu được số tiền trả nợ cho Thiện, Duyên đành nhắm mắt đưa chân, đến ngủ với gã chủ nợ để trừ tiền… Nhục nhã, ê chề Duyên nhiều lần muốn bỏ đi, nhưng đi đâu được khi không nhà, không cửa, lại mang trong bụng giọt máu của Thiện…???


    Gần đây, thấy sắp hết số lần ngủ với Duyên như thỏa thuận, gã chủ nợ gạ gẫm Duyên về làm ‘bồ ruột’ của gã. Duyên không chịu, gã hầm hầm tức giận. Lần cuối cùng, Duyên đến nhà gã, thấy không chỉ có gã mà có đến năm sáu thằng đàn ông lực lưỡng đang ngồi nhậu nhẹt. Linh tính không hay mách bảo, Duyên tìm cách thoái thác ra về. Nhưng gã chủ nợ chạy ra giữ chặt cô lại, tống cô vào buồng. Tối đó gã cho Duyên uống thuốc mê rồi bọn đàn ông khả ố đó xúm vào ‘hành’ Duyên tập thể…


    Trái đắng tình yêu đã khép lại cuộc đời cô ở tuổi 20...


    Nỗi ê chề, khiến Duyên lao như điên ra đường, định bụng đâm đại vào một chiếc xe để tự vẫn. Nhưng số Duyên không chết. Cô trở về, vật vờ như một cái xác, rồi ốm liệt giường…


    Thiện tỏ ra rất hối hận. Hắn cun cút đi làm, tối tối đi về đều đặn. Hắn van xin Duyên đừng bỏ hắn, đừng bỏ con hắn. Nhìn chiếc bụng mỗi ngày mỗi to, lại thêm một lần Duyên mềm lòng…


    Nhưng oan nghiệt không tha cho cô… Hôm rồi, đi khám thai, kết quả xét nghiệm máu dương tính, bác sĩ bảo Duyên nhiễm HIV… Cô ngất xỉu vì đau đớn!


    Minh Ngọc_97

  10. #7
    Admin diendanhiv.vn
    ( Sanh năm 1971 ) 17 năm trong chuyên môn tư vấn HIV miễn phí
    Tuanmecsedec's Avatar
    Ngày tham gia
    29-08-2007
    Giới tính
    Nam
    Đến từ
    Giấy chứng nhận tham vấn số : 041/UB AIDS - TV do ủy ban phòng chống HIV/AIDS TPHCM.
    Bài viết
    103,925
    Cảm ơn
    1,921
    Được cảm ơn: 21,170 lần
    Cái giá của yêu thương…??? (Nói không với AIDS - bài 7)

    Chỉ một lần nhẹ dạ, cái giá phải trả là cái chết. Có ai nghĩ được rằng, đằng sau sự chia sẻ nhiều khi là cạm bẫy?


    Huyền nổi tiếng xinh nhất làng. Nhưng hoàn cảnh của cô cũng thật éo le. Mẹ mất, hai chị em cô phải ở với dì ghẻ. Người đàn bà là vợ của bố Huyền ấy, chẳng quý mến gì hai đứa con riêng của chồng, luôn tìm mọi cách hành hạ, nhiếc mắng chị em Huyền. Bố Huyền thương con, nhưng nhu nhược, nên biết nhiêu khi chị em cô bị mắng oan, bố cũng không lên tiếng…

    Tuổi thơ của Huyền qua đi, trong sự cô độc, sự ghẻ lạnh của dì hai...

    Huyền sống thu mình, buồn bã, cô độc. Nhiều chàng trai mơ ước có được Huyền, ao ước được vuốt mái tóc đen dài óng ả của cô, được hôn lên đôi môi hồng chúm chím. Huyền chẳng yêu ai cho đến khi gặp Tuấn, một chàng sinh viên đẹp trai, lẻo mép, con nhà khá giả trong làng.


    Tuấn mê Huyền nên tìm mọi cách kéo cô ra khỏi nỗi u buồn. Bố mẹ Tuấn biết chuyện, cấm không cho cô và Tuấn yêu nhau. Vậy là, Tuấn rủ rê Huyền lên thành phố để xin việc. Trong tâm trí chán nản sẵn về hoàn cảnh gia đình, Huyền đã khăn gói theo Tuấn.

    Ở đó, hai kẻ tự do được yêu nhau, sống với nhau như vợ chồng. Nhưng Tuấn vốn là kẻ sống tự do, phóng khoáng nên không thể chấp nhận được cuộc sống gia đình ràng buộc. Khi Huyền có mang, Tuấn thản nhiên bồ bịch. Khi cô vượt cạn, quằn quại với việc sinh nở, là lúc Tuấn đang mải du hý với bồ ở tít Đồ Sơn.

    ... cô bấu víu lấy tình yêu để tìm kiếm sự sẻ chia yêu thương...


    Trước sự phản bội của Tuấn, Huyền chỉ muốn ôm con ra đi, nhưng không tiền, thân gái trên thành phố, với đứa con đỏ hỏn trên tay, làm sao cô đi đâu được. Nuốt nhục nhã, Huyền sống những ngày cam chịu bên Tuấn, người chồng hờ, người bố của con gái cô.

    Nhưng oan trái cuộc đời đâu dừng lại ở đó. Thanh, một người bạn của Tuấn, đã tìm đến chuyện trò với Huyền trong những lúc cô ở nhà ôm con một mình với nỗi cô đơn, ghen tuông khi biết rằng Tuấn đang bên người con gái khác. Sự chia sẻ của Thanh khiến Huyền mềm lòng, Huyền đã gật đầu chấp nhận lên giường với Thanh vì thương Thanh đơn côi, vì cảm động trước sự chia sẻ của anh…


    Nhưng Huyền không hề biết rằng trong dòng máu của Thanh có AIDS. Cô chỉ sụp đổ hoàn toàn khi biết mình có thai với Thanh, đi xét nghiệm, mới biết bị nhiễm HIV.


    ... kết quả của sự nhẹ dạ là cái chết oan nghiệt...!!!


    Tuyệt vọng đến cùng cực trong sự dối lừa của bao người cô yêu thương đem lại. Huyền tìm đến cái chết. Bởi phía trước của cô là sự mịt mù, không lối thoát, bởi con tim cô đã bao lần đau đớn bởi sự dối lừa, thù hận mà cuộc sống đã đem lại…


    Huyền chết trong sự dằn vặt hối hận của bố và em gái!

    Tâm Minh

  11. Những thành viên đã cảm ơn Tuanmecsedec cho bài viết này:

    Charles (02-10-2013)

  12. #8
    Admin diendanhiv.vn
    ( Sanh năm 1971 ) 17 năm trong chuyên môn tư vấn HIV miễn phí
    Tuanmecsedec's Avatar
    Ngày tham gia
    29-08-2007
    Giới tính
    Nam
    Đến từ
    Giấy chứng nhận tham vấn số : 041/UB AIDS - TV do ủy ban phòng chống HIV/AIDS TPHCM.
    Bài viết
    103,925
    Cảm ơn
    1,921
    Được cảm ơn: 21,170 lần
    Chơi gái nhà hàng, đổ bệnh cho vợ… (Nói không với AIDS - bài 8)

    Kết quả xét nghiệm làm tôi rụng rời. Tôi và vợ đều nhiễm HIV. Vợ tôi gào thét lên, không cần nghĩ đến hai đứa con, cô ấy một mực đòi tự tử…


    Tôi kể câu chuyện của mình ra đây, mong chia sẻ được nỗi đau, hơn nữa giúp cho những người chồng, người cha như tôi có thêm một bài học và cách nhìn về HIV/AIDS…

    Tôi là một trai làng, trai làng thứ thiệt. Hiền lành, chăm chỉ, thương vợ, quý con là những bản chất của tôi mà nhiều người trong làng phải công nhận. Tôi không có điều kiện để ăn chơi, bay nhảy, cũng không làm những công việc phải đi xa, có nhiều cám dỗ. Tưởng như AIDS không bao giờ bén mảng tới ngôi nhà lá của vợ chồng tôi. Vậy mà…

    Nếu tôi được làm lại tất cả...

    Chuyện bắt đầu thật đơn giản. Khi thằng bạn nối khố cùng làng của tôi đi Hàn Quốc về, nó ‘điểm mặt chỉ tên’ lôi tất cả những thằng bạn thủa hàn vi lên nhà hàng trên huyện để ăn chơi đập phá một buổi xả láng... Bữa tiệc kéo dài suốt từ sáng đến chiều. Tôi nhấp nhổm mấy lần đòi về, nhưng bọn bạn thiết tha giữ lại. Rồi, sau tiết mục ăn uống là ca hát, nhảy nhót. Chúng tôi, chẳng hiểu gì về nhạc nhẽo nhưng cứ hát hết mình. Rượu bia đã phê phê, bỗng thằng bạn đi nước ngoài về đề nghị cho chúng tôi thưởng thức thêm món ‘gái nhà hàng’.

    Thực sự tôi rất ác cảm với những cô gái làm nghề bán hoa, phục vụ nhà hàng, nên tôi từ chối. Thằng bạn ‘ngoại’ phá lên cười ha hả, nói tôi quê mùa, đúng là không bao giờ ra khỏi lũy tre làng… Rồi chúng nháy một cô gái son phấn lòe loẹt kéo tuột tôi vào phòng. Men rượu khiến tôi như một người khác, tôi thả ga cho cô gái nhà hàng dìu dắt vào những mây mưa…

    Sau vụ ấy, tôi trở về với cuộc sống bình thường, làm mộc cấy lúa, vẫn hạnh phúc bên vợ và hai đứa con gái…

    ... để lấy lại nụ cười cho vợ...

    Thời gian trôi qua, buổi ăn chơi tẹt ga ấy, với mỗi chúng tôi chỉ như một kỷ niệm. Tôi quên bẵng nó đi, bởi những vất vả cuộc sống khiến tôi chẳng có tâm trí mà khao khát hưởng thụ…

    Phong trào hiến máu nhân đạo tràn về làng tôi, là một thanh niên khỏe mạnh, tôi xung phong ghi tên vào danh sách hiến máu. Nhưng kết quả xét nghiệm khiến tôi rụng rời, tôi bị HIV dương tính.

    Tôi không tin, cứ bảo bác sĩ nhầm lẫn sao đó, chứ tôi có chơi bời, hút xách bao giờ mà bị HIV chứ? Nhưng 3 lần xét nghiệm đều cho kết quả như nhau. Nhận được những lời tư vấn về mức độ nghiêm trọng của bác sĩ về HIV/AIDS, tôi thuyết phục vợ cũng đi xét nghiệm máu, kết quả thật kinh khủng, cả hai vợ chồng tôi đều nhiễm HIV…

    Vợ tôi gào thét lên. Cô ấy quá sốc, một mực đòi tự tử. Các bác sĩ phải thay nhau làm biện pháp tâm lý trấn an hai vợ chồng tôi…

    Cơn sốc đã qua, vợ tôi không đòi tìm đến cái chết, nhưng cô ấy suy sụp hoàn toàn. Thương vợ, thương con, dằn vặt, hối hận, nhưng dường như không cứu vãn được gì… Tôi sợ một ngày gần thôi, vợ chồng tôi sẽ xuôi tay nằm xuống. các con tôi chúng sẽ bơ vơ…

    ... niềm tin yêu cho con... Tôi sẽ làm bằng tất cả bằng tâm nguyện của mình!

    Theo địa chỉ các bác sĩ cho, tôi đã tìm lên thành phố, tham gia các lớp đồng đẳng, tham gia “CLB những người có H”, tâm lý của tôi đã ổn phần nào…

    Nhưng cứ nghĩ đến vợ con, tôi không thể cầm lòng được. Tôi ân hận vô cùng. Nhờ báo chí viết lên câu chuyện của mình, tôi chỉ mong góp một tiếng nói, một cái nhìn về HIV/AIDS.

    Minh Ngọc_97 ( Ảnh minh họa, nguồn Corbis)

  13. #9
    Admin diendanhiv.vn
    ( Sanh năm 1971 ) 17 năm trong chuyên môn tư vấn HIV miễn phí
    Tuanmecsedec's Avatar
    Ngày tham gia
    29-08-2007
    Giới tính
    Nam
    Đến từ
    Giấy chứng nhận tham vấn số : 041/UB AIDS - TV do ủy ban phòng chống HIV/AIDS TPHCM.
    Bài viết
    103,925
    Cảm ơn
    1,921
    Được cảm ơn: 21,170 lần
    Hoán vị... (Nói không với AIDS - bài 9)

    Tôi đã rơi vào tình cảnh oái oăm ngang trái, dở khóc dở cười. Nếu tôi và con không nhiễm HIV, thì việc lấy Dũng, biết đâu cũng là một giải pháp…???

    Trung – chồng tôi có một cậu em trai sinh đôi, tên Dũng. Anh em họ giống nhau như lột, có lần tôi đã ôm nhầm Dũng vì ngỡ là phu quân mình. Lâu dần, tôi mới phát hiện, Dũng có nốt ruồi cuối chân mày trái.

    Ở Nam Định, bố chồng tôi thuộc hàng “quan tỉnh” nên dễ dàng tậu nhà riêng, cho con trai ngoài Thủ đô. Dũng cũng được lệnh của các cụ chuyển về sống chung với vợ chồng tôi. Hàng ngày, ngoài bữa cơm tối, chúng tôi cũng ít giáp mặt nhau.


    Tôi và con luôn cần Trung...


    Dũng làm trong lĩnh vực thiết kế nội thất, lại đam mê hội họa. Phòng riêng trên gác của Dũng luôn lem nhem màu vẽ và mùi ngai ngái của tranh sơn dầu. Đi làm thì thôi chứ về nhà là Dũng cặm cụi vẽ vời. Đôi lần, tôi có ý dò xét chuyện vợ con của Dũng: “Để chị giới thiệu mấy đứa bạn cho chú nhé”, cậu ấy chỉ cười…

    Dạo gần đây, chồng tôi luôn trở về nhà trong tình trạng bơ phờ. Tôi đang nghén nên dễ mủi lòng. Một lần, tủi thân vì chồng say xỉn, không đoái hoài đến vợ, tôi lên ban công khóc thầm. Dũng xuất hiện, đưa khăn cho tôi lau nước mắt. Dũng cứ đứng lặng phía sau, sợ hiểu lầm tình cảm “chị dâu, em chồng, tôi liền đi xuống nhà ngay …


    Cuối tuần vừa rồi, Trung gọi cả tôi và Dũng vào phòng bàn bạc. Anh ấy căng thẳng mở lời: “Công việc kinh doanh trục trặc. Anh phải vào Sài Gòn điều hành chi nhánh trong đó. Chuyện này anh không muốn cho bố mẹ biết vì sợ các cụ lo”. Trung thu xếp hành lý và bay ngay sau đó.


    ... cần sự chăm sóc, sẻ chia của anh...


    Căn nhà nhỏ còn lại tôi với cậu em chồng. Sáng, cả hai cùng đi làm. Tối, Dũng ăn uống vạ vật đâu đó bên ngoài, tôi lụi cụi cơm nước một mình. Chúng tôi giữ tròn lễ nghĩa để chờ Trung trở về… Tôi ốm, Dũng xin nghỉ việc, đưa tôi đi khám. Ông bác sĩ thấy Dũng lúng túng bên cạnh liền gắt: “Đỡ vợ anh ngồi xuống chứ. Sao đứng trơ ra thế?”. Dũng đỏ mặt vì ngượng…


    Có thai tháng thứ 3, tôi đỡ nghén hơn mà thông tin của chồng mỗi lúc một thưa. Trung yêu tôi nhưng anh còn mê danh vọng hơn ngàn lần. Tim tôi tan nát vì chồng, chỉ mong sớm đến ngày sinh nở.


    Đang làm việc, nhận được điện thoại bố mẹ chồng báo ra thăm, tôi sợ hãi bèn liên lạc với Dũng. Cậu ấy bảo: “Chị yên tâm, em sẽ vào vai anh ấy. Không ai nhận ra đâu”. Bố mẹ tôi đã không nghi ngờ điều gì. Cả hàng xóm, cũng đinh ninh Dũng là chồng tôi.


    ... Nhưng, cái mà anh đem về cho gia đình là gì?


    Trung bất ngờ về. Anh cầm tờ xét nghiệm, chìa ra trước mặt Dũng: “Anh nhiễm HIV, tương lai mờ mịt, sống chết thế nào cũng chưa biết, nhờ chú chăm vợ con hộ anh…”. Trung bảo với tôi, Dũng là chàng trai tốt, đáng tin cậy, Dũng cũng rất yêu tôi. Rồi để chứng minh tình cảm của Dũng dành cho tôi, Trung vào phòng Dũng đem ra một tập tranh Dũng ký họa về tôi…


    Tôi hoang mang quá. Chồng tôi nhiễm H, liệu tôi và con có bị lây nhiễm? Tôi không muốn con mình chưa ra đời đã bị đe dọa và xa lánh bởi căn bệnh thế kỷ này…


    Tôi có nên nghe theo lời chồng, để em chồng thay thế? Hay tôi chấp nhận sống với Trung để cùng chia sẻ với anh ấy? Dũng đã đồng ý thay Trung chăm sóc tôi, và tôi cũng rất có cảm tình với Dũng…


    Mộc Lan
    (Ảnh minh họa, nguồn Images)

  14. #10
    Admin diendanhiv.vn
    ( Sanh năm 1971 ) 17 năm trong chuyên môn tư vấn HIV miễn phí
    Tuanmecsedec's Avatar
    Ngày tham gia
    29-08-2007
    Giới tính
    Nam
    Đến từ
    Giấy chứng nhận tham vấn số : 041/UB AIDS - TV do ủy ban phòng chống HIV/AIDS TPHCM.
    Bài viết
    103,925
    Cảm ơn
    1,921
    Được cảm ơn: 21,170 lần
    Bí mật của anh... (Nói không với AIDS - bài 10)

    Bao giờ anh cũng là người đến sớm nhất, và ra về sau cùng. Tất cả mọi việc của cơ quan anh đều hoàn thành xuất sắc. Anh hay giúp đỡ người khác, sẵn sàng ngồi lắng nghe hàng giờ tâm sự của bạn bè…
    Nhưng cứ nhìn cái dáng cặm cụi của anh, cái cách anh cười và ánh mắt xa xăm nhìn vào sâu thẳm, tôi đoán rằng, anh có rất nhiều tâm sự giấu kín…

    Anh coi tôi như em gái, ban đầu tôi cũng coi anh như anh trai. Nhưng, chẳng biết tự lúc nào, cái dáng lặng lẽ của anh như khắc sâu vào tâm khảm tôi, tim tôi nhói buốt khi thấy anh buồn…


    Tôi luôn hình dung về anh, luôn muốn khám phá những bí mật anh cất giấu...


    Tôi, một sinh viên văn khoa mới ra trường. Anh là người nhận hồ sơ của tôi, cũng chính anh là người đã ký quyết định tuyển dụng tôi. Không phải tôi mến anh vì cái chức Phó Tổng biên tập, tôi kính trọng anh bởi cảm nhận ở anh đức tính tốt, đáng tin cậy, có trách nhiệm với công việc và cuộc sống…


    Tôi thu thập mọi thông tin về anh, bất cứ ai nói đến anh, bề ngoài tôi thản nhiên nghe, nhưng trong đầu tôi đã chắt lọc thông tin, ghép nối lại để hình dung rõ nhất về anh…

    Anh 45 tuổi, cái tuổi của sự thành đạt, viên mãn. Người đàn ông tốt như anh đáng lẽ phải được hưởng hạnh phúc trọn vẹn. Vậy mà…


    ... cuộc đời bất công với anh, nhưng anh biết níu kéo từng ngày có ích...


    … Sau 5 năm công tác ở nước ngoài, vợ anh, một thạc sĩ Xã hội học, về nước bảo vệ luận án Tiến sĩ. Ngày chị vinh hiển cũng là ngày chị nói lời chia tay với anh, lý do thật đơn giản: anh… “không hiểu chị”! Anh chới với trong cô đơn, tuyệt vọng, trong nỗi đau không thể thốt thành lời. Và, một lần trong men rượu, qua đêm ở quán bar, anh đã để mặc các cô gái nhà hàng chăm sóc “đến Z”. Khi phát hiện ra mình nhiễm HIV, anh tưởng như cuộc sống đã khép lại với chính mình. Nhưng nhìn hai cậu con trai đang tuổi lớn, anh không dám gục ngã…


    … Cầm tờ giấy xét nghiệm, anh lên thẳng phòng Tổng biên tập. Ngồi lặng hàng giờ, lúc đứng dậy, anh chỉ thốt ra một câu: “Việc riêng của mình, tôi tự biết chịu trách nhiệm. Tôi chỉ muốn hỏi, anh có ý định đuổi việc tôi không…?”. Nhìn mặt anh lúc đó, TBT bỗng bật ra, dõng dạc: “Không!”.

    ... Tôi khát khao chia sẻ với anh, liệu có phải là mạo hiểm...???


    Anh lặng lẽ bên hai con trai, dốc hết mình vào công việc. Anh không lảng tránh sự thật, cũng không tự huyễn hoặc mình, anh sống với thực tại, níu kéo từng ngày có ích cho cuộc đời mình…


    … Những ngày sống bên anh, là những ngày tôi cảm nhận được hạnh phúc dịu dàng. Khi biết những trắc ẩn của anh, trong tôi trào lên khát khao chia sẻ. Tôi biết, mình đã yêu anh biết bao nhiêu…


    Tôi phải làm như thế nào đây, để anh không khép mình, để anh hiểu tình cảm của tôi…

    Spring
    ( Ảnh minh họa, nguồn Images )

  15. #11
    Admin diendanhiv.vn
    ( Sanh năm 1971 ) 17 năm trong chuyên môn tư vấn HIV miễn phí
    Tuanmecsedec's Avatar
    Ngày tham gia
    29-08-2007
    Giới tính
    Nam
    Đến từ
    Giấy chứng nhận tham vấn số : 041/UB AIDS - TV do ủy ban phòng chống HIV/AIDS TPHCM.
    Bài viết
    103,925
    Cảm ơn
    1,921
    Được cảm ơn: 21,170 lần
    Anh nghiện, em ế chồng...? (Nói không với AIDS- bài 11)

    Mâm cơm ê chề rượu thịt chỉ còn tôi. Cắn chặt môi cho những giọt nước mắt tủi hờn không lăn dài xuống má, tôi lờ mờ đoán biết có chuyện không hay xảy ra…

    Giang dẫn tôi về quê ra mắt bố mẹ. Ngôi nhà nhỏ của Giang nằm ẩn hiện sau những gốc nhãn xanh mướt. Bố mẹ anh đón tiếp tôi thân thiện. Tự tay bác gái còn bơm nước cho tôi rửa mặt mũi, chân tay sau gần 3 tiếng đồng hồ ngồi trên xe khách.Tôi thấy ấm áp vì hạnh phúc sắp được thành dâu mới trong nhà. Tôi hớn hở cùng mẹ Giang bắt gà, hái rau làm cơm. Vui nhất là khi được bác gái khen: “Con gái thành phố mà cũng đảm thật”. Bác ấy đâu có biết, để ghi điểm trong mắt bố mẹ chồng tương lai, tôi phải lăn lê hàng giờ ở chợ, học mấy chị cách cắt tiết, nhổ lông gà. Xong, tôi còn hì hục lên mạng tham khảo bí quyết luộc gà ngon, chặt thịt gà đẹp. Bằng mọi giá, tôi không muốn để bố mẹ Giang phật ý.

    Giang tránh gặp tôi, cắt đứt mọi liên lạc, rồi lấy vợ khác...


    Bữa trưa ấm áp với 4 thành viên. Giang còn một cậu em trai, đang theo học chuyên ngành Hàng không trong TP Hồ Chí Minh. Nhấm chén rượu, bác trai thăm hỏi gia cảnh tôi. Bác bảo, Giang cũng chưa nói gì nhiều về tôi nên hai bác muốn tìm hiểu thêm. Tôi không ngại ngần giấu bố mẹ chồng tương lai điều gì. Đơn giản, tôi nghĩ, sớm muộn gì hai bác ấy cũng biết chuyện.

    Vì vậy, chuyện anh trai tôi dại dột, dấn thân vào nghiện hút, chẳng may nhiễm HIV tôi cũng đem ra tâm sự. Tôi nghĩ, các bác sẽ hiểu và thông cảm. Nhưng, tôi vừa dứt lời, bác trai đã dằn mạnh chén rượu xuống chiếu, đứng lên, ra ngoài sân. Tiếng rít thuốc lào xen những tràng ho sặc sụa từ mái hiên vọng lại. Bác gái thở dài, nháy Giang vào buồng riêng họp kín. Mâm cơm ê chề rượu thịt chỉ còn tôi. Cắn chặt môi cho những giọt nước mắt tủi hờn không lăn dài xuống má, tôi lờ mờ đoán biết có chuyện không hay xảy ra…

    Tôi không thể lấy được chồng...


    Trở lại thành phố, Giang có ý tránh mặt tôi. Anh không chủ động đến nhà tôi, điện thoại thường tắt máy, tin nhắn không có hồi âm. Tôi giận sôi gặp trực tiếp Giang, tra hỏi: “Bố mẹ anh coi thường nhà em có người nghiện nên yêu cầu anh bỏ em, phải không?”. Giang không thừa nhận, anh lại lý do bận bịu công việc. Tôi chủ động chia tay Giang. Tôi biết, anh không đủ bản lĩnh để cãi lời bố mẹ…

    Mới đây, tôi nghe tin Giang lấy vợ. Tôi lại ôm gối khóc ròng vì những lời thề non hẹn biển Giang dành cho tôi thủa nào, giờ đã tan như bọt xà phòng...


    Chuyện tình yêu đẹp của tôi, tan vỡ chỉ vì lý do anh tôi nghiện hay sao? Ai làm người ấy chịu, sao lại đẩy tôi gánh vác miệng tiếng cho anh. Nhưng chuyện buồn vẫn xảy ra. Giang đã đi lấy vợ...

    ... chỉ vì anh tôi bị nhiễm HIV...???


    Mộc Lan
    (Ảnh minh họa, nguồn Images)

  16. #12
    Admin diendanhiv.vn
    ( Sanh năm 1971 ) 17 năm trong chuyên môn tư vấn HIV miễn phí
    Tuanmecsedec's Avatar
    Ngày tham gia
    29-08-2007
    Giới tính
    Nam
    Đến từ
    Giấy chứng nhận tham vấn số : 041/UB AIDS - TV do ủy ban phòng chống HIV/AIDS TPHCM.
    Bài viết
    103,925
    Cảm ơn
    1,921
    Được cảm ơn: 21,170 lần
    Có nên oán người đã chết…???(Nói không với AIDS - bài 12)

    Từ ngày chồng tôi mất, tôi cứ ru rú ở nhà, không muốn giao du, chơi bời với bất cứ ai, bởi cái tiếng ‘chết vì nghiện’ của anh, khi nằm xuống mồ rồi, hình như thiên hạ vẫn muốn đội mộ anh ấy lên…

    Chồng tôi là con một trong một gia đình khá giả, cho nên việc anh ấy được chiều chuộng và luôn muốn làm theo ý mình, đó là điều không cần bàn cãi. Tuy nhiên anh ấy cũng là một người tốt tính, nhiệt tình với bạn bè và yêu thương tôi hết mực.

    Chính tình yêu thương của anh đã giúp tôi xóa đi những ấn tượng không tốt về một vị công tử bột. Khi chấp nhận lời cầu hôn của anh rồi, tôi mới nghe người ta xì xầm rằng anh là kẻ nghiện ngập. Tôi có căn vặn, anh đã thú nhận với tôi rằng anh bị bạn bè lôi kéo, có thử hút hít một vài lần.

    Anh đã đi về thế giới bên kia...


    Anh hứa với tôi, anh sẽ bỏ heroin, nếu tôi tin, yêu và luôn ở cạnh anh ấy. Vậy là, bằng tình yêu của mình, tôi đã ngăn cách anh được với những bạn bè xấu luôn rủ rê lôi kéo. Nghe lời người nhà, tôi cũng cẩn thận cùng anh đi thử máu, kết quả cho biết nồng độ heroin trong máu của anh rất ít, sau 3 tháng, nồng độ giảm rõ rệt, và không có kết luận nào cho thấy anh là người nhiễm HIV…


    Chúng tôi làm đám cưới. Tôi bằng lòng với hạnh phúc mình có, bởi anh yêu và chiều tôi hết mực. Những tưởng hạnh phúc giản dị sẽ đem đến cho tôi cuộc sống bình yên nào ngờ…


    … Minh xuất hiện. Anh là người yêu cũ của tôi. Chúng tôi chia tay nhau đã ba năm rồi, sau một hiểu lầm rất đáng tiếc. Khi tôi lấy chồng, Minh cũng đến dự đám cưới, lúc đó tôi đã nghĩ rằng Minh thực sự đã coi tôi như bạn. Tuy nhiên, tôi không biết rằng Minh vẫn nặng lòng với tôi…


    ... tôi đã cố không oán hận...


    Chồng tôi nhận ra điều ấy, mặc dù tôi cố gắng phản bác, tôi nói anh quá đa nghi, không tin tưởng tôi, bởi tôi đã quên Minh lâu rồi và đang rất bằng lòng với hạnh phúc hiện tại…


    ... Minh đột ngột gọi điện cho tôi. Minh nói không thể quên được tôi và tha thiết muốn gặp tôi. Dù tôi cố từ chối, nhưng Minh vẫn cứ nài nỉ được gặp, Minh còn dọa, nếu tôi không chịu sẽ đến tận nhà tôi.


    Phần vì sợ Minh đến nhà, phần vì muốn gặp để nói rõ cho Minh khỏi hão huyền hy vọng, tôi đã đồng ý gặp anh ta. Tôi nói dối chồng là đi đến nhà đứa bạn thân. Chồng tôi không nghi ngờ gì.


    Nhưng rồi, một hôm chồng tôi về trong bộ dạng say khướt thật thảm hại, anh chìa ra cho tôi một tập ảnh. Tôi choáng váng khi trong ảnh là tôi và Minh đang ngồi trong quán café. Minh đã chụp lén tôi và dùng photoshop chỉnh sửa ghép cảnh tôi đang ngồi gục đầu vào vai Minh. Tuy nhiên tôi không thể giải thích thế nào cho chồng tôi hiểu, bởi bộ quần áo tôi mặc trong ảnh chính tự tay chồng tôi mua sau đám cưới…


    ... vậy mà anh đã vô tình kéo mẹ con tôi vào cái chết...


    Chiến tranh lạnh giữa hai vợ chồng đã đẩy anh quan hệ lại với đám bạn cũ. Tuy nhiên tôi đã chủ quan cho rằng, anh vì yêu tôi mà biết cách tự cứu mình… Chỉ đến khi người ta gọi điện đến báo với tôi hung tin chồng tôi chết vì bị sốc thuốc, tôi mới choáng váng ngất xỉu!


    … Lần khám thai định kỳ, tôi phải làm xét nghiệm máu. Tôi không thể tin vào tai mình, khi bác sĩ nói tôi đã nhiễm HIV.


    … Tôi hận mình đã không thể chết được. Tại sao người ta không để tôi chết đi, khi tôi đã cố lao vào một chiếc xe? Tại sao tôi đã nuốt nước mắt sau cái chết của chồng, chỉ muốn gắng gỏi nuôi đứa con của anh trong bụng…


    Anh đã trả nghĩa cho tôi như vậy sao? Anh thật ác độc. Nhưng anh đã chết rồi, tôi phải oán trách ai đây? Khi sự sống của tôi và con đang mong manh như chiếc lá đầu cành…


    Spring
    (Ảnh minh họa, nguồn Images

  17. #13
    Admin diendanhiv.vn
    ( Sanh năm 1971 ) 17 năm trong chuyên môn tư vấn HIV miễn phí
    Tuanmecsedec's Avatar
    Ngày tham gia
    29-08-2007
    Giới tính
    Nam
    Đến từ
    Giấy chứng nhận tham vấn số : 041/UB AIDS - TV do ủy ban phòng chống HIV/AIDS TPHCM.
    Bài viết
    103,925
    Cảm ơn
    1,921
    Được cảm ơn: 21,170 lần
    Ai cho tôi niềm tin... (Nói không với AIDS - bài 13)

    Con trai tôi bảo, cháu không thiết sống nữa, nhưng cháu phải trả thù, cháu sẽ giết K, rồi đi tù…

    Tôi và bố cháu chia tay đã được 14 năm, từ khi cháu mới được 5 tuổi. Rất nhiều đám hỏi, nhưng tôi đều từ chối, bởi sợ con khổ.


    Thấm thoắt đã 14 năm trôi qua, con tôi khôn lớn và đã vào được Đại học. Ngày cháu cầm giấy báo nhập học, hai mẹ con tôi đã ôm nhau khóc ròng…


    Tôi chuẩn bị cho con một số đồ cá nhân, ngoài tiền học phí ra, tôi cũng chẳng có tiền riêng mà cho cháu, nhưng thằng bé không buồn gì cả, nó cười bảo có sao tiêu vậy, tôi mừng rơi nước mắt vì con tôi đã lớn lại biết thương mẹ…


    Hơn chục năm, tôi vừa làm cha, vừa làm mẹ, lao động không biết mệt mỏi...


    Dường như tôi thấy sự hy sinh của tôi đã được đền đáp. Thật sự tôi rất tin tưởng con mình. Nhưng, cháu mới học được nửa học kỳ, thì một hôm tôi nhận được giấy báo của nhà trường, mời đến gặp trưởng khoa. Tiếp tôi là một vị Giáo sư, với cặp kính trắng và ánh nhìn hiền dịu, thầy thông báo với tôi rằng con tôi đang bị kỷ luật vì tụ tập chơi bời với bọn bạn nghiện hút. Tôi không thể tin được điều đó, nhưng đó lại là sự thật, khi thằng con trai của tôi đang ngồi thu lu với bản kiểm điểm dài dằng dặc…


    Thì ra, ở chung với bạn bè trong ký túc xá, chuyện bị lôi kéo là điều rất dễ xảy ra. Ở cùng phòng cháu, có thằng K, con một ông lớn ở tỉnh lẻ, tiền tiêu như nước, thấy cháu nhà tôi không có tiền K gợi ý cho vay, với điều kiện cháu tôi tháp tùng K đi giao một số hàng. Con trai tôi không hề biết rằng, trong những tút thuốc lá đó trà trộn những gói heroin…


    Khi đồng bọn của thằng K bị bắt, may thằng K có chứng cớ ngoại phạm, vậy là con tôi cũng không hề hấn gì. Nhà trường biết được, bắt cháu làm kiểm điểm, mời tôi lên cam đoan rằng cháu chưa có tiền án tiền sự gì ở địa phương… Muối mặt, tôi đã khóc lóc kể hoàn cảnh của mình, và xin được bảo lãnh cho cháu. Con trai tôi cũng cam đoan không giao du với bọn xấu nữa và xin được tiếp tục đi học…

    ... chỉ mong con trai tôi biết nghĩ mà tôi luyện thành người có ích...


    Tôi ra về trong thấp thỏm lo âu, chỉ căn dặn con phải biết tự cứng cỏi mà bảo vệ mình…


    Được khoảng nửa năm, lại một hung tin đến. Lần này đích thân người ở trường Đại học về thông báo với tôi, con trai tôi là một trong 3 sinh viên nhiễm HIV dương tính… Thông tin đó làm tôi rụng rời, tại sao con tôi còn nhỏ thế mà đã nhiễm căn bệnh quái ác…

    Khi gặp tôi, cháu lại khóc ròng. Cháu quỳ sụp xuống chân tôi mà xin tha thứ. Trong nước mắt, cháu kể rằng, sau lần bị nhà trường kiểm điểm, K đã tìm gặp và đe dạo cháu, nếu không tiếp tục giúp hắn thì cháu sẽ bị tố cáo, số tiền K cho cháu mượn sẽ bị nhân lên thành 10 lần gửi về cho tôi.


    Thương mẹ, con trai tôi lại một lần nữa đồng ý giúp K. Lần vận chuyển thuốc trót lọt, hội bạn K lấy cơ mời con tôi uống bia để ‘ăn mừng chiến thắng’. Khi con tôi say, K đã cho con tôi hút hít… Vậy là cháu nghiện, vài lần hút chích với đám bạn xã hội của K, cháu đã lây nhiễm căn bệnh thế kỷ…

    Con trai tôi bảo, cháu không thiết sống nữa, nhưng cháu phải trả thù, cháu sẽ giết K, rồi đi tù…

    ... nhưng có ngờ đâu, một phút yếu lòng, cháu đã nhận lãnh hậu quả quá cay đắng...


    Nhưng bố K đã tỉnh táo chuyển K vào một trường Đại học dân lập, khi tôi tìm đến nhà trường, thì họ cho biết hiện không còn quản lý K nữa…


    Tôi thật sự tuyệt vọng, bên cạnh đứa con non nớt, đang cháy bỏng hận thù vì nhiễm căn bệnh thế kỷ...


    Tôi có kiện gia đình K được không? Và, kiện thế nào? Con trai tôi nhiễm HIV, có cách gì giúp cháu được không…???

    Minh Ngọc_97
    (Ảnh minh họa, nguồn Images)

  18. #14
    Admin diendanhiv.vn
    ( Sanh năm 1971 ) 17 năm trong chuyên môn tư vấn HIV miễn phí
    Tuanmecsedec's Avatar
    Ngày tham gia
    29-08-2007
    Giới tính
    Nam
    Đến từ
    Giấy chứng nhận tham vấn số : 041/UB AIDS - TV do ủy ban phòng chống HIV/AIDS TPHCM.
    Bài viết
    103,925
    Cảm ơn
    1,921
    Được cảm ơn: 21,170 lần
    HIV, có phải là dấu chấm hết cuộc đời…??? (Nói không với AIDS- bài 14)

    Tôi muốn kể câu chuyện có thật của mình lên đây, để nói với những người không may có H rằng, hãy vững tin và nghị lực vượt qua mọi rào cản, miệng tiếng…


    Tôi là một người đàn bà, quanh năm chỉ biết buôn bán, chăm sóc chồng con, nhưng HIV đã gõ cửa gia đình tôi, cướp đi mạng sống của chồng và con trai tôi…

    Đáng lẽ tôi được đoái thương, sau tất cả, nhưng búa dư luận lại bủa vây tôi, mọi người kì thị, xa lánh, bạn hàng không muốn làm ăn với tôi nữa, vừa mất chồng, mất con, vừa có nguy cơ không kiếm được miếng ăn, khiến tôi rơi vào tuyệt vọng…


    Cái chết của chồng làm tôi suy sụp...


    Chồng tôi cũng là một người thật thà, anh chỉ biết tần tảo buôn bán. Tôi quý mến anh ở sự trung thực, vì vậy tôi đã chấp nhận nên vợ nên chồng cùng anh…


    Khi tôi có thai được 7 tháng, bỗng chồng tôi đổ bệnh. Anh bị sốt liên miên, nhưng uống bao nhiêu kháng sinh cũng không khỏi. Hết sốt lại đến tiêu chảy, rồi đau phổi, dạ dày. Thương chồng, ngày nào tôi cũng phải thức khuya, dậy sớm, tảo tần buôn bán để lấy tiền thuốc thang cho chồng. Nhưng bệnh chồng mỗi ngày mỗi nặng. Khi tôi sinh bé trai được 6 tháng, chồng tôi đột ngột qua đời.


    Ban đầu, tôi chỉ nghĩ chồng tôi bênh tật mà qua đời, nhưng rất nhiều người xì xào chồng tôi chết vì AIDS. Tôi không tin lắm , vì chồng tôi đâu phải là túyp người chơi bời. Nhưng đi xét nghiệm được biết cả hai mẹ con tôi bị nhiễm HIV… Sau này, tôi mới hiểu lý do, trước đây chồng tôi đi buôn chuyến ở Trung Quốc, vui bạn vui bè, ngủ với gái nhà hàng nên lây nhiễm HIV.


    ... Cái chết của con làm tôi gục ngã...


    Lúc đó tôi vô cùng tuyệt vọng, tôi chỉ muốn tìm đến cái chết, nhưng nhìn vẻ non nớt, ngây thơ của con, tôi hiểu nếu tôi kết liễu cuộc đời mình, cũng chính là tước đoạt quyền sống của con… Tôi không có quyền ích kỷ và độc ác như thế! Tôi dồn hết sức lực còn lại, gắng gỏi để sống. Nhưng sự đời không bao giờ dễ dàng như suy tính của con người. Miệng tiếng, dư luận bủa vây cuộc sống của mẹ con tôi…


    … Khi tất cả dường như lắng dịu, con trai tôi lại đổ bệnh, lại cũng những triệu chứng sốt, tiêu chảy, hơn một tháng sau con tôi qua đời…


    Tôi sốt mê man, trong lúc nửa tỉnh, nửa mê, tôi thấy mẹ cứ ôm tôi vào lòng khóc ròng. Một lần nữa tôi không dám nghĩ đến cái chết…


    … Giờ đây, tôi chỉ có một mình, nhưng tâm hồn tôi hoàn toàn tĩnh lặng. Hàng ngày tôi vẫn cứ cần mẫn buôn bán, sự trung thực, biết điều của tôi khiến bạn hàng không xa lánh tôi nữa, hàng xóm láng giềng cũng bớt kỳ thị tôi. Tôi biết sống tốt từng ngày, biết tìm vui trong những công việc chợ búa, từ thiện, chùa chiền. Tôi tham gia câu lạc bộ đồng đẳng, tuyên truyền về phòng chống HIV AIDS…


    ... Nhưng, tôi hiểu mình không thể dễ dàng từ bỏ cuộc sống...!!!


    Tôi đang sống hoàn toàn khỏe mạnh. Những đợt tài trợ tôi đều được phát thuốc, nhưng điều quan trọng hơn là tôi đã xác định được tinh thần tốt, không bi quan, không nghĩ đến cái chết… Và tôi hiểu rằng, HIV vẫn chưa là dấu chấm hết của cuộc đời.


    Các bạn có nghĩ như tôi không? Còn tôi, tôi đã tự rút ra những bài học, rèn giũa nghị lực để chung sống cùng bệnh tật…


    Tâm Minh
    (Ảnh minh họa. nguồn Images)

  19. Những thành viên đã cảm ơn Tuanmecsedec cho bài viết này:

    Prayquink (02-10-2013)

  20. #15
    Admin diendanhiv.vn
    ( Sanh năm 1971 ) 17 năm trong chuyên môn tư vấn HIV miễn phí
    Tuanmecsedec's Avatar
    Ngày tham gia
    29-08-2007
    Giới tính
    Nam
    Đến từ
    Giấy chứng nhận tham vấn số : 041/UB AIDS - TV do ủy ban phòng chống HIV/AIDS TPHCM.
    Bài viết
    103,925
    Cảm ơn
    1,921
    Được cảm ơn: 21,170 lần
    Chồng nhiễm HIV, có nên bỏ...? (Nói không với AIDS - bài 15)

    Lá đơn này em có thể gửi đi bất cứ lúc nào, nếu thực sự em căm hận anh và không muốn chung sống với anh. Nhưng anh có một thỉnh cầu..."

    Rất nhiều người khuyên tôi ly hôn, nhưng thật sự tôi cũng không biết nên thế nào... Xin chia sẻ câu chuyện của mình, mong nhận được những lời khuyên...

    Tôi lấy chồng được hai năm, sinh được một bé gái kháu khỉnh. Con tôi rất ngoan, nhưng cháu hay bị tiêu chảy và rất còi cọc.

    Tôi sống ở nông thôn, không có điều kiện cập nhật tin tức, khoa học, nên cũng ít kiến thức về nuôi dạy con...

    Khi biết mình và con chỉ là nạn nhân của chồng...


    Một lần tôi lên Hà Nội thăm bác, thấy hai mẹ con xanh xao, bạc nhược, bác tôi bắt ra bệnh viện khám. Khi xét nghiệm máu biết mình và con bị HIV, nhưng quả thật tôi không có ý niệm về căn bệnh này lắm. Sau được bác sĩ và người thân tư vấn, tôi mới thấy thực sự bàng hoàng...

    Khi biết mình và con chỉ là nạn nhân của chồng, tôi vô cùng dằn vặt, căm hận. Chồng tôi trước khi yêu tôi, đã có một quá trình nghiện hút, nhưng anh đã cai được...

    Bác tôi bảo. không nên vùi đời vào với một người dính HIV làm gì, kiên quyết bắt tôi ly hôn... Tôi suy nghĩ mấy ngày, sau đó quyết tâm nói sự thật với chồng, Thật bất ngờ, khi tôi chìa lá đơn ly hôn ra, chồng tôi vẫn ký, nhưng anh bảo: "Lá đơn này em có thể gửi đi bất cứ lúc nào, nếu thực sự em căm hận anh và không muốn chung sống với anh. Anh chỉ có một thỉnh cầu, hãy cho anh thêm một cơ hội, thực sự cuộc sống của anh bây giờ chỉ có em và con quyết định, chứ bản thân anh không thiết sống nữa...".

    ...tôi day dứt và căm hận vô cùng...!!!


    Tôi cũng mủi lòng, nhưng phía gia đình ngoại, khi biết chuyện một mực bắt tôi ly hôn. Bác tôi nói chồng tôi bây giờ là người vô dụng rồi, không có khả năng lao động và kiếm tiền nữa, sống nay chết mai cũng chẳng ai biết... Tôi ly hôn, lên Hà Nội sống, bác tôi sẽ kiếm việc may gia công cho để làm, trên đó mới có điều kiện thuốc thang chữa bệnh cho mẹ con tôi...

    Thật sự tôi rất phân vân, không biết giải quyết như thế nào. Có nên bỏ chồng mình, để lên Hà Nội với bác tôi không? Nếu ở quê tôi cũng không biết phải tiếp tục cuộc sống như thế nào? Có cách gì để sống chung với AIDS không...???

    Hạ Tím
    ( Ảnh minh họa, nguồn Images )

  21. #16
    Admin diendanhiv.vn
    ( Sanh năm 1971 ) 17 năm trong chuyên môn tư vấn HIV miễn phí
    Tuanmecsedec's Avatar
    Ngày tham gia
    29-08-2007
    Giới tính
    Nam
    Đến từ
    Giấy chứng nhận tham vấn số : 041/UB AIDS - TV do ủy ban phòng chống HIV/AIDS TPHCM.
    Bài viết
    103,925
    Cảm ơn
    1,921
    Được cảm ơn: 21,170 lần
    Có làm chậm được quá trình từ HIV đến AIDS...??? (Nói không với AIDS - bài 16)

    Khi phát hiện ra người thân của bạn nhiễm HIV, hãy biết trang bị kiến thức đầy đủ về căn bệnh này, để làm chậm lại quá trình phát triển thành AIDS...

    Hỏi: Em trai tôi bị nhiễm HIV, đang rất hoang mang và tuyệt vọng. Tuy nhiên tôi nghe nói, có thể kéo dài quá trình từ nhiễm HIV chuyển sang AIDS? Xin được giải thích và hỗ trợ kiến thức về vấn đề này?
    (Chị Hoàng H - Bạch Mai- Hà Nội)




    Hãy học cách sống điều độ, sinh hoạt tình dục khoa học, dùng bao cao su...



    Trả lời

    Nhiễm HIV không có nghĩa là "nhiễm AIDS" như một số người vẫn lầm tưởng. Qúa trình từ nhiễm HIV cho đến khi chuyển thành AIDS là một khoảng thời gian dài trong nhiều năm. Trong thời gian đó người nhiễm HIV vẫn sống khỏe mạnh và làm việc bình thường để sinh sống. Người nhiễm HIV chỉ thực sự cần sự hỗ trợ khi diễn biến thành AIDS.

    Khi virut HIV nhiễm vào cơ thể sẽ có 3 xu hướng phát triển:



    ... tuân theo chế độ dinh dưỡng hợp lý, ăn nhiều rau xanh, hoa quả...



    1. Kéo dài quá trình nhiễm HIV trong 10 năm hoặc lâu hơn, thậm chí đến hơn 20 năm, mà vẫn khoẻ mạnh và làm việc bình thường nếu người đó thay đổi hành vi, thực hiện chế độ dinh dưỡng và rèn luyện thân thể tốt.


    2. Sẽ phát triển thành AIDS trong vòng 5-7 năm nếu để cho HIV diễn biến tự nhiên trong cơ thể. mà không có ý thức rèn luyện, khống chế.


    3. Hoặc sẽ diễn biến rất nhanh thành AIDS trong vòng vài năm nếu tiếp tục có các hành vi nguy cơ (như dùng chung bơm kim tiêm khi tiêm chích, tiếp tục quan hệ tình dục với nhiều người ...) như vậy, người nhiễm HIV một mặt sẽ làm lây truyền HIV cho người khác, mặt khác họ sẽ bị nhiễm thêm HIV từ người khác hoặc bị các nhiễm trùng bội nhiễm kích hoạt cho HIV sản sinh nhanh trong cơ thể làm tiêu hủy nhanh hệ thống miễn dịch và người đó tự rút ngắn cuộc đời lại.


    ... luyện tập thể dục, thể thao đều đặn, có tinh thần và tâm lý tốt...


    Như vậy: Muốn kéo dài giai đoạn HIV, khống chế và sống chung tốt với HIV, cần định hướng cho người bệnh có một tinh thần tốt, biết tự kiềm chế, rèn luyện bản thân trong công việc, tập thể thao, rèn luyện ý thức không hận thù lây nhiễm HIV cho cộng đồng...

    Bên cạnh đó, những người thân của người bệnh phải biết động viên, chia sẻ với họ, không kì thị xa lánh, có biện pháp chăm sóc dinh dưỡng tốt, động viên người nhiễm HIV biết tham gia các lớp đồng đẳng, sinh hoạt xã hội để có một hiểu biết đầy đủ và tinh thần tốt để sống chung với bệnh tật...

    Chúc em trai chị có tinh thần và sức khỏe tốt. Chúc gia đình chị hạnh phúc!

    Minh Ngọc_97
    (Ảnh minh họa, nguồn Images)

  22. #17
    Admin diendanhiv.vn
    ( Sanh năm 1971 ) 17 năm trong chuyên môn tư vấn HIV miễn phí
    Tuanmecsedec's Avatar
    Ngày tham gia
    29-08-2007
    Giới tính
    Nam
    Đến từ
    Giấy chứng nhận tham vấn số : 041/UB AIDS - TV do ủy ban phòng chống HIV/AIDS TPHCM.
    Bài viết
    103,925
    Cảm ơn
    1,921
    Được cảm ơn: 21,170 lần
    Cuộc tình ngang trái (Nói không với AIDS- bài 17)

    Tôi đã không thể hiểu tại sao tình yêu của tôi và Khánh luôn bị bố mẹ cô ấy ngăn cản? Dù rằng trước kia 2 gia đình đã từng rất thân thiết, dù rằng tôi ‘rất được’, tình yêu tôi dành cho Khánh rất chân thành...

    Kỳ thi Đại học, tôi vượt qua một cách dễ dàng, còn Khánh trượt. Khánh đã cố gắng ôn thi, nhưng năm sai cũng chỉ đỗ vào trường Cao đẳng sư phạm của tỉnh.Sau bốn năm, bảo vệ xong luận án rồi tốt nghiệp, thành tích học xuất sắc nên tôi được giữ lại trường làm giảng viên. Khánh cũng đã xin được dạy văn ở ngay trường làng, nhưng tôi dự định chuyển công tác cho Khánh lên thành phố, và quyết tâm làm đám cưới.

    Tôi không biết làm như thế nào...


    Tuy nhiên, bố mẹ Khánh kiên quyết bắt cô ấy chấm dứt mối quan hệ với tôi, lấy một người chồng khác. Anh này là đồng nghiệp với bố Khánh. Ngày cưới của Khánh và anh chàng nọ đã được hai bên gia đình ấn định. Nghe tin xấu, tôi liền xin nghỉ dạy, vội vàng về quê để xem rõ tình hình..


    Vừa nhìn thấy tôi, bố Khánh đã dùng những lời lẽ rất khó nghe để sỉ nhục tôi và gia đình vừa ra sức đẩy tôi ra khỏi cửa. Theo quán tính, tôi cũng cố gắng chống cự và đẩy ông trở lại. Trong lúc hai bên xô xát quá đà, tôi đã đẩy ông ngã về phía sau, đập đầu vào cánh tủ, ông bị thương nặng và phải nhập viện khẩn cấp.


    ... để bố cô ấy nhìn nhận tôi khác hơn...


    Bác sĩ thông báo, bố Khánh phải truyền máu nên cần xét nghiệm máu để tìm nhóm máu thích hợp. Tôi tình nguyện hiến máu vì bản thân có cùng nhóm máu B như ông. Bất ngờ, bố Khánh gạt tay tôi, ghẻ lạnh: “Tôi không cần máu của đứa con một tên nghiện…”.


    Khi tôi hỏi, mẹ thừa nhận rằng bố tôi đã chết vì nghiện khi tôi còn đang học cấp II. Mẹ giấu biệt tin này với họ hàng, người thân vì lo ảnh hưởng đến tương lai của tôi. Hồi ấy, khi mẹ nói “bố mất vì bệnh”, tôi còn quá nhỏ để hiểu mọi chuyện.


    … Vì thân thiết với nhà tôi nên bố Khánh là người hiểu rõ hoàn cảnh của gia đình tôi nhất. Bố Khánh nói bố tôi chết vì HIV, nên ông ra sức cản ngăn tình yêu của chúng tôi. Tuy nhiên kết quả xét nghiệm hôm qua, đã chứng minh tôi hoàn toàn khỏe mạnh, không có bệnh tật gì…

    ... quá khứ của bố tôi, không thể quyết định được tương lai của tôi...


    Ngày cưới của Khánh đang đến gần. Bố Khánh đã sẵn ghét tôi, nay lại càng không thể chấp nhận tôi. Tôi có nên cố theo đuổi tình yêu của mình. Tôi phải làm thế nào để gia đình cô ấy không kì thị mẹ con tôi nữa…???


    Mộc Lan
    (Ảnh minh hoạ, nguồn Images)

  23. #18
    Admin diendanhiv.vn
    ( Sanh năm 1971 ) 17 năm trong chuyên môn tư vấn HIV miễn phí
    Tuanmecsedec's Avatar
    Ngày tham gia
    29-08-2007
    Giới tính
    Nam
    Đến từ
    Giấy chứng nhận tham vấn số : 041/UB AIDS - TV do ủy ban phòng chống HIV/AIDS TPHCM.
    Bài viết
    103,925
    Cảm ơn
    1,921
    Được cảm ơn: 21,170 lần
    Để sống chung tốt nhất với người nhiễm HIV (Nói không với AIDS - bài 18)

    Với người nhiễm HIV phải tuyệt đối tuân thủ những yêu cầu trong việc bảo vệ sức khoẻ, luyện tập và sinh hoạt thì mới mong sống chung với bệnh tật một cách khoẻ mạnh

    Có làm chậm được quá trình từ HIV đến AIDS...???



    Ưu tiên việc sinh hoạt tình dục điều độ, khoa học...



    Hỏi: Khi tôi phát hiện ra anh ấy trốn tránh việc cưới hỏi với tôi là do nhiễm HIV, thực sự tôi đã rất sốc. Nhưng vì rất yêu anh, tôi vẫn quyết định làm đám cưói với anh và chúng tôi đã thoả thuận giấu hai bên gia đình. Tôi xin hỏi có cách nào để chung sống với HIV một cách tốt nhất, mà không bị lây nhiễm?


    Trả lời:

    Khoa học đã chứng minh, qúa trình phát triển từ HIV đến AIDS có thể kéo dài đến 15-20 năm, thậm chí là dài hơn tuỳ vào sự duy trì sức khoẻ, tuân thủ các quy tắc dinh dưỡng, sinh hoạt tình dục của bệnh nhân nhiễm HIV.


    Bạn đã có quyết định đúng đắn, nhân danh tình y êu. Tuy nhiên khó khăn với 2 bạn là không ít, cần chuẩn bị cho mình thật tốt về tâm, sinh lý. Với người nhiễm HIV phải tuyệt đối tuân thủ những yêu cầu trong việc bảo vệ sức khoẻ, luyện tập và sinh hoạt thì mới mong sống chung với bệnh tật một cách khoẻ mạnh:


    ...Cần thiết phải giữ vệ sinh, tiệt trùng thường xuyên đồ đạc, khăn, gối...


    Ðể phòng lây nhiễm HIV khi sống chung với người nhiễm HIV cần tuân thủ một số nguyên tắc sau:

    - Rửa tay sạch sẽ bằng xà phòng sau khi thay chiếu, chăn, quần áo bẩn hoặc sau khi tiếp xúc với dịch tiết của cơ thể người bệnh.


    - Băng kín các vết thương khi chảy máu


    - Nếu người bệnh bị chảy máu, cần nhanh chóng rửa sạch bằng các chất liệu tiệt trùng như nước javel, trong khi lau rửa vết máu cần phải mang găng tay (có thể là găng tay dùng trong sinh hoạt hàng ngày), nếu không có găng tay phải dùng giấy hoặc túi nilon. Luôn nhớ sau đó phải rửa tay sạch bằng xà phòng.


    - Mang găng hoặc lót bằng giấy, túi nilon khi mang các đồ bẩn. Giữ giường, chiếu, quần áo luôn sạch sẽ.


    - Khi giặt quần áo hoặc ga giường có dính máu hoặc các dịch tiết khác của cơ thể cần chú ý:


    Người có bệnh không nên có tư tưởng hận thù cố tình lây nhiễm H cho cộng đồng,
    không cho máu, cho mô...


    + Ngâm bằng nước javel trong thời gian 20 phút rồi đi găng để giặt.


    + Giặt riêng rẽ với các quần áo của người khác trong gia đình.


    + Giặt bằng xà phòng, vắt khô, gấp và là như bình thường.


    + Không dùng chung các vật đâm qua da, không dùng chung bàn chải đánh răng, dao cạo râu, tăm răng và tất cả các vật sắc nhọn có thể gây chảy máu.


    - Đặc biệt khi sinh hoạt tình dục cần mang BCS (nếu bạn không muốn có con). Nếu muốn có con thì xác suất con bạn không bị nhiễm HIV là rất nhỏ. Có thể giải quyết chuyện con cái bằng cách xin con nuôi…


    Và rất nhiều khó khăn nữa, về kinh tế, tinh thần đều phải xác định đúng và chuẩn bị tốt… Chỉ nên giấu gia đình ở một mức độ, nếu có điều kiện nên giải thích với mọi người để anh ấy có cuộc sống hoà nhập cùng cộng đồng…


    Chúc bạn hạnh phúc với quyết định của mình!




    Minh Ngọc_97
    (Ảnh minh hoạ, nguồn Images)

  24. #19
    Admin diendanhiv.vn
    ( Sanh năm 1971 ) 17 năm trong chuyên môn tư vấn HIV miễn phí
    Tuanmecsedec's Avatar
    Ngày tham gia
    29-08-2007
    Giới tính
    Nam
    Đến từ
    Giấy chứng nhận tham vấn số : 041/UB AIDS - TV do ủy ban phòng chống HIV/AIDS TPHCM.
    Bài viết
    103,925
    Cảm ơn
    1,921
    Được cảm ơn: 21,170 lần
    Kéo dài cuộc sống sau AIDS (Nói không với AIDS 19)

    Sau khi bệnh tiến triển thành AIDS, nếu được chăm sóc tốt, đủ thuốc men, bệnh nhân có thể sống thêm từ 1- 5 năm...

    Hỏi: Người thân của tôi nhiễm HIV đã 7 năm, thời điểm này anh ấy bệnh tật, người lở loét, phải nằm một chỗ. Bác sĩ nói đã chuyển thành AIDS. Xin hỏi, sau khi tiến triển thành AIDS, bệnh nhân có thể kéo dài cuộc sống bao lâu nữa?
    (L.Lam- Hà Nam)





    Thuốc chỉ làm chậm qúa trình phát triển của virus...



    Trả lời:

    - Khi đã diễn biến thành AIDS tuỳ điều kiện thuốc men và chăm sóc bệnh nhân vẫn có thể sống thêm 1- 5 năm nữa.

    - Các thuốc điều trị hiện nay chỉ nhằm chữa các bệnh nhiễm trùng cơ hội và làm chậm lại quá trình phát triển của virus. Bệnh nhân phải chủ động:


    + Ăn càng nhiều càng tốt.

    + Nghỉ ngơi khi mệt mỏi và đảm bảo ngủ đủ thời gian.

    - Thực hiện tình dục an toàn (Sử dụng bao cao su quan hệ tình dục)

    - Không cho máu và mô.



    ngoài thuốc, bệnh nhân phải có một tinh thần tốt, được chăm sóc tốt...


    - Hãy chú ý đến những vấn đề sức khỏe, nghe theo lời khuyên của thầy thuốc để phòng những bệnh nhiễm trùng cơ hội.

    - Thực hiện các biện pháp vệ sinh cá nhân: đánh răng hàng ngày, tắm rửa thay quần áo. Ðặc biệt quan trọng đối với phụ nữ phải vệ sinh sạch sẽ trong thời kỳ kinh nguyệt.


    - Giảm các sang chấn, lo âu.


    - Tránh uống rượu và hút thuốc lá.


    - Không tự ý dùng thuốc khi không có chỉ định của thầy thuốc.


    - Không sống biệt lập. Hãy gặp gỡ thường xuyên với bạn bè và gia đình.


    Khi HIV đã tiến triển thành AIDS, cơ thể mất hoàn toàn khả năng miễn dịch, sẽ kéo theo nhiều bệnh nhiễm trùng cơ hội. Nếu không thật sự có một tinh thần tốt, dùng thuốc đúng chỉ định, giữ vệ sinh tuyệt đối, bệnh nhân rất dễ chết vì các bệnh nhiễm trùng, lao, phổi... Vì vậy, người thân của bệnh nhân phải chủ động bên cạnh bệnh nhân và giúp bệnh nhân vượt qua một cách tốt nhất giai đoạn này!

    Minh Ngọc_97
    (Ảnh minh họa, nguồn Images)

  25. #20
    Admin diendanhiv.vn
    ( Sanh năm 1971 ) 17 năm trong chuyên môn tư vấn HIV miễn phí
    Tuanmecsedec's Avatar
    Ngày tham gia
    29-08-2007
    Giới tính
    Nam
    Đến từ
    Giấy chứng nhận tham vấn số : 041/UB AIDS - TV do ủy ban phòng chống HIV/AIDS TPHCM.
    Bài viết
    103,925
    Cảm ơn
    1,921
    Được cảm ơn: 21,170 lần
    Tránh kì thị với người nhiễm HIV (Nói không với AIDS - bài 20)

    Có thể sống chung với người nhiễm HIV/AIDS vì HIV không lây qua các tiếp xúc thông thường. HIV/AIDS tuy dễ lây nhưng cũng dễ đề phòng...

    Hỏi: Tôi nghe nói những người bị HIV cần có một tinh thần tốt và tránh bị kì thị. Nhưng để sống chung với người 'có H' cũng không đơn giản. Tôi rất băn khoăn về vấn đề này, xin được giải đáp?


    Lời chuyên gia:

    Nếu ta hiểu về AIDS và hiểu về cơ chế lây nhiễm hoặc tiến triển từ HIV đến AIDS, thì ta thấy vẫn có thể sống chung bình thường với bệnh nhân HIV từ 10- 15 thậm chí hơn 20 năm.

    Vì sao nên sống chung với AIDS?

    - Trong thời kỳ chưa có biểu hiện lâm sàng, người nhiễm HIV vẫn lao động bình thường, vẫn có khả năng đóng góp cho gia đình và cho xã hội.


    - Có thể sống chung với người nhiễm HIV/AIDS vì HIV không lây qua các tiếp xúc thông thường. HIV/AIDS tuy dễ lây nhưng cũng dễ đề phòng. Mặt khác, tinh thần sống chung với AIDS phù hợp với truyền thống bao dung, nhân ái của dân tộc Việt Nam qua hàng ngàn năm lịch sử.


    - Tinh thần sống chung với HIV/AIDS giúp cho mọi người nhiễm HIV/AIDS được đối xử công bằng, được tham gia dự phòng và được chăm sóc, đảm bảo an toàn xã hội về các mặt sức khỏe, nòi giống và phát triển kinh tế xã hội.

    Nếu vợ hoặc chồng bị nhiễm HIV, người kia có cần ly hôn không?

    - Không nên ly hôn. Vợ chồng vẫn sống chung vì đạo lý làm người và tình nghĩa vợ chồng, mặt khác còn giúp người nhiễm HIV có thể duy trì cuộc sống bình thường.


    - Chỉ cần đặc biệt lưu ý, khi quan hệ tình dục với người nhiễm HIV, phải dùng bao cao su.

    - Phụ nữ nhiễm HIV không nên có con vì sức khỏe của mẹ (mẹ nhanh diễn biến đến AIDS và tử vong sớm) và vì tương lai đứa trẻ sẽ sinh ra (từ 20-60% trẻ sẽ bị nhiễm trong thời kỳ thai nghén, trong lúc đẻ và trong thời gian bú mẹ).



    Như vậy, khi vợ hoặc chồng bạn nhiễm HIV, trước hết phải chuẩn bị một tinh thần thật tốt để xác định có nên tiếp tục sống chung với người bạn đời không và sống chung như thế nào? Để sống chung tốt nhất với người HIV, bắt buộc bạn phải có những kiến thức cơ bản về căn bệnh này, cách phòng tránh lây nhiễm, làm chậm lại quá trình tiến triển từ HIV đến AIDS...

    Hạnh Ngọc Nguyên
    (Ảnh minh hoạ, Images)

Trang 1 của 2 12 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •