Gửi bởi
phudutu
Cảm ơn mọi người đã chia sẻ với mình.
Mình sẽ viết những cảm xúc và nhưng suy nghỉ của mình từ lúc nhận kết quả tới bây giờ. Bài viết nhằm chia sẻ cảm xúc với những bạn nào có hoàn cảnh giống mình. Nó sẽ phần nào giúp các bạn tự ổn định tâm lý nhanh
Mình năm nay 23 tuổi, quá trẻ phải ko các bạn ? Tốt nghiệp đại học và đang tự điều hành công việc kinh doanh của riêng mình, công việc cũng đang tiến triển thuận lợi. Cách đây 7 tuần, mình có đi Thái Lan và gặp khách hàng, được người khách dẫn đi chơi và dịch vụ mại dâm bên đó. Phần cũng vì ham vui, khoái của lạ và phần cũng vì được nghe nói là bên này dịch vụ bài bản, các cô gái được kiểm tra định kì, quy định chặt chẽ. Và khi " hành sự " thì cũng có BCS bảo vệ đầy đủ. Sau khi xong thì cô gái tháo BCS cho mình, tất nhiên là nó còn nguyên và mình về Ks. Về Ks tắm rửa thấy rát rát dương vật thì thấy bao quy đầu tổn thương một chút ( mình thường bị như vậy và nghĩ là có BCS bảo vệ nên cũng yên tâm ). Sau đó trở về Việt Nam thì khoảng 5 tuần sau mình có bạn gái mới. Thật sự mình thương cô ấy vô cùng, chính tình cảm ấy thúc dục mình phải rà soát lại tất cả những yếu tố về mình để tránh làm cô ấy tổn thương. Thế là mình chọn cách đi xét nghiệm Hiv combo ở Hòa Hảo vào sáng qua sau những ngày suy nghĩ. Tiện thể mình xét nghiệm luôn cả Viêm Gan Siêu Vi B ( cái này mình bị từ bé nhưng virut ko hoạt động ) nhằm kiểm tra lại. Đầu giờ chiều mình quay lại lấy kết quả, khi nhận kết quả thì được nhận một thông báo rằng có một kết quả cần sự tham vấn của Bác sĩ và Bác sĩ đó lại ở Khoa nội nhiễm. Trực giác cho mình biết là kết qủa có vấn đề. Mình đã sock ngay lúc đó, cầm tờ kết quả xét nghiệm mà thở hì hục, mắt hoa cả lên, tai ù đi, tay chân gần như run cầm cập ( tình trạng lần đầu tiên xảy ra trong đời ). Sau đó mình đã lấy hết sức để quay trờ lại vị bác sĩ đã kê mình xét nghiệm trên ( không phải khoa nội nhiễm ) thì vị bác sĩ cũng cũng nhận định với mình y chang mình nghĩ là kết quả phải có vấn đề thì mới xảy ra tình trạng như mình. Tai mình ù đi và hầu như không nghe được bác sĩ nói gì về tình trạng virut viêm gan của bản thân. Sau đó mình chào bác sĩ rồi ra ngoài ngồi, cảm giác lúc đó mình ko biết dùng từ ngữ nào để miêu tả, mình đã suy sụp hoàn toàn. Mình đã quyết định gọi A.Tuấn để được tư vấn ( mình biết a tuấn vì trước khi đi xét nghiệm cũng đã tham khảo qua các diễn đàn ) và nhận được lời khuyên bình tình chờ gặp bác sĩ, nếu kếu quả không như ý thì gọi cho A.Tuấn để A tư vấn Tiếp. Sau đó mình đã cố gắng đứng lên, chở về cửa hàng sau đó bước vào lớp học buổi tối với một tâm trạng hoang mang tột độ. Mình ôm chặt cái điện thoại để search google nhằm tìm thêm thông tin nhằm tự trấn an bản thân. Và cuối cũng mình cũng đã chọn một việc làm mà mình nghĩ là mình sẽ không làm nổi đó là chia sẻ tình trạng của mình cho người con gái mình yêu thương nhất và thằng bạn chí cốt. Mình đã nhận được sự lo lắng, quan tâm của họ, một việc làm đúng đắn lúc bấy giờ. Hai người đó đã chia sẻ sự hoang mang với mình cả đêm.
Sáng hôm nay, sau khi chợp mắt được vài tiếng, mình đã lên lại Hòa Hảo và gặp bác sĩ. Bác sĩ đưa ra kết quả của mình là không rõ ràng nhưng mình thừa biết là kết quả của mình dương tính với phương pháp HIV combo và phải đưa lên Pasteur xét nghiệm. Mình nhận ra điều đó khi được kí vào bản đồng ý xét nghiệm trong đó có quy trình xét nghiệm ( quy trình này mình đã được học, ko phải về chuyên khoa y nhưng mình nhìn cái là hiểu ngay ) vậy là mình lại tiếp tục hoảng loạn. Tình trạng stress tăng cao, mình bước đi không nổi và mình đã chọn một chỗ ngồi để gọi điện cho A.Tuấn và nhắn tin cho bạn gái mình. Mình đã nhận được những lời trấn an từ anh Tuấn và bạn gái. Nhưng bản thân thì vẫn cực kì hoang mang, Mình trờ về lại cửa hàng của mình như người mất hồn, mặc kệ cho nhân viên hỏi thăm. Mình gần như đã khóc khi nghĩ về Cha Mẹ, Gia đình - nơi mà đặt kì vọng nhiều vào mình, và cả bạn gái của mình. Mình sợ, rất sợ ...... Sợ chết thì ít vì còn 10-20 năm nữa cơ mà Nhưng nỗi sợ lớn nhất đó chính là Phải trình bày thế nào với Cha Mẹ, Họ sẽ như thế nào, rồi bạn gái ....... mình sợ, sợ kinh khủng, Hoảng loạn, hoang mang, trong đầu còn tính tới cái chết .......
Buổi trưa về nhà ăn cơm, Mình như người mất hồn, bạn gái mình đã nt hỏi thăm vì điện thoại mình ko nghe máy, và ko biết tìm mình ở đâu. Cô ấy đã rất nhẹ nhàng. Khi mình quá hoảng loạn, bản năng lại mách bảo mình ôm máy tính, search google, tham khảo diễn đàn tìm nhưng thông tin để tự trấn an, trấn an một cách giả tạo ( giống như bạn cầm cuốn sách trước giờ thi giúp mình tự tin hơn ) và bản thân mình cũng đã nhận ra được điều đó. Cuối cũng mình đã tới diendanhiv.vn và tạo topic trên. Sau khi topic được tạo A.Tuan và songchungvoi_HIV cùng nhiều bạn khác đã ngay lập tức trả lời và trấn an mình, cho mình một tia hy vọng. Một lần nữa mình cảm ơn các bạn. Nhưng nhưng tia hy vọng đó cũng ko có tác dụng trấn an mình nhiều, cuối cùng mình phải sử dụng một kỹ năng được rèn luyện trên ghế nhà Trường : kiểm soát rủi ro, không nhưng phải né tránh, đề phòng mà con phải vạch ra kế hoạch nếu khủng hoảng xảy ra. Mình đã sẵn sàng để nhận kết quả, nếu kết quả tốt thì không có gì phải nói, còn nếu kết quả xấu thì mình phải biết mình sẽ làm gì. Tại khi với kết quả xấu chắc chắn mình sẽ ko biết làm gì vì vậy nên mình phải lập những mục tiêu khi mà tâm lý còn ổn định, để mà nếu khủng hoảng, mình còn có cái để nhìn vào, để làm theo !
Định hướng của mình trong trường hợp xấu nhất :
+ Lên kế hoạch từ từ rút lui khỏi công việc, Bàn giao lại cho người khác trong khoảng thời gian 6 tháng
+ Trao đổi thẳng thắn với gia định về tình trạng bệnh tình hiện tại, giải thích, hướng dẫn bằng tất cả kiến thức đang có. Cố găng trau dồi kiến thức, kỹ năng, rèn luyện khả năng cho hai thằng em trai để chúng nó có thể gánh vác được trách nhiệm của mình với Cha mẹ, gia đình
+ Nghiên cứu bệnh tình bản thân, chăm sóc bản thân và lui vào con đường nghệ thuật ( con đường mà bẩn thân rất thích nhưng vì nó ko phải sở trưởng và bản thân ko có duyên nên đã không đi sâu vào nó )
+ Giải thích cho Bạn gái hiểu để cô ấy ko lãng phí tuổi thanh xuân của mình
+ Nếu có thể, sẽ tham gia các cộng đồng và giúp đỡ mọi người bằng tất cả khả năng của mình
Phía trên là phần nào cảm nhận, cảm xúc của cá nhân khi rơi vào hoàn cảnh trên. Có lẽ văn chương mình không giỏi lắm, nên viết không hay. Hy vọng bài viết sẽ góp sức giúp các bạn trấn an tinh thần để tiếp tục sống tiếp.
Về bản thân mình lúc này, tâm trạng cũng khá là đỡ dù vẫn rất sợ. Tại những hoạch định viết ra thì dễ chứ làm thì siêu khó. Vẫn cầu mong cho một tia hy vọng, dù là nhỏ nhất !