Eo. Hihi...mình cả đời sống thanh bạch , luôn tôn trọng mọi người và cả muôn vật. Chỉ tiết là ko đủ nghị lực với bệnh nên mới rút lui. Lúc mình còn đi học và đi làm , ai ai cũng quý mến , năm nhất mà mình dc giáo sư gọi điện khen vì bài viết có lòng trắc ẩn, mang hơi thở của 1 nhà nghiên cứu tận tâm. Bạn bè ai cũng mong sau này mình nên đi dạy để truyền cái hay cái đẹp mà mình biết. Nhưng bệnh tật làm mình gục ngã, xấu hổ ghê. Bít sao đc ý trời phải ko? Giờ mình bình an, hôm qua anh trai hỏi mình nên đặt tên con anh là j? Mình thấy ngại, ko ngờ anh vẫn xem trọng mình ghê. Thế là cặm cụi lục tung đống sách nho ra để chọn 1 cái tên cho cháu. Và rồi mình đặt là Trí Viễn. Anh nói, tao ko hiểu j, nhưng mầy chọn chắc là ok, . Đời vui khi gia đình vẫn yêu và tin mình lắm.