............ Con đường chỉ có một nửa hay nó chỉ đi được một nửa con đường ...

Giờ ngồi đây suy nghĩ về ý nghĩa tồn tại trên cs này là gì, có người mải mê cố gắng để có được 1 tương lai tươi đẹp cho bản thân và cho thế hệ con cái sau này,còn tôi thì tôi sống tiếp để làm gì đây,tương lai ở đâu mà cố gắng, sinh ra trên thế gian này để làm gì rồi kết thúc như thế nào , cuộc đời này nói ngắn ngủi thì ngắn ngủi mà nói dài thì cũng lê thê, đối với những người có mục đích để sống thì nó lại ngắn, mà những ng muốn giải thoát sớm thì giống từng ngày chịu đựng, thật là mâu thuẫn nhỉ mà đời là vậy.


Cái gì đã mất rồi và ko bao giờ có lại được ng ta mới thấy nó quí giá chừng nào, thượng đế chỉ ban cho con người 1 lần sự sống và để duy trì sự cân bằng đó thì người cũng sinh ra những kẻ huỷ diệt, hễ mà chúng ta đi sai 1 bước thì sẽ dẫn đến con đường tử để nhường sự sống lại cho những con người trong sạch, dẫu biết kết quả hôm nay là do mình tạo nghiệp nhưng cũng không thể nào dễ dàng chấp nhận sự nghiệt ngã này, không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, có tìm hiểu và cũng biết bảo vệ nhưng chỉ duy nhất 1 lần nghe lời dụ hoặc để phải gánh chịu như bây giờ, sống trên đời không tạo ác nghiệp, trong lục căn không tham danh vọng ko tham phú quí giàu sang, sống hiếu thảo hy sinh vì gia đình, có duy nhất ham mê sắc dục cũng chính là con đường dẫn vào cửa tử, đã cầu nguyện rất nhiều mong thượng đế cho kẻ lầm đường này một cơ hội chuộc lỗi nhưng thế gian này làm gì có chuyện tốt đẹp như vậy. Nếu như là sai lầm với xã hội thì loài người sẽ bỏ qua, còn nếu đã phạm luật của tự nhiên thì chỉ có bị đào thải.

Người tính không bằng trời tính dẫu biết phạm thiên thì chết nhưng số phận này phải chăng ông trời đã an bài rồi. Khi còn có thể thì ko dám tìm ty đích thực, vì cs có quá nhiều lo toan cơm áo gạo tiền, từ học hành rồi đến xin việc thời gian như con thoi đến bây giờ khi nhận lấy cuộc sống này thì những cố gắng trước đây của nó có ý nghĩa gì nữa, nó chưa bao giờ dám một lần cho phép nó được yêu nên giờ đây mắt nó rưng rưng vì nó thèm được một người chia sẻ được ôm ấm nắm tay trên biển hoặc được ai đó đèo nó ngồi sau lưng ôm lấy ng nó iu phía sau, trước đây nó từng mơ ước như vậy nhưng nó muốn làm việc để trang trải cuộc sống trả chi phí ngày xưa lúc sinh viên nó ăn học và cả cuộc sống của người mẹ tuổi xế chiều nên nó hẹn là 5 năm nữa hẵn mới sống cho bản thân sau cũng được, lúc đó nó sẽ yêu cho thật nhiều.

Nhưng cuộc đời vô chừng nào biết lúc nó nhận ra muốn cứu vãn muốn được yêu thương hạnh phúc là lúc nó không bao giờ còn có được. Trên công ty mõi khi anh đi ngang hay chọc lét còn nó thấy anh từ xa thì đi hướng khác, nó từng hẹn sẽ cố gắng lên vị trí giống anh để có thời gian cho hai đứa vì nó biết anh cũng yêu nó, và cả cái phòng làm việc từ cấp trên đến cấp dưới đều biết hai thằng này quen nhau dù ai hỏi 2 đứa vẫn cứ chối. Coi đó là kỉ niệm vậy, dù gì trước sau cũng phải buông , anh là con trai một cũng phải đi lấy vợ mà.

Nó hát không hay nhưng hay hát một mình ... " Người nằm xuống giã từ cuộc đời, giã từ phận người đi về nơi xa xôi mãi mãi. Người nằm xuống bao nhiêu ước mơ, bao nhiêu lắng lo giờ đây không còn gì, không còn gì. Người ra đi hai bàn tay trắng, cõi lòng thênh thang...." Câu hát cứ văng vẳng trên môi giá như sự nằm xuống có thể đơn giản như vậy thì nó cũng muốn kết thúc sớm cho rồi, nhưng nó sợ nước mắt của mẹ, mà chắc mẹ cũng không chịu nổi cú sốc này đâu ... làm sao người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh được.

Cố gắng an ủi lòng mình rằng cuộc sống này là tạm ... vậy hãy làm những gì mà còn chưa có làm, những kế hoạch những chuyến đi lỡ hẹn, phía trước khó nói lắm mơ hồ lắm tới đâu hay tới đó ta ơi ... biết đâu tìm được lối thoát cuối cùng thì sao...

http://www.nhaccuatui.com/bai-hat/nguoi-nam-xuong-thanh-su.SLgewDLlEg.html