Gửi bởi
kind
Mình vừa thức dậy sau đêm đầu tiền dùng arv, vẫn còn choáng nhẹ nhưng vẫn đi đứng được. Ngày điều trị đầu tiên trôi qua nhẹ nhàng, cuộc đời của kẻ HIV sẽ tiếp tục sống và sống nhờ thuốc.
22t, quá trẻ để mọi thứ bắt đầu. Vừa ra trường, tìm dc công việc ổn định, cứ tưởng mọi thứ như thế xuông sẽ trôi đi, 1 tương lai rộng mở. Thế mà bây giờ phải uống arv để duy trì sự sống. Mình đã tự tay mình bóp chết tương lai mình.
22t, mình đã từng đấu tranh với bản thân để tìm được chính mình. Mình là GAY, mình thích con trai và làm tình với con trai. Cuộc sống của 1 đứa trẻ đôi mươi bị cuốn vào cái dục vọng không lối thoát và bây giờ phải trả giá bằng tuổi trẻ và mạng sống của mình.
Ngày mình đi xét nghiệm, tinh thần sẵn sàng để đối đầu với mọi kết quả. Mình biết dù thế nào thì mình cũng phải sống tiếp. Cầm kq dương tính, mình chỉ cười vì k thể khóc nổi. Cả chiều hôm đó, mình k buồn, 1 cảm giác lâng lâng miên man trong lòng đầu tội lỗi. 1 đứa con ngoan ngoản trong mặt nhiều ng, được nuôi dạy ăn học, có hiểu biết thế mà tự đẩy mình đến cái chết.
Bây giờ mõi ng thức dậy còn đi đứng được, còn cười nói dc là ân huệ. Mình đã chết nữa cuộc đời, nữa cuộc đời còn lại mình sống vì gd vì ng mình thương yêu. Thật khó để có thể nói cho cha mẹ mình biết đứa con họ nuôi nấn dạy vổ mấy chục năm qua đã sống buông thả và vướng phải HIV. Mõi lần nghe giọng nói ng thân qua dt, mình thấy mình đáng chết hơn là sống, mình thấy mình phí phạm cả cuộc đời. Mình từng chứng kiếm 1 ng bạn bị ung thu và phải đấu tranh từng ngày để được sống, thế mà 1 ng được sống như mình lại k biết quý trọng cuộc sống của mình. Mình k mong sẽ sống đến 60 70t, chỉ cần nhìn thấy cha mẹ mình già đi và ngã xuống thì mình đã làm xong trách nhiệm 1 đứa con.
Dạo này sức khỏe mình kém đi, mình ốm đi hẳn, từ 66kg bây giờ còn 58 59kg, ai gặp mình cũng bất ngờ vì mình thay đổi nhiều quá, quần áo mặc rộng phùng phình. Mình chỉ cười với câu hỏi của họ, họ đâu biết mình bị hiv. Dù hiv sẽ k lây qua đường giao tiếp bthg nhưng liệu ai dám quen 1 đứa bị hiv như mình. Mình lại bắt đầu sợ, mình sợ cô đơn, mình sợ phải sống 1 mình hết cuộc đời còn lại. Chắc có ai dám ở bên 1 kẻ bệnh như mình. Mình cần 1 ng để cho mình động lực đi tiếp sao mà khó quá. Mấy nay mình hay đau lưng, đi làm ngồi nhiều quá cũng đau lưng, nhức mỏi. Kết quả Cd4 = 317. Sức khỏe của mình k còn nhiều, mình đang cố sống hết mình những ngày tháng còn lại của mình cho gd mình và ng mình thương yêu nhất. Mình k đầu hàn, mình sẽ tiếp tục chiến đấu, tiếp tục uống thuốc điều đặng nhưng lỡ mệt mõi quá mình có được gục ngã k???
MÌnh chỉ muốn chia sẽ cảm xúc của 1 đứa bị H những ngày đầu tiên uống thuốc, muốn nhận dc những lời động viên của các bạn để mình có thể tiếp tục. Mình mong các bạn còn khỏe hãy biết sống thật tốt đừng để phí phạm 1 cuộc đời để rồi hối hận muộn màng như mình. Những bạn đang dùng thuốc hãy cố gắn duy trì thật tốt để mình có động lực mà noi theo.