Người phụ nữ “kết duyên” với những phận đời HIV/AIDS
(GĐVN) Trong cuộc sống, mỗi khi nhắc đến “cái duyên”, mọi người thường nghĩ đến những ân tình, niềm vui sướng, hạnh phúc, sự gắn kết. Nhưng, với bà Bùi Thị Đông trú tại Nhật Tân, quận Tây Hồ, Hà Nội thì không hẳn như vậy bởi “cái duyên” mà bà có, được gắn với nước mắt, đau thương mang tên HIV/AIDS…
Nhìn người đàn bà nhỏ nhắn, phúc hậu, nụ cười tươi, vồn vã với mọi người, không ai tin bà có một nghị lực phi thường đến thế. Không chỉ vượt qua nỗi đau khi những người con lần lượt ra đi vì bệnh liên quan đến HIV/AIDS, bà còn là chỗ dựa tinh thần cho những người mang “án tử” quanh vùng.
Bà Đông đang tâm sự vự với phóng viên. Ảnh PV
Nỗi đau lớn đè nặng người đàn bà nhỏ bé
Lượm nhặt vài thông tin ít ỏi từ những lần tiếp xúc với người nhiễm HIV/AIDS, chúng tôi quyết định tìm đến chợ Nhật Tân để gặp bà Bùi Thị Đông với biệt danh “bà Đông AIDS”. Trời vừa tảng sáng bà Đông đã lui cui dọn hàng nước ra bán, gặp ai bà cũng vui vẻ trò chuyện, tay bắt mặt mừng, dường như mọi nỗi âu lo trong bà đều bị xua tan hết. Gặp và trò chuyện với bà, chúng tôi có thêm triết lý sống mới: “Âu lo đâu có ích gì, còn sống ngày nào thì hãy sống vui tươi ngày đó”.
Chẳng cần câu nệ xem người đối diện là ai, hỏi chuyện gì, bà “hồn nhiên” tâm sự hết câu chuyện đời của mình cho chúng tôi nghe. Với bà, nỗi bất hạnh đã đè nặng lên đôi vai gầy gò của mình lâu lắm rồi. Quan điểm sống của bà là sống vì hiện tại và hướng tới tương lai, còn quá khứ thì hãy để nó trôi đi êm đềm, cố gặm nhấm chỉ tội đau buồn.
Phủi tạm chiếc ghế mời chúng tôi ngồi, bà vừa dọn hàng ra bán, vừa trò chuyện. Theo bà kể thì lần đầu tiên bà “sống với con virut HIV/AIDS” là năm 1998. Thời điểm này, vì không được tuyên truyền đúng, mọi người nghĩ HIV/AIDS khủng khiếp lắm, chẳng ai dám đến gần. “Hôm ấy khi tôi đang bán hàng thì mọi người xôn xao chuyện có người thanh niên gần đó chết vì AIDS. Khi tôi đến nơi, thấy người thanh niên với thân hình gầy nhom, lở loét, nằm co quắp. Trong khi đó, tất cả người nhà của cậu thanh niên đó vì sợ lây nhiễm nên chẳng ai đến gần. Không hiểu sao trong tôi dâng lên một niềm thương vô bờ”. Bà Đông lại tiếp tục kể:
“Thấy một người lạ như tôi nước mắt đầm đìa, tự nhiên xắn tay vào thay quần áo, tắm nước lá thơm, khâm liệm cho cậu thanh niên chết vì AIDS khiến ai cũng ngạc nhiên. Nhiều người nghi ngờ: “Bà kia có quan hệ gì với thằng ấy nhỉ, chắc bà này bị điên rồi, nhìn ghê thật đấy…”. Bỏ ngoài tai tất cả, tôi vẫn từ từ làm từng công đoạn một với suy nghĩ: Nó cũng như người thân của mình ấy mà…”.
Lần ấy, người nhà của cậu thanh niên xấu số kia tỏ ý bồi dưỡng cho bà một khoản tiền, nhưng bà nhất quyết không nhận. Cũng từ đó, “tiếng tăm” của bà vang xa, chẳng thế mà cứ thấy ai chết vì HIV/AIDS, mọi người lại kéo đến nhờ vả bà. Bà trầm ngâm: “Thời ấy chỉ cần nghe đến AIDS, mọi người đã kỳ thị, tránh xa rồi. Trong khi đó, không chỉ thường xuyên khâm liệm cho những người chết vì HIV/AIDS, quán nước của tôi trở thành “đại bản doanh” cho những người dính “án tử” tập trung.
Vì thế, khách hàng cũng thưa thớt hơn. Ai cũng bảo tôi điên, chồng con thì không ngừng ngăn cản tôi đừng nên đi “vác tù và” nữa…”.
Nghe bà kể chuyện chúng tôi cũng không khỏi ngưỡng mộ trước việc thiện bà làm. Tuy nhiên, số phận lại trêu ngươi người đàn bà nhân hậu ấy khi đưa “ả phù dung” đến “quyến rũ” hai cậu con trai mà bà yêu quý hơn cả mạng sống của mình. Chẳng là vì đua đòi các bạn, hai cậu con trai của bà vốn ngoan hiền là thế lại dính vào ma túy. Dù bà hết lời khuyên răn, động viên con, bản thân chúng cũng hiểu ra được vấn đề, nhưng cứ cai được một thời gian họ lại tái nghiện.
Đau đớn hơn khi cả hai người vì không biết cách phòng tránh lây nhiễm nên đều bị nhiễm virut HIV. Bà Đông đau đớn: “Biết tin các con nghiện và nhiễm HIV, chồng tôi vội vàng khăn gói chạy theo cô gái khác. Một mình tôi phải “đứng mũi chịu sào” lo hết cho con cháu”.
Cùng năm 2001, bà hai lần phải cạn nước mắt khi phải tiễn đưa người con cả và cô con dâu chết vì AIDS. Quán nước của bà vốn đã vắng khách, nay lại còn đìu hiu hơn bởi mọi người nghĩ đó là “ổ AIDS”.
Cảm nhận được sự tủi thân khi trong đám tang của con mình, mọi người đều xa lánh, không dám đến gần. Chứng kiến những ánh mắt kỳ thị của nhiều người “ném” vào người nhiễm HIV, bà quyết định đi gặp, động viên những người không may nhiễm phải con virut quái ác kia, đồng thời tuyên truyền cho người dân hiểu được bản chất của con virut HIV là gì.
Vượt qua nỗi đau, thành người có ích
Muốn tuyên truyền cho người khác hiểu, bà tìm đến các Câu lạc bộ dành cho người nhiễm HIV để tham gia, xin tài liệu về nghiên cứu. Từ đây, bà nhận ra rằng nhiễm HIV không hẳn là cuộc sống đã đóng chặt vĩnh viễn, chỉ cần người bệnh sống vui vẻ, khoa học, biết bảo vệ bản thân thì tương lai của họ còn dài lắm. Với những kiến thức học hỏi được, chẳng kể nắng mưa bà Đông đi tuyên truyền cho mọi người.
Bà Đông chia sẻ: “Tuy mình không mắc, nhưng bản thân mình có người thân bị nhiễm nên tôi cũng hiểu được phần nào nỗi đau mà HIV mang đến. Từ những câu chuyện đời thật của mình, nhiều người nhiễm HIV đang sống bất cần, phá phách trở nên ngoan hiền, chia sẻ với tôi. Cũng từ đây tôi nhận ra một điều rằng, nếu xã hội càng kỳ thị bao nhiêu thì HIV càng có cơ hội lây nhiễm mạnh mẽ bấy nhiêu. Bởi bản thân người mắc đã tự ti nay lại chịu sự kỳ thị của mọi người nên rất dễ bị tổn thương dẫn đến giấu bệnh và phá phách…”.
Với suy nghĩ đó, ngoài việc bán hàng tại chợ, bà kiêm luôn là tuyên truyền viên “không lương”. Từ những việc làm thực tế của bà, nói có tình có lý, khoa học nên mọi người dần thay đổi suy nghĩ, sống hòa đồng với bà và người nhiễm HIV hơn.
Cứ như thế, gần 10 năm nay bà vẫn miệt mài làm công việc của “tiếng gọi trái tim”. Với những người nhiễm HIV/AIDS giai đoạn cuối cơ thể thường đau nhức, da lở loét, nhưng bà chẳng nề hà đến động viên, đấm bóp, bôi thuốc cho họ. Bà suy nghĩ thật đơn giản: “Niềm vui, hạnh phúc là gì? Đó chỉ đơn giản là thấy tâm hồn thanh thản, biết chấp nhận cuộc sống hiện tại để vươn lên. Là được nhìn thấy ánh mắt, nụ cười của người ở cuối sự tuyệt vọng mà thôi…”.
Ánh mắt bà vui tươi, miên man nghĩ ngợi điều gì đó. Chứng kiến cảnh ấy, được nghe câu chuyện của bà, tôi biết rằng bà chẳng mơ mộng đâu xa, bởi có thể bà đang nghĩ đến niềm vui của những người nhiễm HIV mà bà đã gặp. Niềm vui khi bà liên hệ được với một tổ chức, hay một đơn vị từ thiện nào đó tài trợ thuốc điều trị cho bệnh nhân nhiễm HIV/ AIDS giai đoạn cuối.
Càng đi, càng gặp những số phận đau thương, bà càng tích cực tham gia công tác tuyên truyền phòng chống HIV/AIDS hơn. Giờ đây, bà không chỉ tuyên truyền, đi giao lưu gặp gỡ, xin thuốc cho bệnh nhân quanh vùng, bà còn “vươn” đi tận các tỉnh Quảng Ninh, Hưng Yên, Hải Phòng, Thanh Hóa, Nghệ An…
Với thông điệp gửi đến người nhiễm HIV/AIDS: “Nhiễm HIV không phải cuộc đời đã đóng chặt vĩnh viễn. Chỉ cần tim vẫn đập, dòng máu vẫn còn lưu thông, nếu ta vẫn hướng thiện, sống lành mạnh thì đó cũng là việc làm có ích cho xã hội, cũng như góp phần chuộc lại những lỗi lầm mà mình đã mắc phải…”.
Bà Bùi Thị Đông đã nhiều lần được phường Nhật Tân, quận Tây Hồ, thành phố Hà Nội… tặng bằng khen, đó chính là những phần thưởng khích lệ những công lao thầm lặng của bà.
Nhân ngày 20.10, chúng tôi thầm chúc cho bà có sức khỏe dài lâu để tiếp tục theo đuổi công việc tình người đầy chất nhân văn ấy.
Gia Thương