Ko biết nói sao nữa? Hôm nay run rủi thế nào nà e lại sang nhà anh chơi và để rồi e biết a đã mất, căn bệnh ung thư đã mang anh đi khi ở tuổi 38, em đau xót lắm anh biết ko?giờ đây khi chỉ có 1 mình e lại khóc, khóc vì thương anh, vì ân hận và vì tiếc nuối, nếu biết sẽ ko bao giờ dc nhìn thấy anh nữa thì có lẽ hôm mùng 4 tết em đã chạy ra mà gặp anh, a ở cách e có 1 đoạn dg ngắn ngủi mà e cũng ko gặp anh mặc dù e rất muốn nhìn thấy anh, xem bao nhiêu năm trông anh thế nào, cs của a ra sao, nhưng e lại ko dám chỉ vì e biết nếu để a biết tình trạng cuả em hiện tại thì a sẽ đau lòng và buồn phiền, e biết trong lòng anh vẫn còn yêu em nhưng khi mỗi ng có 1 gd, 1 cuọic sống mà nơi đó hai ta Vĩnh viễn ko thuộc về nhau thì e lại ko muốn vì e mà cs của anh bị xáo trộn, em mong anh dc bình yên và họ, mong a có dc hp với cuộc sống hiện tại của anh, em đâu ngờ a lại bỏ e mà đi thế này, anh đang khoẻ mạnh là thế còn e đang mang trong mình căn bệnh này 10 năm nay mà e ko chết, tại sao oing trời lại cướp đi anh T, giờ lại cướp đi anh nữa??? Ba anh em mà giờ chỉ còn lại mình e,e nhớ ngày xưa, nhớ 2 anh lắm , em chưa bao giờ làm dc gì để báo đáp chân tình của a,e khiến a khổ sở vì yêu e đơn phương bao năm trời, lúc ấy e đã quá kiêu hãnh để rồi e tuột mất anh, em chưa cho a dc ngay cả 1 cái ôm hay 1 nụ hôn đúng nghĩa, để đến khi e biết mình sai thì a đã chọn ng khác, e biết e đã thua, thua chính mình, em biết e ko đủ xứng đáng để dc anh yêu, bao nhiêu năm qua, e đã trải qua biết bao cay đắng. Nên e ko dám gặp anh hay liên lạc với anh, anh đi roiif, anh và a T đã gặp nhau chưa?Hai anh có nhớ đứa e gái bướng bỉnh này ko?Yên nghỉ anh nhé, e ko còn dc nhìn thays anh nữa rồi, giá như e biết sớm hơn thì nhất định e sẽ ko sợ vk anh ghen tuông mà nói hết những tâm tư của e cho a hiểu và em vẫn muốn nghe câu trả lời mà anh vẫn nợ em hơn 10 năm qua.