Thực sự sau một ngày dài lao động mệt nhoài khi trở về căn phòng trọ có 1 mình thì lại ko làm sao để ko chảy nước mắt? Mệt mỏi và tủi thân, căn phòng trống ko chỉ có mình mình, chẳng có ai để hỏi han lấy 1 câu rằng mình có thấy mệt lắm ko? Sao mình cứ đi mơ tưởng những thứ mà chẳng vao giờ mình có được thế chứ? Một gd, nơi ấy có 1 ng ck, có những đứa con??? Người ta ai cũng có gd riêng để chăm lo, còn có ai rảnh để quan tâm đến mình đâu chứ?cô đơn lắm, tủi thân lắm nhưng biết làm sao bây giờ???