
Gửi bởi
Andyly
Mình nghĩ hạnh phúc là cái gì đó rất là xa xỉ đối với những người đồng tính có H như chúng ta. Vì vậy, sống với thực tại, chăm sóc tốt cho bản thân, lấy gia đình làm niềm vui, quên đi suy nghĩ phải cần có ai đó để "hạnh phúc", tự khắc bản thân mình sẽ nhận ra, cái gì mới là hạnh phúc thật sự. Tại sao chúng ta ko nghĩ, vì đâu chúng ta nhiễm HIV. Chắc chắn ai cũng có cùng 1 câu trl, thế thì tại sao đến h phút này chúng ta lại mưu cầu 1 cái "hạnh phúc" mà đáng lẽ chúng ta đã có nếu ko lầm đường lạc lối. Hối hận, nuối tiếc, chắc lưỡi 1 chữ "giá như" nhưng tất cả cũng đã muộn rồi. Tìm một trái tim đồng cảm thì sẽ có, nhưng tìm 1 trái tim cùng nhịp đập giữa những người đồng tính nhiễm HIV thì sẽ chẳng bh có. Đối với mình, hạnh phúc hiện tại chính là gia đình, là ba mẹ, là thằng cháu, là những ngày làm việc vất vả nhưng đầy tiếng cười bên cạnh những người đồng nghiệp vui tính, là những tối ngồi đánh bài v lũ bạn thân. Không mong gì thêm cả. Chỉ nhiêu đó là đủ hạnh phúc đối với một con người lầm lỗi như mình rồi. Cái gì đến chắc chắn nó sẽ đến, cái gì đi thì ắc sẽ ra đi. Tại sao mình ko buông bỏ mưu cầu để nhận ra cái mình đang có đáng quý biết bao. Đã lên đc diễn đàn này là đã chấp nhận số phận nhiễm bệnh vì vậy chúng ta hãy chia sẻ những tâm tư tình cảm, những kinh nghiệm giúp nhau điều trị, chứ tìm kiếm làm gì một đối tượng đủ chân thành. Vô nghĩa lắm. Cái chúng ta cần lúc này là sự chia sẻ lẫn nhau, để cùng nhau sống tốt, sống khỏe. Mình cũng vừa phát hiện mình bị bệnh cách đây hơn 1 tháng thôi. Nhưng cái mình mất nó giá trị lắm, đó là người yêu của mình, người ấy ko còn yêu thương gì mình kể từ lúc fát hiện mình bị bệnh, người ta sợ bị lây nhiễm bạn ạ. Cũng đúng thôi, mình hiểu, mình chấp nhận, vì bản thân mình gây ra lỗi lầm quá lớn để rồi đánh mất người yêu. Mình ko trách người ấy vô tình, mình chỉ tự trách bản thân mình. Việc mình làm thì mình gánh chịu. Tất cả ập đến cùng 1 lúc, cảm giác rơi thẳng xuống đáy sâu, nhưng mình cảm thấy có lỗi với mẹ cha nhìu hơn, những người đã đặt lòng tin nơi mình, mình xấu hổ lắm. Nhưng càng xấu hổ, thì mình suy nghĩ càng phải cố gắng điều trị để trở lại khỏe mạnh, ít ra ko làm gánh nặng cho gia đình. 1 tuần rồi 2 tuần, mình cũng suy nghĩ thấu đáo. Tìm được cái gọi là hạnh phúc thật sự của đời mình.
Mình nói hơi nhìu, nhưng đó là cảm nhận của mình. Nếu bạn đọc mà ko thích thì cũng đừng chửi mình nhé! Mỗi người mỗi ý, mỗi cách sống. Mình chỉ nêu ý kiến của mình thôi. Đồng tình hay ko là do nơi bạn. Xin lỗi nếu làm bạn ko vui.
Chúc bạn vui khoẻ nhé!