Trích dẫn Gửi bởi nekochan95 Xem bài viết
Sau hơn 1 tháng em chịu đựng căn bệnh viêm phổi hành hạ, thì em được chỉ định nhập viện ở Cần Thơ. Tại đây bác sĩ có nghi ngờ nhiễm HIV, sau khi xét nghiệm máu và chỉ định test nhanh, sau khi có kết quả em được tư vấn xét nghiệm HIV chính thức (bác sĩ không nói rõ kết quả test nhanh, chỉ bảo là test nhanh chưa thể khẳng định điều gì). 4 ngày em nhập viện điều trị viêm phổi, em được các bác sĩ, điều dưỡng tư vấn cố gắng giúp em vượt qua sốc, và em đồng ý làm xét nghiệm HIV chính thức cũng như chấp nhận điều trị bằng pháp đồ. Mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp hơn nhưng không, trong quá trình nằm viện, có mấy anh chị làm chung công ty có hỏi thăm về bệnh tình em nhưng không ai biết em bị HIV. Em không rõ họ nhờ mối quan hệ gì mà hồ sơ bệnh án của em ở BV Đa Khoa Cần Thơ bị lộ và người đó (cô y tá vợ của 1 anh làm chung) tiết lộ cho chồng và thế là mọi người trong công ty đều biết em bị HIV, oái ăm thay có người còn trách móc, hăm dọa nói với gia đình em chỉ vì ở chung ngủ chung với họ, em thực sự hoảng loạn vì tin này. Cũng có người âm thầm bảo vệ em nhưng cũng bị chửi bới lây. Ngày hôm nay em như sống trong địa ngục lần 2, em không quan tâm họ kì thị nhục mạ hay hăm dọa em nhưng xin đừng để gia đình biết chuyện này, mẹ em sẽ không chịu được cú sốc này nữa đâu. Nếu thực sự điều đó xảy ra em chỉ còn cách kết thúc cuộc sống này. Em bây giờ tâm trạng rối bời mặc dù cũng có người hỏi thăm và động viện nhưng em thấy tâm trạng rất bất ổn. Chỉ còn vài ngày nữa là sẽ có kết quả xét nghiệm chính rồi, dù là âm hay dương tính cũng không quan trọng với em nữa. Bây giờ em cũng không biết phải chia sẽ với ai đủ tin tưởng cả, trong khi viết những dòng này tay em run và nước mắt em tuông trào và không biết số phận ngày mai ra sao. EM MUỐN ĐƯỢC SỐNG.
Trước khi em mắc viêm phôi, khoảng 3 tháng trước vẫn tăng cân bình thường, sau khi bắt đầu có triệu chứng viêm phổi, em cũng không sốt phát ban hay tiêu chảy kéo dài, chỉ có sụt cân nhanh và chán, cứ nghĩ là stress do công việc.
Mọi người ơi em phải làm sao?

Chưa có kết quả khẳng định chính xác là có bệnh hay không. Nên bình tĩnh và hy vọng điều tốt sẽ đến với mình. Cố gắng lên. Bản thân ai cũng trãi qua giai đoạn khốn khổ thế này (dù có bệnh hay không). Nhưng dù thế nào đi nữa cũng cố gắng chuẩn bị cho mình tâm lý vững vàng hơn. Đừng quan tâm nhiều quá cái nhìn người khác trao cho mình. Cố gắng tích cực lên, dù bệnh gì cũng vậy, lo lắng làm tinh thần giảm, bệnh lâu hồi phục. Còn việc gia đình có biết hay không do quyết định ở mình. Đa phần anh em trong đây đều âm thầm điều trị. Nhưng cũng có người sẵn sàn nói với gia đình. Biết sẽ buồn sẽ sốc, nhưng mình vẫn còn đó, thuốc đều đặn vẫn khoẻ mạnh. Cho họ thấy bệnh không phải là dấu chấm hết như trước đây. Mạnh mẽ lên. Ở 1 khía cạnh nào đó, người nhà biết cũng là 1 việc không hẳn xấu. Có nơi để chia sẽ, để dựa dẫm khi mệt mỏi. Nhỡ quên giờ uống thuốc có người nhắc cho, hoặc là khi mình ốm đau họ cẩn thận hơn trong việc chăm sóc mình. Cá nhân mình, nếu để 1 ai khác thông báo bệnh tình với gia đình thì mình muốn tự mình nói hơn. Nên sau thời gian đấu tranh tâm lý mình cũng nói với mẹ biết. Mỗi người 1 quan niệm khác nhau. Nên sẽ lựa chọn cách khác nhau để thể hiện.

Vấn đề chính bây giờ vẫn là đợi kết quả chính thức. Và cầu chúc cho bạn mọi việc tốt lành. Cố gắng lên!