Trang 1 của 2 12 CuốiCuối
Kết quả 1 đến 20 của 38

Chủ đề: Sự thức tỉnh muộn màng!

  1. #1
    Thành Viên Mới
    Ngày tham gia
    27-04-2018
    Giới tính
    Nữ
    Đến từ
    Hy vọng
    Bài viết
    34
    Cảm ơn
    2
    Được cảm ơn: 0 lần

    Sự thức tỉnh muộn màng!

    Vợ chồng chia tay nhau cũng là lúc con trai được 5 tuổi, con theo bố, mẹ về ở với ông bà ngoại, đi làm ở khu công nghiệp, lương không cau nhưng nếu con theo mẹ thì mẹ vẫn đủ khả năng để lo cho con, nhưng con lại theo bố. Thời gian trôi đi, cuộc sống cũ cũng nhạt nhòa, ai rồi cũng có cuộc sống mới, hạng phúc mới, cả bố và mẹ đều yêu và xây dựng hạnh phúc mới với người khác. Ở cái tuổi người ta gọi là "lỡ thì" này thì khó tìm được một người chưa từng bị hôn nhân đổ vỡ, toàn "rổ rá cạp lại". Người mới của bố cũng có con riêng, hạn phúc của mẹ cũng có con riêng, ngày bố đón vợ bố về ở cùng thì cũng là lúc con phải chung sống cùng với con riêng của mẹ kế, "muôn đời bánh đúc có xương, dì ghẻ nào thương con chồng". Mẹ đi lấy chồng cũng mang gánh nặng là nuôi con chồng, cuộc sống cứ thế trôi đi, gánh nặng cơm áo gạo tiền, quan hệ gia đình nội ngoại...xảy ra nhiều vấn đề bây giờ mới cảm thấy thật sự mệt mỏi. Cuối tuần đón con trai về chơi, câu hỏi của con trẻ làm mẹ thức tỉnh "mẹ ơi con của dượng sướng nhỉ, anh ấy được mẹ nấu cho ăn, được mẹ đón lúc tan học về, còn con bà nội cho con ăn cơm nguội, đi học về lủi thủi đi bộ một mình về nhà, hôm nọ gặp trời mưa con ướt hết về con bị ốm..." nước mắt mẹ lăn dài trên má, con người thì mẹ chăm bẵm mà con mình thì bị bỏ mặc thế này, mẹ xin lỗi con, người lớn làm cha làm mẹ làm khổ con rồi. Bây giờ có quay ngược lại thời gian xoay chuyển lại tình thế cũng không được nữa rồi. Hối hận quá muộn màng rồi, giá như mẹ không đi bước nữa thì con đâu đến nỗi như bây giờ...

  2. #2
    Thành Viên Mới
    Ngày tham gia
    27-04-2018
    Giới tính
    Nữ
    Đến từ
    Hy vọng
    Bài viết
    34
    Cảm ơn
    2
    Được cảm ơn: 0 lần
    Biết mệt mỏi như này thà cứ sống độc thân cho xong. Mang tai mang tiếng đủ chuyện thị phi. Con mình không chăm được, lo cho con chồng hết lòng nhưng vẫn bị mang tiếng là dì ghẻ con chồng, 100 điều tốt thì không ai nói động đến còn 1 điều chưa kịp tốt đã Ring reng lên hết làng trên xóm dưới, 1 sự hiểu lầm nhỏ cũng thành to chuyện, 1 điều con trẻ không thông cũng làm bất hòa và hiểu lầm cho người lớn. Tin vợ hay tin con cũng là nỗi đau đầu cho người chồng đứng giữa 2 bên. Không đón con riêng về chơi thì nhớ mà đón về thì giữa 2 đứa trẻ có sự ganh tị...mang tiếng đủ điều, thương con nọ ghét bỏ con kia trong khi cháu họ được chăm bẵm từ miếng ăn giấc ngủ còn con mình thì phó mặc cho đời. Mệt mỏi! Thật sự mệt mỏi lắm rồi! Lỡ chân rồi không quay lại được nữa, chỉ còn có cách là đường ai nấy đi coi như lại đứt gánh lần nữa để an nhiên mà sống nốt quãng đời còn lại.

  3. #3
    Thành Viên Mới
    Ngày tham gia
    27-04-2018
    Giới tính
    Nữ
    Đến từ
    Hy vọng
    Bài viết
    34
    Cảm ơn
    2
    Được cảm ơn: 0 lần
    Lúc đó sao mà hứa ngọt ngào đến thế, ai cũng có thể hứa nhưng thực hiện được hay không là việc của họ, nghe, tin hay không là việc của mình. Trên đời này không gì là không thể.

  4. #4
    Điều Hành Chung.Thay quyền Admin
    (Sanh năm 1983 ) 10 năm trong chuyên môn tư vấn HIV miễn phí
    Nguyen Ha's Avatar
    Ngày tham gia
    19-12-2012
    Giới tính
    Nữ
    Đến từ
    diendanhiv.vn
    Bài viết
    32,318
    Cảm ơn
    664
    Được cảm ơn: 7,903 lần
    Trích dẫn Gửi bởi Mãi yêu Xem bài viết
    Lúc đó sao mà hứa ngọt ngào đến thế, ai cũng có thể hứa nhưng thực hiện được hay không là việc của họ, nghe, tin hay không là việc của mình. Trên đời này không gì là không thể.




  5. Những thành viên đã cảm ơn Nguyen Ha cho bài viết này:

    Mãi yêu (21-10-2019)

  6. #5
    Thành Viên Mới
    Ngày tham gia
    27-04-2018
    Giới tính
    Nữ
    Đến từ
    Hy vọng
    Bài viết
    34
    Cảm ơn
    2
    Được cảm ơn: 0 lần
    Alo! Mẹ ạ, mẹ đón con sang nhà mẹ được không? Nay con muốn ngủ với mẹ, sáng mai mẹ đưa con đi học.
    Ừm, ừm...!
    À, à, để cuối tuần mẹ đón con nhé, giờ muộn rồi con.
    Đi mẹ, nay con muốn ngủ với mẹ.
    Kìa con, mẹ con mình đã thỏa thuận rồi mà.
    ...

    Con à, mẹ cũng muốn ngủ với con, ôm con vào lòng nhưng con hãy hiểu cho mẹ, mẹ có nỗi khổ của mẹ con ơi.

    Con anh con tôi con chúng ta, mệt mỏi!

  7. #6
    Thành Viên Mới
    Ngày tham gia
    27-04-2018
    Giới tính
    Nữ
    Đến từ
    Hy vọng
    Bài viết
    34
    Cảm ơn
    2
    Được cảm ơn: 0 lần

  8. #7
    Thành Viên Mới
    Ngày tham gia
    27-04-2018
    Giới tính
    Nữ
    Đến từ
    Hy vọng
    Bài viết
    34
    Cảm ơn
    2
    Được cảm ơn: 0 lần
    Lỡ nhịp rồi ta còn kiếm tìm gì trong miền quá khứ xa xăm, quá khứ xa nhưng ùa về với ta gần rất gần, hình ảnh người của quá khứ vẫn hiện về trong tâm trí mông lung và như vô hình bên cạnh, chạm nhẹ.

  9. #8
    Thành Viên Mới
    Ngày tham gia
    27-04-2018
    Giới tính
    Nữ
    Đến từ
    Hy vọng
    Bài viết
    34
    Cảm ơn
    2
    Được cảm ơn: 0 lần
    Hai ngày cuối tuần được ở bên con được ôm con ngủ cảm thấy thật hạnh phúc niềm vui không gì bằng. Con yêu à con yên tâm những điều mẹ hứa mẹ sẽ thực hiện được cho con.

  10. #9
    Thành Viên Mới
    Ngày tham gia
    27-04-2018
    Giới tính
    Nữ
    Đến từ
    Hy vọng
    Bài viết
    34
    Cảm ơn
    2
    Được cảm ơn: 0 lần
    Qua con sóng này lại đến cơn gió khác, mệt mỏi quá độ. Nếu giống như người ta không nghĩ cho con thì buông xuôi tất cả ch nhẹ nợ. Vì con để sống tiếp, nhưng nếu vì con thêm chút nữa thì đã không bước thêm bước nữa để rồi hụt hẫng. Hụt hẫng là đời hay do người hay do mình khi sống bên người mà nhớ thương người cũ. Trách ai bây giờ!

  11. #10
    Thành Viên Charles's Avatar
    Ngày tham gia
    15-04-2013
    Giới tính
    Nam
    Bài viết
    56,883
    Cảm ơn
    596
    Được cảm ơn: 12,648 lần
    Khi không làm chủ được mình, người ta sống theo phản ứng bản năng hơn là sự điều khiển của ý thức qua việc quản lý tâm ý và hành vi. Thông thường khi ấy, người nguyên tắc nhất cũng dễ vi phạm những quy tắc mà bình thường họ tự lập ra và nghiêm túc thực hiện.

    Luật lệ, xét cho cùng, là phạm vi chúng ta xác định để tự mình thể hiện đầy đủ nhân vị làm ‘người’; vượt qua ngưỡng ấy, chúng ta tự hạ thấp nhân cách của mình và đôi khi phải chuốc họa vào thân. Ví như người đi đường, một khi không làm chủ được mình, thay vì đi bên phải và đi đúng làn dành cho phương tiện mình đang điều khiển theo luật định khi tham gia giao thông, họ lại đánh võng vòng vèo từ bên phải sang bên trái; thế là họ va quẹt vào người đi ngược chiều và gây ra tai nạn, rước họa cho mình và gieo khổ cho người.

    Nhiều người trẻ bốc đồng không làm chủ mình, đua xe tốc độ, không lường đến hiểm nguy, chỉ vài lời nói khích của bạn bè thì không còn biết tôn trọng luật lệ, coi mạng sống con người chẳng là gì cả và kết cuộc gây ra tai nạn giao thông nghiêm trọng, dẫn đến khổ đau cho mình và người.


    Khi không làm chủ được mình, người ta như đang quờ quạng trong tăm tối và si mê đến ngu xuẩn, đem cả thân và tâm giao cho bản năng sai khiến rồi hành động liều lĩnh, nói năng thiếu sự kiểm soát của ý thức, đến khi tỉnh táo trở lại thì mọi chuyện e đã quá muộn màng. Người không làm chủ được mình dễ dàng sa ngã vào các tệ nạn xã hội, các trò đỏ đen may rủi có sức hấp dẫn và có tính gây nghiện ghê gớm, đến mức phải tan cửa nát nhà, gia sản tiêu tan, sự nghiệp không còn, hôn nhân đổ vỡ, người thân phân tán, gia đình điêu đứng v.v. vẫn không biết dừng lại. Đến lúc tỉnh trí, cảm giác ân hận choán hết tâm hồn, nhưng cũng không thể giải quyết được hậu quả vì không ai có thể quay ngược thời gian để thay đổi một quyết định sai lầm trong quá khứ.



    Khi không làm chủ được mình, người ta không còn khả năng tự quyết, chính lúc ấy họ như đã tự đánh mất chính mình. Chẳng khác nào chiếc xe đang lao xuống vực thẳm mà người điều khiển “lạc tay lái”, không thể lường được biết bao hiểm nguy đang chực chờ phía trước. Khi không làm chủ được mình, chúng ta bị chi phối bởi cảm xúc bản năng vốn chỉ có sức mạnh hoang dã mà không có mắt dẫn dắt, rồi hành xử theo tập quán, lúc này lý trí dường như đã bị che lấp bằng dải băng đen sì, đành bất lực đâm đầu vào bụi rậm đầy gai nhọn thay vì đi trên con đường thênh thang rộng lớn ở ngay trước mặt. Đến khi gai đâm tứ bề mới đau đớn biết dường nào!



    Khi không làm chủ được mình, con người trở nên cô đơn, trống vắng, thường có xu hướng tìm nguồn vui từ các cuộc chơi tầm thường hay các thú vui vô bổ, và chỉ khi ‘ông chủ’ trở về với thân, họ mới cho rằng mình quá ngu muội khi quờ quạng trong “vùng mù” tối tăm không định hướng! Khi không làm chủ được mình, con người trở nên liều lĩnh và bất cần, ngạo đời và khinh bạc tất cả. Họ có những biểu hiện như ta đây là người hùng và mạnh mẽ, nhưng nào biết được, hơn bao giờ hết, họ thật sự yếu đuối và dễ dàng sa ngã nếu chẳng may rơi vào những cám dỗ mà bình thường không cần cố gắng họ cũng có thể vượt qua dễ dàng.



    Khi không làm chủ được mình, con người trở nên thiếu bao dung, ngay cả với chính bản thân mình, thậm chí có khi ác độc với người vì họ tự nhủ: “Đôi tay nhân gian chưa tng đợng”. Với lòng tham, dù có nhận được sự tử tế của những người xung quanh, họ vẫn cảm thấy thiệt thòi, thiếu thốn, có cảm giác như mất đi niềm tin vào bản thân, con người và cuộc sống. Trong hoảng loạn, họ tự hủy hoại mình bằng cách này hay cách khác và làm tổn thương những người xung quanh cũng như môi trường sống. Đối với họ, tương lai chẳng có ý nghĩa gì mà chỉ là một bầu trời xám xịt. Thế là, họ hằn học cho rằng, cuộc đời quá bất công và tàn nhẫn, nhưng tiếc rằng họ không tự xét mình. Những lúc như thế, con người không bao giờ suy nghĩ chín chắn, cánh cửa này khép lại thì nhiều cánh cửa khác sẽ mở ra và cuộc sống vẫn luôn độ lượng với những người có ý chí tiến thủ và nghị lực vươn lên để dần tập làm chủ lấy mình.



    Khi không làm chủ được mình, con người luôn sống trong tình trạng mất thăng bằng. Dù hai chân bước đi trên đất mà tâm cứ chao đảo, hụt hẫng, bất an và căng thẳng. Trí thông minh và sự giỏi giang thường ngày trở thành một mớ hỗn tạp và bấn loạn. Lầm lũi và cô đơn, hoang mang và mỏi mệt, con người sống trong bế tắc và khổ đau. Khi không làm chủ được mình, con người chẳng bao giờ nhận thức rằng, dù chuyện gì xảy ra và tác động đến mình thế nào, cảm xúc (phản ứng của tâm đối với các tác động) dù có cường độ mạnh mẽ đến đâu, đó cũng chỉ là cảm xúc nhất thời, rất có thể không chính xác và luôn là hàm số có độ biến thiên lớn nên không ổn định. Trong dao động, họ không đủ tỉnh táo để hiểu rằng, cần giữ tâm thăng bằng, ít dao động mới tìm được giải pháp tối ưu trong những lúc ngặt nghèo nhất. Nói gì thì nói, một khi đã rơi vào “vùng mù” thì đành buông xuôi theo nghiệp lực (sức mạnh của thói quen)! Ngay cả tiếng “kêu cứu” cũng không thốt ra được, nói chi đến việc vẫy vùng đi ngược lại sức mạnh của bản năng. Khi ấy, con người như đang “sốt cao” với sự tác động của nhiều duyên bên ngoài, nổi cộm nhất là tác động ghê gớm của lốc xoáy danh và lợi. Khi không làm chủ được mình, con người mất bình tĩnh, chỉ có mơ và mờ, quờ và quạng mà thôi.



    Làm chủ tự tâm: an nhiên và tĩnh tại



    Ba từ đầu tiên của kinh Pháp cú là “Tâm làm chủ”. Đức Phật đã nhắc nhở chúng ta, tâm định hướng và dẫn đường cho tư duy của ý, lời nói của miệng và hành động của thân. Do đó, nếu tâm ta bị dính vào tiền, thì mọi tư duy và hành động của ta đều nhắm vào tiền, rồi đắm vào tiền. Nếu tâm ta muốn danh tiếng, thì mọi tư duy và hành động của ta chỉ nhắm vào danh tiếng, rồi đắm vào danh tiếng. Nếu tâm ta hướng về sự toàn thiện, toàn giác, toàn chân thì mọi tư duy và hành động của ta đều hướng vào sự tĩnh lặng của tâm và trí sáng suốt của tuệ.



    Vấn đề là tâm chúng ta thường hỗn loạn và hướng về cả trăm điều mang theo hơi hướng của tham lam, sân giận và si mê cùng một lúc. Tâm phân tán, loạn xạ như vậy, thì tư duy và hành động không có định hướng, lăng xăng như khỉ chuyền cành, tung hoành như ngựa chứng không cương và không tập trung vào đâu được. Tâm loay hoay như người ở trong rừng, không tìm ra đường lớn mà chỉ loanh quanh trong bụi rậm và mệt nhoài, đúng như Trịnh Công Sơn từng viết “Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt”.



    Một khi làm chủ bản thân, con người có khả năng gom tụ nguồn năng lượng của mình và điều hướng chúng theo lý trí. Như vậy, điều chính yếu là tập trung tâm vào một điểm mà nhà Phật gọi là nhất tâm để thân đi không chệch hướng. Kinh Di giáo dạy: “Chế tâm nhất xứ, vô sự bất biện” là vậy. Khi có thể dùng sức thiền định nhiếp tâm về một mối thì trí tuệ phát sáng, không có việc gì không giải quyết thông suốt. Tâm loạn thì thân loạn, tâm an thì thân an.

  12. Những thành viên đã cảm ơn Charles cho bài viết này:

    Mãi yêu (06-11-2019)

  13. #11
    Thành Viên Mới
    Ngày tham gia
    27-04-2018
    Giới tính
    Nữ
    Đến từ
    Hy vọng
    Bài viết
    34
    Cảm ơn
    2
    Được cảm ơn: 0 lần
    Tình yêu là duyên nợ có cưỡng cầu cũng là vô ích
    Dẫu biết rằng đời là cõi tạm mà sao lắm những ưu phiền.

  14. #12
    Thành Viên Mới
    Ngày tham gia
    27-04-2018
    Giới tính
    Nữ
    Đến từ
    Hy vọng
    Bài viết
    34
    Cảm ơn
    2
    Được cảm ơn: 0 lần
    Mẹ ơi con thích ở với mẹ tất cả mọi ngày chứ không phải chỉ là thứ 7 và chủ nhật, ừ, mẹ cũng muốn ở bên con, vậy mẹ đón con về ở cùng đi, " ừ" để mẹ thu xếp. Mẹ hứa, mẹ sẽ đóncon về ở với mẹ. Con đang ở với bố cuộc sống tốt hơn, được ở nhà tầng, một bước lên ô tô, còn ở với mẹ con sẽ thiếu thốn mọi thứ. Không, con chỉ cần mẹ thôi, thích mẹ đón con đi học về, thích ăn cơm mẹ nấu, bà nội nấu cơm chả ngon. Lớn lên con sẽ nuôi mẹ.
    Ông cụ non của mẹ ơi, con làm mẹ khỏi ốm luôn rồi đấy. Yêu con nhiều, cục cưng của mẹ!

  15. #13
    Thành Viên Mới
    Ngày tham gia
    27-04-2018
    Giới tính
    Nữ
    Đến từ
    Hy vọng
    Bài viết
    34
    Cảm ơn
    2
    Được cảm ơn: 0 lần
    Hai thằng trời đánh! Thân nhau là vậy, suốt ngày ăn uống ở nhà nhau, luôn vỗ ngực với hàng xóm là 2 thằng tuy 2 bố mẹ sinh ra nhưng giống nhau về cả hình thức lẫn tính cách "trời sinh một cặp" vậy mà đêm qua chả hiểu đi uống rượu ở đâu về, thằng này chửi thằng kia " đồ tồi, đồ khốn nạn..." thằng kia chửi thằng này "mày cũng như tao cả thôi" rồi bổ nhào vào nhau đấm đá lăn lộn ngoài đường lăn nhào xuống ao, cả xóm chạy ra, người thì nói can 2 thằng ra, còn 2 bà vợ thì kêu "cứ để 2 thằng say đánh nhau". Còn mình thì mất ngủ vì quá ầm ĩ. Nay đi làm lại chả được việc gì cho coi. Bực! Điên!

  16. #14
    Thành Viên Mới
    Ngày tham gia
    27-04-2018
    Giới tính
    Nữ
    Đến từ
    Hy vọng
    Bài viết
    34
    Cảm ơn
    2
    Được cảm ơn: 0 lần
    Công ty ít việc, trước thì nghỉ luôn phiên, giờ thì được nghỉ thứ 7, chủ nhật, rồi lúc nhiều việc lại tăng ca tối cả mặt cả mày lại. Nhưng 2 ngày nghỉ cuối tuần thật ú nghĩa, chơi với con, nấu cho con ăn những món con yêu thích. Cảm thấy cũng bù đắp được phần nào cho con. Nhưng mỗi tội bọn trẻ ganh tỵ nhau, người lớn hiểu lầm. Mệt!

  17. #15
    Thành Viên Mới
    Ngày tham gia
    27-04-2018
    Giới tính
    Nữ
    Đến từ
    Hy vọng
    Bài viết
    34
    Cảm ơn
    2
    Được cảm ơn: 0 lần
    Con rủ mẹ, mẹ ơi mình ra ao câu cá đi. Câu cá á, vâng, con thích câu cá. Lần đầu tiên vác cần câu của ông chồng ra bờ ao ngồi chồm hỗm, câu được 1 con cá rô phi thôi mà cả mẹ và con hò reo quá trời. Chắc câu từ giờ tới trưa cả nhà được bữa cá rán. Ghi lại khoảnh khắc tuyệt vời bên con!

  18. #16
    Thành Viên Mới
    Ngày tham gia
    27-04-2018
    Giới tính
    Nữ
    Đến từ
    Hy vọng
    Bài viết
    34
    Cảm ơn
    2
    Được cảm ơn: 0 lần
    Kết thúc 2 ngày nghỉ cũng là 2 ngày bên con, được bên con là hạnh phúc của mẹ.

  19. #17
    Thành Viên Mới
    Ngày tham gia
    27-04-2018
    Giới tính
    Nữ
    Đến từ
    Hy vọng
    Bài viết
    34
    Cảm ơn
    2
    Được cảm ơn: 0 lần
    Ức không sao mà tập trung làm việc được. Sáng ra đã muộn giờ làm rồi nhưng vẫn cố gắng nấu phở cho nó ăn nó đi học, nó kêu trống không "không ăn", uh thì trống cũng không sao, mình lo nó bị đói nên cố nói để cho nó ăn, "mẹ nấu rồi, con cố ăn đi rồi hãy đi" "....." nó cũng không ăn rồi vùng vằng "cô không phải mẹ cháu" xách cặp đi, bà nội ngoài vườn chẳng hiểu đầu đuôi câu chuyện ra sao, móc túi ra đưa cho nó 20k "con ăn gì thì mua mà ăn" rồi quay lại mắng mình "có 20k ăn sáng cô cũng tiếc nó, dì ghẻ thì có thương con chồng bao giờ".
    Con mình ở bên đó chắc gì có được bát mì ăn đi học chứ đâu được bát phở như này. Đúng là nghịch cảnh.

  20. #18
    Thành Viên Mới
    Ngày tham gia
    27-04-2018
    Giới tính
    Nữ
    Đến từ
    Hy vọng
    Bài viết
    34
    Cảm ơn
    2
    Được cảm ơn: 0 lần
    Cục cưng à, được chơi với con tuần này nữa là tuần sau mẹ phải tăng giờ làm rồi mẹ ko được nghỉ thứ 7 chủ nhật nữa vì hàng nhiều rồi, mẹ sẽ rất nhớ con, con đừng buồn nhé. Tối mẹ cố gắng về sớm mẹ tới thăm con.

  21. #19
    Thành Viên Mới
    Ngày tham gia
    27-04-2018
    Giới tính
    Nữ
    Đến từ
    Hy vọng
    Bài viết
    34
    Cảm ơn
    2
    Được cảm ơn: 0 lần
    Không đón được con chắc họ vui mừng lắm đấy, người không muốn con đi, kẻ không muốn con đến. Và mẹ con mình buồn vì nhớ nhau.

  22. #20
    Thành Viên Mới
    Ngày tham gia
    27-04-2018
    Giới tính
    Nữ
    Đến từ
    Hy vọng
    Bài viết
    34
    Cảm ơn
    2
    Được cảm ơn: 0 lần
    Tôi đã hứa với lòng mình rằng cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra thì tôi cũng không bao giờ quay trở lại ngôi nhà đó.
    Câu nói của anh vẫn còn chát chúa bên tai tôi "cô vẫn còn qua lại với chồng cũ hay sao? Tôi thật không ngờ. Tôi mới về được 4 tuần mà cái thai trong bụng cô đã 6 tuần", thật chát chúa và đó là sự sỉ nhục lớn đối với tôi. Tôi có sức khỏe thì không có lý gì tôi không thể tự nuôi con. Em gái anh là bác sỹ khoa sản, mẹ anh cũng từng là một người mẹ, họ hiểu rất rõ rằng vì sao anh về 4 tuần mà cái thai trong bụng tôi đang mang được 6 tuần, họ lý giải đơn giản rằng tuổi thai trong y khoa hiện đại được tính từ ngày đầu tiên của chu kỳ kinh nguyệt cuối cùng chứ không tính từ ngày thụ thai. Lúc này trứng còn chưa rụng và hiện tượng thụ tinh chưa xảy ra. Như vậy tuổi thai sẽ lớn hơn tuổi thật sự của phôi sau khi được thụ tinh thường đến 2 tuần, đây là cách tính chung của toàn thế giới chứ không riêng gì của từng bác sỹ hay ở Việt Nam trong đó có em gái anh.

    Anh bàng hoàng, còn tôi như bị sốc óc, tôi quyết định ra đi khi sự sỉ nhục lên tới đỉnh điểm mặc kệ cho sự níu giữ của anh, của gia đình anh. Tôi biết nếu vì con thì tôi sẽ ở lại cho con có đủ cả bố lẫn mẹ nhưng ở lại liệu có mang lại hạnh phúc cho con không khi nó biết sự nghi ngờ thân phận của nó. Không tin nhau thì cách tốt nhất là đường ai nấy đi cho nhẹ lòng. Sau sự giải thích của em gái anh, anh quỳ xuống xin lỗi tôi nhưng tôi đã quyết thì không có gì làm thay đổi được. Anh nói do anh không hiểu nhưng đừng mong tôi tha thứ cho cái không hiểu đó của anh, đó là sự sỉ nhục lớn đối với tôi. Con là con tôi, đừng mong gì nhận lại nó.

Trang 1 của 2 12 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •