Kết quả 1 đến 16 của 16

Chủ đề: Kết bạn tâm sự

  1. #1
    Thành Viên Mới
    Ngày tham gia
    21-06-2020
    Giới tính
    Nam
    Đến từ
    ho chi minh
    Bài viết
    1
    Cảm ơn
    0
    Được cảm ơn 2 lần trong 1 bài viết.

    Kết bạn tâm sự

    Chào mọi người!
    Mình xin kể câu chuyện của bản thân, để cùng giao lưu chia sẻ với các anh chị em.
    Tháng 01/2018 là mốc thời gian đáng nhớ trong cuộc đời của mình, ngày mà mình cầm trong tay tờ giấy xét nghiệm HIV với 2 chữ " Dương tính". Mình sốc toàn tập, mình chỉ biết ngồi im nghe bác sĩ tư vấn và viết cho tờ giấy giới thiệu đến OPC gần nơi mình sống để điều trị. Thế rồi mình lê bước về phòng trọ với bao nhiêu suy nghĩ, khóc lóc, đương nhiên có cả tự tử cho rồi, mệt mỏi rồi mình ngủ thiếp luôn. Sáng thức dậy mình ước đó chỉ là một giấc mơ, nhưng nhìn tờ giấy trên bàn nó là sự thật rồi, mình bắt đầu lên mạng tìm hiểu thông tin về HIV, vì từ đó giờ chỉ nghe thôi, làm gì đã biết rõ về nó như thế nào. Độc chán chê rồi thì mình tặc lưỡi, thôi về quê ăn tết đã, vì khi đó đã 24-25 tháng chạp rồi. Đó là cái tết mình buồn bã, chán nản nhất, mình chỉ quẩn quanh trong nhà, không dám đi chơi, không dám đùa giỡn cùng các cháu, vì mình biết giờ mình đã có "H" rồi. Những ngày ở nhà nhìn thấy ba mẹ lòng mình càng thêm hối hận, và có thêm nghị lực để tiếp tục sống, vì đó giờ toàn ba mẹ chăm nuôi mình ăn học chưa báo hiếu được gì cả. Quyết định là thế, ngay mùng 5, mình quay trở lại Sài Gòn, sáng mùng 6 tết, mình chạy đi tìm OPC đã đăng ký, tới nơi mình không dám bước vào, chỉ biết chạy qua chạy lại xem thế nào, chần chừ mất gần 30p, mình cũng đánh liều bước vào. Tại đây mình được tư vấn, lập hồ sơ rồi bác sĩ phát thuốc 1 tuần, 2 tuần, 1 tháng và 3 tháng. May cho mình, lần đầu uống ARV, mình cảm nhận được tác dụng phụ của nó rất ít, qua 2 , 3 ngày sau là không có gì luôn. Sau đó , mình vẫn đi làm VP bình thường, Ngày đi làm 8 tiếng, tối đi tập Gym, buồn thì hẹn bạn đi cafe hay đi học thêm tiếng anh. Nói chung sau gần 2.5 năm điều trị ARV, sức khỏe mình ổn định , bình thường. Nhưng trong tận sâu trong lòng mình vẫn cô dơn, khó chịu lắm, vì cái bí mất giấu kín sâu thẳm này, mình không dám kể với bất cứ ai, kể cả ba mẹ, ace hay bạn bè thân thiết, mình sợ mọi người sẽ sốc mất, với lại ở quê mà biết , với sự kì thị, bàn tán, chắc gia đình mình không dám ra đường mất. Mình nam sinh năm 1993, 172 68, quê Bình Định, đang sống và làm việc tại TP. HCM. Mình mong sẽ được làm quen và kết bạn với tất cả mọi người, nam, nữ, LGBT , già trẻ gì cũng được, mục đích chia sẻ, nói chuyện, cfe, đi du lịch. Zalo mình 05625531hai1
    ads

  2. Có 2 người đã cảm ơn manh77 cho bài viết bổ ích này:

    ChuGauThichMauHuong (21-06-2020),Hoangha111 (21-06-2020)

  3. #2
    Thành Viên Mới
    Ngày tham gia
    22-10-2019
    Giới tính
    Đồng Giới Nam
    Đến từ
    Cần Thơ
    Bài viết
    20
    Cảm ơn
    17
    Được cảm ơn: 2 lần
    Mình cũng như bạn, nhận được 2 chữ DT trước Tết, ngay ngày đưa ông Táo, lúc đầu mình cũng khó chấp nhận được, ngồi 1 gốc ở cầu thang bệnh viện khóc rơi vài giọt nước mắt khi nghĩ về tương lai. Sau khoảng 15p, mình quyết định đi nơi khác xét nghiệm lại, nhưng kq vẫn không đổi, nhưng lần này mình như đã có tâm lý sẵn, cái anh bs tư vấn cho mình ảnh còn ngạc nhiên sao mình lại bình thản đến vậy, ảnh nói hiếm khi thấy 1 người nhận đc kq như vậy mà bình thản như e, mình chỉ cười lại với ảnh rồi hẹn qua Tết quay lại đki điều trị luôn. Thật sự ổn vậy thôi, chứ trong những ngày đón Tết và ăn Tết đó mình cảm thấy rất nặng lòng, đêm về thì cứ tự rơi nước mắt. Nhưng cứ mỗi ngày mình cố tự động viên mình phải cố gắng, vì còn gia đình, bạn bè,... mình vẫn còn may mắn hơn rất nhiều người vì mình vẫn còn 1 cơ hội nếu tuân thủ điều trị. Giấu kín chuyện không cho bất kì ai biết cũng như là 1 gánh nặng. Và nặng nề hơn khi mình lại là Gay, đã giấu giới tính thật của mình đã khổ rồi, giờ lại giấu thêm bệnh. Chỉ có duy nhất 2 người biết mình bệnh là người yêu mình và thằng bạn lớn tuổi. Ny mình là người biết kq DT đầu tiên, cho nhập viện liên tục vì bị đau bụng tiêu chảy mà điều trị không hết, bác sĩ đã xn máu thử và báo cho 1 mình ny mình. Ny mình gọi điện mình lên bv và nói cho mình sự thật, lúc đầu mình cũng sốc, rồi cũng bình tĩnh lại, 2 đứa ôm nhau mà khóc, nên do đó mình cũng đoán đc kết quả mình sẽ như thế nào rồi nên mình rất bình tĩnh khi nhận đc kết quả chính thức. Mình không quan tâm là ny mình hay minh là người lây bệnh H cho người còn lại mà chỉ nghĩ là sau này sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn. Đó cũng là niềm động lực lớn nhất của mình để mình đứng lên ngay lúc đó, nhiều lúc ny mình cũng nãn lòng đòi buông bỏ tất cả nhưng mình cố động viên cho bạn ấy niềm động lực, dù bạn thân mình cũng không mạnh mẽ gì mấy nhưng vẫn muốn truyền chút niềm tin, sự cố gắng và niềm hy vọng cho bạn kia. Dù mình nhỏ tuổi hơn người yêu mình 4t nhưng mình lại là người trầm tính và điềm tĩnh hơn. Nên có lẽ đã tiếp thêm đc động lực cho bạn ấy. Rồi 2 đứa bắt đầu chuẩn bị đón Tết, 1 cái Tết ăn uống thỏai mái, đi chơi đây đó mặc dù lúc đó sức khoẻ đang rất còn yếu, cd4 lúc đó của bạn mình chỉ 19, mình thì may mắn cao hơn, có thể tại mình có tập gym và sức đề kháng cao hơn. Rán ăn cái Tết vui vẻ linh đình rồi 2 đứa bắt đầu điều trị ngày 11/2/2019. Đi lấy thuốc mà các anh chị bác sĩ để ý luôn, lúc nào cũng thấy đi nhận thuốc chung, chị bs điều trị cho mình cũng có hỏi về 2 đứa, lúc đó mình và bạn mình cũng vui vẻ trả lời. Tụi mình cũng quen nhau hơn 2 năm, qen hơn 1 năm thì phát hiện bệnh.
    Lúc đó mình cũng vừa mới nhận được 1 cv mới, vui vì có được công việc có thể leo cao hơn được, nhưng nghiệt ngã thay công việc lại liên quan tới ngành thực phẩm, nên trong thời gian thử việc mình đã tự động rút lui sau vài ngày nhận kết quả DT, bạn bè với đồng nghiệp thắc mắc nhiều lắm nhưng mình chỉ trả lời đơn giản vì mình cảm thấy không hợp với công việc đó. Rồi sau đó 2 đứa tự mở chỗ làm việc riêng tại nhà, công việc cũng ổn hơn.
    Tính đến hiện tại mình điều trị đc hơn 1 năm nhưng nhiều lúc mình như quên luôn đi là mình mang dòng máu “quý tộc” này, chưa lần nào uống thuốc trễ quá 5phút. Mỗi lần tới giờ uống thuốc là nhắn tin, hoặc bảo nhau uống thuốc. Uống xong thì báo cáo là đã uống rồi. Vì sợ người kia quên. Tính đến hiện tại thì mọi thứ đối với mình cũng đâu vào đấy như trước rồi, chỉ là tối phải nhớ “cho pet ăn”. Giờ mình còn mập hơn lúc trước nửa. Lúc trước tập gym cả năm trời không lên đc 57kg. Mà bây giờ hít không khí thôi nó cũng lên 62kg, giờ phải ăn uống điều độ lại để giữ mức 59-60kg.
    Những ngày lễ, hay ngày nghĩ làm 2 đứa thường sắp lịch đi phượt nửa. Cũng có rủ mấy đám bạn đi chung, nhưng tới giờ uống thuốc thì 2 đứa lén đi uống thuốc không để ai biết :)) Tính ra bệnh này không đáng sợ đâu, chỉ vì phải sống trên dư luận và mức độ hiểu biết còn thấp, cũng do thời gian đầu truyền thông làm rầm rộ quá nên tâm lý con người cũng bị ảnh hưởng, nhưng với mình thì cứ sống cho bản thân mình đi, làm những gì mình thích, vui vẻ lạc quan hết mức có thể, vì chưa biết được thời gian sẽ còn vui vẻ đc bao lâu, nên cứ tận hưởng cuộc sống đi. Bạn cũng nên như vậy nhé. Nếu có dịp thì chúng ta hẹn đi du lịch chung nhé! Mong những lời tâm sự của mình có thể tiếp truyền thêm động lực và niềm tin trong cuộc sống dành cho bạn, chúc bạn mạnh khoẻ và nhớ uống thuốc đúng giờ nhé ❤️

  4. Những thành viên đã cảm ơn ChuGauThichMauHuong cho bài viết này:

    ha hai (06-08-2020)

  5. #3
    Thành Viên Mới
    Ngày tham gia
    24-05-2020
    Giới tính
    Nam
    Đến từ
    Trường Thành - An Lão - Hải Phòng
    Bài viết
    49
    Cảm ơn
    0
    Được cảm ơn: 3 lần
    Mình 36 tuổi ở Hải Phòng. Cách đây 1 tháng mình ho nhiều và vợ mình bảo đi khám, tiện xét nghiệm máu luôn. Cầm kết quả khám bệnh thì sức khoẻ mình bình thường, nhưng đọc đến cuối cùng tờ xét nghiệm máu mình thực sự sốc khi biết mình dương tính HIV ( kết quả của những lần đi tiếp khách rồi chơi bời, rồi quan hệ ko lành mạnh và cái gì đến sẽ đến ). Sau 3 ngày mình bị stret nặng, nhưng rồi cũng dần bình tĩnh lại, nói thật mình khi biết mình rất sợ chết, sợ chết ở đây ko phải là mình còn sống được bao nhiêu ngày mà sợ chết ở đây là mình có đủ thời gian để tích luỹ cho 2 đứa con mình ko, còn thời gian để nhìn hai đứa trưởng thành lập gia đình ko.
    Mình đã về và nói tất cả với vợ mình, vợ mình sốc thực sự. Mình ko biết mình bị nhiễm từ khi nào, liệu vợ và con mình có bị nhiễm hay không. Mình đã lai vợ mình và 2 đứa con đi xét nghiệm ab/test nhanh bước đầu cho kết quả âm tính cả 3 người, bác sỹ hẹn 3 tháng sau lên xét nghiệm lại.
    Về nhà vợ mình khóc rất nhiều, cũng phải nói thêm là gia đình mình sống ở ngoại thành Hải Phòng, nơi nhận thức của mọi người còn lạc hậu và đầy kỳ thị với căn bệnh này, mình thì ko sao, nếu chẳng may vợ con mình mà nhiễm thì đúng là một thảm hoạ. Ngay trong gia đình mình vợ mình cũng là người ít hiểu biết về bệnh này, lại cố chấp ko tìm hiểu về nó lên đã có sự phân biệt trong gia đình ( giờ ko dám ngồi cạnh mình, ăn cơm cũng ko dám cho con cái ăn cùng mâm ), mình buồn lắm, bị cô lập, nhìn 2 đứa con cười đùa với mình vô tư mà ko cầm được nước mắt. Mẹ mình cũng là một người cổ hủ, mình giấu bố mẹ nhưng mẹ mình thấy mình ho nhiều uống thuốc ko khỏi thì cũng lờ mờ đoán mình bị bệnh này, bà có gặng hỏi nhưng mình trối, nhưng mình biết mẹ mình đã đoán ra được 1 phầm. Từ hôm đấy bà xa lánh và nghĩ mình như một virut rễ lây lan như bệnh covit vậy. Mình ko trách móc gì mọi người vì lỗi lầm là mình tự gây lên.
    Lần đầu mình mới hiểu có những cái còn kinh khủng hơn cái chết đó là sự ân hận, tội lỗi và kinh khủng nhất là hậu quả mình gây ra nếu chẳng may lây bệnh cho vợ con ( thì đúng là 1 thảm hoạ ). Mình chấp nhận mọi sự trừng phạt để đổi lấy vợ con mình an toàn.
    Đến c.ty làm việc mình như người mất hồn, trong đầu luôn bộn bề suy nghĩ chuyện gia đình, a e đồng nghiệp cũng nhận ra mình khác khác mọi khi thì cũng hỏi han nhưng mình đều giấu. Mình ko biết có thể giấu đến bao giờ vì đợt kiểm tra sức khoẻ định kỳ sắp đến. Mình ko sợ mọi người biết hay kỳ thị mà mình sợ mình sẽ bị mất việc làm mà mình thì đang rất cần công việc này để kiếm tiền vun vén cho con cái ( mình biết rằng nếu mọi người biết mình bị bệnh thì con mình sẽ ko chánh khỏi bị xa lánh, bị đối sử, bị phán xét khi có một người bố như vậy, chỉ có cách duy nhất thay đổi suy nghĩ mọi người với con mình là phải vun đắp cho chúng một cuộc sống thật sung túc ). Nhưng làm sao có thể làm được khi ngay chính người gia đình mình xa lánh mình. Nhiều lúc nghĩ quẩn muốn chết cho xong, nhưng nhìn 2 đứa con nhỏ giại mình lại nghĩ lại " chết thì quá rễ, nhưng sống tiếp mới là khó và sẽ khó hơn khi con mình lớn lên thế nào khi ko có bố, vợ mình sữ gồng gánh ra sao ", chết lúc này là 1 sự hèn nhát để đẩy gánh nặng lên vai người còn sống.
    Những ngày vừa qua mình sống trong lặng lẽ, 2 vợ chồng cũng ko nói chuyện gì với nhau, đi làm về là mỗi người một góc. Liềm an ủi duy nhất và lý gio duy nhất mình tiếp tục sống là vì 2 đứa con, mình cố quên đi tất cả, vùi đầu vào công việc và điều trị. Cũng ko biết tâm sự cùng ai, rất cần kết bạn với những bạn cùng cảnh ngộ để nói chuyện, để đồng cảm và chia xẻ kinh nghiệm điều trị
    facebook và zalo mình 0904920712 để kết bạn nhé.

  6. #4
    Nhóm Cần Tư Vấn
    Ngày tham gia
    28-10-2019
    Giới tính
    Nam
    Bài viết
    59
    Cảm ơn
    37
    Được cảm ơn: 5 lần
    Trích dẫn Gửi bởi songtiepvicon Xem bài viết
    Mình 36 tuổi ở Hải Phòng. Cách đây 1 tháng mình ho nhiều và vợ mình bảo đi khám, tiện xét nghiệm máu luôn. Cầm kết quả khám bệnh thì sức khoẻ mình bình thường, nhưng đọc đến cuối cùng tờ xét nghiệm máu mình thực sự sốc khi biết mình dương tính HIV ( kết quả của những lần đi tiếp khách rồi chơi bời, rồi quan hệ ko lành mạnh và cái gì đến sẽ đến ). Sau 3 ngày mình bị stret nặng, nhưng rồi cũng dần bình tĩnh lại, nói thật mình khi biết mình rất sợ chết, sợ chết ở đây ko phải là mình còn sống được bao nhiêu ngày mà sợ chết ở đây là mình có đủ thời gian để tích luỹ cho 2 đứa con mình ko, còn thời gian để nhìn hai đứa trưởng thành lập gia đình ko.
    Mình đã về và nói tất cả với vợ mình, vợ mình sốc thực sự. Mình ko biết mình bị nhiễm từ khi nào, liệu vợ và con mình có bị nhiễm hay không. Mình đã lai vợ mình và 2 đứa con đi xét nghiệm ab/test nhanh bước đầu cho kết quả âm tính cả 3 người, bác sỹ hẹn 3 tháng sau lên xét nghiệm lại.
    Về nhà vợ mình khóc rất nhiều, cũng phải nói thêm là gia đình mình sống ở ngoại thành Hải Phòng, nơi nhận thức của mọi người còn lạc hậu và đầy kỳ thị với căn bệnh này, mình thì ko sao, nếu chẳng may vợ con mình mà nhiễm thì đúng là một thảm hoạ. Ngay trong gia đình mình vợ mình cũng là người ít hiểu biết về bệnh này, lại cố chấp ko tìm hiểu về nó lên đã có sự phân biệt trong gia đình ( giờ ko dám ngồi cạnh mình, ăn cơm cũng ko dám cho con cái ăn cùng mâm ), mình buồn lắm, bị cô lập, nhìn 2 đứa con cười đùa với mình vô tư mà ko cầm được nước mắt. Mẹ mình cũng là một người cổ hủ, mình giấu bố mẹ nhưng mẹ mình thấy mình ho nhiều uống thuốc ko khỏi thì cũng lờ mờ đoán mình bị bệnh này, bà có gặng hỏi nhưng mình trối, nhưng mình biết mẹ mình đã đoán ra được 1 phầm. Từ hôm đấy bà xa lánh và nghĩ mình như một virut rễ lây lan như bệnh covit vậy. Mình ko trách móc gì mọi người vì lỗi lầm là mình tự gây lên.
    Lần đầu mình mới hiểu có những cái còn kinh khủng hơn cái chết đó là sự ân hận, tội lỗi và kinh khủng nhất là hậu quả mình gây ra nếu chẳng may lây bệnh cho vợ con ( thì đúng là 1 thảm hoạ ). Mình chấp nhận mọi sự trừng phạt để đổi lấy vợ con mình an toàn.
    Đến c.ty làm việc mình như người mất hồn, trong đầu luôn bộn bề suy nghĩ chuyện gia đình, a e đồng nghiệp cũng nhận ra mình khác khác mọi khi thì cũng hỏi han nhưng mình đều giấu. Mình ko biết có thể giấu đến bao giờ vì đợt kiểm tra sức khoẻ định kỳ sắp đến. Mình ko sợ mọi người biết hay kỳ thị mà mình sợ mình sẽ bị mất việc làm mà mình thì đang rất cần công việc này để kiếm tiền vun vén cho con cái ( mình biết rằng nếu mọi người biết mình bị bệnh thì con mình sẽ ko chánh khỏi bị xa lánh, bị đối sử, bị phán xét khi có một người bố như vậy, chỉ có cách duy nhất thay đổi suy nghĩ mọi người với con mình là phải vun đắp cho chúng một cuộc sống thật sung túc ). Nhưng làm sao có thể làm được khi ngay chính người gia đình mình xa lánh mình. Nhiều lúc nghĩ quẩn muốn chết cho xong, nhưng nhìn 2 đứa con nhỏ giại mình lại nghĩ lại " chết thì quá rễ, nhưng sống tiếp mới là khó và sẽ khó hơn khi con mình lớn lên thế nào khi ko có bố, vợ mình sữ gồng gánh ra sao ", chết lúc này là 1 sự hèn nhát để đẩy gánh nặng lên vai người còn sống.
    Những ngày vừa qua mình sống trong lặng lẽ, 2 vợ chồng cũng ko nói chuyện gì với nhau, đi làm về là mỗi người một góc. Liềm an ủi duy nhất và lý gio duy nhất mình tiếp tục sống là vì 2 đứa con, mình cố quên đi tất cả, vùi đầu vào công việc và điều trị. Cũng ko biết tâm sự cùng ai, rất cần kết bạn với những bạn cùng cảnh ngộ để nói chuyện, để đồng cảm và chia xẻ kinh nghiệm điều trị
    facebook và zalo mình 0904920712 để kết bạn nhé.
    Đọc bài của bác cảm động và như 1 lời cảnh tỉnh cho mọi người sống lành mạnh
    Cố gắng lên bác. Bác còn 1 may mắn là đã có dc 2 người con quý giá. Giờ chủ yếu sống vì tụi nó thôi. Hãy sống lạc quan lành mạnh, điều trị để sức khỏe va chám sóc 2 đứa và cho tương lai có thuóc chữa. Chắc cũng sớm thoi, vì đây là 2020 roi, chứ ko còn nhung năm đầu 90 nữa

  7. Những thành viên đã cảm ơn pep1510 cho bài viết này:

    ha hai (10-08-2020)

  8. #5
    Thành Viên Mới
    Ngày tham gia
    24-05-2020
    Giới tính
    Nam
    Đến từ
    Trường Thành - An Lão - Hải Phòng
    Bài viết
    49
    Cảm ơn
    0
    Được cảm ơn: 3 lần
    Trích dẫn Gửi bởi pep1510 Xem bài viết
    Đọc bài của bác cảm động và như 1 lời cảnh tỉnh cho mọi người sống lành mạnh
    Cố gắng lên bác. Bác còn 1 may mắn là đã có dc 2 người con quý giá. Giờ chủ yếu sống vì tụi nó thôi. Hãy sống lạc quan lành mạnh, điều trị để sức khỏe va chám sóc 2 đứa và cho tương lai có thuóc chữa. Chắc cũng sớm thoi, vì đây là 2020 roi, chứ ko còn nhung năm đầu 90 nữa
    Cái mình đang lo sợ là 3 tháng nữa cho vợ con đi xét nghiệm lại, nếu ko sao thì mình còn nghị lực, nếu chẳng may...thì đúng là mình ko dám nghĩ đến

  9. Những thành viên đã cảm ơn songtiepvicon cho bài viết này:

    pep1510 (22-06-2020)

  10. #6
    Nhóm Cần Tư Vấn
    Ngày tham gia
    28-10-2019
    Giới tính
    Nam
    Bài viết
    59
    Cảm ơn
    37
    Được cảm ơn: 5 lần
    Trích dẫn Gửi bởi songtiepvicon Xem bài viết
    Cái mình đang lo sợ là 3 tháng nữa cho vợ con đi xét nghiệm lại, nếu ko sao thì mình còn nghị lực, nếu chẳng may...thì đúng là mình ko dám nghĩ đến
    Thật sự tâm lý đa số ai cũng lo cho vk con là chính bác. Hiện tại em cũng đang lo lắng mặc dù qh hậu môn có BCS, nhưng cái tâm lý lo lắng chẳng may xui xui dính thì lây cho vk con. Đọc thêm bài của bác như cảnh tính vậy đó. Nên em đợi đủ ngày xn cho chắc ăn roi sau đó mói dám qh lai với vk. Em chúc vk con bác an toàn

  11. #7
    Thành Viên Mới
    Ngày tham gia
    24-05-2020
    Giới tính
    Nam
    Đến từ
    Trường Thành - An Lão - Hải Phòng
    Bài viết
    49
    Cảm ơn
    0
    Được cảm ơn: 3 lần
    Trích dẫn Gửi bởi pep1510 Xem bài viết
    Thật sự tâm lý đa số ai cũng lo cho vk con là chính bác. Hiện tại em cũng đang lo lắng mặc dù qh hậu môn có BCS, nhưng cái tâm lý lo lắng chẳng may xui xui dính thì lây cho vk con. Đọc thêm bài của bác như cảnh tính vậy đó. Nên em đợi đủ ngày xn cho chắc ăn roi sau đó mói dám qh lai với vk. Em chúc vk con bác an toàn
    Thank bạn, có một người đồng cảm thật nhẹ lòng

  12. #8
    Thành Viên Mới
    Ngày tham gia
    06-08-2020
    Giới tính
    Đồng Giới Nam
    Đến từ
    ha noi
    Bài viết
    59
    Cảm ơn
    22
    Được cảm ơn: 5 lần
    Chào 2 bạn !Đọc bài của bạn thực sự mình xuc động và cũng mừng cho các bạn
    Minh cũng như 2 bạn, nhưng thực sự minh không có bạn tri kỷ vì mình có vợ con . Nhưng cơn ác mộng đã đến. Lúc đầu mình vừa dốc vừa choáng. Nhưng rồi tự động viên an ủi chính mình. Tìm nghị lực để vươn lênđến nay cũng đã uống thuốc được gần 1 năm rồi.
    Mình cũng vào cần thơ nhiều lần rồi.Mong làm bạn với 2 bạn để chia sẻ và động viên nhau trong cuộc sống
    Chúc 2 bạn Hạnh phúc và sớm ổn định sức khỏeCuộc sông luôn tươi đẹp dù ta trong hoàn cảnh nào
    Cảm ơn 2 bạn đã tiếp sức nghị lực cho mình!Chào thân ái.
    Thư gửi về: email tranhahai7365@gmail.com

  13. #9
    Nhóm Cần Tư Vấn
    Ngày tham gia
    21-09-2020
    Giới tính
    Đồng Giới Nam
    Đến từ
    Đà nẵng
    Bài viết
    9
    Cảm ơn
    0
    Được cảm ơn: 0 lần
    Bạn rất lạc quan, cám ơn bạn đã truyền năng lượng tích cực cho mọi người❤️

  14. #10
    Thành Viên Chính Thức Cuocdoitrongmattoi's Avatar
    Ngày tham gia
    24-01-2017
    Giới tính
    Đồng Giới Nam
    Đến từ
    HCM
    Bài viết
    295
    Cảm ơn
    31
    Được cảm ơn: 44 lần
    Hihi ai biết kết quả dương tính cũng sẽ buồn và sốc. Nhưng mau vực dậy tinh thần để tiếp tục cuộc sống, phấn đấu vì bản thân và những người yêu thương mình.
    Mình 34t và đã điều trị 5 năm và mọi việc rất tốt, chỉ duy nhất 1 việc là chưa thể nói với gia đình, mình không muốn gia đình buồn lòng thêm, vì vốn dĩ cuộc sống đã đủ phiền lòng.
    Muốn tìm 1 người bạn thật lòng thực sự là quá khó.
    Một mình mãi thành quen.

  15. #11
    Thành Viên Mới
    Ngày tham gia
    17-09-2020
    Giới tính
    Đồng Giới Nam
    Đến từ
    can tho
    Bài viết
    9
    Cảm ơn
    0
    Được cảm ơn 1 lần.
    Mình cũng có được những người bạn cùng chia sẽ và hiểu nhau lâu dài, zalo của mình 0919342415

  16. #12
    Thành Viên Mới
    Ngày tham gia
    17-09-2020
    Giới tính
    Đồng Giới Nam
    Đến từ
    can tho
    Bài viết
    9
    Cảm ơn
    0
    Được cảm ơn 1 lần.
    Hoàn cảnh mình cũng giống bạn, giờ mình buồn lắm, mình có kb zalo, rất mong được chia sẻ với ban.

  17. #13
    Thành Viên Mới
    Ngày tham gia
    12-03-2019
    Giới tính
    Nam
    Đến từ
    TP.HCM
    Bài viết
    33
    Cảm ơn
    10
    Được cảm ơn: 2 lần
    Nhớ là mọi chuyện chỉ mới diễn ra, nhưng thời gian thì không chờ đợi ai. Mình cũng đã điều trị được 4 năm. Lúc phát hiện, mình cũng khóc. Rồi sau đó, mọi thứ đều ổn. Và vẫn giữ cái bí mật đó cho riêng mình.

  18. #14
    Thành Viên Mới
    Ngày tham gia
    12-03-2019
    Giới tính
    Nam
    Đến từ
    TP.HCM
    Bài viết
    33
    Cảm ơn
    10
    Được cảm ơn: 2 lần
    Trích dẫn Gửi bởi manh77 Xem bài viết
    Chào mọi người!
    Mình xin kể câu chuyện của bản thân, để cùng giao lưu chia sẻ với các anh chị em.
    Tháng 01/2018 là mốc thời gian đáng nhớ trong cuộc đời của mình, ngày mà mình cầm trong tay tờ giấy xét nghiệm HIV với 2 chữ " Dương tính". Mình sốc toàn tập, mình chỉ biết ngồi im nghe bác sĩ tư vấn và viết cho tờ giấy giới thiệu đến OPC gần nơi mình sống để điều trị. Thế rồi mình lê bước về phòng trọ với bao nhiêu suy nghĩ, khóc lóc, đương nhiên có cả tự tử cho rồi, mệt mỏi rồi mình ngủ thiếp luôn. Sáng thức dậy mình ước đó chỉ là một giấc mơ, nhưng nhìn tờ giấy trên bàn nó là sự thật rồi, mình bắt đầu lên mạng tìm hiểu thông tin về HIV, vì từ đó giờ chỉ nghe thôi, làm gì đã biết rõ về nó như thế nào. Độc chán chê rồi thì mình tặc lưỡi, thôi về quê ăn tết đã, vì khi đó đã 24-25 tháng chạp rồi. Đó là cái tết mình buồn bã, chán nản nhất, mình chỉ quẩn quanh trong nhà, không dám đi chơi, không dám đùa giỡn cùng các cháu, vì mình biết giờ mình đã có "H" rồi. Những ngày ở nhà nhìn thấy ba mẹ lòng mình càng thêm hối hận, và có thêm nghị lực để tiếp tục sống, vì đó giờ toàn ba mẹ chăm nuôi mình ăn học chưa báo hiếu được gì cả. Quyết định là thế, ngay mùng 5, mình quay trở lại Sài Gòn, sáng mùng 6 tết, mình chạy đi tìm OPC đã đăng ký, tới nơi mình không dám bước vào, chỉ biết chạy qua chạy lại xem thế nào, chần chừ mất gần 30p, mình cũng đánh liều bước vào. Tại đây mình được tư vấn, lập hồ sơ rồi bác sĩ phát thuốc 1 tuần, 2 tuần, 1 tháng và 3 tháng. May cho mình, lần đầu uống ARV, mình cảm nhận được tác dụng phụ của nó rất ít, qua 2 , 3 ngày sau là không có gì luôn. Sau đó , mình vẫn đi làm VP bình thường, Ngày đi làm 8 tiếng, tối đi tập Gym, buồn thì hẹn bạn đi cafe hay đi học thêm tiếng anh. Nói chung sau gần 2.5 năm điều trị ARV, sức khỏe mình ổn định , bình thường. Nhưng trong tận sâu trong lòng mình vẫn cô dơn, khó chịu lắm, vì cái bí mất giấu kín sâu thẳm này, mình không dám kể với bất cứ ai, kể cả ba mẹ, ace hay bạn bè thân thiết, mình sợ mọi người sẽ sốc mất, với lại ở quê mà biết , với sự kì thị, bàn tán, chắc gia đình mình không dám ra đường mất. Mình nam sinh năm 1993, 172 68, quê Bình Định, đang sống và làm việc tại TP. HCM. Mình mong sẽ được làm quen và kết bạn với tất cả mọi người, nam, nữ, LGBT , già trẻ gì cũng được, mục đích chia sẻ, nói chuyện, cfe, đi du lịch. Zalo mình 05625531hai1
    Đọc những dòng này, mình cũng nhớ mình của 4 năm trước. Hiện tại, bạn rất ổn đúng không ? Vậy đó. Chỉ khác là mình đã mạnh mẽ hơn trước rất nhiều.

  19. #15
    Thành Viên Mới
    Ngày tham gia
    24-05-2020
    Giới tính
    Nam
    Đến từ
    Trường Thành - An Lão - Hải Phòng
    Bài viết
    49
    Cảm ơn
    0
    Được cảm ơn: 3 lần
    Thời gian là liều thuốc thần xoa dịu mọi nỗi đau, ko muốn người khác kì thị thì chính mình ko được phép kì thị chính bản thân mình. 1 năm gần đây mình đã nỗ lực trong cuộc sống, giao tiếp với mọi người xung quanh, chứng minh cho mọi người thấy mình bị H nhưng sống và khỏe mạnh như người bình thường, mình giành nhiều thời gian cho gia đình và bạn bè hơn. Rồi mình cũng đã đạt được điều mà nhiều người bị H ko đạt được nếu ko chịu cố gắng và sống thu mình đó là mình được mọi người xung quanh chấp nhận và coi như người bình thường, cuộc sống chở lại như quỹ đạo ban đầu của nó, gần như mọi người và chính bản thân mình ko còn nghĩ mình bị H nữa, vợ mình trước khóc rất nhiều, nhưng giờ mình luôn làm mọi điều tốt đẹp nhất cho cô ấy, cô ấy yêu mình hơn và luôn nở lụ cười trên môi. Mình hiểu rằng : giá trị của một con người ko phải địa vị xã hội hay nhiều tiền ko mà giá trị của một con người được đo bằng họ đã làm gì cho xã hội, khi bạn cho đi càng nhiều thì giá trị bạn càng cao.

  20. #16
    Thành Viên Mới
    Ngày tham gia
    07-08-2021
    Giới tính
    Nam
    Đến từ
    Thành phố Hồ Chí Minh
    Bài viết
    4
    Cảm ơn
    0
    Được cảm ơn: 0 lần
    Mong được làm quen

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •