Chả biết nói thế nào cho đúng, nhưng viết ra vào dòng có lẽ sẽ thấy đỡ nghĩ ngợi hơn chút. Tôi luôn nghĩ không biết bạn vô tâm hay tôi quá vô tư. Bạn ốm, bạn đi sinh, rồi con bạn ốm, con bạn ko có người trông, bạn đi lấy thuốc không đúng ngày cần người can thiệp để lấy thuốc... Ti tỉ vấn đề bạn luôn tìm tới tôi và tôi giúp bạn vô điều kiện trong khả năng của tôi, tôi chưa từ chối bạn bất kỳ việc gì. Vậy mà 2 mẹ con tôi ốm cả tháng qua bạn không 1 lời hỏi thăm, bạn nói bạn thương tôi, bạn nói bạn thương con tôi và mong nó gọi bạn bằng "mẹ", nhưng lời nói chỉ nói cho xong, 2 mẹ con tôi ở một mình, lúc mẹ con tôi khỏe, bạn tới bạn lui thường xuyên, nay ăn cơm, mai nghĩ ra ăn món gì...tới khi 2 mẹ con tôi ốm, bạn không tới cũng ko 1 lời hỏi han, cả tháng nay rồi, ok, bạn bảo bạn bận, chả lẽ bạn không dành 1 phút gọi hỏi xem mẹ con tôi đỡ chưa hay sao? Và rồi vừa nãy, bạn hớt hải chạy qua, giọng lanh lảnh từ ngoài ngõ "chị ơi con em nay nó bị ho, em chưa mua được siro ho, chị có không cho em" ok, siro ho đây mang về cho nó uống. Vậy là cũng không 1 lời cảm ơn, không 1 lời hỏi han mẹ con chị đỡ chưa, cầm lọ siro ho về thẳng.
Tôi không có nghĩa vụ phải giúp bạn mọi vấn đề của bạn, nhưng lòng tốt và sự thương hại của tôi luôn bị người khác biến thành nghĩa vụ và trách nhiệm. Hãy biết nói lời cảm ơn và hãy nhớ lúc bạn tìm tới tôi nhờ sự giúp đỡ mà trân trọng lấy!.