Kết quả 1 đến 1 của 1

Chủ đề: Tôi Vượt Qua Được, Các Bạn Cũng Có Thể, Hãy Suy Nghĩ Một Cách Tích Cực Hơn

  1. #1
    Thành Viên Mới
    Ngày tham gia
    31-10-2020
    Giới tính
    Đồng Giới Nam
    Đến từ
    Ninh Thuận
    Bài viết
    1
    Cảm ơn
    0
    Được cảm ơn 3 lần trong 1 bài viết.

    Smile Tôi Vượt Qua Được, Các Bạn Cũng Có Thể, Hãy Suy Nghĩ Một Cách Tích Cực Hơn

    Tôi Là Nguyễn Văn Minh, năm nay 23 tuổi, từ khi phát hiện và điều trị ARV là tròn 6 tháng, Nay tôi xin được kể câu chuyện của chính mình, rằng tôi đã vượt qua nó như thế nào, mong các bạn còn đang khổ sở đau đớn tinh thần một phần nào đó hiểu sâu hơn và cố gắng vượt qua.
    Chuyện là tôi năm nay mới 23 thôi, cái tuổi thanh xuân của một đời người. Tôi là một đứa đồng tính nam, tự lập năm 18 tuổi, và có một công việc ổn định. Lúc đó tôi hồn nhiên lắm, vô tư lắm, chưa biết đến cái gì gọi là Prep, Điều trị ARV gì cả, thậm chí còn chưa từng nghĩ đến từ HIV. Rồi cho tới một ngày tôi quen được một anh tên H, nói chuyện làm quen một thời gian thế là đồng ý quen nhau. Rồi cái gì tới nó cũng tới, chúng tôi quan hệ được vài lần, thế rồi tôi biết được ngoài tôi ra H còn đi quan hệ với nhiều người lắm. Tôi buồn , đau khổ, thất thần cả tháng trời từ lúc tôi biết H làm như vậy. Rồi cũng chia tay, cuộc sống tôi lại trở về quỹ đạo bình thường. Đi làm rồi về phòng, ăn uống , xem phim bộ, rồi đi ngủ. Nó cứ lặp đi lặp lại như vậy. Mỗi khi buồn thì lại lôi bao thuốc ra và hút. Thế rồi cho đến một ngày, tôi cảm thấy khó thở dần, càng ngày càng nặng hơn. Không chịu được nữa, tôi bắt xe về quê và nhờ gia đình dẫn đi bệnh viện. Tới bệnh viện, lúc này bác sĩ chẩn đoán tôi bị viêm phổi, cho nhập viện ngay. Lúc đó, mỗi một ngày dài là một ngày tồi tệ. Phải thở bằng máy, tắm rửa tiểu tiện ngay tại giường, ho càng ngày nhiều hơn, mà mỗi khi ho thì lại lên cơn khó thở, đến nỗi tôi thầm nghĩ sao không cho chết quách đi cho rồi, sao ông trời cứ phải hành hạ tôi như thế. Nằm viện ngày thứ 14, tình trạng phổi vẫn cứ như vậy, truyền không biết bao nhiêu bình nước, uống không biết bao nhiêu thuốc. Thế rồi có một bác sĩ bước tới bên giường bệnh gặp riêng tôi. Trên tay là một tờ xác nhận xét nghiệm HIV, bác hỏi những vấn đề về sức khỏe lúc trước, rồi bác bảo ký vào tờ đơn. Thú thật lúc đó tôi có hơi sốc khi nghe bác sĩ nói, nhưng mà rồi cũng bình tĩnh lại và làm theo lời bác sĩ. Và rồi gia đình cũng biết, thế là họ không còn vào thăm, chăm sóc tôi nữa, thay vào đó là sự lạnh lùng đến sợ hãi, duy nhất chỉ có mẹ, người đã thức trắng biết bao đêm để chăm tôi trong bệnh viện. Mẹ hỏi : " Con có sợ không ? ", Tôi trả lời : " Nếu sợ làm con hết bệnh thì chắc chắn là con sẽ sợ, nhưng nếu không thì mẹ biết câu trả lời của con rồi đó, ai sinh ra cũng mang một số phận khác nhau, nếu đó đã là số mệnh của con thì dù có sợ đến mấy cũng không thay đổi được điều gì cả, chi bằng đừng nghĩ đến nó ". Rồi hai mẹ con rơm rớm nước mắt. Hai ngày sau, bác sĩ trả kết quả xét nghiệm, hai từ " dương tính " đập vào mắt. Lặng người đi vài giây, cố gắng kìm nén cảm xúc và suy nghĩ tích cực hơn. " Còn một tương lai phía trước, còn bao nhiêu ước mơ chưa thực hiện, dù thế nào vẫn phải sống thật tốt với số thời gian còn lại ". Thế rồi tôi ngủ lúc nào không hay. Qua một đêm, thế là tâm trạng tôi ổn định như xưa, không còn suy nghĩ gì nhiều nữa. Rồi ngày hôm đó tôi xuất viện, về đến nhà, ngôi nhà chỉ có hai mẹ con, từ đó bắt đầu cuộc sống với điều trị ARV.
    Lúc về nhà tôi vẫn còn khó thở lắm. Phải mua cái máy thở đặt kế bên giường, ngày đầu uống thuốc Cảm thấy rất khó chịu trong cơ thể, nhưng tôi đã chuẩn bị tâm lý trước vì đã tìm hiểu sơ về điều trị ARV lúc còn ở bệnh viện. Uống thuốc được khoảng 15 ngày thì tôi dần hồi phục, bắt đầu tự vệ sinh cá nhân được và đi lại được. Ngày qua ngày tình trạng càng đỡ lên nhiều, và cuối cùng tôi trở về trạng thái bình thường để có thể viết lên câu chuyện của mình chia sẻ cho các bạn. Rồi tôi lại bắt đầu một công việc mới, vô tư vô lo với căn bệnh thế kỷ này. Dù cho giờ gia đình không còn ai quan tâm tôi ngoài mẹ, nhưng tôi cảm thấy như vậy là quá đủ rồi.
    Tuy câu chuyện của tôi viết hơi lủng củng. Nhưng tôi mong với câu chuyện của tôi, sẽ là một phần kinh nghiệm nhỏ nhoi để các bạn có thể vượt qua được nỗi đau này. Chính bản thân các bạn mới là thứ giúp các bạn vượt qua. Chân thành cảm ơn !
    Nếu có gì phiền muộn cần người tâm sự , các bạn có thể liên lạc qua zalo 0325654781. Tôi sẽ luôn tâm sự cùng các bạn mỗi khi các bạn cần. Hứa !!!
    ads

  2. Có 3 người đã cảm ơn Nguyenminh547811 cho bài viết bổ ích này:

    ChuGauThichMauHuong (25-11-2020),minhquan2107 (04-11-2020),Phepmauxuathien (08-12-2020)

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •