Ngót nghét đã 03 năm có hơn gắn bó với Q3, vẫn là trãi qua hàng ngàn cảm xúc không nói nên lời. Từ mong muốn sống như ngày cuối cùng được sống, từng lăn tăn về ngày mai… và đi qua biết bao nhiêu thời gian để cân bằng cảm xúc… để vơi đi cái tiêu cực, vực dậy cái tinh thần hèn yếu, hay trốn tránh, chẳng còn tự tin. Ngần ấy thời gian đi qua, như cái chớp mắt… vậy là mình đã đi hơn quãng đường hôm ấy được 03 năm. Mình vẫn sợ cái cảm giác bước vào phòng khám định kỳ, nó gợi nhớ những điều đã qua, nó cho ta bắt gặp những ánh mắt rụt rè, lãng tránh nhau… ai cũng chỉ câm câm đợi nhanh thật nhanh để bước ra khỏi nơi đó… muốn sẽ chia, muốn kết nối, nhưng có lẽ ở nơi đó chẳng ai sẵn sàng. Nhìn những khuôn mặt đầy thanh xuân và đẹp đẽ đó… là cả sự xót xa, mông lung…hy vọng họ cũng có những điều tích cực hơn mình. Và cái ngày đầu ấy chắc những người đi trước cũng nhìn mình bằng ánh mắt ấy, đồng cảm, tiếc thay, xót xa, hy vọng…
Bên ngoài cái vẻ ngông ngênh bất cần đời, cái vẻ bụi bặm thiếu chăm chút ấy là cả 1 trái tim mềm yếu. Chỉ là mình cố che đậy đi. Có chăng chỉ giãi bày đồi chút ở nơi quen mà lạ này. Không 01 ai biết, chẳng cần ngại ngần. Âu cũng chỉ để thoả nỗi lòng, vơi đi phiền muộn. Hy vọng tương lai mình cũng sẽ chẳng còn ca thán ở đây như mình đang sống ở thực tại. Gói gọn trong mình, và từ từ vơi bớt đi…



Trả lời kèm Trích dẫn