Trích dẫn Gửi bởi Pikachu88 Xem bài viết
Cô đơn là thứ bắt buộc khi bạn trưởng thành. Bạn nhiều kết nối nhưng lại khó chia sẻ. Nhìn lại chàng trai tuổi mười sáu hồn nhiên, vô tư của ngày xưa, hẳn ai cũng giật mình thoảng thốt, liệu có phải mình đã từng phóng khoáng, từng vui vẻ đến như thế? Chúng ta hiện tại thì sao? Càng ngày càng cô độc, càng ngày càng nhốt mình vào thế giới riêng. Mọi người đều không hiểu chúng ta muốn gì. Chúng ta cũng không hiểu mọi người. Vì cuộc sống quá nhanh và bận rộn. Chỉ dừng lại một chút thôi cũng đủ khiến người ta thấy lãng phí.
Khi ấy, ta phải học cách sống chung với cô đơn. Nhiều người chấp nhận những tổn thương, tự ôm ấp vào lòng mình và lặng lẽ. Nhiều người chọn đi du lịch, đến một vùng trời xa lạ. Tôi cũng đã từng đi xa để nhận ra một điều rằng. Cái chúng ta thiếu chính là sự ổn định trong lòng mình. Nếu chúng ta mãi mãi không hài lòng với sự cô đơn ấy, chúng ta sẽ chiến đấu với sự vô hình trong vô vọng. Bạn chấp nhận cô đơn chứ?
Trưởng thành để cô đơn!!!
Mình cũng đã từng cô đơn, nhưng mình chấp nhận và nhận ra, cô đơn là do mình tự tạo. Có người cô đơn vì thiếu thốn tình cảm gia đình, hoặc không có người yêu, hoặc có nhưng không đồng điệu...
Sau những năm tháng dài, mình nhận ra, cô đơn hay không là do mình có vừa lòng với hiện tại không.
Càng lớn, càng ít thể hiện, ít nói, dành thời gian chiêm nghiệm và tận hưởng cuộc sống chậm rãi hơn, lắng nghe cuộc sống xung quanh đẹp từng chút một. Chứ không còn cuống cuồng, loay hoay đi tìm cái khỏa lấp sự cô đơn nông nổi như khi đôi mươi...